Sổ Bệnh Án

Chương 66: 66





Tuy Trần Mạn không yên tâm, nhưng xưa nay cậu chàng không dám cãi lại Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình tới bên cửa, đứng trước mặt Hạ Dư.

Hạ Dư vẫn mặc đồ lúc nhận thưởng, là đồng phục sinh viên Hỗ Đại, đeo huy chương.

Tạ Thanh Trình nhìn lướt qua: "Tôi thật lòng chúc mừng cậu nhé.

Chủ tịch hội nam sinh viên."
Hạ Dư: "..."
"Cậu còn muốn nói gì nữa."
Cậu còn muốn nói gì nữa?
Đương nhiên không thể oán trách, chất vấn người đàn ông này sao lại hủy kết bạn với mình.

Nhưng đào ba thước đất, lại chẳng tìm được bất cứ lí do gì phù hợp.

Hạ Dư không đáp, Tạ Thanh Trình chậm rãi nheo mắt lại, dò xét cậu.

Ánh mắt ấy làm Hạ Dư bực bội, lại thấy bất an—— Từ nhỏ cậu chỉ cần lừa gạt Tạ Thanh Trình, hoặc có chuyện giấu diếm Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình sẽ dùng ánh mắt ấy nhìn cậu.

Mà cậu hiếm khi bị người ta nhìn bằng ánh mắt như X quang xuyên thấu qua cậu như thế.

Cậu vô thức sốt ruột.

Ánh mắt cậu dò xét gương mặt Tạ Thanh Trình, tới cổ áo tắm dài, lại tới bọt nước chảy xuống dọc theo tóc đen.

Trần Mạn không biết vì sao Tạ Thanh Trình phải về nhà tắm rửa ngay.

Nhưng trong lòng Hạ Dư lại biết rõ.

Cũng vì biết quá rõ, cậu thấy không thoải mái vô cùng—— Tạ Thanh Trình đã đồng ý với cậu rồi, sau này hai người họ cũng đâu có ít lúc dây dưa, anh thì nóng lòng muốn rửa sạch dấu vết cậu để lại như thế?
Hơn nữa Tạ Thanh Trình còn cho phép Trần Mạn về nhà cùng với anh nữa.

Thậm chí...!Thậm chí Tạ Thanh Trình còn yên tâm về Trần Mạn tới vậy, tùy ý như thế, có Trần Mạn ở nhà, anh vẫn đi tắm phần mình được.

Tạ Thanh Trình không hề tin lời cậu nói.

Hai chữ Trần Mạn, bỗng hóa thành mụn nhọt trong xương, khiến Hạ Dư bị giày vò khó chịu, làm ánh mắt cậu phủ thêm một tầng màu rỉ sét: "Thế anh ta thì sao? Anh ta tới đây làm gì?"
Tạ Thanh Trình chợt hơi bực bội.

Thật ra Trần Mạn tới, là vì lúc trước cậu chàng có để quên mấy báo cáo công tác ở nhà Tạ Thanh Trình, tiện đường tới lấy mà thôi.


Tạ Thanh Trình không đề phòng Trần Mạn, lại nói chứ căn nhà này vốn rất nhỏ, anh lo rằng trong khoảng cách gần như thế, Trần Mạn sẽ cảm nhận được mùi hương không phải của anh trên người anh.

Nên cho dù có mặt Trần Mạn, anh nhất định vẫn phải đi tắm rửa trước đã, rửa sạch hết mấy thứ trong cơ thể kia.

Sao vào miệng Hạ Dư lại có cảm giác dơ bẩn không thể chịu nổi như thế?
Ánh mắt Tạ Thanh Trình lạnh lẽo: "Cậu có bệnh hả Hạ Dư, em ấy tới đây thì liên quan gì tới cậu."
"Sao lại không liên quan."
"Em ấy là gì của tôi, còn cậu thì có là ai đối với tôi chứ?"
"...!Anh ta là gì của anh thì tôi chẳng biết..." Hạ Dư trầm mặc một lát mới nói.

"Nhưng tôi là gì đối với anh..." Vẻ mặt Hạ Dư trở nên hết sức âm trầm, sự thoải mái hơn nửa giờ trước cứ tựa như là chuyện kiếp trước vậy, trong ánh mắt cậu lại phủ một tầng bệnh trạng mà Tạ Thanh Trình quen thuộc, "Anh tắm sạch rồi cũng quên hết luôn hả?"
"Tự anh đồng ý với tôi, anh vừa mới đồng ý với tôi thôi."
Tạ Thanh Trình dùng ánh mắt chẳng chút độ ấm nhìn Hạ Dư chằm chằm, dưới ánh mắt sắc bén ngay gần này, cho dù có là cử chỉ gì đi nữa cũng chẳng đáng để nhắc tới.

Lần đầu tiên Tạ Thanh Trình phát sinh quan hệ với Hạ Dư có phản ứng đáp lại, nhưng anh chẳng phải phế vật, một khi anh đã điều chỉnh lại được tinh thần rồi, thì nội tâm anh rất mạnh mẽ, bất cứ chuyện gì gây ra tổn thương đứng trước mặt anh cũng không có tác dụng.

"...!Cậu nghe này Hạ Dư, tôi đồng ý với cậu, nhưng cũng chỉ đồng ý chuyện trên giường với cậu thôi, xuống giường rồi thì cậu chẳng là cái gì hết.

Bây giờ hai chúng ta không có quan hệ gì cả."
Lúc anh nói, vạt áo hơi mở ra, lộ làn da phía dưới trông như lớp băng mỏng, còn hằn dấu hôn Hạ Dư để lại trên người anh hơn một giờ trước, như đóa hoa đào đọng dưới lớp băng.

Đẹp mắt quyến rũ, lại vô cùng lạnh lẽo.

Không hề có sức sống của một sinh mệnh.

Một giọt nước rơi xuống, chảy theo đường cong khuôn mặt Tạ Thanh Trình, đến cằm, trượt vào bên gáy, tầm mắt Hạ Dư cũng trượt xuống theo bọt nước mà chẳng hề đổi sắc.

Lượn lờ ướt át, tới tận xương quai xanh...!
Tạ Thanh Trình lạnh lùng chỉnh lại áo tắm dài, cắt ngang tầm mắt xằng bậy của cậu.

Hạ Dư lại ngẩng đầu lên lần nữa, đối diện với hai hồ hoa đào lạnh lẽo vô cùng.

"Cậu không có việc gì, thì đi đi.

Chắc không tới mức mới nếm được chút mới mẻ, đã không thể dứt nổi chứ." Từng câu từng chữ của Tạ Thanh Trình nói đâm thẳng vào cậu, "Vậy thì có khác gì cầm thú.

Hơn nữa cậu có vẻ——"
Anh ngừng một chút: "Chẳng hiểu biết gì cả."
Vẻ mặt Hạ Dư trở nên vô cùng khó nhìn, cậu như thể một mặt không muốn thừa nhận trước mặt người đàn ông này rằng mình không có chút kiến thức, nên trước đó cậu thậm chí còn lừa Tạ Thanh Trình rằng bản thân không phải là lần đầu tiên, Tạ Thanh Trình cũng không phải người khiến cậu thấy sướng nhất.

Nhưng một mặt khác, cậu lại biết rõ Tạ Thanh Trình thừa biết cậu nói bừa thôi, lần ở hội sở ấy của bọn họ, cậu nóng lòng như thế, không bắt được trọng điểm, nhẫn nhịn ở một bên tới mức mồ hôi đầy đầu, gân xanh nơi huyệt thái dương cũng nổi lên, vẫn chẳng biết làm thế nào, tốn mất một khoảng thời gian rất dài.

Tạ Thanh Trình cũng đâu phải xử nam, sao mà anh không nhìn ra thằng nhóc này chỉ tự vớt vát lại mặt mũi cho mình thôi chứ.


"..."
Hạ Dư nhìn chằm chằm gương mặt còn dính bọt nước của Tạ Thanh Trình, giận dữ nói: "Lần này tôi tìm anh, không phải vì chuyện đó."
"Lạ thật đấy." Tạ Thanh Trình đáp, "Thế vì cái gì."
Nhưng Hạ Dư lúc này càng không thể thừa nhận mình tìm tới anh là vì bị hủy kết bạn, nếu không càng mất mặt hơn nữa.

Nên Hạ Dư thuận miệng nói bậy,
"Vì tôi bị ốm rồi."
"..."
Hạ Dư nói: "Tôi bị ốm rồi, tôi muốn anh khám cho tôi."
"..."
"Anh vẫn nhớ anh từng là bác sĩ chứ, Tạ Thanh Trình."
Cậu không nhắc còn được, vừa nhắc chuyện này, Tạ Thanh Trình đã cảm thấy vô cùng tức giận.

Nếu anh không nhớ, đã sớm cắt đứt quan hệ với Hạ Dư luôn rồi, tránh xa được tới đâu thì tránh, sao mà có mấy chuyện vớ vẩn như giờ được? Nên sau khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Tạ Thanh Trình giơ tay chống lên khung cửa, nheo mắt lại, anh không còn bình tĩnh vậy được nữa, lớp mặt nạ bảo vệ lạnh như băng nứt vỡ, anh để lộ một khuôn mặt hung dữ lạ thường.

"Tôi nhớ rất rõ đấy."
Lửa giận tồn đọng đã lâu giờ khắc này chợt ùa tới dời non lấp biển, Tạ Thanh Trình chợt siết lấy gương mặt Hạ Dư, khuỷu tay còn lại chống lên khung cửa.

Giọng anh đè nén rất thấp, mà sức nặng từng câu từng chữ như có thể lột mạnh lớp da người khỏi thân thể tên cầm thú Hạ Dư này, sau đó quăng thứ máu tươi đầm đìa đó xuống đất.

"Nhưng mong rằng cậu cũng nhớ rõ tôi đã từ chức từ bốn năm trước rồi."
"Cậu bị ốm chẳng có liên quan gì tới tôi hết." Giọng trầm khàn ngay sát bên tai Hạ Dư, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, lời nói ra lại lạnh như vụn băng rơi xuống, "Có điều nếu cậu chết thì vẫn có thể báo mộng cho tôi biết, tâm trạng tôi mà tốt, chắc cũng tới mộ cậu thắp cho nén nhang được đấy.

Súc sinh."
Nói xong thẳng người dậy, vỗ vỗ má Hạ Dư.

"Cút đi."
Lời còn chưa dứt, đồng tử chợt co rụt lại.

Đầu ngón tay bỗng bị Hạ Dư cắn chặt, giữa răng vương máu——
"Tạ Thanh Trình." Hạ Dư nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông, đầu lưỡi liếm qua đầu ngón tay Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình đen mặt rút tay về, cổ tay chợt bị Hạ Dư giữ ngược lại.

Đầu tiên Hạ Dư cúi đầu nhìn hình xăm như lời nguyền xuất hiện hết lần này tới lượt khác trong giấc mộng xuân của cậu, sau đó liếm máu tanh trên môi mình, như thể chỉ đơn thuần là muốn khiến Tạ Thanh Trình thấy ghê tởm mà liếm lưỡi lên vị trí cũ: "Máu anh ngọt thật đấy."
Tạ Thanh Trình muốn tát cậu một cái, nhưng sợ động tĩnh quá lớn làm hàng xóm chú ý, anh thấp giọng nói: "Buông tay ra."
Hạ Dư không buông tay, ngược lại cậu siết lấy chặt hơn, trong lúc giằng co với Tạ Thanh Trình thầm dùng sức nâng cổ tay Tạ Thanh Trình lên.

Cúi đầu, mắt dần chuyển lên trên, trong ánh sáng cũng không phải rõ lắm của căn nhà cũ, nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Thanh Trình.


Như thể Hạ Dư muốn hung dữ dồn hết oán khí lẫn nóng bỏng sau khi khai trai mà chẳng chiếm được đánh xuyên vào cơ thể Tạ Thanh Trình, kéo lấy cổ tay Tạ Thanh Trình, khiến anh để lộ hình xăm bên cạnh, sau đó ác độc cắn xuống bên cổ tay mịn màng của người đọc sách ấy.

Như ngâm chất độc.

Khuôn mặt Tạ Thanh Trình càng căng thẳng hơn, trên tay vừa tê vừa đau, nhưng anh không lên tiếng, chỉ có thể đọ mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Dư trong bóng tối, phân cao thấp.

Gương mặt Tạ Thanh Trình căng thẳng, trên tay vừa đau vừa tê dại, nhưng anh chẳng nói một lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm cặp mắt của Hạ Dư trong bóng tối, đấu đá nhau.

"Anh nhớ rõ này.

Tạ Thanh Trình." Cuối cùng Hạ Dư rốt cuộc cũng mở lời, hất cánh tay Tạ Thanh Trình đi, "Anh là bạn cũ của cha tôi, là bác sĩ tư nhân của tôi, cũng là người từng ngủ với tôi, đối với anh mà nói tôi ắt phải khác biệt.

Sau này đừng có để tôi nghe thấy anh nói, tôi thì tính là cái gì đối với anh nữa."
Dòng máu anh tựa như khiến cậu thoải mái, lại tựa như càng đói khát hơn.

"Đừng có mãi tới gần Trần Mạn như thế nữa.

Bởi vì anh ta là tên đồng tính luyến ái buồn nôn, anh ta chính là mang loại tâm tư dơ bẩn như vậy với anh đấy."
Đôi mắt Tạ Thanh Trình nhìn cậu không chớp mắt một hồi, sau đó vô cùng ghét bỏ nói: "Hạ Dư, cậu hiện giờ có tư cách gì mà nói người ta?"
"Mắc gì mà tôi không thể nói."
"Cậu không thấy chột dạ à? Rốt cuộc ai mới là tên đồng tính luyến ái? Không phải cậu chắc? Cậu còn mặt mũi gì để nói Trần Mạn người ta? Tự cậu ngẫm lại xem cậu có tư cách gì!"
Hạ Dư như bị tát mạnh một cái, hai má giật nhẹ, môi mỏng mím chặt, vẫn vương chút máu chưa khô.

Sắc mặt cậu tái nhợt, cậu lại muốn nói thêm với Tạ Thanh Trình, không hề giống nhau, chuyện tôi đã làm với anh đâu phải do tôi thích anh, chỉ vì thấy sướng thôi, đó còn không phải là thích, thì nói gì tới yêu, cũng đâu có phải đồng tính luyến ái.

Nhưng môi cậu chỉ khẽ giật, Tạ Thanh Trình đã đẩy cậu ra khỏi cửa nhà: "Cút.

Cút xa ra một chút."
"Tôi không cút đấy.

Anh đã đồng ý sẽ tiếp tục cùng tôi——"
"Đúng rồi, tôi đã đồng ý với cậu.

Nhưng giờ tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, phục vụ ban đêm mà cậu cung cấp kết thúc rồi, hiểu chưa? Cậu đừng tự đề cao bản thân mình quá."
Hạ Dư: "...!Phục vụ ban đêm gì chứ! Là chữa trị lẫn nhau——"
Vẻ mặt Tạ Thanh Trình sắc bén hung dữ: "Đợt trị liệu của hôm nay kết thúc rồi, giờ tôi thấy rất khỏe, khỏe vô cùng, vị thầy thuốc không bằng như cậu có thể đi được chưa?"
Sau đó anh định đóng cửa lại.

Đóng chặt cửa nhà lại ngay trước mặt Hạ Dư.

Mà cửa lại bị Hạ Dư cố chấp giữ lại.

"Tạ Thanh Trình, anh đừng có ép tôi..."
Tạ Thanh Trình chẳng nói một lời, chỉ dùng sức đóng cửa, lực rất mạnh, ngón tay Hạ Dư cũng bị khung cửa kẹp thành một vệt đỏ, sửa sắt cũ lâu năm chưa sửa lại, bên rìa thậm chí còn chút gờ ráp, trong lúc hai người giằng co, mu bàn tay Hạ Dư cũng bị cứa rách, dần rỉ máu.

Nhưng cậu như thể chẳng cảm thấy, nhìn Tạ Thanh Trình.

Cậu tốn bao nhiêu kiễn nhẫn trong lúc tranh chấp như thế, giờ đã gần như điên cuồng, dỗ chẳng được, khuyên cũng chẳng xong, Tạ Thanh Trình vẫn từ chối cậu mắng mỏ cậu, muốn cậu làm sao nữa?
Hạ Dư chỉ đành gỡ lớp mặt nạ xuống, lộ khuôn mặt ác long xấu xí, chằng chịt vết thương phía dưới.


Giọng dịu dàng tới mức hơi bệnh hoạn, làm người ta sởn cả tóc gáy: "Được.

Được lắm.

Anh cứ tin tưởng anh ta như thế, tin tưởng vị cảnh sát Trần kia của anh, đúng không?"
Tạ Thanh Trình u ám: "Ít ra em ấy còn bình thường hơn cậu."
Hạ Dư đột nhiên gập khuỷu tay tàn nhẫn mở cửa nhà ra, sau đó nâng tay lên, bàn tay ứa máu dán sát vào ngực Tạ Thanh Trình.

Cậu tới gần anh, thầm thì bên tai anh: "Chẳng sao cả, anh cảm thấy tôi không bình thường thì không bình thường thôi, dù sao tôi cũng quen rồi, mấy lời nói thật lòng của anh, tôi đã nghe hết trong video đó đấy thôi, sự dối trá của anh, tôi cũng được biết từ trước đó rồi.

Tôi chẳng quan tâm dáng vẻ tôi trong mắt anh thế nào, dù sao xưa nay chưa từng có bất cứ ai, thật lòng yêu tôi, nhìn nhận tôi bình đẳng cả..."
Giọng điệu mềm dịu hơn tám quãng, như sắp hóa thành tơ, mềm mại, rồi lại lạnh lùng, muốn siết lấy cổ Tạ Thanh Trình.

"Tôi cũng quen rồi." Tay cậu chợt dùng sức, đẩy mạnh Tạ Thanh Trình vào trong nhà, cửa sắt với cửa gỗ phía sau họ đóng sầm lại nặng nề, Hạ Dư rất thân mật, nhưng vẫn nhớ phải khóa trái cửa lại.

Chỉ là lúc khóa cửa, cậu đã bộc phát bắt đầu đè Tạ Thanh Trình lên mặt cửa để hôn.

Tạ Thanh Trình không ngờ rằng cậu vẫn còn sức như thế.

Giờ cách lúc mới dây dưa được bao lâu?
"Hạ Dư! Cậu đừng có nổi điên ở đây! Tạ Tuyết em ấy có lẽ sẽ quay về..."
Tới Tạ Tuyết cũng không còn là từ an toàn với Hạ Dư, cậu chỉ hơi ngừng một lát, tiện thể cậu cho Tạ Thanh Trình biết đáp án—— Cậu đè anh lên bàn sách, luận văn viết dở trên bàn rơi lả tả xuống đất.

Nói cái gì không hay, thì lại nhắc Tạ Tuyết?
Ánh mắt Hạ Dư u ám lạnh lùng, vết thương cũ trong lòng lại rách ra, rỉ máu, nên cậu càng hung dữ gặm cắn bên cổ Tạ Thanh Trình, như thể vội vã lấy loại thuốc có thể cầm máu nào đó.

Đúng thế, Tạ Thanh Trình trong cuộc sống của cậu, cũng như thuốc vậy, có thể trấn áp được thứ gì đó, lại như tay chân giả lạnh, vẫn có thể bù đắp lại vài thứ.

Trước kia là bù đắp lại tình thân mà cậu thiếu hụt.

Giờ là bù đắp lại tình yêu mà cậu khao khát.

Cho dù Tạ Thanh Trình chẳng hề giống đối tượng cậu từng chờ mong, Tạ Thanh Trình là nam giới, không hề dịu dàng, đối xử với cậu cũng chẳng tốt, cậu ở cạnh anh, như tìm một người có thể miễn cưỡng bù đắp lại được, giống như một chiếc răng giả, một đoạn tay bị chặt đứt đau đớn được lắp thêm phần kim loại vào sau đó, tuy rằng luôn có chút không trọn vẹn, nhưng ít ra vẫn có thể thay thế những thiếu sót trong cuộc đời.

Có vẫn tốt hơn là không.

Hạ Dư nghĩ thế, trong bóng đêm, thầm thì nói với Tạ Thanh Trình: "Chị ấy bận rồi, chị ấy sẽ không quay về đâu."
"Anh ở bên tôi đi."
Giọng điệu bình tĩnh, không chỉ giống như người điên, mà còn là câu trả lời khi cô độc cố chấp tới cực điểm, tự sa ngã, như phát điên lại như cầu xin.

Bên ngoài vẫn còn sáng.

Nhưng thiếu niên nói——
"Trời tối rồi, Tạ Thanh Trình.

Anh đừng đuổi tôi đi."
"Tôi thật sự chẳng còn nơi nào có thể đi được nữa.".