Mặc dù Lạc Tinh Vũ cố tình tránh mặt Lạc Tinh Ninh nhưng dù sao thì vẫn là người một nhà, Lạc Tinh Vũ bị ép về, trên bàn cơm cũng lại thấy mặt nhau.
“Con định ở khách sạn mãi à?” Mẹ Lạc hỏi anh.
“Vâng, thuận tiện.”
“Ở nhà bất tiện à?”
Lạc Tinh Vũ không trả lời, mẹ Lạc cũng không hỏi thêm, các con đã lớn và có cách sống riêng, bà nói đùa: “Con có bạn gái rồi phải không? Cho nên mới thấy ở nhà bất tiện?”
Bỗng nhiên bà thấy Lạc Tinh Vũ đặt bát và đũa xuống.
“Được rồi, đùa, đùa thôi.”
Mẹ Lạc nhìn Lạc Tinh Ninh: “Twyla sao mà ăn ít thế? Có phải không hợp khẩu vị không? Mai mẹ cho người chuẩn bị một chút đồ ăn Tây nhé?”
“Không phải ạ.” Lạc Tinh Ninh nhìn mẹ Lạc, rồi nhìn Lạc Tinh Vũ ”Mẹ, anh tìm bạn gái gì chứ? Trong lòng anh còn đang nghĩ về người khác rồi!”
“Há?!” “Ai thế?” Mẹ Lạc quay sang hỏi Lạc Tinh Vũ, anh lạnh lùng nhìn Lạc Tinh Ninh.
Vẻ mặt Lạc Tinh Ninh lãnh đạm: ”Còn có thể là ai, không phải là người đó sao?”
“Người đó, ý con là Cythia?” Mẹ Lạc hơi ngạc nhiên, họ đã chia tay hơn hai năm rồi.
Mẹ Lạc đã từng gặp Thời Sơ Thần, Lạc Tinh Vũ và cô hẹn hò hơn nửa năm, sau đó anh dẫn cô về nhà ra mắt, lúc đó bố Lạc và mẹ Lạc có ấn tượng tốt về cô gái người Trung Quốc này.
Trước khi Lạc Tinh Vũ kịp nói, Lạc Tinh Ninh đã tiếp lời: “Nhưng thật đáng tiếc, người ta đã có bạn trai.”
Nhìn bộ dáng im lặng của Lạc Tinh Vũ, mẹ Lạc cảm thấy bầu không khí có chút khó xử, bà thản nhiên thay đổi chủ đề.
Trong nhà để lại một phòng cho Lạc Tinh Vũ, anh không định ở lại qua đêm, anh nghỉ ngơi một lúc rồi chuẩn bị rời đi.
Vào nhà chưa được bao lâu, Lạc Tinh Ninh đã gõ cửa, cửa đập ầm ầm, Lạc Tinh Vũ không còn cách nào khác, đứng dậy mở cửa.
“Tại sao khóa cửa?” Lạc Tinh Ninh đẩy mạnh cánh cửa, không cho anh đóng lại.
“Có chuyện gì?”
“Anh có chắc là muốn em nói ở ngoài này sao?”
Lạc Tinh Vũ cũng nhận ra rằng, nói trước cửa nhà thật sự không hay, hơn nữa ở nhà còn có bố mẹ, Lạc Tinh Ninh không thể làm ra chuyện gì quá đáng.
“Em muốn nói gì?” Anh hỏi Lạc Tinh Ninh.
Lạc Tinh Ninh ôm ngực tiến lên một bước, Lạc Tinh Vũ lùi lại một bước.
“Tiếc không? Người ta có bạn trai rồi?”
“Rốt cuộc em muốn nói gì? Nếu em chỉ muốn yeutruyen.net nói điều này…” Lạc Tinh Vũ ra hiệu về phía cửa phòng, “Anh không muốn trả lời, em có thể đi ra ngoài,”
“William, chúng ta làm trao đổi đi.” Lạc Tinh Ninh vào vấn đề chính.
Lạc Tinh Vũ cau mày: “Trao đổi gì?”
“Em cũng hiểu, chúng ta không thể giống như trước đây. Trong trường hợp này, em cũng sẽ đáp ứng cho anh. Anh sẽ theo đuổi Cythia, và em sẽ theo đuổi bạn trai của cô ta. Nha.” Cô ta còn tỏ vẻ ngây thơ vô cùng ngạc nhiên: “Anh chưa biết phải không? Bạn trai của cô ta là Đàm Lễ.”
Biểu hiện của Lạc Tinh Vũ không nằm ngoài dự đoán của cô, thật tuyệt vời.
“Sao rồi ? Đề nghị của em không tốt sao?” Lạc Tinh Ninh đưa tay lên chạm vào mặt anh.
Lạc Tinh Vũ siết chặt cổ tay cô ta, giọng điệu vừa trầm vừa mạnh: “Em rốt cuộc muốn thế nào?”
“Như thế không phải sẽ tốt cho cả hai sao?”
“Em thích Đàm Lễ?”
“Em không thích lắm, nhưng anh ta không tệ, hơn nữa còn khá giống anh.” Cô ta cố gắng rút tay ra nhưng không thể.
“Vậy thì tại sao? Tại sao lại theo đuổi anh ta?” Lạc Tinh Vũ hất tay cô ra.
“Anh ghen à?” Cô ta cười hỏi.
Lạc Tinh Vũ nhìn cô ta mà không nói.
“Không thể nói sao?” Lạc Tinh Ninh đi tới bên giường, ngồi xuống nhấc chân trái lên, chống tay xuống giường: “Em chỉ muốn làm cho Cythia khó chịu.”
“Em muốn làm cái quái gì vậy?” Anh lên tiếng, kéo tay cô ta thật mạnh, ép cô ta rời khỏi đây.
“Em đang làm gì? Anh không hiểu sao?” Lạc Tinh Ninh nhìn anh chằm chằm và hét lên với anh: “Em chỉ muốn làm cho cô ta khó chịu, em muốn tóm lấy bạn trai của cô ta. Tại sao cô ta có thể lấy được trái tim của anh và hạnh phúc bên những người đàn ông khác? Em có được người đàn ông của cô ta, anh nhân cơ hội theo đuổi cô ta, điều đó không tốt hay sao?”
“Em điên rồi.” Lạc Tinh Vũ càng ngày càng không hiểu cô.
“Em điên rồi, ai bắt em phải thế này? Chính cô ta, chính Cythia đã buộc em phải thế này. Liệu chúng ta có như thế này không nếu cô ta không xuất hiện?”
“Twyla..” Lạc Tinh Vũ cố gắng xoa dịu cô, nhưng bất lực nói: “Ngay cả khi không có Cythia, chúng ta cũng không thể có kết quả. Chúng ta đã sai ngay từ đầu.”
“Tuyệt đối không phải!” Lạc Tinh Ninh không kìm được nước mắt: “Làm sao anh có thể phủ nhận tất cả những điều này chỉ trong một câu? Trước khi Cythia xuất hiện, anh có nghĩ rằng chúng ta đã sai?” Cô ta mạnh mẽ hét lên: “Lần đầu tiên chúng ta lên giường có cảm thấy sai không?”
Lạc Tinh Vũ không né môi được câu nào.
“Bởi vì sự xuất hiện của cô ta, anh cho rằng em đã sai.” Lạc Tinh Ninh càng khóc càng buồn: “Cô ta rõ ràng là người sai rồi! Cô ta là người thứ ba!”
“Đó là lỗi của anh.” Lạc Tinh Vũ bất lực đưa tay sờ lên tóc cô ta, “Tất cả đều là lỗi của anh, không liên quan gì đến cô ấy.”
Lạc Tinh Ninh rơm rớm nước mắt nhìn anh. Cho đến lúc này, điều đầu tiên anh nghĩ đến vẫn là người phụ nữ kia.
“Tại sao? Cô ta không thuộc về anh, anh không cam tâm, em nói muốn cướp Đàm Lễ, anh sợ cô ta bị tổn thương. Anh như này gọi là gì?” Cô nghĩ đến một từ tiếng Trung: “Hèn không?”
Lạc Tinh Ninh lau nước mắt không muốn nói chuyện với anh nữa, bước ra cửa nghe thấy tiếng anh.
“Twyla, làm ơn đừng như thế này được không?”
Cô đặt tay lên nắm cửa, quay lại nhìn vào mắt anh và hỏi anh: “Vậy anh muốn em làm gì?”
“Trở về Mỹ.”
********
Đàm Lễ nghĩ rằng sẽ không gặp lại Lạc Tinh Ninh nữa, ít nhất là không phải trong thời gian ngắn. Không nghĩ tới lại gặp lại cô ta sau hai ngày nghỉ cuối tuần.
Cô ta vẫn ríu rít như trước, dáng vẻ giống như rất ham học, nhưng đôi mắt lại hơi đỏ và sưng lên.
“Anh Đàm Lễ, anh xem câu này, ý nghĩa có phải là kiểm soát chi phí…?” Cô ta đưa tập tài liệu cho anh xem.
“Ừm.” Đàm Lễ nhìn một chút, gật đầu, nhắc nhở cô ta: “Cô Lạc, làm phiền cô hãy gọi tên tôi.”
Nụ cười của Lạc Tinh Ninh đột nhiên thay đổi, nét mặt trở nên đau khổ: “Anh Đàm Lễ, đến anh cũng làm vậy với em sao?”
Đàm Lễ nhìn cô ta biểu diễn mà đầu óc choáng váng.
Cô ta chớp chớp đôi mắt một cách mãnh liệt, với những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt, và yeutruyen.net nói bằng tiếng Trung buồn bã: “Anh trai em từng rất tốt với em, nhưng từ khi ở với chị Cythia, anh ấy không thích em nhiều như trước nữa. Anh Đàm Lễ, anh cũng vậy à? Chị Cythia, có phải chị ý không thích em không?”
“Cô Lạc…” Đàm Lễ ấn huyệt thái dương, “Trước hết, Sơ Sơ không phải chị gái của cô, cô không cần gọi cô ấy như vậy. Thứ hai, tôi không biết anh trai cô đã làm gì với cô, và tôi không muốn biết. Thứ ba, tôi không biết Sơ Sơ có thích cô không, nhưng tôi… không thích cô.”
Lạc Tinh Ninh luôn nghĩ rằng người Trung Quốc sẽ nói rất khéo léo, ít nhất cô ta chưa từng thấy một người Trung Quốc nào nói thẳng như vậy.
Cô ta sững sờ một lúc, lại chảy xuống hai hàng nước mắt, mới chậm rãi thu dọn đồ đạc: “Em xin lỗi, nhưng anh Đàm Lễ, em thật sự rất thích anh. Em biết chị gái không thích em, chị ấy chưa bao giờ thích em.” Cô ta sụt sịt, “Em đã làm cho chị gái không vui, sau này em sẽ chú ý.”
Sau khi tiễn Lạc Tinh Ninh đi, Đàm Lễ cảm thấy cơn đau đầu còn không giảm bớt, càng ngày càng có khuynh hướng trầm trọng hơn.
Mùa mưa còn chưa kết thúc, Thời Sơ Thần mỗi lần trời mưa liền lười biếng không ra quán cà phê. Hôm nay Đàm Lễ về nhà ngay sau bữa trưa.
“Sao hôm nay về sớm vậy?” Thời Sơ Thần hỏi anh.
Anh thay giày, ôm eo cô: “Chóng mặt.”
Sờ sờ trán anh, không có gì khác thường, Thời Sơ Thần liền hỏi anh: “Vậy hãy đi ngủ một lát đi?”
Đàm Lễ gật đầu: “Ngủ cùng anh đi.”
Lúc hai tiếng sau tỉnh dậy Thời Sơ Thần mới phát hiện anh bị sốt, cơ thể rất nóng, mặt hơi đỏ, cô đưa một tay sờ trán anh, một tay đặt lên trán mình. xác nhận rằng anh đã bị sốt. Dùng nhiệt kế đo nhiệt độ, quả nhiên là 38 độ 6.
“Anh bị sốt rồi.”
“Ừm.” Đàm Lễ ngủ có chút mê man.
“Em đưa anh đến bệnh viện.”
“Đừng đi…” Giọng anh rất nhẹ, “Anh không thích… Bệnh viện.”
“Vậy……” Thời Sơ Thần xem qua thuốc trong hộp thuốc thấy có thuốc hạ sốt, đọc hướng dẫn và bẻ ra hai viên: “Uống thuốc đi.”
Đàm Lễ bị bệnh cũng coi như không khó chăm sóc, ngoan ngoãn uống thuốc, mê man ngủ thiếp đi.
Thời Sơ Thần rất bội phục Đàm Lễ. Mùa hè đến rồi còn phát sốt được.
Bội phục thì bội phục, Thời Sơ Thần cũng không quên mình phải chăm sóc một người ốm. Cô loay hoay một lúc không biết có nên gọi đồ ăn mang đến không. Sau khi nhìn chằm chằm vào ba cái nồi trong bếp một lúc lâu, cô xúc một bát gạo, không biết nên cho vào nồi nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cô gọi cho dì Nguyệt.
“Dì Nguyệt, nói cho con biết cách nấu cháo.”
“Sơ Sơ nấu cháo làm gì? Con muốn ăn cháo, dì Nguyệt nấu cho con.”
“Không phải, dì Nguyệt, chỉ là bạn trai của con bị sốt, con muốn nấu một ít cháo cho anh ấy ăn.”
Dì Nguyệt sững người một lúc, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ rằng Thời Sơ Thần của bà sẽ tự tay nấu cháo.
“Nấu bằng nồi rắc rối lắm, không canh chừng dễ bị sát đáy nầu, trong nhà có nồi cơm điện không? Con cho vào nồi cơm điện mà nấu.”
Quách Nguyệt nhắc nhở cô: “Con không cần canh chừng cũng không bị cháy.”
“Sao con không nghĩ đến nhỉ. Cảm ơn dì Nguyệt.”
“Con bé ngốc. Con có biết cho vào bao nhiêu nước không?”
“Hì hì, chỉ chờ dì nói cho con biết thôi.” Thời Sơ Thần cười nói qua điện thoại.
“Con cho một bát gạo nhỏ, hòa với 5 bát nước nhỏ rồi nhấn nút chọn nấu cháo …Này, hay để dì nấu cho con nhé. Dù sao thì bố mẹ con cũng không có ở nhà.”
“Đừng đừng đừng, dì Nguyệt, dì cứ nghỉ ngơi thật tốt nếu bố mẹ con không có ở nhà, con có thể tự mình làm được, yên tâm đi.” Thời Sơ Thần sợ nói tiếp, Quách Nguyệt sẽ đến giúp cô nấu cháo thật, liền cúp điện thoại sau vài câu nói chuyện.
Cũng may, Thời Sơ Thần tuy không biết nấu cháo nhưng đã dùng đồ điện tử, theo tỷ lệ Quách Nguyệt nói đổ gạo và nước vào nồi cơm điện, chọn chế độ nấu cháo. Không bao lâu trong phòng bếp liền tỏa ra mùi cháo chín nhàn nhạt
Mặc dù sẽ bị sốt vào mùa hè, nhưng Đàm Lễ quanh năm khỏe mạnh, anh sẽ nhanh chóng hồi phục, uống hai viên thuốc hạ sốt và ngủ cả buổi chiều, cơn sốt đã giảm bớt bảy tám phần.
“Nào, ăn chút cháo đi.” Thời Sơ Thần bê bát cháo ngồi ở bên giường, đút cho anh ăn từng thìa.
Cháo trắng được nấu chín một lúc, lại được hâm nóng trong nồi cơm điện nhiệt độ và độ sệt cũng vừa phải.
“Có phải nhạt lắm không?” Thời Sơ Thần hỏi anh, “Anh có muốn thêm chút đường không?”
Đàm Lễ lắc đầu nhận lấy bát cháo và thìa từ tay cô, cháo có mùi thơm nồng, hạt gạo mềm như sáp.
“Ngon lắm. Em nấu sao?” Đàm Lễ hỏi cô.
“Không phải.” Thời Sơ Thần cười nói, “Nồi cơm điện nấu đấy.”
Không nói chuyện nữa, anh uống cạn bát cháo. Nhìn cái bát trống trơn, trên thành bát còn có vài hạt cháo đặc sệt bám lên.
Trong lúc đầu óc mơ màng, anh bỗng thốt ra câu hỏi luôn vướng mắc trong lòng: “Anh… và anh ta có giống nhau không?”