Theo tiếng hô của Trịnh Kính Phong, đội cảnh sát ùa vào, người nhân tạo chiến đấu với nhóm cảnh sát tinh anh, cuộc chiến loạn giữa khoa học kỹ thuật đen với nhân loại bình thường bùng nổ trong lô cốt trung tâm của Mandela.
Chỉ một thoáng, tiếng gào thét, tiếng đạn, tiếng kim loại đập vào kim loại hòa lẫn vào nhau.
Tình cảnh rất hỗn loạn, vì thế Đoàn Thôi Trân the thé giọng nói: “Hạ Dư, quay lại! Nhiệm vụ của cậu hiện giờ là bảo vệ sự an toàn của ta!”
Hạ Dư không hề do dự, đột phá vòng vây, chạy về phía Đoàn Thôi Trân, nhưng trên nửa đường, lại có một người đứng trước mặt cậu.
Bóng người nhuộm máu giữa khói súng, đúng là Tạ Thanh Trình đang chắn trước mặt cậu!
Hạ Dư nheo mắt lại, không biết vì sao lại không ra tay ngay lập tức: “Tránh ra.”
“Vivian đứng bên kia không phải mẹ của em.” Tạ Thanh Trình nói, “Hạ Dư, em tỉnh táo lại đi.”
“Đương nhiên tôi biết đó không phải mẹ tôi, nhưng chỉ cần Đoàn Thôi Trân còn sống, mẹ tôi sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày sống lại trong vũ trụ Mandela mà thôi!” Hạ Dư lạnh lùng đáp, “Anh tránh ra cho tôi!!”
Giọng của Tạ Thanh Trình cũng rất cao: “Em đang bị khống chế! Metaverse của Mandela dù có thành lập được đi chăng nữa, người sống lại cũng không phải mẹ em, đó chỉ là vài hình ảnh ảo mô phỏng lại thôi, trong lòng em từng biết rõ điều này mà. Em ngẫm lại quá khứ của em xem, từng chuyện vui buồn yêu giận trong cuộc sống của em, từng con người có xương có thịt, nó đâu thể bị một nhóm số liệu nào thay thế cho được—— Em là độc nhất vô nhị, mẹ em cũng vậy thôi!”
Ánh mắt Hạ Dư rối loạn, lời Tạ Thanh Trình nói tựa như đã đánh sâu vào hệ thống tư tưởng Mandela ép buộc cấy vào trong não cậu.
Có vài chuyện cũ vụn vặt lượn qua trong lòng cậu…
Hồi nhỏ Hạ Kế Uy dẫn mình đi câu cá, đó là một trong những lần ở chung không nhiều lắm giữa cha con bọn họ, cho dù chỉ là một buổi chiều, nhưng tới giờ cậu vẫn còn nhớ như in.
Tạ Tuyết lấy một viên kẹo ra, đặt vào trong tay cậu, viên kẹo kia còn vương hơi ấm từ lòng bàn tay cô bé, cô nhoẻn miệng nở nụ cười ha ha với cậu.
Tạ Thanh Trình đứng bên ghế dựa, đeo khẩu trang, đôi mắt đào hoa nhìn thẳng vào mắt Hạ Dư, anh bảo Hạ Dư vươn tay ra, băng gạc trắng tinh mềm mại quấn từng vòng từng vòng quanh nơi cổ tay chảy máu của Hạ Dư.
… …
“Nếu như mỗi người em gặp đều biến thành số liệu bị trích xuất, đều có thể tái tạo, nếu mỗi người trong cuộc sống đều biến thành số liệu có thể tùy ý tải lên tải xuống, chỉnh sửa mở rộng không giới hạn… Biên giới giữa thực và ảo cũng chẳng còn phân rõ nữa. Ngày qua ngày em cũng sẽ chỉ say mê giữa một thế giới mà em mong muốn được trông thấy, em cho rằng trong thế giới ấy có thứ mà em đã mất đi, nhưng hiện thực mất chính là mất rồi, nó không thể nào quay trở về được nữa! Cái gọi là metaverse Mandela chỉ đang lợi dụng tình cảm của con người, lừa dối em quên hết sự tồn tại chân thật của những người ấy, vĩnh viễn ngủ say trong mộng cảnh tựa như hiện thực mà thôi.”
Hạ Dư: “…”
“Hiện thực không thể nào thay thế được.” Tạ Thanh Trình nói với cậu, bởi vì cho tới giờ phút này anh vẫn chưa phải ra tay với Hạ Dư, vậy nên anh biết rõ Hạ Dư vẫn có thể nghe được một vài lời anh nói, trong suy nghĩ của Hạ Dư như bị cắm chặt một chiếc đinh sắt của Mandela, bị giam cầm không thể vẫy vùng, mà nội tâm Hạ Dư đang bị đàn áp ngay dưới chiếc đinh sắt này.
Anh biết Hạ Dư sẽ thức giấc dưới vực thẳm ấy.
Khắp nơi xung quanh toàn là người chiến đấu chém giết, ai cũng có đối tượng chiến đấu của riêng mình, mà Tạ Thanh Trình lại đối mặt với Hạ Dư.
Ánh mắt Hạ Dư có hơi hoảng hốt.
Cảm thấy cậu đang do dự, Tạ Thanh Trình run giọng nói: “Em tỉnh lại đi… Hạ Dư, anh biết trong hiện thực này có rất nhiều điều đáng nuối tiếc, có rất nhiều thời điểm sẽ khiến con người ta cảm thấy vô cùng thống khổ. Em mất mẹ, mất tình thân… Em mất đi rất nhiều thứ, nhưng chính vì sự mất mát này nên con người ta mới không ngừng trưởng thành, học được cách quý trọng, hiểu được ý nghĩa sinh mệnh đối với bản thân. Thế giới bất cứ thứ gì hay bất cứ ai cũng có thể thay thế được mà Đoàn Thôi Trân kể lại với em, ngược lại sẽ chỉ khiến em dần say mê mụ mị trong ảo ảnh, cuối cùng sẽ quên mất bọn họ chân thực nhất. Em hiểu chứ?”
“…”
“Đừng nghe cậu ta nói!!” Đoàn Thôi Trân trốn nơi xa xa không dám tiếp cận lại quá gần, nhưng bà ta thấy tình hình nguy cấp, lại gào lớn lên với Hạ Dư, “Đừng nghe những điều cậu ta nói! Có gì mà không thể thay thế được? Thứ “tình yêu” trong cuộc sống này chẳng qua cũng chỉ là con người đang tìm kiếm sự đồng cảm cho bản thân mình mà thôi, cậu vì khiến bản thân mình cảm thấy vui vẻ nên mới tìm kiếm thứ được gọi là tình yêu tình thân tình bạn—— Mọi người đều sống vì chính bản thân mình! Metaverse Mandela có thể giúp cậu có được tất cả những thứ cậu muốn, bù đắp tất cả những thứ cậu đã mất, cậu chính là chúa tể vận mệnh của chính mình, có gì sai cơ chứ?!”
Hạ Dư không nhịn được nâng tay khẽ chạm vào giữa hàng mày mình.
Cậu cảm thấy đầu mình rất đau, đau đớn như máu thịt bị xé nát.
“Hạ Dư! Chẳng lẽ cậu đã quên mất vì sao cậu lại thích Tạ Thanh Trình rồi à? Chẳng qua cậu chỉ muốn tìm một người có thể lấp đầy lỗ hổng trong trái tim cậu mà thôi, không phải ư?” Đoàn Thôi Trân thấy cậu vẫn còn đang do dự, dưới tình hình cấp bách, chợt động lòng, lớn giọng gào lên, “Là ai cũng được hết cả, chỉ cần đối xử tốt với cậu thôi là được rồi! Cậu đã quên rồi ư? Ban đầu cậu không hề thích Tạ Thanh Trình, cậu ta là người được để ý tới vì cậu cầu mà chẳng có được Tạ Tuyết mà thôi!”
Tạ Thanh Trình: “!!”
Tạ Tuyết?!
Cho dù là trong tình cảnh như vậy, Tạ Thanh Trình vẫn bị ngạc nhiên.
Hạ Dư từng… Thích Tạ Tuyết?
Tựa bờ đê đột nhiên bị phá thủng một lỗ, chuyện cũ lập tức ồ ạt tràn về như nước lũ——
Trên đảo Mộng Ảo, Hạ Dư nhận nhầm anh mặc đồ mascot cáo là Tạ Tuyết, vậy nên mới nói những lời ấy.
Trong khách sạn ở phố Hàng, Hạ Dư bảo bản thân thất tình, trông thấy đôi mắt anh, cuối cùng đặt xuống một nụ hôn sai lầm.
Cô gái cùng trường Hạ Dư từng thích mà bản thân chưa bao giờ hỏi tới…
Tạ Thanh Trình bất chợt hiểu rõ tất cả, bỗng nhận ra ngọn nguồn của hết thảy việc này!
Anh lập tức ngẩn ra tại chỗ.
Nhân cơ hội này, Đoàn Thôi Trân gào lớn: “Hạ Dư, tới đây!”
“…”
Hạ Dư nhíu chặt mày.
“Tới đây! Cậu ta đang lừa cậu đấy! Cậu ta bỏ rơi cậu! Vốn dĩ cậu cũng chẳng phải không có cậu ta thì không được!!” Giọng người phụ nữ sắc nhọn như máy khoan, đâm mạnh vào trong lòng Hạ Dư!
Bà ta điên cuồng gào lên: “Vốn dĩ chẳng ai coi trọng cậu cả! Cậu chỉ bị lừa hết lượt này đến lượt khác thôi! Cậu tỉnh táo lại đi! Cậu nghĩ lại xem cậu ta đã từng đối xử với cậu thế nào đi! Chẳng lẽ cậu đã quên hết rồi à?!! Cậu chỉ đơn giản là coi cậu ta thay thế cho Tạ Tuyết thôi, lại còn phải chịu bao nhiêu thiệt thòi vì cậu ta nữa! Cậu nghĩ lại mà xem!!”
Ánh mắt Hạ Dư càng ngày càng hỗn loạn, cậu ôm chặt đầu, theo tiếng hét của Đoàn Thôi Trân, trước mắt cậu hiện lên từng bóng dáng lạnh lùng xưa nay của Tạ Thanh Trình——
“Cậu bị bệnh thì có liên quan gì tới tôi.”
“Cậu có chết thì báo mộng cho tôi biết, tâm tình tôi mà tốt, có lẽ sẽ tới mộ cậu thắp cho cậu một nén hương đấy. Súc sinh.”
“Cút đi!”
Cút…
Cút!!
Trước mắt là bóng dáng Tạ Thanh Trình, kéo vali rời đi xa chẳng hề quay đầu lại…
Từng cảnh ấy như mảnh vỡ sắc nhọn xuyên thẳng qua cơ thể!
Cả người Hạ Dư phát run, như có vô vàn miệng vết thương chẳng nhìn thấy rách ra trên người cậu, vạn tiễn xuyên tâm…
Cậu lẩm bẩm nói: “Đúng thế… Trong tim có lỗ hổng… Trong tim tôi có lỗ hổng… Mấy người đều lừa dối tôi… Mấy người chẳng ai cần tôi… Đều là giả, ánh nến là giả, bạn bè là giả, người thân là giả… Chẳng có một ai là thật hết!!”
“Vậy nên tôi… Vậy nên tôi… Vậy nên tôi luôn tìm kiếm một thứ ấm áp có thể thay thế…”
Cậu bỗng chốc ngẩng đầu lên, mắt đỏ như máu, ánh sáng trong mắt run rẩy.
“Không có gì là không thể thay thế được… Anh cũng vậy… Anh chẳng qua cũng chỉ là một thứ thay thế mà thôi! Chẳng qua anh mãi mãi chỉ là một thứ thay thế mà thôi!! Là tôi đặt quá nhiều chân thành lên một món đồ thay thế, kết quả tự hại mình thành ra thế này!! Là vì tôi ngu ngốc!!!”
Cậu chợt khóa tầm mắt lên người Đoàn Thôi Trân, ánh mắt kia đã gần như trống rỗng hoàn toàn.
“Bà nói đúng… Bà nói đúng… Không có gì là không thể thay thế được… Tình cảm trên đời này cuối cùng chỉ là thứ để nhân loại thỏa mãn bản thân! Chẳng có bất cứ thứ gì, là không thể thay thế được!!”
Cậu gào lớn một tiếng, màu máu trong mắt càng đậm, đạn đã dùng hết, cậu rút lưỡi lê, giữ chặt trong tay, lao thẳng về phía Tạ Thanh Trình!!
“Cẩn thận!”
Một chiến sĩ vũ trang gần nhất vừa đánh chết một người cải tạo, quay đầu thấy tình hình phía bên này, lập tức chạy tới giúp đỡ, một thoáng đã đánh cho trời đất mịt mù với Hạ Dư.
Cùng lúc đó, Trịnh Kính Phong cũng đã kết thúc cuộc chiến với một đôi linh cẩu, mắt báo của ông trừng lớn lao thẳng tới gần Đoàn Thôi Trân—— Chính là cơ hội này——!
Lúc bà ta đang thiếu người bảo vệ!!
“A a!!” Đoàn Thôi Trân thấy Trịnh Kính Phong lao vụt đến, điên cuồng thét chói tai, hốt hoảng tránh đòn tấn công của Trịnh Kính Phong, bà ta như phát điên, chạy về phía bàn điều khiển chính bên kia.
Trịnh Kính Phong lập tức đuổi theo, nhưng Đoàn Thôi Trân nào phải đối thủ của cảnh sát thâm niên, mắt thấy đòn thứ hai sắp đâm thẳng vào giữa hàng mày bà ta!
Bỗng dưng——
Không biết vì sao, Đoàn Thôi Trân lại dựa vào bên cột ở bục điều khiển rồi ngã xuống.
Trịnh Kính Phong ngẩn ra. Ông còn chưa đâm trúng điểm yếu của bà ta, bà ta lại ngã xuống đất tựa như mỹ nữ lột da rắn, chiếc váy đỏ tươi đẹp trải rộng phía sau bà ta, bà ta mở to mắt, trong mắt chẳng chút tiêu điểm, trừng mắt nhìn trần tầng hầm ngây dại.
Trong chớp mắt ấy Trịnh Kính Phong tưởng rằng bà ta giả vờ, lại có một chớp mắt ấy, tưởng rằng bà ta bị trúng đạn do người khác bắn.
Nhưng mà suy nghĩ này còn chưa kịp mọc rễ trong đầu, ông đã chợt thấy lạnh sởn tóc gáy, giác quan thứ sáu nghề nghiệp rèn luyện nên trong suốt bao năm vô thức khiến ông nằm rạp xuống đất ngay lập tức! Quả nhiên, trong khoảnh khắc ông nằm sấp xuống đất ấy, ông nghe thấy một tiếng nổ vang, bệ khoang thủy tinh cao chừng ba mét trước mặt ông bị đạn bắn trúng, thuốc trong lò phản ứng tuôn ra sau khi lớp thủy tinh bị nứt, ngay cả thi thể ngâm trong ấy cũng trôi ra ngoài, đổ xô lên người ông.
Ông lập tức kinh tởm hết sức. Bật dậy khỏi đất ngay.
Nhưng ông không quan tâm việc này, chợt quay đầu nhìn lại, lúc ông thấy rõ ai đang bắn lén ông, đồng tử ông chợt co rụt lại!
Người nổ súng về phía ông lại là——
Đoàn Văn?!
Hắn, không phải hắn bị Tạ Thanh Trình khống chế rồi ư?
“Lão Trịnh! Hắn không phải Đoàn Văn… Cháu có thể cảm nhận được! Hắn không phải là Đoàn Văn! Là Đoàn Thôi Trân! Có lẽ bà ta thông qua cỗ máy kia xâm nhập vào đại não Đoàn Văn rồi!!!”
Tình hình chiến đấu bên này gay gắt, Tạ Thanh Trình nghe thấy tiếng, gào lớn lên nhắc nhở Trịnh Kính Phong.
Trịnh Kính Phong shock nặng, vô thức quay đầu lại nhìn cơ thể Vivian ngã xuống đất.
Từ lúc nào bà ta…
Ông còn chưa nghĩ xong, đã thấy trong tay bà ta cầm một thiết bị hình nút bấm màu tím đỏ!
Hóa ra lúc sóng não của Đoàn Thôi Trân chuyển từ cậu bé sang Vivian đã đề phòng trước, bà ta biết rằng đây chỉ là chuyển giao tạm thời, không duy trì được lâu, vì thế mới để lại một đường lui cho mình, trong lúc hỗn chiến bà ta đã lẳng lặng cầm lấy chiếc điều khiển từ xa tối giản gắn trên bàn điều khiển vào trong tay mình.
Trước khi bắt đầu phẫu thuật, vì còn nhiều thí nghiệm cần làm, Đoàn Văn đã từng thử nghiệm cộng hưởng não bộ với bà ta một lần nữa, cho nên giờ phút này bên gáy Đoàn Văn vẫn dán miếng điện cực tương ứng, còn chưa gỡ ra. Chỉ cần hai người họ vẫn còn ở gần bàn điều khiển rộng lớn này, chịu ảnh hưởng của sóng điện phát ra từ bàn điều khiển thì thông qua máy chuyển đổi đơn giản này vẫn có tỷ lệ thực hiện được.
Đánh cược một phen, bà ta thành công.
Sức mạnh ý chí của Đoàn Thôi Trân không giống người thường, giờ mãnh thú đã bị dồn vào đường cùng, sức mạnh tư duy của cá nhân hoàn toàn bị kích thích bùng nổ, trở nên mạnh mẽ hung hãn dị thường, bởi thế thời gian xâm chiếm đại não người khác còn kéo dài thuận lợi hơn cả trước đó.
“Lão Trịnh! Mau lên!” Tạ Thanh Trình cố sức dùng Huyết Cổ áp chế Đoàn Thôi Trân, nhưng hiển nhiên anh đã sắp không giữ chân nổi kẻ điên này rồi…
Tình hình chiến đấu ngày càng hỗn loạn, tình huống này rất dễ ngộ thương người khác, Trịnh Kính Phong không thể nổ súng, ông chỉ đành vớ lấy dao găm quân dụng lao lên, mục tiêu lần này là não bộ Đoàn Văn.
Keng một tiếng!
Trong giây phút cuối cùng, Đoàn Thôi Trân hoàn toàn thoát khỏi khống chế của Huyết Cổ, túm lấy một ống thép hợp kim bị gãy, vung ngang lên, chặn đòn tấn công của Trịnh Kính Phong!
Ống thép hợp kim và dao găm quân dụng va chạm bắn tóe ánh lửa chói mắt.
Ánh dao sáng như tuyết phản chiếu vào trong mắt hai người đàn ông.
Đoàn Văn nhìn chằm chằm Trịnh Kính Phong phía sau ống thép, nở nụ cười lạnh của Đoàn Thôi Trân với đối phương—— Hai người vung tay, lao vào cận chiến!
Nếu bàn về khả năng cận chiến, năm ấy Trịnh Kính Phong đứng đầu trong trường cảnh sát, tuy rằng hiện giờ tuổi tác ông đã cao, sức mạnh cũng chẳng còn như năm đó nữa, nhưng ông lại có nhiều kinh nghiệm phong phú, đoán được trước rằng Đoàn Thôi Trân với Đoàn Văn đều không phải đối thủ của ông.
Nhưng đánh qua lại hơn mười chiêu, Trịnh Kính Phong lại càng hoảng hốt, bởi vì ông phát hiện cho dù mình có ra chiêu như thế nào thì Đoàn Văn cũng như đã đoán được từ trước.
“Rốt cuộc cậu là ai…” Trịnh Kính Phong chất vấn, “Rốt cuộc cậu là kẻ nào?!!”
Đoàn Thôi Trân chỉ cười không đáp.
Lòng Tạ Thanh Trình căng thẳng, nhớ ra chuyện này anh vẫn còn chưa để đầu bếp báo lại cho Trịnh Kính Phong biết trước, lập tức hô lên: “Lão Trịnh! Đừng dùng kỹ thuật chiến đấu mà chú dạy cho học trò trước kia! Hắn là Trần Lê Sinh!”
Trịnh Kính Phong: “!!!”
“Đoàn Văn là Trần Lê Sinh!!” Tạ Thanh Trình gào lớn trong hỗn chiến, “Đoàn Thôi Trân chiếm cứ được não bộ của hắn, bà ta cũng có thể dùng chung trí nhớ với hắn!!”
Trịnh Kính Phong như bị sét đánh, trong chớp mắt ấy, hình như ông hiểu được toàn bộ…
Đoàn Văn, Trần Lê Sinh…
Là học trò của Tạ Bình.
Bạn học Tạ Bình cũ của ông, từng truyền hết toàn bộ kinh nghiệm suốt bao năm của bản thân cho người thanh niên này mà chẳng giữ lại gì, chú tâm dạy bảo hắn như thế, chỉ bảo hắn đầy trách nhiệm đến vậy.
Bởi vì năng lực chiến đấu của bản thân Tạ Bình không phải là xuất sắc cho lắm, ông vì để Trần Lê Sinh trò giỏi hơn thầy trở nên ưu tú, từng nhét cho Trịnh Kính Phong một bao thuốc lá Trung Hoa, nhờ riêng Trịnh Kính Phong dạy bảo hắn nhiều hơn.
Trịnh Kính Phong đến giờ vẫn nhớ rõ buổi chiều ấy, dáng vẻ mình cười nhạo Tạ Bình.
——
“Học trò của ông mà muốn tôi dạy à?”
“Kỹ thuật chiến đấu của ông giỏi hơn nhiều người mà, cầm thuốc đi, dạy nó cho tốt vào.”
“Mắc gì hả, nó có gọi tôi là thầy đâu.”
“Lão Trịnh à… Sao ông còn tranh giành với tôi cả việc này nữa thế, mau cầm lấy thuốc lá đi, nếu không lấy là tôi đưa cho sở trưởng luôn đấy!”
“Đứng lại! Đem qua đây! Đúng thật là, sao ông dạy học trò mà cứ như đang dạy con thế hả…”
Trong mắt Trịnh Kính Phong một thoáng đã ngập đầy nước mắt.
Ông gào lên tiếng rống giận mà gần như cả tầng hầm đều có thể nghe thấy: “Trần Lê Sinh! Sao cậu có thể làm thế? Hả?! Sao cậu có thể làm vậy!!!”
Năm đó ông nhận sự nhờ vả của bạn già, dốc lòng chỉ dạy Trần Lê Sinh, khó trách rất nhiều chiêu thức rõ ràng là ông tự nghĩ ra, Đoàn Văn lại có thể phản ứng lại từ trước!
Lòng Trịnh Kính Phong đau như cắt, ông đấm từng cú nặng nề về phía người trước mắt như phát điên, cho dù ông biết giờ phút này ý thức của Đoàn Văn đã bị Đoàn Thôi Trân áp chế, có lẽ bản thân Đoàn Văn cũng chẳng nghe được, nhưng ông vẫn chẳng màng mà gào lên, đấu đá súc sinh này.
——
“Trần Lê Sinh, tôi là bạn của thầy cậu, ông ấy bảo tôi dạy cậu đàng hoàng, từ hôm nay trở đi cậu phải đi theo tôi học hành cẩn thận, không phải ai tôi cũng dạy cho đâu đấy, đã hiểu chưa?”
Trong ánh mặt trời rực rỡ, Trịnh Kính Phong vỗ vai Trần Lê Sinh, nở nụ cười xấu xa có hơi lưu manh với hắn.
Trần Lê Sinh: “Cảm ơn đội trưởng Trịnh, rõ rồi ạ.”
Cạnh bồn hoa, Tạ Bình đang cầm một tách trà nóng, mỉm cười nhìn họ.
Nước mắt ứa đầy trong nếp nhăn trên khuôn mặt lão Trịnh, ông chẳng thể ngờ rằng… Thế mà lại là hắn!
Vậy mà lại là hắn!!
“Trái đấm móc, đúng rồi, sau đó đá chân phải, đá vòng qua, tốc độ nhất định phải thật nhanh, nếu không kẻ khác sẽ phản ứng lại ngay. Nào, làm lại một lần nữa.”
Giọng nói năm ấy như còn vang lên tai, cười nhạo ông, như âm thanh ác mộng còn vương lại quẩn quanh.
Hai mắt Trịnh Kính Phong đỏ bừng, ông lại một đấm một đá tấn công tới, ông không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi đối thủ của ông—— Phải để ông tự tay giết chết hắn——
Trái đấm móc, đá chân phải…
Ông nhìn thấy Đoàn Văn phản ứng lại—— Đoàn Văn đã định nâng tay lên phòng thủ ở vị trí đá vòng rồi…
Mắt Trịnh Kính Phong tối sầm lại, trước mắt ông vụt lóe lên khuôn mặt Tạ Bình và Chu Mộc Anh, ông thấy bầu trời sao ở khu Tam Giác Vàng hơn bốn mươi năm trước, ông nghe thấy ba người trẻ tuổi bọn họ bật tiếng cười lớn dưới trời sao…
Trịnh Kính Phong không đá vòng, ông lao thẳng cơ thể của mình tới, đánh vào cánh tay Đoàn Văn đã chuẩn bị tấn công xong, rất đau, cực kỳ đau.
Xương sườn như bị bẻ gãy.
Nhưng cùng lúc ấy, ông cũng thấy trong mắt Đoàn Thôi Trân chợt lóe lên vẻ hoảng sợ!
Là hành động nằm ngoài dự đoán của đối phương…
Trịnh Kính Phong không cho đối phương có cơ hội phản đòn, chỉ thấy ánh sáng sắc lạnh của dao găm quân dụng lóe lên, mắt thấy đã sắp đâm vào ngực Đoàn Văn!!
Phập một tiếng——
Là Lý Vân!!
Ngay lúc nguy cấp, người cải tạo Lý Vân lại xông ra khỏi vòng vây, lao người tới cướp dao găm của Trịnh Kính Phong!
Giây tiếp theo, sức nắm dao găm kia không khống chế được, kéo qua đâm thẳng vào ngay ngực Lý Vân…
Không kịp rút về.
Dao găm đâm vào, một chớp mắt đã chẳng thấy lưỡi dao nữa!!!
Đó là…
Đó là phản ứng giống hệt cha mẹ Tạ Thanh Trình… Những người cải tạo cao cấp này vì thật sự lưu trữ bảo tồn một phần suy nghĩ của người sống, vậy nên họ mới có thể làm theo hành động của người kia lúc còn sống được.
Lý Vân vô thức bảo vệ bạn học của anh ta, bạn bè của anh ta.
Người anh ta nghĩ tới, chỉ có mỗi Trần Lê Sinh.
Gần như trong giây phút ấy, vì sự giằng co chiến đấu của đám người, một lò phản ứng cao lớn phía sau Lý Vân bị xô vỡ, trên lò phản ứng kia có gắn một tấm biển cảnh báo dễ gây nổ, mà lúc này giá đỡ thiết bị ấy đã bị xô gãy một thanh đỡ, nghiêng ngả, chuẩn bị rơi xuống vỡ tan.
Đủ loại dị năng mạnh mẽ tuôn trào trong cơ thể Tạ Thanh Trình, dù anh có mù cũng nhạy bén hơn những người nhìn rõ đồ vật nhiều, anh chợt phản ứng lại, hô lớn lên với Trịnh Kính Phong còn đang ngây ra tại chỗ: “Lão Trịnh, tránh xa ra một chút, sắp phát nổ rồi!”
Trên mặt Trịnh Kính Phong chảy mồ hôi nóng, ngửa đầu nhìn thấy, lập tức tỉnh táo lại ngay, co người lại bật dậy, chạy về phía ngược lại.
Mà Lý Vân vẫn đang bảo vệ “Đoàn Văn” dưới người mình chặt chẽ, thực tế lại là ý thức của Đoàn Thôi Trân, bà ta cũng nhận ra điều này, bắt đầu sợ hãi muốn thoát ra khỏi tay Lý Vân. Nhưng giây phút cuối cùng Lý Vân mang tâm nguyện tự thân che chở chiến hữu quá mạnh mẽ, bà ta lại không thể lập tức vùng thoát ra được, mắt thấy thiết bị phản ứng kia đã nghiêng xuống, sắp rơi xuống vỡ tan cả rồi, Đoàn Thôi Trân thất thanh gào lên chói tai.
“Buông ta ra! Buông ra!!! Buông——” Giọng chói tai ngừng lại.
Giây tiếp theo, mắt Đoàn Văn chợt run lên, trong con ngươi lại có ánh sáng của riêng hắn.
“Đoàng!!!”
Cũng giống như hơn hai mươi năm trước, Lý Vân kêu một tiếng: “Cẩn thận!” Cứ vậy chắn trước người Đoàn Văn, đối mặt với Trần Lê Sinh, đưa lưng về phía vật nặng rơi xuống.
Một tiếng vang dữ dội.
Tháp thiết bị vỡ vụn, trong lúc ấy đập phải trụ sắt đặt ngang bên cạnh, thủy tinh chia năm xẻ bảy, ngay sau đó ánh lửa nổi lên cuồn cuộn!