“Ây, em gửi Wechat của nhà thiết kế qua anh rồi nha.” Tô Lệ Vãn đi công tác cùng Đàm Lễ, lúc đang ngồi ở phòng chờ máy bay ăn nhẹ thì lên tiếng nói với Đàm Lễ: “Em nói trước với chị ấy rồi, chỉ cần anh hẹn giờ với chị ấy trước là được.”
“Ừ.” Đàm Lễ lấy điện thoại ra thêm Wechat của nhà thiết kế.
“Ngưỡng mộ anh ghê, mua nhà mà cứ như mua đồ ăn á.” Tô Lệ Vãn nhìn anh chớp chớp mắt: “Có phải muốn kết hôn rồi không?”
Đàm Lễ chỉ cúi đầu mỉm cười không nói lời nào nhưng Tô Lệ Vãn cũng ngầm hiểu.
“Sao dạo gần đây không nhìn thấy Lạc Tinh Ninh kia ở công ty vậy?” Tô Lệ Vãn hỏi anh: “Đột nhiên cảm thấy thú vui cuộc sống không còn nữa.”
Vừa nghĩ một bên là trợ lý cùng một bên là đồng nghiệp nữ nhịn không được bèn lén cười, Đàm Lễ liền liếc cô ấy một cái. Lúc Tô Lệ Vãn không làm việc đúng là không biết lớn nhỏ với Đàm Lễ, chuyện gì cũng dám nói: “Không được nghe ai gọi anh Đàm Lễ ơi anh Đàm Lễ à, xin hỏi anh có cảm thấy trống vắng không?”
“Tô Lệ Vãn.” Đàm Lễ gọi đầy đủ họ tên của cô: “Có phải thấy phiên dịch mấy hạng mục còn ít quá, muốn nhận thêm vài cái nữa đúng không?”
Tô Lệ Vãn bĩu môi một cái, cảm thấy Đàm Lễ nhạt nhẽo quá nên lẩm bẩm: “Vậy mà cũng không sợ Thời Sơ Thần ghen.” Không tiếp tục nói thêm về chủ đề này, cô hỏi trợ lý của Đàm Lễ: “Chúng ta hạ cánh xuống Tư Thành vào tối thứ Sáu phải không?”
Trợ lý gật gật đầu: “Hình như là hạ cánh khoảng mười giờ rưỡi tối.”
“Tốt… Để tôi nói với Sở Hoàn.” Cô hỏi đồng nghiệp nữ cùng với trợ lý: “Tới lúc đó có muốn cùng nhau ăn khuya không?”
Trợ lý lắc đầu nói: “Thôi, bạn gái…bạn gái cũ muốn đến mang đồ về.”
“Chia tay thật à??” Tô Lệ Vãn giọng đầy tiếc nuối hỏi anh ta.
Trợ lý gật đầu, nhìn Tô Lệ Vãn nói: “Tôi không sao, nghĩ thông suốt rồi thì không có gì để tiếc cả.”
Trước giờ Đàm Lễ chưa từng quan tâm đến đời sống cá nhân của nhân viên, Tô Lệ Vãn giải thích một cách ngắn gọn: “Anh ta với bạn gái chia tay rồi.”
Đàm Lễ nhìn qua trợ lý hỏi: “Sao vậy? Công việc bận rộn quá à?”
Trợ lý không ngờ sếp lại hỏi han tới mình, ấp ấp úng úng nói: “Bạn…Bạn trai trước của cô ấy quay lại.”
Tô Lệ Vãn không kìm được nhỏ tiếng cảm thán với nữ đồng nghiệp: “Cái giống loài người đến trước này thật quá đáng sợ đi, cho dù anh ta không làm bất cứ chuyện gì đi nữa chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đủ làm cho người khác cảm thấy ghê tởm.”
Đồng nghiệp nữ nọ liền gật gật đầu: “Nhưng mà em có một đứa bạn thân, vì người trước quay lại nên chia tay với người bạn trai hiện tại rồi cùng người trước làm lành, giờ hạnh phúc dữ lắm, con họ cũng ba tuổi rồi.” Đồng nghiệp nữ bĩu môi tiếp tục nói: “Cũng có thể là vì mất nhau rồi mới biết quý trọng.”
Tô Lệ Vãn cũng bĩu môi một cái: “Thật ra kiểu đó cũng không ít nhưng mà tôi vẫn cứ cảm thấy cái giống người cũ nên lặng lẽ mà qua đời thì tốt hơn.”
Đồng nghiệp nghe xong không hỏi cho một like tán thưởng.
Đàm Lễ xoa xoa ấn đường như đang suy nghĩ điều gì đó.
*
“Nhất Nhi, tối nay đi ăn chung không?” Tần Tinh gọi điện thoại hỏi Thời Sơ Thần: “Mạnh Dịch Nghiêu nói Quý Khánh Ngôn cũng đến nữa. Cậu cùng thầy Đàm cùng tới nha.”
“Anh ấy đi công tác ở tỉnh rồi, đêm nay mới quay về.”
“Vậy cậu đi không? Cậu mà không đến thì có một mình tớ là nữ thôi, chán chết mất.”
Thời Sơ Thần suy nghĩ một lúc, nói không chừng Đàm Lễ nửa đêm mới về tới nên đã đồng ý với Tần Tinh.
Có điều cô không ngờ rằng, buổi tối ở nhà hàng hôm đó lại gặp phải Lạc Tinh Vũ.
Nơi đó là một nhà hàng có biểu diễn âm nhạc, Thời Sơ Thần là người đến trễ nhất, bọn họ đã ăn được một lúc rồi. Cô vừa ngồi xuống không lâu thì buổi biểu diễn âm nhạc cũng bắt đầu.
Tần Tinh liếc mắt nhìn lên khán đài liền mồm chữ a mắt chữ o, khiến cho một người chăm chú ăn như Thời Sơ Thần cũng phải nhìn theo lên khán đài.
Lạc Tinh Vũ ngồi trước cây dương cầm: “Tiếp sau đây, bài hát dành tặng cho người trong lòng tôi.”
Anh ta biết chơi đàn dương cầm, hát ca nghe cũng rất hay, điều này Thời Sơ Thần cũng biết. Thế nhưng lần này anh ta là có chuẩn bị mới đến làm cho cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Thời Sơ Thần nhìn sang Quý Khánh Ngôn: “Là anh giúp anh ta phải không?”
Quý Khánh Ngôn nhanh chóng lắc đầu: “Vốn dĩ anh ta hẹn tôi bàn công chuyện nhưng tôi lỡ miệng nói tối này cùng mọi người đi ăn.”
Trên sân khấu, Lạc Tinh Vũ vừa đàn vừa hát: Đã từng không ngờ rằng anh và em yêu nhau ở cái độ tuổi không hề do dự, cứ nghĩ rằng đã hiểu hết sự vui vẻ trong tình yêu, một đôi tay nắm chặt chấp niệm không thể buông bỏ trong lòng cùng với tương lai càng không thể quên được tình yêu của em…
Mạnh Dịch Nghiêu nhìn Quý Khánh Ngôn làm động tác cứa cổ: “Mày chết chắc rồi.”
Bọn họ hiểu Thời Sơ Thần, cô và Lạc Tinh Vũ chia tay chưa từng bắt bọn họ phải đoạn tuyệt quan hệ với Lạc Tinh Vũ. Nhưng hễ có chuyện dính líu đến cô mà bọn họ lại giúp Lạc Tinh Vũ thì chắc chắn là đang tự tìm đường chết.
“Xin lỗi mà, Sơ Thần.” Mặc dù quan hệ giữa Quý Khánh Ngôn và Lạc Tinh Vũ không tệ nhưng anh ta thật sự chỉ là vô tình mà giúp Lạc Tinh Vũ thôi.
Thời Sơ Thần biết Quý Khánh Ngôn là tên dám làm dám nhận, nhưng dù sao cũng có cái tay thúi của anh ta góp vào làm cô tức sôi máu. Đột nhiên suy nghĩ ra gì đó, cô xoay qua nhìn Quý Khánh Ngôn cười nói: “Quên nói với anh, tôi với Dịch Nhiễm là bạn học cùng lớp.”
Quý Khánh Ngôn dừng khoảng chừng hai giây, sau đó trong tim không khỏi nhỏ máu, đường tình vốn truân chuyên của anh giờ lại có thêm một kỳ đà cản mũi rồi.
Bài hát vừa dứt, dưới khán đài vỗ tay nhiệt tình, Lạc Tinh Vũ từ trên bục bước xuống đi đến bên bàn bọn đang ngồi, Thời Sơ Thần ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn anh ta rồi cầm lấy túi xách rời khỏi đó.
“Cythia…” Lạc Tinh Vũ gọi cô rồi bước nhanh chân đuổi theo.
“Ây…” Tần Tinh vốn muốn gọi Lạc Tinh Vũ quay lại nhưng mới thoáng một cái bóng dáng anh ta đã biến mất.
“Thôi bỏ đi.” Mạnh Dịch Nghiêu kéo tay cô lại: “Để bọn họ nói chuyện với nhau một chút đi.”
“Cythia.” Lạc Tinh Vũ cuối cùng cũng dựa vào đôi chân dài sải bước rộng đuổi kịp cô trên đường lớn, kéo cánh tay cô nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Buông ra.” Thời Sơ Thần dùng ngón tay để tách tay anh ta ra.
Lạc Tinh Vũ nghe theo buông tay cô ra nhưng lại lấy thân chắn trước mặt không tránh ra.
“Anh có lời muốn nói.”
“Tôi không muốn nghe.”
“Liên quan đến Đàm Lễ.”
Thời Sơ Thần cười nhạt nói: “Nếu là chuyện có liên quan đến Đàm Lễ thì tôi có cần thiết phải nghe anh nói không?”
Cô nói dứt lời liền muốn dời đi, Lạc Tinh Vũ lại một lần nữa kéo tay cô lại: “Cythia.”
Dù sao đối phương cũng là con trai, sức lực khỏe, thoáng chốc Thời Sơ Thần đã bị kéo lại, cô cố giãy giụa thoát tay ra.
“Em nghe anh nói…”
“Anh khùng hả…ây da…” Thời Sơ Thần dùng tay bẻ tay của anh ta nhưng không ngờ lại bị chính móng tay của mình làm cho bị thương.
Trên cánh tay trắng nõn xuất hiện một vệt hồng dài cỡ ngón tay, không chảy máu nhưng vẫn có thể loáng thoáng thấy được lớp da đã bị tróc ra.
“Anh đưa em đi bệnh viện.” Lạc Tinh Vũ nhìn cánh tay của cô.
“Anh tránh xa tôi ra.” Thời Sơ Thần dùng tay cản anh ta lại, “Tôi cầu xin anh, làm ơn biến dùm đi, cảm ơn.”
Vừa đúng lúc bên đường có một chiếc taxi đang dừng lại, sau khi thả khách xuống Thời Sơ Thần liền bước nhanh về trước, vội lên xe rời đi.
Cô ngồi tựa lưng vào ghế sau nhìn xem vết xước đang sưng lên trên cánh tay, dùng giấy ấn vào còn để lại vài vết máu nhàn nhạt.
Đàm Lễ đến đêm khuya mới về tới nhà, lúc anh bước vào thì thấy Thời Sơ Thần đang ngồi bệt trước ghế sofa, gối tay nằm trên bàn thiếp đi.
Đàm Lễ đặt hành lý xuống một bên, đến bên cạnh cô, hôn nhẹ lên gò má.
“Ô…” Thời Sơ Thần mở mắt nhìn Đàm Lễ: “Về rồi à?”
“Sao không vào phòng mà ngủ?”
Thời Sơ Thần quàng tay lên cổ anh kéo lại: “Muốn đợi anh mà~”
“Tay làm sao vậy?” Đàm Lễ nhìn thấy trên tay cô có vết đỏ lại trầy chút da, nhưng không sâu lắm, bên trên còn lưu lại một chút màu vàng của iodine.
Thời Sơ Thần bĩu môi: “Đừng nhắc nữa, nhắc tới là bực bội.”
“Thoa dầu chưa?” Đàm Lễ hỏi cô.
“Chưa, mới khử trùng qua thôi, không sâu lắm chắc là không sao.”
Đàm Lễ nhìn qua vết thương rồi gật đầu.
“Em đi tắm trước đã, anh đói không? Hay là gọi đồ ăn về nhà?” Thời Sơ Thần nhìn anh không nói gì, “Sao vậy? Mệt rồi à?”
Đàm Lễ vỗ vỗ mông của cô: “Hơi thôi… đi tắm trước đi.”
“Ừa.” Thời Sơ Thần nháy mắt với anh: “Hay là tắm chung?”
Đàm Lễ bị cô chọc cho cười: “Mau đi tắm đi”
Thời Sơ Thần tắm xong từ phòng tắm bước ra, Đàm Lễ đang đứng trước cửa sổ, áo sơ mi trắng cởi hai cúc, một tay đút trong túi quần một tay cầm điện thoại cúi đầu xem.
Thời Sơ Thần vừa lau tóc yeutruyen.net vừa đi đến cạnh anh, nghe thấy trong điện thoại truyền ra tiếng ai đó đang hát, sau khi cẩn thận xác nhận, cô chắc chắn cái mà Đàm Lễ đang xem chính là video Lạc Tinh Vũ hát tại nhà hàng tối hôm nay.
Đoạn clip đó là do Nhan Tư Vũ gửi cho anh, lúc Nhan Tư Vũ đi vào nhà hàng đúng lúc nhìn thấy Thời Sơ Thần rời khỏi, phía sau còn có Lạc Tinh Vũ đuổi theo, anh ta cũng quen biết Lạc Tinh Vũ, công ty luật với studio của Lạc Tinh Vũ có hợp tác. Vốn dĩ Nhan Tư Vũ chỉ mang mục đích rất đơn thuần thông báo bản thân nhìn thấy Thời Sơ Thần thôi.
Bạn cùng ăn cơm với Nhan Tư Vũ đến từ trước, vừa hay chứng kiến cảnh Lạc Tinh Vũ đang hát còn quay lại video, đăng lên trang cá nhân, thế nên anh ấy đã chuyển đoạn clip đó qua cho Đàm Lễ.
Lúc video ngừng lại vừa trùng hợp là ngay đoạn Thời Sơ Thần và Lạc Tinh Vũ một trước một sau đi ra khỏi phòng ăn.
“Tắm xong rồi à?” Đàm Lễ ngẩng đầu lên nhìn cô, nhấn tắt điện thoại, “Vậy tới anh tắm.”
Thời Sơ Thần kéo tay anh lại: “Anh có gì muốn hỏi thì trực tiếp hỏi em nè, đừng giấu trong lòng rồi lại suy nghĩ lung tung.”
Hai hôm nay công suất làm việc vô cùng nhiều, không ngừng hội họp cộng thêm để kịp lên máy bay, Đàm Lễ cảm thấy rất mệt.
“Không có gì, anh đi tắm.” Đàm Lễ rút tay ra sờ sờ đầu cô, quay sang hướng nhà tắm chuẩn bị đi.
“Đàm Lễ.” Thời Sơ Thần lại một lần nữa kéo tay anh lại: “Đây là dáng vẻ không sao của anh đó hả? Em không thích anh thế này, chuyện gì cũng giấu trong lòng, thích hay không thích, vui hay không vui đều giấu sâu tận trong lòng không nói, anh cứ nằng nặc muốn em đoán những tâm tư khúc mắc của anh, em cũng mệt vậy.”
Thời Sơ Thần đem mọi chuyện hôm nay một lượt kể với Đàm Lễ: “Chuyện là vậy đó, nên em với anh ta căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì hết, anh hoàn toàn không cần phải ghen.”
“Vì vậy em cảm thấy việc này là không cần thiết?”
“Anh quá để tâm tới Lạc Tinh Vũ rồi, anh ta không quan trọng anh hiểu không? Anh xem ngày trước Lạc Tinh Ninh ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt anh, em có quan tâm không?” Thời Sơ Thần hỏi anh.
Đàm Lễ nhìn vào ánh mắt của cô: “Đúng vậy, Sơ Sơ, tại sao em lại không để ý vậy chứ? Anh phải làm sao mới có thể khiến em quan tâm đây?”
Thời Sơ Thần ngây ngẩn cả người, bởi vì đối phương là Lạc Tinh Ninh nên cô hoàn toàn không xem ra gì. Huống hồ, nếu Đàm Lễ thật sự dễ dàng bị Lạc Tinh Ninh mang đi như vậy, thì rõ ràng anh cũng không đáng để yêu.
“Ngày trước em nói thích anh ghen nhưng đến lượt Lạc Tinh Vũ thì sự ghen tuông của anh liền biến thành không cần thiết sao? Vậy cuối cùng em đang quan tâm anh hay là anh ta vậy?”
“Sơ Sơ, anh không cách nào không để ý Lạc Tinh Vũ được, sự tồn tại của Lạc Tinh Vũ luôn khiến anh khó chịu, hơn nữa anh ta vẫn còn thương em. Mỗi lần nghĩ tới hai người từng ân ân ái ái anh đều rất để ý.”
Thời Sơ Thần gật gật đầu: “Là lỗi của em, em xin lỗi, em không nên có bạn trai cũ.”
“Anh không phải là có ý này.” Đàm Lễ giải thích, muốn níu lấy tay cô nhưng bị cô tránh được.
“Là do em quá hiểu chuyện rồi, em không nên hiểu chuyện như vậy, em nên ngày yeutruyen.net nào cũng ghen tuông… Là em làm chưa tốt khiến anh nảy sinh ý nghĩ em còn để ý đến Lạc Tinh Vũ.”
“Sơ Sơ… Anh không phải…” Đàm Lễ không muốn gây gổ với cô, anh không nên nói chuyện như vậy.
“Đàm Lễ.” Thời Sơ Thần thở ra một hơi, nhìn anh nói: “Chúng ta cứ tách ra để bản thân bình tĩnh đi.”