Sổ Bệnh Án

Chương 35: 35





Tạ Thanh Trình và Hạ Dư là người cuối cùng ra khỏi hội trường.

Lúc hai người họ ra ngoài, thấy giảng viên và cảnh sát đang chỉ dẫn các sinh viên tập trung lại thành một nhóm đi về phía ký túc xá, loa trường đang phát thông báo: “Mong các bạn học hãy bình tĩnh, đừng đi lạc nhóm, nếu có sinh viên còn ở nơi vắng vẻ, lập tức liên hệ cho giảng viên, bạn cùng phòng hoặc bạn học của bạn, xin mọi người hãy quay về ký túc xá trật tự…”
Nhưng tiếng loa vẫn chẳng át được tiếng tranh cãi ồn ào của các sinh viên.

Ngoài trời, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào điện thoại mình, hoặc nhìn chằm chằm vào toà tháp truyền thông biểu tượng của Hỗ Đại.

Đó là một toà nhà truyền thông cao tầng được nhà trường xây dựng riêng cho các sinh viên nghệ thuật, mô phỏng hoàn toàn theo đài truyền hình chính thức, thân tháp cũng được bao phủ bằng đủ loại ánh sáng.

Nhưng giờ khắc này, hệ thống điều khiển đã bị hacker chiếm mất, toàn bộ tháp truyền thông đều phát ra một loại ánh sáng màu đỏ chói mắt, tựa như một thanh kiếm sắc bén nhuốm máu, hung dữ đâm trên đất, trên mặt đất chiếu xuống dòng chữ đen đậm mà cách xa hơn nghìn mét vẫn có thể trông thấy rõ ràng.

W,
Z,
L,
Trò chơi tử vong ném khăn, bắt đầu.

Ngoại trừ phía ngoài toà tháp truyền thông, tất cả tín hiệu điện thoại thông minh khắp Hỗ Đại cũng bị phần mềm của đối phương khoá lại, điện thoại mọi người vẫn có thể dùng, nhưng mà khung màn hình nhỏ mãi không tắt được.

Ngàn vạn ô cửa sổ nhỏ nháy mắt biến Hỗ Đại thành dải ngân hà sáng rực trong bóng đêm, tiếc là mỗi một ngôi sao trong dải ngân hà đều chiếu ra một hình ảnh quỷ dị đáng sợ.

Tạ Thanh Trình cúi đầu nhìn điện thoại mình lần nữa, phát hiện chữ trong video giống hệt với chữ trên tháp truyền thông.

Đều viết là: W, Z, L, trò chơi tử vong ném khăn, bắt đầu.

Nhưng trong video, phía dưới mỗi một chữ, đều có một vòng búp bê điện tử quỷ dị lạ thường, nhóm búp bê này ngồi quây thành vòng tròn, trong đó có một con búp bê nữ cười hì hì lắc lư, đứng ngoài vòng tròn, cầm một chiếc khăn tay đỏ tươi, tựa như chơi trò ném khăn của tuổi thơ ấy.

Phía sau chữ W, con búp bê nữ kia đã ném khăn vào phía sau một con búp bê điện tử nam trong số đó, búp bê nam chạy đi, búp bê nữ cười hì hì đuổi theo sau.

Bỗng nhiên!
Búp bê nữ đuổi theo búp bê nam phía sau chữ W kia, con nữ cười quỷ dị, túm được đầu búp bê điện tử nam, chợt vặt xuống!
Sau mấy giây, điện thoại tất cả mọi người trong trường, lại đồng loạt phát ra tiếng hát trẻ con lẹt xẹt: “Ném nào, ném nào, ném khăn tay nào, khẽ đặt sau lưng cậu bạn nhỏ, mọi người đừng nói cho cậu ấy nha…”
Vô số điện thoại cùng khuếch đại giọng hát khiến bài nhạc thiếu nhi nhẹ nhàng này hoá thành bản hợp xướng làm người ta dựng tóc gáy, vang vọng khắp sân trường.

Các sinh viên trông thấy cảnh này, càng thêm phát hoảng, chen chúc một chỗ, có người thậm chí còn không chịu quay về ký túc xá, cảm thấy ở chung với mọi người ngoài trời an toàn hơn, người nào nhát gan thậm chí đã khóc nức nở.

Bốn phía lại chẳng ngừng vang vọng tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông hoà với tiếng hát vậy mà còn khớp lại với nhau, đều là cha mẹ các sinh viên gọi tới.

Chuyện này quá ầm ĩ, hơn nữa giờ còn đang là thời đại thông tin điện tử, chuyện xảy ra ở Hỗ Châu rất nhanh đã lan truyền phát tán khắp nơi thông qua các trang mạng xã hội thu được sự chú ý mạnh mẽ.

“Alo, mẹ ạ! Con không sao ạ… Nhưng con sợ…”
“Hu hu hu ba ơi! Con đang ở chung với các bạn học! Dạ! Con không chạy lung tung đâu hu hu hu…”
Trong cảnh hỗn loạn, Tạ Thanh Trình cũng lập tức gọi điện cho Tạ Tuyết, sau khi biết được cô đang ở nhà với dì Lê gói hoành thánh, nhẹ thở hắt ra, nói qua loa tình hình với cô chút, để cô chú ý an toàn đợi ở nhà chứ không ra khỏi cửa, cách một giờ lại báo bình an cho anh một lần, sau đó không nói nhiều với cô nữa, cúp máy luôn.

Anh kết thúc cuộc gọi xong lại phát hiện Hạ Dư đang yên lặng quan sát anh, ánh mắt hai người giao nhau, Hạ Dư lại dời mắt đi chỗ khác.

“…”
Tạ Thanh Trình lúc này mới nhận ra Hạ Dư cũng chẳng có ai quan tâm.

Gần như tất cả mọi người đều nhận được tin nhắn từ người nhà hoặc bạn bè, nhưng điện thoại của Hạ Dư cứ mãi lặng im, như ao tù nước đọng, mà vẻ mặt phải mang cũng tĩnh như nước lặng vậy.

Tạ Thanh Trình muốn nói gì đó, đúng lúc này, tiếng hát ném khăn kết thúc, trên điện thoại mọi người bỗng dần lộ ra một tấm ảnh phóng đại, trong nháy mắt bức ảnh xuất hiện, hai người chợt nghe tiếng cảnh sát bên cạnh bọn họ “Đệt” nhỏ một tiếng.

Trong bộ đàm của cảnh sát kia cũng lập tức truyền tới tiếng đội trưởng bọn họ vô cùng phẫn nộ: “Đây mẹ nó là ảnh bằng chứng cảnh sát vừa chụp hiện trường mà! Sao rơi vào tay bọn chúng được!!”
Sức chú ý của mọi người đều bị kéo đi.


Đó là một bức ảnh chụp còn chưa qua xử lý hình.

Nội dung ảnh kỳ quái lạ lùng, đập thẳng vào mắt, là một thi thể nam, gã bị siết chết trên chiếc giường lớn hỗn độn, lưỡi thè dài ra, cả người khoả thân, chỉ mỗi chân là có đi một đôi giày cao gót đỏ.

Căn phòng giường lớn này với các sinh viên mà nói cũng thật quen mắt, đây không phải là khách sạn mà Hỗ đại kinh doanh à?
Mùa khai giảng hàng năm, rất nhiều phụ huynh sinh viên đưa con tới báo danh, cũng sẽ dừng chân ở khách sạn này, điều kiện khách sạn không tệ, có thẻ sinh viên Hỗ Đại sẽ được giảm giá, tiếp đón một lượng lớn phụ huynh trong mùa khai giảng, sau đó là đón tiếp mấy cặp sinh viên nước chảy đá mòn để làm ăn.

Đã liên tục có người trong nhóm hoảng hốt kêu lên “Tôi đi rồi” liên tục, phần lớn là các nam sinh, bởi vì nữ sinh gan khá là nhỏ, phần lớn trông thấy hình ảnh người chết cũng đã che mặt khóc nghiêng đầu đi, độ chấp nhận cái kiểu kích thích thị giác này của nam sinh tương đối cao, rất nhiều tên nhóc đều thấy rõ đây là chiếc giường mà mình thường tới cùng bạn gái, con mẹ nó, giờ thành nơi giết người trong vẻ thuỳ mị quyến rũ! Sau này sao mà dám đặt phòng ở đây nữa, trông thấy giường giống vậy đã xìu luôn rồi.

Hạ công tử chưa từng tới khách sạn bình dân như này, còn nữa, cậu cũng chẳng có bạn gái để mà dẫn đi thuê phòng, bởi thế cậu nhíu mày lại, nhất thời cũng chẳng hiểu câu “Tôi đi rồi” của mấy nam sinh xung quanh ngoại trừ hoảng sợ ra, sao lại còn kèm theo chút vẻ hơi đê tiện.

Nhưng cậu cũng nhìn ra được chút nội dung khác trong ảnh, cậu quay đầu lại, mặc kệ lúc trước có công kích lẫn nhau với Tạ Thanh Trình, lập tức nhìn vào khuôn mặt Tạ Thanh Trình.

Sau đó cậu nắm được từ ánh mắt Tạ Thanh Trình vẻ nghi ngờ cũng như mình——
Viện tâm thần Thành Khang.

Thủ đoạn của kẻ sát nhân này có một loại ăn khớp vi diệu với khi ở viện tâm thần Thành Khang.

Nói về trang phục trước, người chết rõ ràng đều là đàn ông sau khi chết lại bị mặc trang phục có vẻ nữ tính.

Lương Quý Thành cả người mặc quần áo nữ, còn thi thể này lại đi giày cao gót đỏ.

Thứ hai là bài hát, Hạ Dư và Tạ Thanh Trình tuyệt đối không thể nhớ nhầm bài ca mà Giang Lan Bội ngâm nga khi chặt xác trong văn phòng, khi ấy họ chỉ cách nơi Tạ Tuyết bị ngộ hại một cánh cửa, truyền tới tiếng ngâm nga của người phụ nữ bị điên: “Ném nào, ném nào, ném khăn tay nào, khẽ đặt sau lưng cô bạn nhỏ, mọi người đừng nói cho cậu ấy nha…”
Thứ ba là ba chữ cái WZL, đã chứng thực tin nhắn thần bí hai người họ từng trông thấy trong hang động ở Đảo Mộng Ảo, dần dần, các sinh viên nhận ra cách giết người giống với Giang Lan Bội càng lúc càng nhiều, trong đám người bắt đầu xì xào bán tán ngập tràn sợ hãi.

“… Giang Lan Bội …”
“Đúng, bài hát ném khăn này, lúc bà ta giết người có hát luôn, tớ đọc được trên báo rồi…”
“Đôi giày cao gót màu đó kia có giống ảnh chụp Giang Lan Bội đăng trên báo không, giày bà ta đi hả?”
“Trời ạ, nghe nói “giày” là biểu tượng cho tà khí, còn có nghĩa là “tiễn đưa bạn” á…”
Có sinh viên bị doạ sợ choáng váng không khống chế nổi, thét chói tai gào lên: “Đúng là Giang Lan Bội! Lệ quỷ của Giang Lan Bội đòi mạng rồi!!!”
Giọng nói này vừa kêu lên, chung quanh như nổ tung.

Hạ Dư trước đó đã từng nói với Tạ Thanh Trình, sau khi Giang Lan Bội chết thảm, bởi vì cảnh ngộ của dì ta lẫn cách chết của dì ta, trong số các sinh viên không biết ai bắt đầu lan truyền lời đồn “Chỉ cần viết tên tra nam và cách chết lên, kí tên Giang Lan Bội, người phụ nữ kia sẽ hoá thành lệ quỷ tới cướp đi mạng sống ấy”.

Giờ bức ảnh này không thể nghi ngờ có một loại liên quan tới lời đồn trong trường này, hơn nữa với hình phóng đại từ vô số điện thoại lộ ra, tâm tình các sinh viên khó mà tránh khỏi việc chịu kích thích mạnh.

Mắt thấy tình hình càng hỗn loạn hơn, cảnh sát phụ trách sơ tán sinh viên và các giảng viên giơ loa cầm tay lên, dùng hết sức bình sinh, gào lớn bên kia:
“Trật tự!! Các vị bạn học! Đừng chen lấn nhau, đi theo các giảng viên quay về ký túc xá! Thầy cô sẽ bảo vệ các em an toàn!”
Các học sinh vội vàng lao về phía trước như sắp vào đường chết, nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn tấm ảnh giết người.

Kết quả của việc ngày thường bảo vệ quá mức chính là, khả năng chấp nhận mấy hình ảnh này quá kém, lúc thật sự trông thấy cảnh tượng máu tanh đáng sợ, ngược lại càng không thể rời tầm mắt, sợ thì có sợ, càng sợ thì càng phải xem, càng xem thì càng hoảng loạn.

Công việc bảo vệ sơ tán đã khó, mà cứ ngay lúc này, hình ảnh video trên điện thoại mọi người lại thay đổi.

Hình ảnh người chết biến mất, nội dung lại quay về màn hình hiện “Trò chơi tử vọng ném khăn WZL”.

Nhưng so với khi nãy, hình ảnh có chút thay đổi rất nhỏ.

Sau chữ W, viết trên người chết “Vương Kiếm Khang” ngay ngắn, bên cạnh tên gã còn có người điện tử ném khăn đã hoá đen, tất cả những người nho nhỏ đang cười đùa chơi trò chơi đều cứng đờ tại một chỗ, hình ảnh như ngừng lại ở cảnh đứa bé trai bị vặt đầu.

Mà dưới chữ W Vương Kiếm Khang, chữ Z kia, nhóm trẻ con điện tử sau nó vốn yên lặng bất động, giờ đã nhanh chóng bắt đầu xoay vòng vòng, cô gái nhỏ cầm khăn tay đỏ cười hì hì chạy quanh quanh quẩn quẩn mãi sau nhóm “bạn nhỏ”, lúc nào cũng sẵn sàng ném khăn…
Trò chơi giết người vòng thứ hai, đã sắp bắt đầu.

Tạ Thanh Trình và Hạ Dư liếc nhìn nhau, trong đầu đều hiện lên câu nhắn để lại ở Đảo Mộng Ảo “WZL sắp tới sẽ bị sát hại”.

Khi ấy họ đều nghĩ rằng WZL là tên viết tắt của một người, cho tới giờ không thể nghi ngờ này vậy mà là mở đầu tên của những ba người…

W, Vương Kiếm Khang đã chết.

Z, là ai đây?
Đột nhiên, điện thoại Hạ Dư vang lên.

Hạ Dư hơi sửng sốt, nhìn thấy tên người gọi tới, ngừng lại một giây đồng hồ, mới không thoải mái lắm tiếp điện thoại nói: “… Cha.”
Hạ Kế Uy đang tới sân bay đi đâu đó, lại nhận được tin nhắn video giết người ở Hỗ Đại mà thư kí gửi cho mình: “Trường mấy con sao thế? Bảo vệ làm việc kiểu gì vậy, sao lại để chuyện thế này xảy ra.”
Hạ Dư không đáp.

Hạ Kế Uy: “Giờ con đang ở đâu.”
“Cửa hội trường của trường ạ.”
“Cha cho Lý cục đưa người tới đón con.”
“Không cần đâu ạ.” Hạ Dư liếc nhìn xung quanh một cái, mọi người sắp chen nhau thành cá mòi đóng hộp luôn rồi, huống chi Tạ Thanh Trình còn đứng cạnh cậu, nếu lúc này có xe cảnh sát tới đón cậu đi, có lẽ Tạ Thanh Trình ngoài miệng thì không nói, nhưng sau này ánh mắt nhìn cậu còn thấp đi tám độ nữa, “Không cần đâu ạ, xe cảnh sát không vào nổi, lát nữa con quay về ký túc xá là được.”
“Nhưng nhỡ có chuyện gì xảy ra——” Nhưng Hạ Kế Uy lúc này nghe thấy động tĩnh hỗn loạn bên Hạ Dư, ông ngừng bước chân, hít một hơi, “Giờ xung quanh con có người quen nào không?”
Hạ Dư liếc Tạ Thanh Trình một cái.

Cũng chẳng biết nữa, người đàn ông này liệu có tính là người quen của cậu không.

Hay là vẫn như trước đây hai người họ đã nhận định, trước đó hai người họ, cũng chỉ là một mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân đã chấm dứt hoàn toàn mà thôi.

“Alo? Hạ Dư con có đang nghe không?”
Hạ Dư vừa định nói chuyện, chợt nghe đầu dây điện thoại bên kia có tiếng một thằng nhóc vang lên, “Ba ba ơi, ba đi chậm chút, con để rơi đồ trên máy bay rồi, phải đi nói chuyện với phi hành đoàn đã.”
“…” Nghe thấy tiếng bên kia, ánh mắt Hạ Dư nhạt đi rất nhiều, “Không sao đâu ạ, chỗ con có người quen mà.”
Nói xong nhìn Tạ Thanh Trình.

“Con ở chung với bác sĩ Tạ.”
“Tạ Thanh Trình?”
“Dạ…”
“Cậu ấy ở với con làm gì, cậu ấy có khám cho con không?”
Hạ Dư kỳ thật cũng không thể nói rõ.

Tạ Thanh Trình sau lần ở khách sạn ấy, cứ bắt lỗi cậu miết, cũng không có vẻ thật sự giúp cậu thả lỏng tâm lí cho lắm.

Nhưng cậu không hiểu sao hình như đã ổn hơn nhiều.

Sức chú ý đã không còn hoàn toàn tập trung hết vào việc của Tạ Tuyết nữa.

Cậu lúc trước không nhận ra, cậu không tin tưởng Tạ Thanh Trình cho lắm, vẫn cảm thấy Tạ Thanh Trình là thừa nước đục thả câu, toàn tự tìm phiền phức cho mình.

Nhưng giờ phút này cậu mới bỗng dưng nhận ra, đây có lẽ là một phương pháp trị liệu mà Tạ Thanh Trình dành cho cậu.

Chứng Ebola thần kinh ngoại trừ sinh lý ra, cũng có nhân tố ảnh hưởng tâm lí rất quan trọng, Tạ Thanh Trình không phải phái thuần chữa trị dược liệu, anh chú trọng tới việc dẫn dắt và tạo nên thế giới tinh thần cho bệnh nhân hơn, có đôi khi nói thiên về chủ nghĩa duy tâm cũng rất đúng.

Đây cũng là nguyên nhân Tạ Thanh Trình không phù hợp làm người tư vấn ngắn hạn mà lại thích hợp để làm bạn đồng hành dài lâu.

Bác sĩ trị liệu như anh bình thường sẽ không cường điệu nhắc lại: “Cậu có bệnh, chúng ta cần nói chuyện, cậu có gì thì có thể nói với tôi.” Anh rất bình thường với mọi thứ, ở nơi gần gũi nhất trong cuộc sống, cách thức khó mà phát hiện ra nhất, tiến hành can thiệp tâm lí của bệnh nhân, anh vẫn muốn cho bệnh nhân cảm thấy mình là người bình thường.

Với cách trị liệu tâm lí này, đôi khi không nào đánh giá được độ chuyên nghiệp của bác sĩ qua việc xem xét quá trình chữa trị tốn bao nhiêu ngày.

Kỳ thật tới cùng mọi người muốn thấy chính là bệnh nhân được an ủi thế nào, trạng thái tinh thần có thể thay đổi tới đâu.

Hạ Dư phát hiện quãng thời gian cãi vã với Tạ Thanh Trình, vắt hết óc ra để nghĩ cách đối phó việc anh ngáng chân mình, thế mà thật sự có thể từ nỗi đả kích thất tình ban đầu, thoát được ra ngoài không ít.


Cậu vì phát hiện này mà hơi ngẩn ra một lát, giương mắt nhìn Tạ Thanh Trình: “…”
Hạ Kế Uy: “Con sao không nói gì thế? Lại sao vậy?”
“Không sao ạ.” Hạ Dư ho nhẹ một tiếng, rời tầm mắt khỏi người Tạ Thanh Trình, “Đúng rồi, anh ấy có khám bệnh cho con.”
“Tạ Thanh Trình này… Trước đây giữ cậu ấy thì cậu ấy không chịu, mời cậu ấy thì cậu ấy không cần, lại chỉ thích làm không công thôi.”
Hạ Dư cũng không thể kể việc mình phát bệnh ở khách sạn trước đó cho người ta, làm bác sĩ Tạ kích động, bác sĩ Tạ không nhìn nổi mới tiện tay mà quản thôi.

Chỉ đành lúng túng nói: “Anh ấy… Anh ấy thi thoảng thì xem thử, cũng không có cố định đâu ạ.”
Hạ Kế Uy ngừng một chút: “Thế con cứ đi theo cậu ấy đi, đừng về phòng ngủ của mình, mấy thằng nhóc tóc chỏm ở với nhau thì có gì an toàn mà nói, con theo bác sĩ Tạ về ký túc xá của cậu ấy luôn đi.”
Hạ Dư: “… Cha à, thế không hay đâu.”
“Có cái gì mà không hay? Cậu ấy dẫn con theo từ nhỏ tới lớn, chút chuyện ấy cậu ấy sẽ chịu giúp thôi.”
“Giờ anh ấy không còn là bác sĩ của con rồi.”
“Chuyện nào ra chuyện nấy, ngoài quan hệ chủ tớ ra thì không còn nghĩa tình gì nữa à? Nếu không cậu ấy thi thoảng còn khám cho con làm gì nữa? Hơn nữa, cậu ấy ở nhà chúng ta cũng có bảo gì không thoải mái đâu, làm gì mà tính toán rõ ràng lạnh như băng thế? Con ngại thì đưa điện thoại cho cậu ấy đi, để cha bảo cậu ấy.”
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng của em trai Hạ Dư: “Ba, ba đi nhanh thế làm gì, ai vậy? Hạ Dư?”
“… Con biết rồi.” Hạ Dư vừa nghe thấy giọng nói kia đã không muốn nghe tiếp nữa, “Con cúp máy trước đã.”
Sau khi cúp máy, Hạ Dư đặt ánh mắt lên người Tạ Thanh Trình, ho nhẹ một tiếng: “À thì——“
Tạ Thanh Trình: “Cha cậu bảo cậu theo tôi về.”
“… Anh nghe rồi à.”
Tạ Thanh Trình ừ một tiếng, đi về phía trước theo mọi người cùng Hạ Dư.

Giờ truyền thông Hỗ Đại đã đóng cửa trường, Tạ Thanh Trình không thể quay về y khoa Hỗ Châu, nhưng anh có thể tới ký túc xá của Tạ Tuyết, anh vừa mới nói lại với Tạ Tuyết, cũng biết mật mã khoá điện tử.

Hai người khó khăn chen chúc theo đám đông về tới ký túc xá, Tạ Thanh Trình mở cửa.

“Vào đi.”
Đèn phòng vừa được bật sáng, hơi thở cuộc sống trong căn phòng xua nhạt đi cảm giác áp bách làm lòng người sợ hãi bên ngoài kia, cho dù những hành động khủng bố vẫn còn đang tiếp tục, nhưng trong hoàn cảnh này, lại càng tựa bình chân như vại, như ngồi xem phim cảnh sát và hung thủ đấu đá, không khiến người ta hít thở không thông tới thế nữa.

Huống chi vào phòng của Tạ Tuyết, đón họ vào cửa chính là một bàn đồ ăn vặt linh tinh, gói này bọc kia.

Lại còn có thêm hai cốc mì gấu trúc nhỏ.

Hạ Dư: “…”
Tạ Thanh Trình: “…”
Khó mà hoảng sợ nổi.

Tạ Thanh Trình đóng cửa lại, nới lỏng cúc cài cổ áo, vẻ mặt bình tĩnh bắt đầu dọn rác hộ Tạ Tuyết.

Hạ Dư nhìn căn phòng khách không chỗ đặt chân, trước kia tuy cậu có tới chỗ của Tạ Tuyết, nhưng Tạ Tuyết cũng sẽ dọn dẹp lại chút rồi mới mời cậu vào.

Nào ngờ căn phòng chưa được dọn dẹp lại thế này, có thể so sánh với trạm tái chế luôn rồi ấy chứ.

Cậu nhất thời cảm thấy cảnh này còn rung động lòng người hơn cả ảnh chụp hiện trường Vương Kiếm Khang bị giết, khó mà liên tưởng được căn phòng bẩn thỉu lộn xộn này với dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng thường ngày của Tạ Tuyết.

Cậu chắp tay sau lưng tựa vào cửa hồi lâu, mới cẩn thận hỏi một câu: “… Bình thường cũng như vậy hả?”
“Luôn vậy mà.” Tạ Thanh Trình làm cha làm tới quen luôn rồi, mặt không đổi sắc nhặt con chó bông Tạ Tuyết vứt dưới đất lên, phủi cho sạch, xếp lên ngăn tủ lần nữa.

Hạ Dư: “…”
“Cậu đi đun nước nóng đi, pha hai chén trà.”
“… Được.”
Lúc Hạ Dư pha trà phát hiện bộ ấm trà Tạ Tuyết để trong bồn rửa cũng là hai bộ, trong túi lọc còn chút bã trà, là hồng trà mà Tạ Tuyết không thích uống.

Trong đầu cậu mơ hồ hiện lên gì đó, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, chợt nghe Tạ Thanh Trình trong phòng khách bảo cậu: “Lấy trà Tây Tạng cất ở tầng thứ ba ấy, tôi uống trà Tây Tạng.”
Hạ Dư đồng ý, tập trung để ý trong đống đồ ngọt và nước uống Tạ Tuyết xếp lộn xộn tìm trà Tây Tạng cho “Tạ tổng” của cậu, cũng không ngẫm về chuyện túi hồng trà hay hai bộ ấm trà kia nữa.

Phòng được dọn sạch rất nhanh, Tạ Thanh Trình nhìn qua vô cùng sắc bén vô cùng tinh anh vô cùng cao cao tại thượng không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng thật ra đấy chỉ là một mặt của anh mà thôi.

Vẫn còn một người đàn ông khi mới chỉ là thiếu niên, tự thân bắt đầu nuôi nấng cô em gái nhỏ hơn anh tám tuổi tới tận lúc lớn, chắc chắn không phải chỉ là ngọn đèn cạn dầu nữa.

Hạ Dư pha trà xong bưng ra, Tạ Thanh Trình đang cúi người thu dọn chồng sách cuối cùng.

Động tác cúi người của anh rất dễ nhìn, bởi vì chân rất thẳng, eo lại thon, lúc cúi xuống quần áo căng ra, dưới lớp áo sơ mi có thể trông thấy đường thắt lưng thon gầy rất rõ ràng.

Thấy Hạ Dư tới, anh đứng thẳng người nâng tay xếp sách vào giá, chỉ liếc mắt nhìn về phía cậu, hơi nâng cằm lên, ý bảo thư kí Hạ đặt trà của anh lên bàn trà đã dọn rất sạch sẽ.

Thư kí Hạ: “Tôi pha tuyết địa lãnh hương đấy, không lấy nhầm đâu nhỉ.”
“Ừ.”

Tạ tổng dọn đồ xong thì đi rửa tay, ngồi xuống sô pha, kéo lỏng áo.

Tuy cách một bức tường, họ vẫn có thể nghe tiếng người huyên náo bên ngoài, tiếng còi xe cảnh sát, thậm chí, chỉ cần Tạ Thanh Trình hơi nghiêng mặt qua, có thể xuyên qua cửa sổ phòng khách trông thấy toà tháp tựa thanh kiếm phán quyết đỏ như máu kia.

Mà trong điện thoại, cô bé ném khăn sau chữ Z vẫn đang xoay tròn.

Tạ Thanh Trình: “Hacker?”
Hạ Dư: “Chắc chắn rồi, phạm vi tập trung là thiết bị điện tử và tháp truyền thông trong khu vực này.”
Cậu nói xong, chắc là cảm thấy video đồng thời phát ra từ điện thoại mình và Tạ Thanh Trình quá phiền phức, lại có lẽ xuất phát từ thói quen háo thắng tranh đua của hacker, cậu mở điện thoại, bắt đầu nhập vào một đoạn code lệnh.

“… Có chút thú vị đấy chứ, chúng dùng là thiết bị mới nhất của Mỹ, tôi từng tiếp xúc một lần.” Chẳng bao lâu sau, Hạ Dư lại nhẹ giọng nói, “Thiết bị này có phạm vi phát sóng rộng, nhưng lại có bug, thoát khỏi khống chế thật ra cũng chẳng khó.”
Cậu nhìn chằm chằm code giải mã trên màn hình không rời mắt, tiến hành mã code phá bỏ hệ thống phòng ngự của đối phương.

Vài phút sau.

Điện thoại Hạ Dư quả nhiên im lặng.

Điện thoại cậu thoát khỏi sóng kỹ thuật của đối phương, cậu chẳng chút để ý ném nó sang một bên.

“Đơn giản vậy à?”
“Kỹ thuật của tôi cũng không thể coi là hạng chót.” Hacker Hạ Dư đáng sợ đứng top năm trong dark web rất khiêm tốn nói, “Hắn ta dù sao cũng không nên đụng chạm tới trên đầu tôi.”
“Thế tín hiệu cả khu vực cậu ngăn cản được không?”
Hạ Dư cười: “Không được, không có thiết bị chính thức, không thể làm tới mức đó.

Hơn nữa này là chuyện của cảnh sát mà.

Tôi mà để mình bị cuốn vào, ngược lại còn dễ thành đối tượng bị điều tra.

Điện thoại của anh tôi không cài lớp bảo vệ, giữ lại xem video.”
Cậu nói cũng đúng, Tạ Thanh Trình đồng ý.

Hạ Dư ngồi xuống đối diện Tạ Thanh Trình, hỏi: “Đúng rồi, anh có biết Vương Kiếm Khang kia không?”
Tạ Thanh Trình là giảng viên y khoa Hỗ Châu, Vương Kiếm Khang tám chín phần mười là nhân viên công tác của Hỗ Đại.

Hạ Dư chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ngờ Tạ Thanh Trình sau khi uống xong một ngụm trà tuyết địa lãnh hương Tây Tạng, nhắm mắt lại, sau đó dựa vào trên ghế sô pha, vậy mà lại nói hai chữ: “Có biết.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Hạ Dư: … Nếu em mà biết chỗ chị ở có thể lộn xộn tới mức này, em ngay từ đầu đã chả thầm mến chị rồi.

Tạ Tuyết:? Nói đi nói lại, em không biết dọn mấy thứ này à?
Hạ Dư: Em không biết làm, ở nhà em toàn người hầu dọn thôi.

Tạ Tuyết: Chị càng không thèm làm.

Ở nhà chị có anh trai chị sửa sang lại phòng rồi.

Hạ Dư: Sao chị không bằng anh chị luôn thế, chị vậy mà còn đòi lập gia đình?
Tạ Tuyết: Sao em ngay cả đức tính đàn ông cũng chưa học thế, không biết làm việc nhà còn đòi làm công á?
Hạ Dư: Chị nói hay quá nhỉ, chị tới rang cơm còn không biết làm kìa.

Tạ Tuyết: Cơm rang chân giò hun khói của em chắc ăn được ấy thế mà còn dám nói người ta ha?
Hạ Dư: Cháo gà em hầm hơi bị ngon nhá.

Tạ Tuyết: Đấy là em làm theo công thức thôi nha, hơn nữa chị có ăn đâu, không tính!
Hạ Dư: Chị có nhìn công thức cũng chẳng làm được.

Tạ Tuyết: Nhổ! Chị chưa thấy công nhà ai như em luôn á, không biết quét dọn không biết giặt đồ tới hoành thánh còn phải để anh chị nấu nữa, em thế mà đòi bước vào cửa nhà chị à? Sau này em tính sáng sớm gọi anh chị rời giường nấu cơm hả? Em làm ra loại chuyện súc sinh này được à?
Hạ Dư: Em làm được.

Tạ Tuyết: Hay đấy, cô vợ này công quá.

Ghi chú nho nhỏ của Editor:
Chu làm tới chương này rồi mới nhận ra bản thân edit câu hát “Ném nào… Ném nào… Ném khăn tay nào, khẽ đặt sau lưng cậu bạn nhỏ, mọi người đừng nói cho cậu ấy nha…” sai dữ quá nên phải chỉnh lại cho ăn khớp với chương này TvT Xin lỗi mọi người vì sự sơ sót này ạ.