Thời Sơ Thần hất cánh tay đang đè lên mình và đứng dậy để xác nhận anh thực sự đã ngủ.
Thở dài thườn thượt, cô muốn kéo anh dậy đi vào phòng ngủ nhưng người đâu nặng dữ, trong cơn tuyệt vọng, cô bật điều hòa, đi tìm chăn đắp cho anh.
“Có giường thì không ngủ, lại muốn ngủ sô pha.” Thời Sơ Thần chọc chọc vào mặt anh, hơi thở của anh vẫn còn nồng nặc mùi rượu.
Thời Sơ Thần chưa bao giờ nghĩ anh sẽ trông như thế này khi say rượu, vừa dễ thương lại vừa ngốc nghếch.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Thời Sơ Thần thức dậy còn chưa đến mười giờ. Khi bước ra khỏi phòng ngủ, thấy chăn màn trên ghế sofa trong phòng khách đã được xếp ngay ngắn.
Đàm Lễ có lẽ đã dậy sớm hơn, anh thay quần áo, bữa sáng trên bàn đã chuẩn bị xong.
Trên bàn là hai bát cháo đậu đỏ.
Thời Sơ Thần lấy một thìa nửa váng đậu, nửa cháo đưa lên miệng thổi nhẹ rồi từ từ đưa vào miệng. Nhân đậu đỏ dẻo quyện với vị ngọt của hoa quế, cháo trắng là ninh từ gạo nếp càng tạo nên độ dẻo và dính.
Phần lớn hàng cháo đường bán bên ngoài có nhiều cháo và ít váng đậu, mỗi lần ăn còn thừa lại một ít cháo trắng.
Đàm Lễ làm vừa phải, cô có thể ăn cả hai cùng một lúc trong miếng cuối cùng.
“Lần đầu tiên anh làm. Nếu không ngon, lần sau…”
“Ngon……” Thời Sơ Thần nói thêm một câu: “Rất ngon.”
Đàm Lễ gật gật đầu, húp hai ngụm cháo nói với cô: “Ngày hôm qua anh uống nhiều quá.”
Khi Thời Sơ Thần ngẩng đầu lên và liếc nhìn anh, anh thực sự biết mình đã uống quá nhiều.
“Nhưng anh nhớ tất cả những gì anh đã nói, tất cả đều nghiêm túc.” Anh bắt tay cô.
“Tinh tinh tinh…” Chuông cửa vang lên, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa.
“Tiểu Thời, là dì, dì Tiền đây.” Dì Tiền chủ nhà bấm chuông ở cửa.
Thời Sơ Thần mở cửa, một tay dì Tiền cầm rất nhiều hộp các tông bẹp dúm.
“Tiểu Thời, con gái các cháu di chuyển nhiều đồ đạc nên phải dùng đến nhiều thùng carton lắm. Dì mang một ít đến cho cháu.”
“Dì Tiền, phiền gì quá rồi. Thực ra, dì không cần đâu ạ, cháu..”
“Ồ, bạn trai cũng ở đây à.” Dì Tiền nhìn thấy Đàm Lễ, ngắt lời cô, gật đầu về phía Đàm Lễ, tiếp tục nói với Thời Sơ Thần: “Đừng khách sáo, chú Chu cháu quả thực là có lỗi. Chỉ là chúng ta cũng cần chuyển đồ, liền mang đến cho cháu ít hộp. chúng ta nói xong rồi, chờ đến lúc chúng ta giúp cháu gọi công ty dọn nhà, thật sự là xin lỗi nha, làm hại cháu phải dọn nhà, chúng ta cũng là do quá đường đột… Ay…”
“Dì Tiền, thật sự không cần, nhà cháu chuyển đến thật sự rất gần…” Thời Sơ Thần thực sự không muốn làm phiền họ.
“Đừng từ chối dì. Gần như thế nhất định cũng phải chuyển. Không phải khách sáo. Cứ như vậy đi.” Dì Tiền vỗ vỗ tay Thời Sơ Thần: “Đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc.”
Khi dì Tiền rời đi, Thời Sơ Thần đã trở lại bàn ăn, cháo trong bát Đàm Lễ không hề giảm đi chút nào, anh khuấy đều cháo trắng đặc và đậu đỏ thành cháo loãng.
“Em muốn chuyển nhà?” Đàm Lễ ngạc nhiên hỏi cô.
“À, gia đình dì Tiền sắp bán nhà và sang Úc chăm sóc con trai và con dâu. Trước có người đến xem nhà, bên kia cũng rất băn khoăn, mua nhà đầy đủ nên sau khi hoàn thiện các thủ tục có thể bàn giao nhà.” Thời Sơ Thần nhìn mấy cái hộp kia, tính toán có mấy cái hộp này, đoán chừng nửa ngày sẽ chuyển hết đồ.
Đàm Lễ cảm thấy cả người như rơi vào hố băng.
Nếu anh thể hiện bản thân quan tâm săn sóc hơn, với tính cách của Thời Sơ Thần, ngay cả khi hai người đang cãi nhau, cô cũng sẽ kể chuyện này với anh, sau đó anh sẽ động viên cô dọn ra ở riêng.
Ngược lại, anh đang tỏ ra quá lạnh nhạt, với hoàn cảnh của cô bây giờ, Thời Sơ Thần chuyển nhà, cũng như đang dần rời xa thế giới của anh.
“Loảng xoảng.” Bỏ thìa vào trong bát, nó tạo ra âm thanh chói tai.
Cô nói cháo rất ngon, nhưng có vẻ cô không muốn ăn nữa.
Thời Sơ Thần đứng dậy muốn chuyển mấy cái hộp ở cạnh cửa vào phòng khách, hôm nay đã có thể đóng gói một ít đồ chuyển đi.
Đàm Lễ đứng lên giúp cô, chiếc hộp các tông đã hất văng đôi giày cao gót của cô.
Đặt chiếc hộp vào, quay lại dựng đôi giầy ngay ngắn, nói với cô: Nó không tự đứng được.”
“……”
Đây rối cuộc là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế gì chứ?
Đàm Lễ lại ngồi xổm xuống, đặt đôi giày đó lên, nói với nó: “Đến cả mày cũng có đôi có cặp, là khinh bỉ tao không có bạn gái đúng không.”
“???????”
Thời Sơ Thần thực sự rất tức giận, vừa buồn cười vừa bất lực, cô không biết mình đã ra hiệu chia tay với anh từ bao giờ.
Nhưng nhìn thấy anh, trái tim cô nhanh chóng mềm nhũn. Thực sự cái dáng vẻ của anh bây giờ đáng yêu chết mất.
Thời Sơ Thần ngồi xổm bên cạnh, bỏ giày sang một bên: “Cái này làm sao có thể gọi là một đôi?” Cô đặt đôi giày của anh bên cạnh đôi giày của cô: “Đây mới là một đôi.”
Hai người cùng quay đầu lại, Đàm Lễ nhìn ánh mắt của cô có chút kỳ quái. Thời Sơ Thần hơi rướn người lên hôn môi anh.
“Sao anh lại không còn bạn gái nữa, bản thân bạn gái sao lại không biết mình không phải nhỉ?”
“……” Đàm Lễ đứng dậy, kéo cô lên và ôm lấy cô.
Anh gác cằm vào vai cô: “Còn tưởng rằng em chán rồi.”
Thời Sơ Thần không nhịn được cười: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Anh sợ em sẽ rời xa anh.” Đàm Lễ ôm cô rất chặt, “Anh chưa bao giờ cảm thấy thế này. Từ khi anh biết bạn trai cũ của em đến Trung Quốc, lần trước nhìn thấy video anh ta hát, anh đã gần như xúc động. Anh nghĩ đến bọn em trước đây chắc chắn rất tốt. Anh rất sợ trong lòng em vẫn còn anh ta, sợ rằng sau này quay lại với nhau nhưng cuối cùng chúng ta lại không đến được với nhau. Sơ Sơ, em quá tốt, tốt đến mức anh nghĩ có được em là một điều xa xỉ đối với anh, một thứ xa xỉ mà anh không xứng đáng có được.”
“Đồ ngốc…Tất nhiên anh xứng đáng… “ Thời Sơ Thần nhẹ nhàng mắng anh.
“Bạn trai cũ đúng là sinh vật đáng ghét.” Trong lời nói của Đàm Lễ mang theo chút ủy khuất.
“Anh có biết em đã nghĩ gì khi nghe Lạc Tinh Vũ hát không?” Thời Sơ Thần hỏi anh.
“Em nghĩ gì?”
“Lúc đó em nghĩ, người con trai em gặp năm 21 tuổi hát , giờ em đã 26 tuổi anh ta vẫn hát , em đã có một người đàn ông em yêu và cũng yêu em. Em không cần người con trai đó nữa.”
Thời Sơ Thần nhìn vào mắt anh: “Sau đó, đột nhiên em tự hỏi liệu thầy giáo Đàm nhà chúng ta có chơi một loại nhạc cụ nào không. Hình như em chưa nghe thầy giáo Đàm của chúng tôi hát bao giờ, không biết có hay không.”
Cô nói, thầy giáo Đàm nhà chúng ta.
Đàm Lễ nhìn cô với ánh mắt trìu mến.
Thời Sơ Thần dựa vào vòng tay anh, yeutruyen.net “Em từng có quan hệ tình cảm với Lạc Tinh Vũ. Giống như những người bạn gái cũ của anh, đó là sự thật khách quan. Đó là quá khứ không ai có thể thay đổi. Em chưa bao giờ hối hận khi ở bên anh ấy.”
“Nhưng chúng em chia tay đây cũng là cái kết cuối cùng của mối quan hệ đó, em không còn yêu anh ta nữa, và quay lại với anh ta là điều không thể.” Thời Sơ Thần ngẩng đầu nhìn anh, “Vì vậy, anh phải tự tin vào, Lạc Tinh Vũ hoàn toàn không phải đối thủ của anh, hơn nữa…” Thời Sơ Thần ngừng lại một chút, “Em yêu anh nhiều hơn anh nghĩ đấy.”
Đàm Lễ cúi đầu hôn lên trán cô: “Xin lỗi, anh đã cố gắng rồi, nhưng thật sự không thể không nghĩ tới, lúc đó anh biết mình còn rất không trưởng thành, rất ghét bản thân như vậy, nhưng không có cách nào… Anh phát hiện anh quan tâm đến quá khứ của em nhiều hơn anh nghĩ. Lúc đầu, anh thực sự không có ý cãi nhau với em.”
Thời Sơ Thần ngước nhìn anh: “Tình yêu có rất nhiều quá trình, cãi vã cũng là một phần của nó. Điều đó không phải không tốt. Tồn tại những cuộc cãi nhau sẽ giúp tặng độ bền chặt cho tình yêu, kết cục sau cuộc cãi vã là gì mới là quan trọng. Nếu sau này lại cãi nhau, anh phải dỗ dành em nhiều hơn, biết không? Không thể một câu cũng không nói, em rất dễ dỗ dành.”
“Được.” Đàm Lễ sờ đầu cô. “Chúng ta sẽ không bao giờ khó xử về những việc này nữa.”
“Được rồi.” Thời Sơ Thần mỉm cười: “Em sẽ thu xếp mọi việc. Nếu em làm nhanh một chút, em có thể hoàn thành nó trong ngày hôm nay. Em rất ngại để dì Tiền giúp gọi một công ty chuyển nhà.”
“Chuyển đi đâu?” Anh giữ cô không cho cô di chuyển, lời nói của anh có chút không muốn.
“Đồ ngốc!” Thời Sơ Thần cười nhạo anh, “Em có thể chuyển đi đâu nữa? Em chuyển lên có một tầng thôi, còn nhờ dì Tiền gọi công ty chuyển nhà làm gì nữa!”
Đàm Lễ sững sờ hai giây, lập tức buông ra: “Chuyển, lập tức chuyển!”
“……”
Thời Sơ Thần đã đánh giá quá cao khả năng và đánh giá thấp đống tài sản của mình, riêng những thùng giày đã mất quá nhiều thời gian rồi.
Rõ ràng là mới chuyển đến đây chưa đầy một năm.
“Em không chuyển nữa, mệt chết rồi.” Thời Sơ Thần nằm trên ghế sô pha, không muốn cử động chút nào.
Đàm Lễ đưa cho cô một chai nước, Sơ Thần vẫy vẫy tay, cô rất mệt.
“Ngoan, uống nước đi.”
“Vậy anh sẽ không đút cho em sao ~” hai tay Thời Sơ Thần ôm đầu, ánh mắt vô tội.
Đàm Lễ uống một ngụm nước, ngồi bên cạnh ôm cổ cô hôn môi, đút nước cho cô uống.
Thời Sơ Thần nuốt nước yeutruyen.net từ miệng anh, vòng tay qua cổ anh, cong người tiếp tục hôn anh.
Hai người trên sô pha hôn nhau đến khó tách rời.
“Ưm…” Cô đặt chân lên đùi anh, rời khỏi môi anh. “Tại sao anh lại thích em như vậy.”
“Uhm, anh thích.” Anh vén mái tóc của cô ra sau tai: “Rất rất thích.”
Thời Sơ Thần sờ sờ mặt anh, “Lúc đó ai nói mình thích con gái nhẹ nhàng hiểu chuyện? Bây giờ có phải là một cảnh thực thơm quy mô lớn không?”
Đàm Lễ kéo tay cô lên miệng hôn: “Chà, thơm quá.”
“Anh biết không, anh thích người nhẹ nhàng ít nói. Cuối cùng, lý do anh chia tay với người yêu cũ có thể là do họ quá ít nói và nhẹ nhàng. Giống như yêu nhau vì cùng thích chơi mạt chược, cuối cùng chia tay vì chơi mạt chược quá giỏi.”
“Anh không thích hợp với một cô gái trầm lặng và dịu dàng. Không, anh không thích hợp với bất kỳ kiểu con gái nào.” Thời Sơ Thần nhìn anh: “Anh hợp với em thôi.”
Đàm Lễ ôm cô ngồi vào lòng, một tay chậm rãi vuốt eo cô, tay kia vuốt ve đùi cô.
Anh rướn người hôn lên môi cô, như thể nụ hôn có thể kéo dài mãi mãi.