Mắt Hạ Dư đỏ ngầu, mái tóc hơi rối, nằm trên giường vô duyên vô cớ bị anh của cậu lớn tiếng mắng, không khỏi mơ màng.
Hả? Liệt gì cơ?
Cái gì dương?
Ai bị liệt dương?
… Cậu bảo với Tạ Thanh Trình mình bị liệt dương từ bao giờ?
Hạ Dư bị tình dục làm suy nghĩ mơ màng lại hỗn loạn nhìn Tạ Thanh Trình, sau khi nhìn một hồi, cuối cùng đại não cậu cũng bắt đầu hoạt động lần nữa, đủ biểu hiện khác thường mấy ngày nay của Tạ Thanh Trình hiện lên trước mắt cậu như đèn kéo quân, cuối cùng Hạ Dư mới hiểu rốt cuộc là có chuyện gì—— Thế mà Tạ Thanh Trình lại tưởng cậu…
Mặt thanh niên nhanh chóng nghẹn đỏ bừng lên: “Anh, sao anh lại nghĩ thế…”
“Không phải em——” Tạ Thanh Trình đang định phản bác lại, bỗng dưng nhận ra hình như Hạ Dư cũng chưa từng nói về vấn đề này với mình, chỉ luôn lảng tránh anh mãi khiến anh nghi ngờ Hạ Dư bị như vậy mà thôi.
Hàng mày sắc bén của Tạ Thanh Trình thả lỏng, anh nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Hạ Dư quần áo hỗn loạn dưới người, sau một lúc lâu bảo: “… Thế sao em lại làm thế?”
Hạ Dư cũng rất ấm ức, cậu khàn khàn bảo: “Không phải bụng anh mới phẫu thuật xong còn chưa lành hẳn hay sao, thế nên em——“
“…” Tạ Thanh Trình nói, “Em nghe ai bảo thế? Vết thương của anh lành từ lâu rồi. Chỉ là sẹo khó tan hơn người bình thường một chút thôi.”
Nhất thời Hạ Dư mở to hai mắt nhìn, thì thầm: “Là bác sĩ điều trị…”
Sau mấy giây im lặng, cậu như bất chợt ngộ ra gì đó: “Ngày đầu tiên em đến đây, em hỏi về tình hình cơ thể của anh với anh ta, ờm… Thì bao gồm cả việc có sinh hoạt tình dục được hay không, còn xin anh ta cho phép em ở lại trong viện, kết quả bị anh ta từ chối luôn, trông anh ta có vẻ giận dữ lắm, bảo phòng bệnh là nơi cao đẹp, không phải chỗ để em hưởng tuần trăng mật, sau đó lại bảo em vết sẹo của cuộc phẫu thuật anh mới làm vẫn còn chưa lành hẳn, vết khâu rất dễ bị vỡ miệng, cấm tiệt chuyện phòng the trong vòng ba tháng, nếu không có thể sẽ gây nhiễm trùng miệng vết thương hoặc phải mạo hiểm phẫu thuật lần thứ hai, tất cả hậu quả tự mình chịu.”
Tạ Thanh Trình: “… …”
Hạ Dư lộ vẻ bàng hoàng: “Anh, anh anh anh ta không phải đang lừa em đó chứ?!”
“Trên thực tế.” Tạ Thanh Trình coi như đã hiểu nguyên do, vẻ mặt nhất thời rất kỳ lạ, “Anh ta đang lừa em đấy.”
Hạ Dư: “… …”
Tạ Thanh Trình nhìn Hạ Dư vừa thương hại lại vừa cạn lời: “Sao em không hỏi thẳng anh luôn?”
Thanh niên không lên tiếng, thính tai vẫn lộ chút ửng đỏ.
Sao mà cậu dám hỏi Tạ Thanh Trình chứ? Tạ Thanh Trình tốt với cậu đến thế, nhỡ đâu không đành lòng vẫn miễn cưỡng gắng gượng an ủi cậu thì làm sao đây?
Mấy ngày nay cậu vẫn tránh nói một vài chuyện dễ cọ ra lửa với Tạ Thanh Trình. Cậu biết rõ bản tính trời ban của mình, đạo đức trên giường của cậu không tốt, lên giường mà lỡ chìm đắm vào rồi thì không khống chế lại được, cậu sợ mình sẽ lặp lại chuyện quá đáng như lúc ở đảo Mandela, bảo chỉ cọ thôi chứ không vào cuối cùng lại biến thành cuộc làm tình dâm loạn điên cuồng.
Vậy nên cho dù chỉ vừa đụng chạm tới tình dục có một tí thôi, cậu cũng không dám thử.
Cậu đã mất Tạ Thanh Trình suốt hai năm rồi, trước kia cậu chẳng hề hay biết gì về bệnh nghiêm trọng của Tạ Thanh Trình, tàn nhẫn làm bậy đâm thúc bên trong cơ thể anh, gần như muốn khiến Tạ Thanh Trình tan vỡ rồi hại đến chết.
Sao mà cậu dám mạo hiểm gì thêm nữa?
Cho dù có si mê nhiều hơn nữa, chỉ cần ngón tay chạm tới vết sẹo kia, trong đầu sẽ nhớ lại những lời bác sĩ đã nói——
Có thể sẽ gây nhiễm trùng miệng vết thương hoặc phải mạo hiểm phẫu thuật lần thứ hai, tất cả hậu quả tự mình chịu…
Cho dù cậu nhịn có vất vả hơn, chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong mấy tháng thôi. Nhưng nhỡ đâu Tạ Thanh Trình thật sự phải chịu dù chỉ là chút tổn thương vì cậu lần nữa thôi, thế thì cậu sẽ hối hận cả đời.
Tạ Thanh Trình trầm mặc một lát, đôi mắt đào hoa như ngọc lưu ly im lặng nhìn vào cậu.
Một lát sau, anh tựa như nhìn thấu được suy nghĩ nội tâm của Hạ Dư, anh nâng tay xoa nhẹ tóc Hạ Dư, giọng nói vốn có chút nghiêm khắc cũng đã dịu lại.
Một tay anh chống trên giường, một tay trượt xuống từ mái tóc đen hơi rối của Hạ Dư, dán lên cằm Hạ Dư, để thanh niên có hơi luống cuống tay kia lại đối diện với đôi mắt mình lần nữa.
Hạ Dư bị anh đè lên, tóc rối bời, nhỏ giọng gọi: “Anh Tạ…”
“Được rồi. Đáng ra anh phải nói với em từ trước, coi như là anh sai đi.” Giọng Tạ Thanh Trình trầm thấp nóng bỏng quyến rũ, ánh trăng chiếu xuống từ phía sau anh, phủ lên người anh một lớp ánh sáng nhàn nhạt, “Em đừng để ý.”
Anh đã quen nuông chiều tiểu bối, lần này nghe nhiều ít cũng có hơi giống ông lớn dỗ dành cô vợ nhỏ xinh đẹp ngốc nghếch tin vào lời đồn vớ vẩn mà phải chịu ấm ức.
Trong lòng Tạ Thanh Trình tự thở dài, hiện giờ vành mắt Hạ Dư vừa đỏ lên là anh đã mềm lòng rồi, cứ tiếp tục thế này thì phải làm sao mới được đây.
Thật ra Hạ Dư cũng chẳng để ý, tuy rằng Hạ Dư thật sự rất muốn róc xương tên bác sĩ điều trị chết tiệt kia—— Mẹ nó thất đức quá đi mất! Đừng có trêu đùa gia đình nhà người ta như thế chứ.
Nhưng lúc này cậu cũng chẳng có tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện của bác sĩ điều trị đáng ghét, hóa ra cậu hoàn toàn chẳng cần nhịn, nhưng mà cậu lại bỏ lỡ nhiều cơ hội kích thích hưởng thụ cực lạc sau khi đoàn tụ đến như thế.
Lần này dù thế nào thì Hạ Dư cũng không bỏ dở giữa chừng nữa, hô hấp cậu càng lúc càng nặng nề, nằm trên giường bệnh nhìn gương mặt điển trai của Tạ Thanh Trình phía trên, tay cũng bắt đầu không phép tắc mân mê vòng eo thon gầy của Tạ Thanh Trình một lần nữa.
Hầu kết cậu trượt nhẹ, mắt đen ướt át nhìn Tạ Thanh Trình chăm chú, rõ ràng là không hề để ý, lại khàn khàn giọng bảo: “Thế anh Tạ à, anh dỗ dành em đi.”
Tạ Thanh Trình vốn dĩ định để mình làm top trong hôm nay, nhưng thấy dòng nước ngầm trong sóng mắt Hạ Dư, bên trong hình như thực sự có chút ấm ức sâu nặng không thể nói rõ, nhớ tới Hạ Dư mấy hôm nay đã phải nhịn vất vả tới mức nào——
Mấy cậu trai nhỏ ở độ tuổi này một ngày làm vài lần kể cũng bình thường, Hạ Dư với mình đã không gặp hai năm, nhưng đứa nhỏ này vẫn nhịn lại suốt vì mình, đúng là làm khó cậu rồi.
Anh thở dài, cúi đầu vuốt nhẹ tóc mái tán loạn của thanh niên qua, không nói thêm gì nữa, lông mi dài mảnh rủ xuống…
… … 10k chữ … …
Tạ Thanh Trình dần tỉnh táo lại, trong mắt cũng dần tụ về chút ánh sáng lần nữa.
Anh chẳng có một chút sức nào, tới cả suy nghĩ cũng choáng váng, mắt đỏ bừng, trên lông mi toàn nước mắt.
Anh gần như yếu ớt lại tan vỡ: “… Chuyện này… Mẹ nó em… Toàn… Học đâu ra thế hả.”
Giọng đã nghẹn ngào tới cực điểm.
Hạ Dư khẽ cười, đặt một nụ hôn chứa chan tình cảm lên ngực anh: “Em chỉ cần thấy anh thôi thì cái gì cũng biết hết cả… Còn rất nhiều trò khác nữa, sau này chúng ta có thể chơi với nhau từng kiểu một.”
Cậu nâng mắt lên nhìn Tạ Thanh Trình, nắm lấy tay anh, lại hôn lên đốt ngón tay anh, cười bảo: “Nhưng sau này anh Tạ tuyệt đối đừng có nghi ngờ em bị liệt dương nữa đó nha.”
Tạ Thanh Trình: “…”
Biết rồi, sẽ bị cậu chịch chết trên giường.
… Khi đó vì sao anh lại ban phát lòng tốt quan tâm về vấn đề này giúp cho Hạ Dư vậy?
Lại còn xem mấy lời nhắn nhủ bảo phải điều hòa không khí với tư tưởng ở cái diễn đàn vớ vẩn kia nữa chứ…
Mẹ nó, mạng internet đúng là chả phải thứ gì tốt hết!
.
Thời gian trôi rất nhanh, một tháng tựa thoi đưa, chỉ chớp mắt đã qua.
Bác sĩ điều trị coi thường ông chủ Hạ chỉ có bằng cấp ba lúc ký giấy đồng ý cho xuất viện vẫn liếc Hạ Dư một cái chả mang tí thiện chí nào: “Tuy rằng một tháng này anh ấy hồi phục rất tốt, nhưng về rồi thì vẫn còn hai tháng nữa cần phải chú ý tới sinh hoạt tình dục.”
Hạ Dư mỉm cười nhận lại giấy xin xuất viện của Tạ Thanh Trình, rất biết kiềm chế bảo: “Chắc chắn rồi, cảm ơn sự quan tâm của anh.”
Vị bác sĩ này vốn không hề hay biết, Tạ Thanh Trình vốn hồi phục được tốt như vậy cơ bản là vì đêm nào anh cũng bị Huyết Cổ đè trên giường bệnh thỏa sức đâm thúc, cuối cùng bắn hết toàn bộ tinh dịch dâm loạn vào trong cơ thể anh.
Có mấy lần làm tình sau khi trốn được kiểm tra phòng, thậm chí làm tình xong rồi mà cậu còn ở lại bên trong cơ thể Tạ Thanh Trình suốt cả một đêm, rồi lại tiếp tục chịch người ta tỉnh giấc lúc cương vào sáng sớm.
Cậu “tiêm” thẳng những chất dịch ấy vào cho anh, “điều trị” cho anh cả một đêm.
Mẹ nó thứ này không phải dùng tốt hơn hẳn huyết thanh Huyết Cổ à?
Đương nhiên, dù thế nào đi nữa Hạ Dư cũng chẳng nói ra bí mật này cho người khác biết.
Cậu mỉm cười ôm chầm lấy eo anh Tạ của cậu, ngồi trên xe MPV đến sân bay Kennedy với người ta, trên hàng ghế phía sau, cậu nghiêng mặt qua hôn lên bên gáy Tạ Thanh Trình, lúc ngẩng đầu lên vừa hay trông thấy hồ thiên nga nơi họ gặp lại lướt vụt qua ngoài ô cửa sổ.
Đầu mùa hè trôi qua, ánh mặt trời chói lọi giữa hè đã gần đến.
Hạ Dư gửi tin nhắn cho một khách sạn nào đó và người đến đón ở trong nước, sau đó đặt điện thoại xuống, nắm lấy tay Tạ Thanh Trình trên xe, hai người đi về nhà hướng tới tương lai rực rỡ ánh nắng——