Bị lệch múi giờ nên tới sang hôm sau Phương Nhạc Cảnh vẫn còn ngủ rất sâu. Nghiêm Khải rửa mặt xong ngồi xuống cạnh giừơng khẽ đè chóp mũi cậu.
Phương Nhạc Cảnh nhíu mày, trốn vào chăn ngủ tiếp.
Nghiêm Khải cười ra tiếng, ghé vào vào dịu dàng hôn lên môi cậu sau đó mới tới công ty.
“Tối qua con đi đâu?”, bà Moli gọi điện hỏi.
“Qua nhà bạn có chút việc”, Nghiêm Khải vừa lái xe vừa trả lời.
“Bạn nào?”, bà Moli tiếp tục hỏi, giọng vô cùng nghiêm khắc.
Nghiêm Khải bình tĩnh:
“Mục Thu, tối qua cậu ta bị Chung Ly Phong Bạch đuổi khỏi nhà”.
Đúng là vô cùng cần giúp đỡ.
Mục tổng vô tội nằm không cũng trúng đạn hắt xì một cái, lại trở mình ngủ tiếp.
Chung đạo diễn mặc tạp dề từ trong bếp chạy ra, giúp anh ta đắp kín mền. Sau đó lại lãnh diễm trở lại phòng bếp, dung khí chất cao quý tiếp tục chiên trứng thành than.
“Chào buổi sáng”, Bạch Dực ngồi trong văn phòng uống cà phê.
“Chào”, Nghiêm Khải ngồi lên ghế, tay xoa thái dương.
“Không ngủ ngon? Bác gái lại hỏi chuyện gì à?”, Bạch Dực đưa qua một ly cà phê.
“Không có”, Nghiêm Khải hỏi, “Mấy giờ họp?”
“Tám rưỡi, hệ thống họp qua video đang bị lỗi nên bị muộn nửa giờ”.
Bạch Dực đưa văn kiện qua.
“Đúng lúc, đây là kế hoạch của liên hoan phim Hoa ngữ tổ chức vào tháng sau, đã sắp hoàn thành rồi. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài kế hoạch, dựa vào lượt phiếu bầu, người có điều kiện tốt nhất của chúng ta hiện nay là Nhạc Nhạc”.
Nghiêm Khải gật đầu, tiện tay mở ra xem.
“Chuyện này cũng giống dự liệu của chúng ta. Cậu ấy biểu hiện rất xuất sắc trong Tâm Thứ”, tuy không phải xuất than chính quy nhưng cũng rất ít người mới có thể làm được”.
“Tôi muốn em ấy cầm giải ảnh đế”, Nghiêm Khải nhìn anh ta.
Bạch Dực sửng sốt, “Nhưng kinh nghiệm của cậu ấy còn quá non nớt, huống hồ giải ảnh đế năm nay cạnh tranh rất khốc liệt, thậm chí còn có cả diễn viên lão làng như Hoàng Tây tiên sinh… Anh không phải định đi mua giải đấy chứ?”
Nghiêm Khải lắc đầu, “Tôi không nói liên hoan phim châu Á lần này mà là tương lai”.
“Làm tôi sợ muốn chết”, Bạch Dực thở phào nhẹ nhõm, “Vốn còn trông đợi vào Sự kiện Bình Lạc để cướp được giải ảnh đế, đáng tiếc lại không quay được, anh nghĩ The Sun thì sao?”
“Tôi nghĩ vẫn chưa đủ”, Nghiêm Khải tựa lưng vào ghế ngồi.
“Cũng đúng”, Bạch Dực nói, “Lại nói tư chất cậu ta tốt như vậy, theo đà này sớm muộn cũng trở thành ảnh đế thôi, chỉ cần tiếp tục giữ phong độ trước màn ảnh, không năm nay thì tới năm sau, tóm lại sẽ không quá năm năm”.
“Năm năm?”, Nghiêm Khải nhíu mày, “Hơi lâu”.
“Năm năm còn chê lâu?”, Bạch Dực mở to mắt.
“Cậu ta mới vào nghề được bao lâu, anh xem Hoàng Tây lão gia người ta năm mươi năm mới được đề cử kia kìa”.
Nhưng Hoàng Tây tiên sinh chưa cần cầm giải ảnh đế thì tài năng cũng đã được mọi người công nhận rồi.
Nghiêm tổng ý vị thâm trường nhìn Bạch Dực.
Ý vị thâm trường: tỏ ý tứ hàm xúc nhưng không thẳng ra.
Bạch phó tổng thấy lưng hơi lạnh.
Mình lại nói sai chỗ nào à?!
Vài ngày sau cuối cùng Thẩm Hàm cũng trở về từ Ý, vui vẻ chuẩn bị mở tiệc sinh nhật kiêm lễ đóng máy với fan.
“Vui thế cơ à”, Dương Hy nhiết mũi cậu.
“Bởi vì em gầy rồi!!!!”, Thẩm Hàm lấy làm tự hào nhìn trọng lượng trêи cân.
Dương Hy cười lắc đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc.
“Dương Hy!”, Thẩm Hàm nhào tới đè lưng anh, “Sinh nhật anh tặng em cái gì thế?”
“Làm gì có chuyện nói ra trước”, Dương Hy xách cậu ngồi lên ghế sau đó ngồi cạnh.
“Em tò mò”, Thẩm Hàm mong chờ nhìn anh, hai tay khép lại thành một đoạn nhỏ, “Chỉ tò mò một tẹo tẹo như này này”.
“Không được”, Dương tiên sinh lãnh khốc quay trở lại vào bếp.
Lòng hiếu kỳ một khi không được thỏa mãn sẽ rất khó chịu, Thẩm Hàm lôi điện thoại ra gọi cho Phương Nhạc Cảnh:
“Sao Dương Hy không sảng kɧօáϊ như cậu nhỉ, tớ hỏi mà anh ấy không chịu nói”.
“Cũng sao đâu, đằng nào mai chẳng biết”, Phương Nhạc Cảnh lại ngáp, “Còn chuyện gì không? Tớ muốn đi ngủ rồi”.
Thẩm Hàm ghét bỏ:
“Lại "ngủ" BOSS? Cậu có thể nghĩ tới chuyện khác đi được không?”
Phương Nhạc Cảnh nghẹn họng:
“Bây giờ tớ đang ngủ một mình”.
“Thật không đấy?”, Thẩm Hàm hoài nghi.
Sau đó Phương Nhạc Cảnh cúp điện thoại luôn.
Không tình nghĩa an hem gì nữa!
Vì hai người là bạn thân nên Phương Nhạc Cảnh kiêm luôn vai chủ trì tiệc sinh nhật Thẩm Hàm. Buổi tiệc tổ chức ở một sân khấu âm nhạc khá rộng, có hơn hai trăm fan, không khí khá náo nhiệt.
“Được rồi, bây giờ là thời gian cho mục hỏi đáp”, Phương Nhạc Cảnh cầm kịch bản nhỏ đứng trêи sân khấu, “Chuẩn bị xong chưa?”
Thẩm Hàm tủm tỉm gật đầu, “Xong rồi”.
Fan phía dưới đều im lặng lại.
Phương Nhạc Cảnh hắng giọng:
“Cậu hỏi thứ nhất, trong phòng có 3 người xếp thành hang; có năm cái mũ, ba xanh hai đỏ, mỗi người đội một cái nhưng không được nhìn màu mũ của bản thân. Hỏi người thứ nhất màu mũ của người thứ nhất, anh ta nói không biết. Hỏi người thứ hai anh ta cũng nói không biết. Đến người thứ ba, anh ta nói mình biết. Vậy mũ người thứ ba đội có màu gì?”
Thẩm Hàm nghẹn họng trân trối, fan ở dưới cũng sợ ngây người.
Câu hỏi quần què gì đây.
Không phải nên hỏi mấy câu như “cậu thích ăn món gì”, “ca sĩ thích nhất là ai” vân vân và mây mây sao, sao lại hỏi cái câu hóc búa như này. Người ta mang mũ màu gì có liên quan gì tới mị đâu.
Dương Hy đứng sau sân khấu nhịn cười.
Bên dưới fan cũng cười vang.
Biểu cảm của Thẩm Hàm đệ đệ nhà chúng ta moe quá đê!
“Tớ vô tội”, Phương Nhạc Cảnh đưa câu hỏi ra cho cậu ta xem, “Không tin cậu nhìn này”.
“Tớ từ chối trả lời”, Thẩm Hàm bi phẫn, “Câu tiếp theo!”
Fan càng cười to hơn, mẹ ơi con muốn đem bé mặp này về nuôi!
“Không được, đã hỏi rồi phải trả lời, tớ phải có trách nhiệm với fan của cậu. Trả lời sai sẽ có phạt nhé”.
“Nhạc Nhạc em yêu anh!!!”, fan đồng lòng hô to.
Thẩm Hàm lệ rơi đầy mặt, các chị có đúng là fan của tôi không, sao tôi không cảm thấy chút ấm áp nào…
“Tự chọn hình thức phạt đi nào”, Phương Nhạc Cảnh kéo một cái hộp tới.
“Tớ muốn tuyệt giao với cậu”, Thẩm Hàm vừa nói vừa mò trong hộp, khuôn mặt bất mãn làm fan nghẹn cười không thôi.
“Tuyệt giao cũng được, nhưng chờ phạt xong đã nhé”, Phương Nhạc Cảnh cầm tờ giấy Thẩm Hàm đưa qua, “Hát một bài với người chủ trì!”
“AAAAAAAA” Fan giơ que sang thét chói tai.
Thẩm Hàm dung ánh mắt “nhất định ta sẽ lôi nhà ngươi xuống nước” nhìn lại.
Fan chà chà tay, hai tiểu thụ đứng cùng nhau, mị sắp bị moe chết rồi!!!
“Không thì hát OST của The Sun đi được không?”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Có một bản tiếng Trung chưa được công khai”.
Đương nhiên chuyện này đã hỏi qua ý kiến đạo diễn An, vốn định ra mắt khi công chiếu nhưng vừa hay sinh nhật Thẩm Hàm cho fan nghe cũng không sao.
Nhạc đệm vang lên, đèn xung quanh được điều chỉnh tối xuống.
Bài hát này tổng thể khá đơn giản, dễ bình ổn tâm tình, giai điệu cũng không quá khó hát. Người soạn là nhạc sĩ nổi tiếng giới điện ảnh T. C (nguyên văn), am hiểu nhất chính là dung giai điệu như có như không để an tĩnh bầu không khí.
Thẩm Hàm cầm micro, âm thanh trầm xuống, khẽ nhắm mắt lại tưởng tượng về khung ảnh u ám của trấn nhỏ nước Ý.
Âm nhạc luôn có một loại mà lực đặc thù là có thể khiến người nghe chìm vào cảm xúc trong đó. Nói thật ra âm thanh của Thẩm Hàm và Phương Nhạc Cảnh không tính là kinh diễm, nhưng vì họ quá nhập tâm vào kịch bản nên tự nhiên có thể diễn tả cảm xúc chân thật nhất mà T.C muốn truyền tải. Kết thúc bài hát, cả khan đài im lặng, có người khóe mắt còn vương chút nước.
Dương Hy phía sau gật đầu, ánh đèn một lần nữa được bật lên.
“Xin lỗi, tôi không nên hát ca khúc bi thương như thế”, Phương Nhạc Cảnh để micro xuống.
“Hay lắm!”, fan cùng đồng thanh đáp.
“Dù nó buồn nhưng tôi vẫn muốn hát”, Thẩm Hàm bình ổn tâm trạng, cười tủm tỉm nói, “Cùng hợp tác với đạo diễn Ans với tôi là một điều quá đỗi may mắn, mong rằng sự may mắn này vẫn sẽ kéo dài tiếp”.
“Mọi người có ủng hộ Hàm Hàm không?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Ủng hộ”, âm thanh rung động tới mức cao nhất.
“Cảm ơn mọi người”, mũi Thẩm Hàm cay cay, quay xuống phía dưới gập lưng chín mươi độ.
Dương Hy ở phía sau nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu lại hàm chứa ý cười.
Tiệc sinh nhật kết thúc mỹ mãn. Dương Hy lái xe đưa Thẩm Hàm về nhà, quà tặng thì để tạm ở phòng khách.
“Bóc bây giờ à?”, Dương Hy hỏi.
“Ừm”, Thẩm Hàm ngồi xếp bằng trêи thảm, “Bóc cùng em đi”.
Dương Hy ngồi đối diện cậu, hai người cùng mở quà.
Những món quà tràn đầy tâm ý, nào là postcard tranh ảnh, bánh trứng mới ra lò, bookmark làm thủ công, còn có đủ loại quà nhỏ nhỏ, rất nhanh đã chất đầy bàn.
Thẩm Hàm ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao thế?”, Dương Hy hỏi.
“Anh còn chưa tặng quà cho em”, Thẩm Hàm lầm bầm, chuyện vậy mà cũng quên, làm mình chờ mãi.
Dương Hy bật cười ra tiếng.
“Có gì đáng cười chứ?”, Thẩm Hàm kháng nghị, mau nộp quà ra đây.
Dương Hy đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Thẩm Hàm cũng tò mò vào theo như cái đuôi nhỏ.
Dương Hy hít một hơi sâu rồi quay đầu lại.
Dưới ánh đèn, mắt Thẩm Hàm sáng long lanh.
Dương Hy mở chiếc hộp nhung nho nhỏ trong bàn tay, một chân quỳ xuống.
Tình, tình, tình…tình huống gì đây!!! Thẩm Hàm kinh ngạc ngây người, so với lần đầu tiên nhìn thấy xxx của Dương Hy còn kinh ngạc hơn.
“Em có đòng ý sống bên anh cả đời không?”, Dương Hy ngẩng đầu nhìn cậu, âm thanh vừa dịu dàng lại từ tính.
Thẩm Hàm cảm thấy mình sắp ngất ra đây rồi! Cầu cầu cầu hôn???
Mình còn chưa chuẩn bị tốt!
Dương Hy tiêp tục nhìn.
Tim Thẩm Hàm đập bang bang.
“Không nói gì xem như đồng ý!”, Dương Hy cầm tay cậu, lấy nhẫn ra.
“Sau này anh không được lớn tiếng với em, cũng không được tịch thu đồ ăn vặt của em”, Thẩm Hàm yêu cầu.
“Được”, Dương Hy gật đầu.
“Lúc Rika sồn với em anh phải giúp em đánh anh ta”, Thẩm Hàm cáo trạng. Rika là huấn luyện viên thể hình cho Thẩm Hàm và Phương Nhạc Cảnh, dáng người cao lớn thô kệch nom vô cùng uy mãnh, da lại còn rất đen, chính là phiên bản hiện đại của thiết diện vô tư Bao Chửng Bao đại nhân!!!
Dương Hy cười ra tiếng.
“Mau mau đồng ý đi”, Thẩm Hàm giục, không đồng ý là không cho cưới đâu.
Vô cùng có nguyên tắc.
Dương Hy cầm tay cậu, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào, “Anh sẽ chăm sóc tốt cho em”.
Chiếc nhẫn nho nhỏ trêи ngón vô danh, phía trêи còn đính một viên đá, dưới ánh đèn lấp lánh rất đẹp.
Thẩm Hàm bi phẫn: “Anh còn chưa đồng ý giúp em đánh Rika!”.
“Anh sẽ không để ai bắt nạt em”, Dương Hy vẫn quỳ trêи đất, “Đồng ý với anh, nhé?”
“Hừ!”, Thẩm Hàm đang tức giận sao còn giữ được nguyên tắc, sao anh không nói mấy cậu dễ nghe chứ hả, kiểu như “Sau này Rika còn bắt em chạy bộ anh sẽ đá bay hắn!” bla bla…
Dương Hy cầm tay cậu dụi dụi: “Hàm Hàm?”
“…gì?” Thẩm Hàm hừ nhẹ.
Dương Hy cầm tay cậu đứng lên: “Anh sẽ chăm sóc em cả đời”.
Thẩm Hàm nhìn chiếc nhẫn trêи ngón tay, xấu hổ quá _____ phải biết rằng lúc bình thường cậu rất chủ động đấy, mọi khi còn mặc qυầи ɭót đẩy ngã Dương tiên sinh, vừa nghe đã thấy vô cùng bạo dạn!
“Mệt không?” Dương Hy ôm cậu vào ngực, “Đi ngủ sớm nhé”.
Thẩm Hàm dụi đầu vào ngực anh: “Muốn cùng đi tắm cơ”.
“Được”, ý cười trong mắt Dương Hy càng sâu, cúi đầu hôn lên tóc cậu, “Anh giúp em tắm”.
Bồn tắm rất lớn, rất thích hợp làm mấy chuyện hài hòa.
Sáng hôm sau, Phương Nhạc Cảnh còn đang ôm chăn ngủ thì điện thoại đầu giường đã kịch liệt kêu.
"A lô?”, Phương Nhạc Cảnh thò tay cầm ống nghe, tưởng là Nghiêm Khải nên nói, “Em chưa rời giường”.
“Há há há há há há”, đầu bên kia truyền tới tiếng cười kinh dị.
Phương Nhạc Cảnh dung chăn che đầu, “Bây giờ tớ bảo là lộn số thì cậu có cúp máy không?”
“Không thể”, Thẩm Hàm sung sướиɠ khoe, “Tớ có tin tốt kể cho cậu”.
“Thì?”, Phương Nhạc Cảnh không hứng thú lắm.
Bên kia truyền đến tiếng Thẩm Hàm “Dương Hy cầu hôn tớ rồi”.
“Tớ biết”, Phương Nhạc Cảnh tiếp tục buồn ngủ.
“Sao cậu biết?”, Thẩm Hàm nhất thời buồn bực.
“Sao tớ lại không thể biết”, Phương Nhạc Cảnh ngáp một cái, “Dương Hy nói với tớ, ảnh định sinh nhật sẽ cầu hôn cậu, đến kiểu dáng chiếc nhẫn cũng là tớ tư vấn”.
“Vậy cậu cũng phải vui vẻ cho bạn chứ!”, Thẩm Hàm nghiêm khắc chỉ trích, bạn bè như cái quần đùi.
Phương Nhạc Cảnh im lặng ba giây, cảm thấy tình cảm đã đủ mới kϊƈɦ động nói vào ống nghe:
Phương Nhạc Cảnh nằm lăn ra giường, tên này không phải lại lên cơn đấy chứ…
Dù tin tức này vẫn chưa thể công khai nhưng các fan đều nhạy bén nhận ra, điều này được thể hiện quá tần suất và nội dung đăng weibo, dù người không biết cũng có thể nhận thấy.
Vì vậy các fan lại suy đoán, Hàm Hàm có phải nhặt được tiền không mà vui vẻ thế…
Thẩm Hàm một bên gặm táo một bên hí hửng ngân nga gia điệu, áo T-shirt khủng long siêu moe! Phía sau còn có Phương Nhạc Cảnh và huấn luyện viên đang tập luyện, mặt nhìn qua hơi 囧.
Vì thế các fan một bên suýt bị Thẩm Hàm moe đến vỡ mật, một bên ha ha ha Phương Nhạc Cảnh, biểu thị phúc lợi bậc này thật làm người ta sung sướиɠ.
“Này cậu chụp ảnh cũng đâu cần chụp cả tớ hả!”, Phương Nhạc Cảnh lướt web kháng nghị.
Thẩm Hàm vui vẻ đáp: “Vì tớ vui!”
“Tiền đồ đâu!”, Phương Nhạc Cảnh khinh bỉ.
Thẩm Hàm sờ sờ cái nhẫn trong túi quần, đắc ý nhìn sang, “Sau này xin gọi tớ là nhân sĩ đã có gia đình”.
Phương Nhạc Cảnh xoay người không thèm nói thêm câu nào.
Hết thuốc chữa rồi!
Biệt thự ngoại ô, bà Moli đang ở trong bếp nấu canh, Nghiêm Khải và Nghiêm lão gia tử lẹt quẹt dép lê từ trêи lầu xuống ăn cơm, nhìn cái nồi to đùng trêи bàn sợ hãi không thôi.
“Cái gì đây?”, Nghiêm lão gia hỏi.
Bà Moli cời bao tay cách nhiệt, “Gà ác hầm táo đỏ quế viên”.
“Nhiều ghê nơi, chỗ này phải ăn cả tuần mới hết”, Nghiêm lão gia mở nắp nồi, “Nhưng mùi cũng thơm lắm”.
Bà Moli dùng ánh mắt "phi thường hiền hòa" nhìn con trai.
Nghiêm Khải: …
Bà Moli hoàn toàn không có ý định thu lại ánh mắt.
Nghiêm Khải không thể làm gì khác: “Nhưng cũng hơi nhiều thật”.
“Không phải bảo dẫn con dâu về ăn sao?”, bà Moli vui mừng.
“Con cự tuyệt”, Nghiêm Khải giúp bà kéo ghế.
Moli cấp tốc ôm trán, bày tỏ nôi tâm yếu ớt của mình đã tan nát.
Nghiêm Khải mặt không đổi sắc gặm đùi gà.
Moli căm tức nhìn Nghiêm lão gia.
Nghiêm ba ba mồm ngậm cánh gà bày tỏ mình vô tội, con bà đấy, bà đi mà dạy.
Tới chiều, Nghiêm Khải bắt đầu lục tục nhận được điện thoại của anh chị em, nội dung tóm gọn lại là, “Mẹ nói bị đau lưng”, “Mẹ nói bị đau đầu”, “Mẹ nói lòng đau”,… Sau một phen oanh tạc đầu nổ đom đóm, Nghiêm Khải dứt khoát bỏ nhà đi tìm vợ.
“Ơ”, Phương Nhạc Cảnh đứng trêи sân thượng đổi chậu cho cây hoa. “Sao anh lại sang đây?”.
“Muốn yên tĩnh chút”, Nghiêm Khải tựa lên ghế salon.
Phương Nhạc Cảnh rửa tay ngồi xuống bên cạnh, “Bác gái lại hỏi chuyện à?”
“Lần này không chỉ có mẹ, còn có anh cả, chị cả với thằng ba nữa”, Nghiêm Khải ôm cậu vào ngực, “Đừng hỏi nữa, mau an ủi anh đi”.
Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh, “Mệt lắm rồi hả”.
“Cũng tạm, tính bà ấy là thế”, Nghiêm Khải áp trán lên trán cậu, “Sau này em cũng quen thôi”.
“Vậy anh nói sau này làm thế nào đây”, Phương Nhạc Cảnh nhìn anh, “Bác gái hình như hơi cố chấp”, nhìn rất giống kiểu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
“Anh sẽ nghĩ cách đối phó”, Nghiêm Khải ôm cậu ngồi lên đùi mình, “Hôn một cái đã”.
Phương Nhạc Cảnh hôn một cái, sau đó lấy tay xoa lồng ngực anh, “Nếu không được, vậy chúng ta sửa kế hoạch”.
“Sửa cái gì?”, Nghiêm Khải hỏi.
“Nếu bác gái đã muốn biết, đợi kết thúc liên hoan phim chúng ta cho bà gặp”, Phương Nhạc Cảnh do dự nói.
Nghiêm Khải giật mình: “Em chắc chắn?”
Phương Nhạc Cảnh xoa mặt anh, “Em không muốn làm anh khó xử”.
“Đứa ngốc”, Nghiêm Khải cầm tay cậu, “Anh ___”
“Không sao hết”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Em đã chuẩn bị tâm lý rồi”.
Sớm muốn gì cũng phải gặp cha mẹ hai bên, muốn giành được giải ảnh đế để công khai với fan mà thôi, cha mẹ họ sẽ không để ý tới điều này.
Hai người nhìn nhau giây lát, sau đó Nghiêm Khải bật cười ôm người vào lòng, “Thật sự chuẩn bị xong à? Anh đợi được mà”.
“Ừm”, Phương Nhạc Cảnh tựa vào ngực anh.
“Được rồi”, mười ngón giao nhau, “Chờ liên hoan phim kết thúc, chúng ta cùng nhau về nhà”.