Một trong ba ngày nghỉ của tiết Thanh Minh, tất cả mọi người đều phải tuân thủ nghiêm ngặt các tiêu chuẩn nghỉ phép của quốc gia, vào buổi sáng của ngày đầu tiên cho mỗi nhân viên quán cà phê hai ngày nghỉ cùng tiền trợ cấp, tất cả mọi người thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Lễ Thanh Minh không giống như ngày nghỉ khác, Thời Sơ Thần theo ba mẹ về quê tế tổ còn Đàm Lễ cũng phải về nhà tảo mộ.
Trước hai ngày Thời Sơ Thần trở về nhà, sau khi tan làm, Đàm Lễ lái xe đến ga tàu cao tốc gặp Tưởng Ngộ.
Tưởng Ngộ là em trai khác cha khác mẹ của anh, đang học năm nhất ở Lộ Thành. Vài năm sau khi ba Đàm Lễ qua đời, mẹ Trương Bội Niên tái giá ở bên Tưởng Thành Hoa cũng mang theo Tưởng Ngộ tạo dựng một gia đình mới.
“Anh.” Đúng lúc tàu cao tốc đến, đã ở chỗ Đàm Lễ đợi một hồi.
Tính cách của hai người hoàn toàn khác nhau, Đàm Lễ ít nói, Tưởng Ngộ thì ngược lại nói khá nhiều, nhưng điều này không hề cản trở Tưởng Ngộ kính trọng người anh trai này của mình.
Chuyến tàu cao tốc từ Lộ Thành đến Tư Thành đi mất bốn tiếng, Tưởng Ngộ nghẹn một đường không ai nói chuyện cùng với cậu, nhìn thấy Đàm Lễ, máy phát thanh như được bật công tắc lập tức phát ra.
“Đường có tắc không ạ? Anh không biết đâu, hôm nay em suýt chút nữa là trễ chuyến tàu cao tốc này.”
“Trên tàu cao tốc em ăn một hộp cơm, thật sự là khó ăn chết đi được.”
“Bây giờ chúng ta có về nhà ăn tối không?” Anh ơi, sao anh không nói chuyện?”
“Anh có đói không? Em đói quá.”
“Tưởng Ngộ…” Đàm Lễ gọi cậu: “Có muốn uống chút nước không?”
Vừa nói tay phải của anh lấy cho cậu ấy một chai nước.
Tưởng Ngộ nhận lấy nước, uống hai ngụm yeutruyen.net rồi tiếp tục lải nhải không ngớt.
******
Bốn người ăn xong bữa tối, Tưởng Thành Hoa tự nhiên nhắc tới chuyện đổi chuyên ngành khiến cậu tức giận.
Tưởng Ngộ nhất thời im lặng, gãi gãi đầu: “Con thật sự không muốn học lâm sàng, con muốn làm pháp y.”
“Là do con đọc nhiều tiểu thuyết lộn xộn, con nghĩ rằng pháp y chính là loại hình tượng trong tiểu thuyết truyền hình mà con xem sao?” Tưởng Thành Hoa cảm thấy suy nghĩ của con trai mình thật kỳ lạ.
“Pháp y là một nghề rất thiêng liêng, giúp đỡ chính nghĩa, lên tiếng cho người chết.” Tưởng Ngộ không cam lòng, nhưng cũng không dám nói quá lớn với Tưởng Thành Hoa.
“Con nghĩ xem mấy quyển tiểu thuyết, phim truyền hình là hiểu rõ ngành này sao? Triển vọng nghề nghiệp của pháp y trong nước không tốt như thế nào chẳng lẽ con không biết sao? “
Tưởng Thành Hoa làm việc trong hệ thống tư pháp, ít nhiều cũng có hiểu biết về ngành này.
“Con đừng có mấy suy nghĩ viển vông, đúng là con xem phim truyền hình, đọc tiểu thuyết thì nghĩ nghề này rất thú vị, nhưng con đã biết được bao nhiêu về nghề nghiệp này? Con không còn nhỏ nữa, không cần ảo tưởng làm pháp y thì mỗi ngày đều có án lớn để xử lý, Tưởng Ngộ con cho rằng án mạng giết người liên hoàn ngày nào cũng có hay sao? Con có biết có rất nhiều pháp y chưa từng được gặp một án lớn trong đời của họ, nó không chỉ đơn giản là mang cốt truyện trong phim truyền hình vào cuộc sống hàng ngày đâu con.”
“Con…” Tưởng Ngộ nhất thời không biết nói như thế nào, bởi vì lời Tưởng Thành Hoa nói cũng không phải không đúng. Vì vậy, cậu nhìn về phía Đàm Lễ, cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ cho mình.
Đàm Lễ đối diện với ánh mắt của cậu, buông chén trà trong tay xuống: “Anh cảm thấy chú Tưởng nói không sai.”
“Anh.” Tưởng Ngộ tức giận.
“Nếu em chỉ vì mấy năm nay xem phim truyền hình hay tiểu thuyết mà hứng thú với nghề này thì thật sự không cần phải đổi chuyên ngành. Em phải biết rằng, chỉ đơn giản là từ góc độ công việc, việc làm sau khi tốt nghiệp chủ yếu ở cục công an, phòng giám định, công ty bảo hiểm và các hướng khác, làm công việc chuyên nghiệp đối tác. Nhưng nếu em thực sự thích ngành này, không phải là vì bản thân muốn trở thành anh hùng, thì việc đó không phải là không thể thử. Vì vậy, …” Đàm Lễ hỏi cậu: “Em có biết tại sao em muốn học chuyên ngành pháp y này không?”
Tưởng Thành Hoa và Đàm Lễ đều hiểu Tưởng Ngộ, đơn giản là bởi vì ý thức chính nghĩa tràn đầy của mình khiến cậu ấy cảm thấy hứng thú với nghề này mà thôi, anh cũng giống như rất nhiều người trẻ tuổi khác vì tác phẩm điện ảnh và truyền hình mấy năm nay mà đối với nghề này tràn ngập tò mò, nhưng với tình hình hiện tại của nghề này ở trong nước thì lại hoàn toàn không biết gì cả. Tưởng Ngộ có thể không suy nghĩ về phương diện việc làm sau này, nhưng với tư cách là anh lớn như cha, không thể không suy nghĩ cho cậu.
Tưởng Thành Hoa: “Con có thể thích cái gì chứ, nói cái gì mà thích giao tiếp với thi thể, chẳng phải chưa từng thấy qua thi thể sao, gặp thử rồi để cha xem con còn thích hay không?”
“Bây giờ em mới là năm nhất, không cần đổi chuyên ngành gấp, nếu qua hai năm em vẫn còn rất thích thì đổi lại cũng không muộn. Nếu chỉ đơn thuần là quan tâm, mùa đông và mùa hè có thể đi đến cơ quan giám định để thực tập xem qua.” Đàm Lễ nói với cậu.
“Thật sao?” Tưởng Ngộ cao hứng: “Thật sự có thể sao?”
“Ừm.” Đàm Lễ trả lời cậu. Giương mắt nhìn thấy Trương Bội Niên bưng hoa quả đi tới.
“Đừng chỉ lo lắng cho tiểu Ngộ nữa, ăn chút hoa quả đi.” Trương Bội Niên đặt hoa quả xuống, nhìn Đàm lễ một cái.
“Con đến thư phòng nói chuyện với mẹ.”
Đàm Lễ đứng dậy, vỗ vỗ bả vai cậu dưới ánh mắt khác lạ của Tưởng Ngộ, đi theo Trương Bội Niên đến thư phòng.
“Anh ấy mà cũng có ngày phải vào phòng bị tra khảo ạ?” Tưởng Ngộ hỏi Tưởng Thành Hoa.
“Vậy cũng còn tốt hơn con chán.”
Tưởng Ngộ bĩu môi, vùi đầu ăn hoa quả.
********
“Nghe nói, con có bạn gái rồi sao?” Trương Bội Niên hỏi chuyện.
Đàm Lễ có hơi bất ngờ, Trương Bội Niên rất ít khi can thiệp vào vấn đề yêu đương của anh.
“Làm sao mẹ biết? “
“Con…” Trương Bội Niên cau mày suy tư một chút tiếp tục hỏi anh: “Chia tay với Đường Hân là vì cô gái này?”
Đường Hân là học trò của em gái ruột của Trương Bội Niên, Trương Bội Vân, bà đã gặp qua một lần, đích xác như lời Trương Bội Vân nói, dịu dàng động lòng người, là người bạn đời thích hợp với Đàm Lễ. Đối với chuyện Đàm Lễ và cô hẹn hò một năm sau khi chia tay, Trương Bội Niên tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không có nhiều ý kiến. Chỉ là mấy ngày trước khi Trương Bội Vân đến nhà, cố ý vô tình nhắc tới, ý tứ của Đường Hân tựa hồ là bởi vì Đàm Lễ đồng tình biệt luyến mà dẫn đến đoạn tình cảm này kết thúc.
Là mẹ của Đàm Lễ, con trai mình nhân phẩm như thế nào, Trương Bội Niên biết rõ hơn ai hết, Đường Hân sau khi chia tay Đàm Lễ không bao lâu thì lập tức kết hôn, bà đối với chuyện này luôn giữ thái độ im lặng.
Chỉ là, Đàm Lễ cũng không phủ nhận vấn đề của bà. Điều này làm cho Trương Bội Niên có chút giật mình.
“Thật sự là bởi vì cô bé này?” Bà không nghĩ rằng con trai mình sẽ là một người như vậy, mặc dù về sự nghiệp Đàm Lễ rất tốt, nhưng bà luôn luôn coi trọng cách làm người của anh.
“Không có liên quan gì đến cô ấy, là sau khi chia tay mới đến với nhau.” Nghĩ đến Sơ Thần, trên mặt Đàm Lễ cũng có ý cười: “Cô ấy là một cô gái rất tốt, mẹ nhất định sẽ thích.”
Đàm Lễ không thể hoàn toàn phủ nhận việc chia tay với Đường Hân không có liên quan đến Sơ Thần, nhưng cho dù không có Sơ Thần, việc anh và Đường Hân chia tay cũng chỉ là vấn đề về thời gian, cả hai bên bọn họ đều có lý do riêng.
Nghe những lời này của anh, Trương Bội Niên cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đánh giá cao như vậy?”
Cho dù là Đường Hân mà Trương Bội Niên khẳng định, trong miệng Đàm Lễ cũng không được đánh giá cao như vậy.
Đương nhiên, bà biết cái này cũng không có gì để mà phải so sánh.
Chỉ là bà có chút tò mò, cô gái “đặt biệt tốt” này, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Đàm Lễ cầm lấy một quyển sách trên bàn làm việc, Trương Bội Niên thích đọc sách, sách đọc cũng nhiều thể loại, ví dụ như bây giờ bà đang đọc quyển này, là một tiểu thuyết kinh dị, Đàm Lễ nhìn thoáng qua tên tác giả, ý cười càng nồng đậm: “Hay sao?” Trương Bội Niên liếc mắt nhìn quyển sách kia: “Rất thú vị, sách của tác giả này mẹ đã đọc vài quyển.”
Đàm Lễ gật gật đầu, Trương Bội Niên cho rằng anh gợi chuyện, vội vàng hỏi anh: “Vậy khi nào thì con mới rước con gái nhà người ta đến cho mẹ gặp? “
“Khi nào thích hợp.”
“Ngày mai có thích hợp không?”
Đàm Lễ cười cười.
“Mẹ làm như vậy sẽ dọa cô ấy.”
Trương Bội Niên nhìn con trai một chút, lại nhìn sách trên tay con trai, cảm giác người so với sách còn đáng sợ hơn.
Sống hơn năm mươi tuổi, đứa con trai mặt đơ của mình vì một cô gái mà cười nhiều như vậy.
Quả thực kỳ lạ.
Đàm Lễ tắm rửa xong vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm, màn hình điện thoại di động trên tủ đầu giường sáng lên truyền đến tiếng chuông thoại WeChat.
“Đang làm gì vậy?” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Thời Sơ Thần.
“Vừa tắm rửa xong.”
“Chẹp chẹp.” Thời Sơ Thần chẹp miệng: “Em lại không ăn được.”
Đàm Lễ cười lắc đầu: “Sao còn chưa ngủ?”
“Nhớ anh, ngủ không được.” Sơ Thần ngồi xếp bằng trên cửa sổ.
Ngôi nhà ở nông thôn đã được cải tạo vài năm trước, ngôi nhà cũ đã được chuyển đổi thành một biệt thự lớn, cũng lắp đặt thang máy trong nhà.
Phòng của Sơ Thần ở tầng hai, sát bên là một khu rừng cây ăn quả, ngẩng đầu chính là bầu trời đêm yên tĩnh.
“Em nhớ khi còn bé, bầu trời đêm ở nông thôn đều là những vì sao chi chít vô cùng xinh đẹp. Anh có biết từng loại hạt sẽ rơi theo chiều dọc không? Khi còn bé em cùng Tần Tinh cho rằng đó chính là sao băng nên chắp tay ước nguyện, về sau mới biết không phải, em còn thử tra qua liền biết người ta nói đó là ảo giác. Nhưng bây giờ không có ngôi sao.”
“Lần sau dẫn em lên núi ngắm sao.”
“Được.”
“Chủ nhật trở lại lúc nào?”
“Buổi chiều đi, nhưng mà mẹ em bảo em về nhà ở một ngày, thứ hai em mới về đấy cơ. Anh có nhớ em không?”
“Nhớ.”
“Vậy anh nhớ em thế, em phải làm gì đây?”
Thanh âm của cô ngọt ngào đến dính người, cổ họng Đàm Lễ khô khát.
“Gọi mấy tiếng cho anh nghe nhá?”
Rõ ràng một chữ nào cũng không có ý nghĩa trêu chọc mà lại từng chữ một trêu chọc trong lòng anh.
“Anh yêu? Baby? Darling? Honey?”
“Sơ Sơ, đừng làm loạn.”
“Hay là, thầy giáo Đàm? Anh trai?”
Cổ họng Đàm Lễ không chỉ là khó chịu mà dưới bụng hình như cũng lên cung rồi.
“Đều không thích à? Vậy thì… Gọi chồng được không?.”
Một tiếng này, làm cho Đàm Lễ thiếu yeutruyen.net chút nữa lái xe mấy chục cây số đến trước mặt cô, hung hăng đem cô đặt ở dưới thân cắm cô đến khóc thì thôi.
Đầu dây bên kia giọng nói của cô càng lúc càng mập mờ.
“Ừm… Anh sờ sờ em…” Ánh trăng đều chiếu lên người cô, trộn với bóng cây loang lổ. “Á…ha…ha…”
“Sơ Sơ…” Thanh âm Đàm Lễ có chút khàn khàn: “Rên, rên to lên đi em…Ừm…”
“Khó chịu… Muốn được anh chơi…” Lúc Sơ Thần ôm ống nghe, thanh âm lại giống như càng rõ ràng truyền đến đầu kia.
“Vậy làm thế nào để chơi em bây giờ, hửm?”
Thời Sơ Thần loáng thoáng từ đầu dây bên kia nghe được tiếng động mập mờ, giọng nói của anh vừa khàn vừa gợi cảm.
“Muốn anh….cắm mạnh vào…được không ạ?”
“Được.”
Đàm Lễ đáp ứng cô:
“Đợi em trở về sẽ đâm chết em…” Thời Sơ Thần mê mệt cái cảm giác bản thân mình phá vỡ chiếc mặt nạ của anh.
“Rên cho anh nghe, lớn tiếng hơn đi Sơ Sơ.”
“Chồng… À… Ha… ha… Đâm em đi… A…”
“Tiếp tục…”
“Anh giỏi quá…Sướng…to quá…Ah…trướng lắm…” Tiếng thở dốc ở đầu dây bên kia càng ngày càng dồn dập.
“Tiếp… đi… Kêu một tiếng…”
“Ừm ha… ha…Chồng ơi…” Lúc Sơ Thần đứt quãng gọi mấy tiếng “Chồng”, bên kia cũng phát ra kếu gầm kìm nén cùng loại tiếng thở dốc.
“Sơ Sơ…” Đàm Lễ chậm lại rất lâu, gọi cô một tiếng.