Đúng như Phương Nhạc Cảnh dự đoán, lúc này Thẩm Hàm đang lăn lộn trêи giường, vừa muốn lên mạng xem tin tức về Vệ Dật, lại cảm giác trước khi ngủ không nên nhìn thấy người đáng ghét như vậy. Nếu xem chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, nói không chừng còn có thể mơ thấy ác mộng… Sau mười phút lăn qua lộn lại, cuối cùng cậu vẫn không ngăn cản được lòng hiếu kỳ, vì thế ngồi dậy thẳng tắp, ánh mắt hung ác mà cầm iPad qua.
Dương Hi đứng ở cửa. “Sao còn chưa chịu ngủ?”
“Ngủ liền đây.” Thẩm Hàm khoanh chân ngồi trêи giường, ấn vào nút khởi động máy.
Dương Hi âm thầm lắc đầu, lại gần lấy iPad đi. “Nghỉ ngơi cho tốt.”
“Anh để tôi xem một chút đi mà.” Thẩm Hàm như cún con nhìn hắn. “Nếu không sẽ không ngủ được mất.”
“Không cho.” Dương Hi thiết diện vô tư.
Thẩm Hàm đành phải ỉu xìu chui lại vào ổ chăn. “Ngủ ngon.”
Dương tiên sinh xoay người đi ra ngoài. “Ngủ ngon.”
“Dương Hi.” Mắt thấy hắn sắp đi ra cửa, Thẩm Hàm lại nhịn không được mà nhỏ giọng hừ hừ.“Muốn nói chuyện phiếm không?”
Dương tiên sinh quay lại, tiện tay đặt iPad lên trêи ngăn tủ, sau đó tựa vào người cậu. “Muốn nói chuyện gì.”
Thẩm Hàm trầm mặc.
“Tôi nói cậu đã trưởng thành rồi.” Dương Hi xoa xoa đầu cậu. “Lúc trước mới vào nghề, có nhiều chuyện không hiểu được, cho nên bị hắn bắt nạt cũng không phải ngoài ý muốn. Thế nhưng hai năm nay cậu vẫn luôn tồn tại trong giới này, quen biết rất nhiều người và cũng có rất nhiều bạn bè. Trái lại hắn vẫn luôn ở Canada, nếu phải lo lắng, thì hắn nên lo lắng vì cậu mới đúng.”
Nói cũng phải… Thẩm Hàm cảm giác trong lòng thoải mái hơn một chút.
“Tôi biết trước đây cậu từng nếm qua rất nhiều mỏi mệt.” Dương Hi đắp chăn cho cậu. “Có tôi ở đây, tương lai sẽ không gặp chuyện đó nữa.”
Ánh mắt Thẩm Hàm sáng long lanh. “Ừa.”
“Hiện tại có thể ngủ chưa?” Dương Hi hỏi. “Ngày mai còn có hoạt động phải tham dự.”
Thẩm Hàm nghe lời nhắm mắt lại, thuận tiện lại gần cọ cọ, nghĩ nghĩ, lại kiên định thò tay bắt lấy góc áo của hắn. Thật sự có cảm giác an toàn vô cùng.
Dương Hi chỉnh đèn đầu giường tối lại, bàn tay vỗ lưng cậu nhẹ nhàng.
Một đêm mộng đẹp.
Bởi vì kỳ nghỉ tết vừa kết thúc, cho nên dù là người đã đi làm hay là học sinh, tất cả đều bận rộn công việc hoặc chuyện học của mình, vì vậy độ chú ý đến giới giải trí cũng kém hơn bình thường. Các công ty có kinh nghiệm đều biết đây không phải là thời cơ tốt để tuyên truyền tin tức, cho nên đề tài “Hoàng tử trở về” mặc dù vẫn đứng hạng cao trong bảng xếp hạng tin tức, nhưng bản thân Vệ Dật lại không tỏ thái độ gì. Mà công giải trí Thiên Tế của gã cũng không hề có động tĩnh, dẫn đến việc một đám người hâm mộ ỉ ôi lăn lộn, ngày ngày khóc lóc cầu xin một thông báo chính thức. Vệ Vệ đến cùng là trở về nghỉ ngơi hay thật sự muốn quay lại giới giải trí, cho một tin tức chính xác được không, cứ như có như không như bây giờ thật đúng là hành hạ người ta mà.
Thẩm Hàm bởi vì mới nhận làm người đại diện cho một sản phẩm, cho nên công việc trong năm mới rất nhiều. Sau khi giải quyết xong những rắc rối ban đầu, cậu cũng nhanh chóng quên bẵng chuyện về Vệ Dật đi. Lượng công việc của Phương Nhạc Cảnh tuy không thể so với Thẩm Hàm, nhưng chương trình học hằng ngày từ sáng đến tối cũng khiến cậu không thể thoải mái đi đâu cả, thậm chí hai ngày cuối tuần cũng bị chiếm cứ.
“Lại phải lên lớp?” Sau khi nhận được điện thoại, Nghiêm Khải cảm thấy đau đầu.
“Đúng vậy.” Phương Nhạc Cảnh thành thành thật thật nói. “Lý Tĩnh đã mời thầy Trọng Ngạn đến, thầy ấy chỉ rãnh vào hai ngày nghỉ này.”
“Được rồi.” Trọng Ngạn là bậc thầy làm phim của thế hệ trước, có được cơ hội này thật sự không dễ dàng, Nghiêm Khải đành phải cho qua.
Nhưng mà năm phút đồng hồ sau, Phương Nhạc Cảnh lại gọi điện thoại qua. “Vừa nhận được tin tức, thầy Trọng Ngạn bị cảm nên phải nằm trêи giường rồi.”
Cho nên cuối tuần rốt cuộc có thể gặp mặt.
Tình yêu này… thật sự là rất vất vả mà.
Buổi tối ngày thứ sáu, Thẩm Hàm gọi điện thoại qua, biểu đạt nguyện vọng tốt đẹp “cuối tuần muốn đến chơi điện tử.”
“Không được.” Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt lập tức.
“Vì sao chứ!” Thẩm Hàm hừ hừ. “Tớ có hỏi qua Lý Tĩnh, rõ ràng cuối tuần cậu chẳng có việc gì làm hết.”
“Tớ muốn vụng trộm yêu đương.” Lý do của Phương Nhạc Cảnh rất chính đáng.
“Dối trá!” Thẩm Hàm bi phẫn. “Cậu nghĩ rằng tớ sẽ tin tưởng sao?” Loại lý do này quả thực dở hơi. “Vì sao cậu không nói với tớ cậu đi cứu vớt địa cầu luôn đi??”
“Tớ muốn đi cứu vớt địa cầu.” Phương Nhạc Cảnh biết nghe lời phải. “Chúc cậu cuối tuần vui vẻ.”
Nghe âm thanh “tút tút” trong điện thoại, Thẩm Hàm quả thực tức muốn khóc.
Thế giới này thật sự không có tình bạn mà.
Một màn u ám.
“Vụng trộm yêu đương.” Nghiêm Khải buồn cười.
“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh tựa vào lòng anh, lười biếng ngắm nhìn trời sao ngoài cửa sổ.
Hai ly rượu rỗng đứng song song cạnh nhau trêи bàn, đồng hồ treo tường tí tách tí tách, an tĩnh lại tốt đẹp.
“Muốn ngủ sớm một chút không em?” Nghiêm Khải nói vào tai cậu, âm thanh mập mờ lại mê hoặc.
Mười ngón tay Phương Nhạc Cảnh đan cài vào tay anh, cả đầu ngón tay cũng có chút nóng bỏng.
“Nhạc Nhạc?” Nghiêm Khải hiển nhiên không tính toán bỏ qua cho cậu như vậy.
“Em… Đi tắm rửa.” Phương Nhạc Cảnh tránh thoát nụ hôn của anh, chạy thẳng một đường vào phòng tắm, như con thỏ hoảng sợ.
Khoé miệng Nghiêm Khải cong cong, cởi cà vạt ra.
Tuy rằng rất muốn ở trong phòng tắm cả đêm, nhưng nguyện vọng này hiển nhiên không có tính khả thi nào. Nửa tiếng sau, Phương Nhạc Cảnh nằm trong ổ chăn mềm mại, cảm giác có chút khẩn trương.
Tuy rằng trước đây hai người cũng có hành vi thận mật, nhưng vẫn còn có chút tránh né một bước cuối cùng. Nghĩ đến chuyện có thể xảy ra sau đó, nháy mắt cả người cậu đều hồng từ lỗ tai đến ngón chân. Thật sự không thể trốn sao, có chút muốn nhảy ra cửa sổ mà! Tiếng nước trong phòng tắm ào ào, đầu cậu nhịn không được liền bắt đầu miên man suy nghĩ. Trong nháy mắt dòng nước trong phòng tắm ngừng lại, Phương Nhạc Cảnh quyết đoán bắt đầu giả bộ ngủ.
Nghiêm Khải đi ra khỏi phòng tắm, đặt khăn tắm qua một bên cúi người hôn hôn trán cậu. “Muốn uống một ly nữa không?”
Phương Nhạc Cảnh kiên định nhắm mắt lại.
Nghiêm Khải bật cười, ôm cậu từ trong chăn ra, dịu dàng hôn lên cánh môi nhạt màu kia.
Lông mi Phương Nhạc Cảnh run rẩy, ngón tay nhẹ nhàng bắt lấy ống tay áo anh.
Trong không khí tràn ngập mùi sữa thản nhiên, là hương sữa tắm ngọt ngào dễ chịu. Nghiêm Khải cởi bỏ nút áo cậu, lòng bàn tay chậm rãi trượt từ eo xuống. Đầu ngón tay anh như mang theo dòng điện, khiến người bên dưới khẽ khàng run rẩy.
Phương Nhạc Cảnh theo bản năng né tránh, có chút lo lắng.
“Đừng sợ.” Giọng Nghiêm Khải khàn khàn, không ngừng hạ xuống những nụ hôn nhỏ vụn trêи cổ cậu.
Thân thể trẻ tuổi ôm chặt nhau, cho đến lúc giữa hai người không còn bất cứ khe hở nào.
Cảnh xuân kiều diễm, tiếng rêи rỉ mập mờ, phập phồng giữa những dao động, mọi thứ đều như rơi vào mộng đẹp.
Không rõ qua bao lâu, phòng ngủ rốt cuộc khôi phục im lặng, Phương Nhạc Cảnh nằm trong chăn, ngay cả suy nghĩ cũng bị rút khỏi thân thể. Nghiêm Khải đi đến phòng tắm xả nước ấm, đến lúc trở lại giường thì phát hiện Phương Nhạc Cảnh đã nặng nề thϊế͙p͙ đi. Má cậu còn vươn nước mắt, có nét uất ức lại có nét đáng yêu.
Nhớ đến phản ứng trúc trắc của cậu khi động tình, cõi lòng Nghiêm Khải mềm mại như bông. Anh cúi người nhẹ hôn lên nước mắt của cậu, thành kính như vậy, sợ sẽ khiến cậu thức giấc.
Bóng đêm ngoài cửa sổ an lành.
Ánh sao lấp lánh, tạo thành thiên hà rực rỡ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phương Nhạc Cảnh bị sốt nhẹ, Nghiêm Khải vào bếp nấu một nồi cháo, bưng đến giường bón cho cậu.
“Anh cũng có thể nấu cơm?” Ánh mắt Phương Nhạc Cảnh đầy hoài nghi.
“Anh chưa từng nấu cơm bao giờ, không có nghĩa là anh ngu ngốc.” Nghiêm Khải thổi nguội rồi đút cho cậu một thìa cháo. “Có nồi cơm điện rồi, cầm iPad xem cách làm, cũng không đến mức làm nổ nồi đâu.”
Phương Nhạc Cảnh bật cười, vươn tay xoa xoa đầu anh. “Biểu hiện rất tốt, cố gắng lên nhé.”
“Còn biểu hiện tối hôm qua thì sao?” Khoé miệng Nghiêm Khải nhếch lên một độ cong rõ rệt.
Phương Nhạc Cảnh lập tức đỏ bừng mặt.
…
Hai phút sau, giám đốc Nghiêm bưng bát cháo nhận sai. “Anh không nói nữa được chưa. Mau ra đây, cháo sắp nguội rồi nè!!”
Phương Nhạc Cảnh bọc chăn quanh người kín mít, kiên quyết không chịu ló đầu ra nữa.
Nghiêm Khải buồn rầu xoa xoa trán.
Sao lại có người da mặt mỏng đến vậy chứ… Rõ ràng bình thường thì như hồ ly nhỏ, lại cố tình vào thời điểm thế này mà đổi tính.
Cũng không biết tương lai có thể bỏ được không.
Thật sự là quá đau đầu.
Hai ngày cuối tuần nhanh chóng qua đi, sáng ngày thứ hai, Nghiêm Khải sờ sờ trán cậu. “Có muốn nghỉ thêm một ngày không?”
“Không sao rồi.” Phương Nhạc Cảnh ngồi dậy. “Hôm nay có một cuộc phỏng vấn cho tạp chí, cũng đã lên lịch hẹn rồi.”
“Được rồi, nhưng đừng để mệt mỏi quá nhé.” Nghiêm Khải ôm lấy cậu từ phía sau. “Sau khi kết thúc thì về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Phương Nhạc Cảnh cọ cọ mặt anh. “Có phải hôm nay anh đi công tác không?”
“Đi ba ngày, thứ năm anh sẽ về lại.” Nghiêm Khải nói. “Cũng không hoàn toàn là công việc, xem như là gặp mặt bạn bè một lần nữa.”
“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh giúp anh mặc quần áo.
“Không hỏi là bạn nào sao?” Nghiêm Khải ôm eo cậu.
“Có nói em cũng không biết.” Phương Nhạc Cảnh nghĩ nghĩ. “Không phải hồ ly tinh là được.”
Nghiêm Khải bật cười, lại gần hôn hôn cậu. “Tương lai khi đã công khai quan hệ rồi, đi đâu anh cũng mang em theo.”
Phương Nhạc Cảnh tựa vào vai anh, đáy mắt ngập tràn ý cười nhỏ vụn.
Để tránh tai mắt, hai người hiển nhiên không có khả năng đồng thời xuất hiện. Một tiếng sau khi Nghiêm Khải rời đi, Phương Nhạc Cảnh mới lái xe ra khỏi khu nhà nhỏ, cũng không đến công ty mà trực tiếp chạy tới nơi đã hẹn với tạp chí “Tinh Duyệt”.
Lý Tĩnh đến sớm hơn cậu, đang ngồi chờ trong quán cà phê, nhìn thấy cậu thì khoát tay. “Phóng viên có hẹn với chúng ta bị tắc đường, vừa gọi điện thoại giải thích, bảo có lẽ sẽ đến muộn một chút.”
“Không sao, dù gì sáng nay cũng không có công việc khác.” Phương Nhạc Cảnh ngồi đối diện anh. “Có nhiều đường nhỏ quá, lúc nãy tôi lái xe đến suýt nữa đã bị lạc.”
“Đầu tiên là xây công viên, thời điểm phát triển sau này cũng sẽ xây dựng thêm không ít địa điểm đặc sắc.” Lý Tĩnh buông tạp chí trong tay xuống. “Thời gian còn sớm, muốn tôi mang cậu đi xem xung quanh không? Phòng ốc nơi này rất xinh đẹp, cho dù là mùa đông cũng có không ít phong cảnh để xem.”
“Được nha.” Tóm lại cũng tốt hơn ngồi mãi trong này, Phương Nhạc Cảnh vui vẻ đáp ứng, chỉ là chưa kịp xuống lầu, lại thấy hai người đang cười nói đi lên.
Phương Nhạc Cảnh âm thầm nhíu mày, Vệ Dật?
“Lee!” Người đang ông bên cạnh Vệ Dật để ria mép, nhìn qua rất bất ngờ. “Sao các anh cũng ở đây?”
“Nhạc Nhạc có cuộc hẹn phỏng vấn.” Lý Tĩnh thản nhiên nói. “Không nghĩ lại trùng hợp như vậy.”
“Chúng tôi cũng không nghĩ tới sẽ gặp các anh ở đây.” Người đàn ông để râu nhiệt tình vô cùng, lấy một quyển sổ tay từ trong túi ra, lễ phép nói với Phương Nhạc Cảnh. “Con gái của tôi là fan bộ phim điện ảnh của cậu, có thể ký tên cho tôi không?”
“Đương nhiên.” Phương Nhạc Cảnh tiếp nhận giấy bút, ký xong lại trả lại cho hắn.
“Cám ơn.” Đối phương tươi cười, có vẻ còn muốn đến gần hơn, Lý Tĩnh bên cạnh lại nói chen vào. “Xin lỗi, chúng tôi còn có hẹn, nếu kéo dài thì sẽ không kịp mất.”
“Vậy sao.” Đối phương rất sảng kɧօáϊ. “Vậy không dám làm chậm trễ thời gian nữa, sau này gặp lại nói chuyện nhé.”
Lý Tĩnh khẽ gật đầu, mang theo Phương Nhạc Cảnh đi xuống lầu, đến lúc tới được vườn hoa mới mở miệng nhắc nhở. “Sau này nhìn thấy hai người này phải cẩn thận một chút, tốt nhất là cố gắng tránh xa.”
Phương Nhạc Cảnh ngược lại có chút ngoài ý muốn, cậu biết Thẩm Hàm không thích Vệ Dật, nhưng mà dù sao cũng là do có một quan hệ cạnh tranh công việc. Nhưng Lý Tĩnh luôn luôn làm việc khách quan, còn chưa từng nói thẳng ra rằng cậu phải tránh xa ai cả.
“Âm mưu đấu đá trong giới này quá nhiều.” Lý Tĩnh nói. “Có vài người vì muốn bò được lên trêи, sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Tôi hiểu, sau này sẽ chú ý.”
“Không hỏi thêm sao?”
Lý Tĩnh có chút ngoài ý muốn, cảm giác cậu tựa hồ rất thoải mái.
“Không cần thiết.” Phương Nhạc Cảnh cười cười. “Huống hồ tôi cũng từng nghe qua về hắn rồi.”
Lý Tĩnh hiểu rõ, cười vỗ vỗ vai của cậu. “Sao tôi lại quên nhỉ, Thẩm Hàm là bạn tốt của cậu.”
“Người vừa rồi là người đại diện của hắn sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Tên là gì?”
“Tiền Quân.” Lý Tĩnh nói. “Trước đây là người đại diện vàng của công ty giải trí Thiên Tế. Nếu tôi đoán không nhầm, phía Thiên Tế lần này muốn nâng Vệ Dật lên.”
Quả nhiên, ba ngày sau, Vệ Dật đăng một tin trêи trang cá nhân của hắn. “Tôi đã trở về.”
Thẩm Hàm nhìn thấy, căm giận rầm rì một chút, sau đó nói. “Bắt chước Nhạc Nhạc!”
“Nghĩa là sao?” Dương Hi ngồi bên người cậu hỏi.
“Nhạc Nhạc lúc ấy cũng như vậy, chỉ có vài chữ kèm theo tấm ảnh.” Thẩm Hàm nghĩ nghĩ lại bổ sung. “Cũng là ảnh chụp tuyết.”
Dương Hi nhìn nhìn trang web, thật sự cũng cảm giác hình thức có chút giống với trạng thái “Chào mọi người” kia của Phương Nhạc Cảnh, tuy biểu hiện là một sáng lạn một u buồn, nhưng vẫn mang lại cảm giác đã từng nhìn thấy. Mà sự thật cũng chứng minh có không ít người suy nghĩ như Thẩm Hàm, tuy rằng để tạo thanh thế, phía giải trí Thiên Tế và Tiền Quân đã tìm thuỷ quân đi spam từ sớm, thế nhưng vẫn có quần chúng chủ động len vào góp vui. Bởi vì gần đây Phương Nhạc Cảnh thật sự rất nổi bật, cho nên khi dân mạng đề xuất hiềm nghi rằng trạng thái này là bắt chước, lập tức dẫn đến vô số người xếp hàng +1, rối rít tỏ vẻ trách không được lại thấy quen mắt như vậy. Ngay cả thứ này mà cũng phải bắt chước, chủ post như vậy là không được rồi, quả thật nên đi đại diện cho aPhone (1), hoặc là Khang Soái Phó (2).
Mà Nghiêm Khải sau khi nhìn thấy trạng thái này thì hơi hơi nhíu mày. Thẳng thắng mà nói, tấm ảnh chụp kia của Vệ Dật thật sự là tương tự quá đáng, bị người phát hiện cũng không kỳ quái. Nếu bảo là công ty mới nên mắc sai lầm thì thôi, nhưng giải trí Thiên Tế cũng coi như là công ty lớn số một số hai, xác suất để xuất hiện sự trùng hợp như vậy thật sự không cao. Khả năng duy nhất chính là cố ý làm như vậy, muốn bám vào Phương Nhạc Cảnh mà tuyên truyền.
Quả nhiên, trạng thái này nhanh chóng bị screenshot rồi đăng lên diễn đàn của Phương Nhạc Cảnh, dẫn đến một lượng người hâm mộ không rõ là của ai ùa vào trang cá nhân của Vệ Dật. Trong nửa tiếng ngắn ngủi, tin tức này đã trở thành tin tức đứng đầu bảng, tuy rằng trong đó có hơn phân nửa là mắng chửi việc bắt chước, nhưng dù sao cũng là tin đầu bảng không gì phá nổi. Hơn nữa ngược lại quần chúng không rõ chân tướng vào xem, cũng chỉ thấy người hâm mộ của Phương Nhạc Cảnh đang cố tình gây sự. Vốn dĩ chụp ảnh trong tuyết cũng không phải là độc quyền của người nào, khí thế bức ép người khác ngược lại cũng không có đạo lý.
“Đang xem cái gì?” Phương Nhạc Cảnh tựa vào vai anh.
“Không có gì.” Nghiêm Khải đặt điện thoại qua một bên. “Tắm xong rồi?”
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh dựa sát vào cho anh ngửi. “Hàm Hàm vừa cho em chai sữa tắm, là hương sô cô la.”
“Sao cậu ta luôn có mấy thứ kỳ kỳ quái quái này vậy.” Nghiêm Khải buồn cười.
“Đều là fan cho cậu ấy.” Phương Nhạc Cảnh kéo anh đứng lên. “Nhanh tắm rửa đi, nhớ dùng sữa tắm mới nha!”
“Sáng mai sẽ tản mất, đúng không?” Nghiêm Khải bất đắc dĩ bị cậu đẩy đến phòng tắm. “Anh chẳng muốn mang mùi hương sô cô la này đến công ty chút nào.”
“Cũng không phải nước hoa, làm gì mà giữ mùi lâu như vậy.” Phương Nhạc Cảnh đổ sữa tắm ra giúp anh, sau đó xoay người muốn về phòng ngủ trước, lại bị giữ chặt một phen. “Giúp anh tắm đi.”
“Tự tắm.” Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt.
Nghiêm Khải trực tiếp lột sạch người nào đó, ôm cậu đặt vào trong bồn tắm. Cho cậu ra ngoài tám phần sẽ xem tin tức, so với việc đêm nay đọc được rồi buồn bã, không bằng tạm thời giấu diếm, ít nhất có thể ngủ ngon một giấc.
“Em vừa tắm xong.” Phương Nhạc Cảnh kháng nghị, nghĩ đến vừa rồi anh sao lại không vào theo.
“Thích sữa tắm sô cô la như vậy thì tắm thêm lần nữa đi.” Nghiêm Khải cúi đầu hôn hôn cậu. “Nhân tiện làm chút chuyện xấu.”
Quả nhiên mà! Phương Nhạc Cảnh mặt đỏ tai hồng, cảm giác từ sâu nội tâm… Người này thật sự là hết thuốc chữa mà.
—————————–
Chú thích:
(1) aPhone: Hãng điện thoại nhái iPhone của Trung Quốc.
(2) Khang Soái Phó: Một hãng mì tôm của Trung Quốc, nhìn mẫu mã thì Băng đoán nó nhái hãng mì của Nong Shim của Hàn Quốc.
=>> Đại ý hai ví dụ này là Vệ Dật bắt chước như thế thì đi là người đại diện của những hãng sản phẩm nhái đồ luôn =)))