Sổ Bệnh Án

Chương 258: Phiên Ngoại 1



Hạ Dư tỉnh dậy vì thông báo điện thoại.

Lúc cậu vào thư viện đã chuyển điện thoại sang chế độ rung, cơ mà điện thoại đặt trên bàn vẫn vang thành tiếng ồn ào chói tai.

Tạ Thanh Trình nhìn số điện thoại hiển thị, là một khách sạn cao cấp ở Hỗ Châu gọi tới, anh cũng không để ý lắm, có lẽ là việc làm ăn Hạ Dư đang bàn với người ta thôi.

Nhưng thật ra sau khi Hạ Dư bị đánh thức, vừa thấy số điện thoại đã có hơi gấp gáp, cậu nhanh chóng đứng dậy ra cầu thang để nghe cuộc gọi quốc tế này, chắc là qua khoảng năm sáu phút mới quay lại.

“Có việc à?” Tạ Thanh Trình hỏi cậu.

“Không có.” Hạ Dư khẽ cười, quả nhiên bảo, “… Dự án hợp tác thôi ạ.”

Tạ Thanh Trình không hỏi tiếp nữa.

Hạ Dư thấy vai anh có vẻ hơi bị tê cứng, nghĩ tới khi nãy mình dựa vào vai anh ngủ rất lâu, vì thế đi qua, ngón tay sạch sẽ thon dài đặt lên vai Tạ Thanh Trình, chậm rãi xoa bóp cho anh.

“Em ngủ lâu như thế, sao anh không gọi em dậy.”

“Hửm?” Tạ Thanh Trình ngừng một lát, nhàn nhạt bảo, “Có gì đâu, chăm sóc em là chuyện nên làm mà.”

Lòng Hạ Dư chợt rung động, đôi mắt đen láy nhìn sườn mặt Tạ Thanh Trình.

Thật ra cậu cũng đã suy nghĩ cẩn thận, vì sao bản thân lại si mê Tạ Thanh Trình đến như thế. Tuy vẻ ngoài lạnh lùng của Tạ Thanh Trình đẹp thật, tính cách cũng có thể gọi là ưu tú, nhưng khuyết điểm của anh cũng rất rõ ràng—— Anh rất lạnh nhạt, điềm đạm, thường chẳng vui chẳng giận, bởi thế rất nhiều nam nữ bị vẻ ngoài đẹp trai của anh thu hút, lại vì tính cách lạnh nhạt của anh mà đau lòng bỏ cuộc.

Ban đầu lúc mình theo đuổi Tạ Thanh Trình, cũng biết rằng hôn anh như hôn băng với tuyết.

Thậm chí cậu còn nghi ngờ không chỉ một lần, liệu có phải bản thân mình cả đời cũng không thể ủ ấm nổi người đàn ông này không. Nhưng cho dù là lúc lòng sinh ra nghi ngờ lẫn tuyệt vọng nặng nề đến thế, cậu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện buông bỏ việc theo đuổi anh.

Sau này cậu nghĩ lại cẩn thận, bởi vì tất cả mọi người trên đời đa số đều nghĩ “Bạn phải cho tôi thế này thế nọ”, mà Tạ Thanh Trình thì không như thế, điều anh lo lắng luôn luôn là “Tôi phải đối xử với bạn thế nọ thế kia”.

Hạ Dư vì bệnh tật, vì sự bất hạnh của gia đình, thuở nhỏ không được hưởng thụ sự chăm sóc được coi là hiển nhiên từ bất cứ một ai hết cả. Với người bình thường mà nói, tình yêu của cha mẹ là vô điều kiện, tiếc là cậu gần như chưa từng được trải nghiệm nó.

Sau đó Tạ Thanh Trình xuất hiện, cho cậu cảm giác an toàn chưa từng có.

Bác sĩ Tạ có bờ vai rộng, bóng hình cao lớn, tuy rằng có vẻ lạnh lùng thờ ơ, luôn quẩn mùi lạnh lẽo của nước sát trùng và thuốc, nhưng mỗi lần Hạ Dư cần anh nhất, anh đều ở bên cạnh cậu.

Cho dù anh nói: “Chúng ta chỉ là quan hệ bác sĩ – bệnh nhân thôi.”

Nhưng anh sẽ đưa Hạ Dư tới công viên trò chơi, Hạ Dư dính mưa, anh sẽ ngồi xuống tự tay sấy tóc giúp cho cậu. Anh sẽ đọc sách cho Hạ Dư nghe bằng giọng nói cuốn hút trầm thấp, sau đó đắp chăn tắt đèn cho cậu lúc Hạ Dư nghe đọc sách ngủ thiếp đi mới rời khỏi. Anh sẽ nấu cho cậu một bát hoành thánh canh gà, nhìn cậu từ từ ăn hết.

Chuyện này, chỉ có mỗi Tạ Thanh Trình từng làm.

Cũng chỉ có mỗi Tạ Thanh Trình làm rồi, nhưng lại chẳng hề đặt trong lòng.

Hạ Dư vừa cực kỳ yêu sự vô tư của anh, vừa cực kỳ hận sự vô tâm của anh, thế nên Tạ Thanh Trình thành heroin của cậu, khiến cậu dính vào cơn nghiện không thể cai.

“Em đọc sách xong chưa?” Tạ Thanh Trình được cậu bóp vai, bỗng dưng hỏi cậu như thế.

Hạ Dư: “Đọc xong rồi nha.”

“Tốt. Thế em nêu cảm tưởng xem nào.”

“…”

Gì thế? Một thoáng nằm mơ quay về trường học, trả lời câu hỏi của giáo viên à?

Tay xoa bóp của Hạ Dư ngừng lại, ngẩng mặt lên nhìn Tạ Thanh Trình: “… Được thì cũng được, cơ mà em muốn hỏi, anh làm vậy là có ý gì thế?”

Tạ Thanh Trình thoáng nhíu mày, ngừng một lát, mới ho nhẹ bảo: “Hẹn hò.”

Hạ Dư ngẩn cả người.

Tạ Thanh Trình nhướng hàng mày đen: “Sao thế. Em không thấy rất vui à?”

“…” Hạ Dư cứng đờ một lát, nâng tay đẹp mê người lên đỡ trán, muốn nhịn, nhưng không nhịn xuống nổi, vẫn phụt cười.

Mặt Tạ Thanh Trình không chút lo lắng: “Em cười cái gì, trước kia mấy cô gái đều thích hẹn anh tới thư viện cả đó.”

Hạ Dư không cười nữa, nhưng trong mắt vẫn có ánh sáng vui vẻ: “Vậy anh cũng đồng ý hả.”

Tạ Thanh Trình không lên tiếng.

Thực tế, lúc anh học đại học, bởi vì thích mấy trò phiền phức này, cuối cùng cầm luôn một tờ giấy, viết lên tám chữ lớn “Chưa học tập xong, không muốn yêu đương”, dán thẳng lên bàn học của mình, khiến các nữ sinh than vãn, nam sinh hết sức cạn lời.

Hạ Dư tiếp tục truy hỏi: “Anh có đồng ý không?”

Tạ Thanh Trình lấy tập thơ gõ vào đầu cậu: “Anh chỉ mời mỗi em thôi.”

Thứ gì là cảnh xuân rực rỡ, Tạ Thanh Trình đã hiểu ra ngay lập tức. Ánh sáng trong mắt Hạ Dư càng cháy bỏng, cậu khẽ ôm lấy vai Tạ Thanh Trình, nghiêng qua lắc lại mấy lần.

“Tạ Thanh Trình, anh biết không, hiện giờ em rất thích sự vô tình của anh đó.”

Tạ Thanh Trình vẫn không được thoải mái lắm với hành động thân mật ở chốn công cộng này, nhưng anh xa Hạ Dư đã lâu, vẫn còn rất dung túng cho Hạ Dư, tuy rằng mất tự nhiên, nhưng cũng không đẩy cậu ra.

Chỉ ho khan mấy tiếng: “Bàn về tập thơ được chưa.”

Hạ Dư cười lắc đầu: “… Vẫn để em dẫn anh đi hẹn hò thôi.”

Chuyện này giao cho người trẻ tuổi kể cũng tốt hơn.

Lúc hai người rời khỏi thư viện, trời đã dần u ám, chắc là sắp mưa. Hạ Dư vốn định đưa Tạ Thanh Trình đi chơi mấy trò ngoài trời, nhưng sợ đang chơi thì mưa thật, không chỉ làm mất hứng, mà xui xui còn khiến anh Tạ của cậu cảm lạnh mất.

Cơ thể Tạ Thanh Trình vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chút gió thổi dính chút mưa cũng khiến Hạ Dư như lâm đại địch.

Vì thế Hạ Dư ngẫm nghĩ, bảo: “Chúng ta đi xem phim đi.”

Xem phim thôi mà, hình như cũng chẳng mới mẻ gì lắm, còn không phải là cách hẹn hò bình thường nhất hay sao? Ra là vẫn theo cách cũ thôi.

Trong lòng Tạ Thanh Trình vẫn có chút không phục của đàn ông bố đời, nhưng anh cũng nhường Hạ Dư, không thể hiện ra ngoài, chỉ thản nhiên bảo: “Ừ, em thích xem là được rồi.”

Hạ Dư tìm thấy một rạp chiếu phim mới mở ở gần đây, là một rạp phim ngầm, gần đây đang chiếu mấy bộ phim siêu anh hùng hot nhất.

Hạ Dư rất vui vẻ: “Thế xem bộ này đi.”

Tạ Thanh Trình liếc qua, e ngại sự dịu dàng lâu rồi mới có của hai người, vả lại anh cũng muốn để ý tới tự tôn của Hạ Dư, khiến cho đứa trẻ này cảm nhận được niềm vui, dần thoát ra khỏi sự ám ảnh của liệt dương, vì thế miễn cưỡng nuốt câu “Phim gì dở tệ thế” ngược vào trong.

“Cũng được.” Tạ Thanh Trình bảo, “Anh đi cùng em.”

Cả đời anh chưa từng trải qua chuyện này, cho dù khi xưa xem phim với Lý Nhã Thu, phim cũng là do anh chọn, không phải phim thuần nghệ thuật thì cũng là phim có hơn nửa là nghệ thuật, có mấy lần còn kì lạ hơn, xem luôn phim 《 Bí ẩn của Trái Đất 》 để phổ cập khoa học.

Anh thật sự không ngờ lại có một ngày mình sẽ cầm vé xem phim 《 Spider Man 5 》 trên tay, phục vụ đứng ở quầy bán hàng mỉm cười tươi rói đưa bỏng ngô cho anh.

Bởi vì hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều người đến rạp phim, Hạ Dư chọn vị trí trong góc cuối cùng, Tạ Thanh Trình cảm thấy Hạ Dư thật sự chọn chỗ quá tệ luôn rồi——

Chỗ này có thể xem được à?

Đúng là thằng nhóc trẻ tuổi chẳng đáng tin.

Phim còn chưa chiếu, trong rạp phim toàn tạp âm ồn ào của khán giả ghé tai vào nhau nói chuyện, Tạ Thanh Trình đặt bỏng ngô giữa hai người, Hạ Dư liếc qua, mỉm cười cầm hộp bỏng ngô lên: “Em cầm cho.”

“… Không mỏi tay hả.”

Hạ Dư lắc đầu, cầm một viên bắp rang bơ ngọt lịm, đưa tới bên môi Tạ Thanh Trình.

Lúc Tạ Thanh Trình cắn bỏng ngô, loáng thoáng để lộ đầu lưỡi mềm mại, Hạ Dư nhìn gương mặt anh dưới ánh đèn tối mờ, không nhịn được lại rung động.

Cậu rất muốn hôn lên bờ môi lành lạnh của Tạ Thanh Trình, môi mỏng mềm mại, mang theo chút vị đắng thuần của thuốc, trước mặt người ngoài, đôi môi xinh đẹp này xưa nay chỉ nói những lời lạnh nhạt hoặc điềm đạm.

Cho dù là khi xưa làm bác sĩ, hay sau này làm giảng viên, Tạ Thanh Trình đều là người có tiếng đẹp trai lại nhưng lạnh như băng trong lòng mọi người. Hơn nữa lúc anh đứng trên bục giảng, cho dù là học trò phía dưới có nhìn anh bằng ánh mắt khao khát tới mức nào, anh cũng chỉ lo giảng kiến thức không nhanh không chậm phần mình.

Giọng nói kia cuốn hút, khiến người ta say mê, tiếc là mãi mãi chỉ nói tới “Ứng dụng trong lĩnh vực tâm lý học xã hội trên lâm sàng”, chứ chẳng hề nói những câu âu yếm mà mấy cô nàng thích nghe.

Nhưng hiện giờ Tạ Thanh Trình lại không giống như thế khi nằm trong tay cậu.

Cậu có thể nghe thấy chất giọng trầm thấp bật ra khỏi cổ họng của người đàn ông mạnh mẽ trí thức kia, vỡ vụn, khàn khàn… Đôi môi bật ra âm tiết này bị cậu hôn tới đỏ bừng, mà cậu cũng có thể hôn nó quay về.

Cậu có thể nắm lấy đôi tay người đàn ông chỉ luôn cầm thước dài dạy học trong lớp đại học Y, ngửi thấy hương thuốc nhàn nhạt trên cổ tay kia.

Sau đó khóa lại, rồi cậu…

Hạ Dư ho khẽ một tiếng, ngồi có hơi không yên, mặc dù chỗ cậu chọn nằm góc rất khuất, nhưng thực tế rạp chiếu phim đều có camera, chỉ vài chi tiết nhỏ trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Vì thế Hạ Dư đổi tư thế ngồi, lại vì ngăn cản suy nghĩ càng lúc càng đen tối trong đầu mình, Hạ Dư ho khẽ một tiếng, đỏ bừng tai chuyển chủ đề nói với Tạ Thanh Trình: “Anh Tạ, anh còn nhớ lúc trước chúng ta cũng từng đi xem phim với nhau rồi không? Lúc mà em vẫn còn đi học ở trường ấy.”

Tạ Thanh Trình “Ừ” một tiếng.

Sao mà anh không nhớ rõ được, khi đó Hạ Dư mẹ nó lái xe thể thao tới đón anh, ép anh tới rạp chiếu phim với cậu, kết quả lúc hai người đang xem bộ phim bắn đầy máu tươi thì gặp phải một đôi đồng tính nam yêu đương cuồng nhiệt, cặp đồng tính nam ấy hôn nhau ngay bên cạnh bọn họ, hôn tới cuối cùng còn không thỏa mãn nên rời khỏi rạp trước.

Khi đó Tạ Thanh Trình cực kỳ cạn lời, hết sức xấu hổ, tuy rằng lúc ấy anh với Hạ Dư đã xảy ra quan hệ, nhưng hai người đều cho rằng mình là trai thẳng sợ đồng tính, vì thế mắt vừa chạm nhau, quyết định rời khỏi nơi đó luôn, ai ngờ bên cạnh có chị gái kia không có mắt nhìn, thế mà nhận định luôn hai người bọn họ cũng là gay, chỉ vào mặt họ mắng ầm lên, tranh cãi càng lúc càng gay gắt, khán giả cũng chẳng còn hứng thú với phim nữa, muốn xem bọn họ cãi nhau, thậm chí còn có kẻ giơ điện thoại lên định chụp ảnh.

Mà cũng chẳng biết tại sao khi đó Hạ Dư lại không cần nghĩ ngợi đã lấy quần áo che khuất Tạ Thanh Trình đi.

Tạ Thanh Trình: “Vì sao khi đó em lại muốn che mặt của anh?”

“Không phải em sợ anh bị người ta chụp được hay sao.” Hạ Dư rất giỏi nịnh người ta, “Anh là giáo sư đại học, có uy tín có tiếng tăm, nhỡ đâu bị tung lên mạng, thêm tí dầu vào lửa là anh gặp phiền phức ngay.”

Tạ Thanh Trình cười nhạt: “Khi đó em nghĩ thế thật à?”

“Vâng, đúng rồi.” Hạ Dư đối diện với ánh mắt của Tạ Thanh Trình, bỗng dưng hơi chột dạ—— Thật ra vốn dĩ khi đó cậu chẳng có suy nghĩ cụ thể gì cả, chỉ là phản ứng theo bản năng thôi.

Cơ mà tâm lý không muốn để Tạ Thanh Trình bị người ta xúc phạm trong giây phút đó lại là thật.

Chắc là cậu có bản năng dã thú quá mạnh, người bản thân chạm vào, cho dù còn chưa bắt đầu sinh ra tình yêu mãnh liệt, cho dù chế giễu ghét bỏ nhau đi nữa, thế cũng phải bảo vệ.

Tạ Thanh Trình lấy tay chống má, thản nhiên bảo: “Ừ, nhưng sao anh cảm thấy em đang nói dối vậy nhỉ.”

“… Em không có mà!”

“Lúc em chưa chuẩn bị tâm lí tốt, chột dạ nói dối thường sẽ vô thức mím môi đấy.” Tạ Thanh Trình thở dài bảo, “Bản thân em chưa từng phát hiện ra hay sao?”

“…”

“Từ nhỏ em đã thế rồi, không lừa anh được đâu.”

Thính tai Hạ Dư càng đỏ hơn: “Sao mà em nhớ được khi đó em nghĩ gì cơ chứ… Được rồi, em chỉ muốn dỗ anh vui thôi mà, em nói dối đó, anh muốn phạt em ư?”

Tạ Thanh Trình: “Phải phạt.”

Hạ Dư có hơi ấm ức.

Giáo sư Tạ vẫn là giáo sư Tạ, rất bố đời, cậu làm sai thì có nũng nịu cũng vô dụng.

Nhưng cậu vẫn không chịu bỏ cuộc, lại nhỏ giọng nói thử: “Em xin lỗi mà, anh Tạ, em cũng chỉ muốn dỗ anh vui thôi. Không phạt em có được không?”

“Không được.”

“Anh Tạ…”

“Nên phạt thì vẫn phải phạt.”

“Giáo sư…”

“Vậy càng không thể tha rồi.”

“Anh à…”

“Không được.”

Bỏ đi, cũng không để ý nhiều nữa.

Hạ Dư nghĩ, dù sao trên giường cũng vớ hời của anh nhiều rồi, lời nói ra khỏi miệng cũng không cần so đo.

Cậu biết sự yếu lòng của Tạ Thanh Trình, vì thế bỏ mặc mặt mũi, dùng thái độ của nam sinh trẻ tuổi mặt mày xinh xắn, mở tròn mắt nói ngon nói ngọt dỗ dành anh: “Chồng ơi.”

“…”

Phim cũng bắt đầu chiếu vào lúc ấy, cả rạp hoàn toàn tối sầm lại. Tạ Thanh Trình bỗng dưng lấy áo khoác vừa cởi ra còn đang cầm trên tay phủ lên người anh với Hạ Dư.

“Gọi gì cũng vô dụng thôi, nên phạt thì vẫn phải phạt.”

Giọng nói Tạ Thanh Trình hơi trầm xuống lại êm tai bủa vây trong bóng tối đen kịt và khoảng an toàn dịu dàng chỉ thuộc về mỗi họ này.

Anh nói xong câu ấy, sau đó còn chưa đợi Hạ Dư kịp phản ứng lại, đã nghiêng mặt qua, nhờ áo che khuất bên ngoài, hôn lên môi Hạ Dư rất có khí thế của đàn ông.

Hạ Dư không ngờ thứ gọi là trừng phạt vậy mà lại là điều này, bỗng dưng mở to hai mắt, trong tai vang uỳnh một tiếng, xương cụt trong chớp mắt như có dòng điện tê dại vụt lên, bốc thành sự nóng bỏng kích động khó nhịn…