Thời Sơ Thần dùng móng tay gõ lộc cộc lên quầy hỏi nhân viên pha chế Tiểu Nhạc: “Người đàn ông vừa mới mua cà phê đó làm ở trong tòa nhà này à?”
Tiểu Nhạc gật đầu: “Chắc vậy, em nhìn thấy thẻ thang máy trên ngực anh ta là tầng 28.”
“Tầng 28 sao?”
“Vâng… nguyên tầng 28 là một công ty chuyên dịch thuật.” Gần đây ngày nào cô ấy cũng luân phiên đi giao cà phê, cho nên Tiểu Nhạc đã tìm hiểu rõ về tòa nhà này.
“Dịch thuật sao?” Thời Sơ Thần suy nghĩ một hồi sau đó lấy điện thoại ra: “Chị biết rồi.”
Morning: Vải thiều nhỏ ~
Cô và Tô Lệ Vân đã kết bạn trên WeChat nhưng đây là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau.
Vải thiều nhỏ Litchi: Tôi đây~
Morning: Ai là người đẹp trai nhất trong công ty của cô vậy?
Vải thiều nhỏ Litchi: Hả? Trong công ty của tôi có rất nhiều trai đẹp nha!
Morning: Đàm Lễ thì sao?
Tô Lệ Vân vừa nhìn thấy tin nhắn, ngẩng đầu lên đã thấy Đàm Lễ đi thẳng qua khu làm việc của họ đi thẳng đến phòng làm việc, mà trên tay còn cầm một ly cà phê.
Cô ấy cúi đầu tiếp tục trả lời Thời Sơ Thần.
Vải thiều nhỏ Litchi:… Anh chàng này đúng là đẹp trai nhất, nhưng chị gái xinh đẹp không cần thiết phải vừa mới lên tới đã bật chế độ mê trai chứ!
Morning: Hahaha, không có, tôi chỉ muốn hỏi thăm xíu thôi ~ cô đang bận mà, sáng mai có món bánh mì kẹp cá ngừ và trứng, tôi sẽ để lại cho cô.
Thời Sơ Thần không trả lời nữa, chỉ cầm một phần bánh ngọt rồi đi lên lầu.
Ngồi ở một góc bên cạnh cửa sổ, Thời Sơ Thần bật máy tính lên nhưng mãi vẫn không viết được câu nào.
Theo lý mà nói thì cô nên cảm thấy vui vẻ vì thấy tên mình đã từ chối mình năm xưa bị đội cho nguyên một thảo nguyên xanh trên đầu chứ.
Nếu đúng theo cái tính có thù tất báo, cô nên viết về một con quỷ có tên là Đàm Lễ, lúc còn sống thì chết không được tử tế còn sau khi chết biến thành cô hồn dã quỷ.
Nhưng cô lại không thấy vui vẻ gì cho nên một chữ cũng không viết ra được.
********
Đàm Lễ nhận được điện thoại của Đường Hân hỏi anh có muốn cùng cô ta đi ăn tối hay không.
Ly cà phê trong tay đã trống không, yeutruyen.net Đàm Lễ cầm trên tay im lặng một lúc, sau đó ném ly cà phê vào thùng rác và nói với Đường Hân: “Được rồi, anh sẽ qua đón em.”
Sau khi tan làm, Đàm Lễ bước ra từ cửa lớn lại đúng lúc gặp được Thời Sơ Thần, anh giả vờ không nhìn thấy nhưng lại thấy cô đi nhanh đến bên cạnh anh.
“Thầy giáo Đàm đã tan làm rồi sao?”
“Thầy giáo Đàm tan làm rồi có rảnh không? Tôi mời anh ăn tối được không?”
“Thầy giáo Đàm…”
Đàm Lễ đột nhiên dừng bước nhìn cô, năm đó lúc anh làm gia sư cho cô, cô cũng chưa từng gọi anh một tiếng thầy giáo vậy mà bây giờ lại ra vẻ tôn sư trọng đạo sao.
“Xin lỗi, tôi có hẹn rồi.”
“Như vậy đi, thầy giáo Đàm hẹn anh hôm khác được không.” Thời Sơ Thần nhìn anh: “Tôi không có nói nhảm đâu, ý tôi hôm khác tôi sẽ mời anh đi ăn cơm.”
Nói xong cô cũng không cho Đàm Lễ cơ hội trả lời mà đi thẳng một mạch tới chỗ xe của mình.
Đàm Lễ đứng tại chỗ nhìn cô lái xe đi mới bước đi tiếp, xe cô lái cũng khoa trương giống như cô, chiếc xe Mercedes G mang biển số xe là ACC666.
Lúc ăn cơm xong, Đường Hân rõ ràng cảm thấy Đàm Lễ không tập trung.
“Có chuyện gì vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị của anh sao?” Đường Hân hỏi anh.
“Không có.” Đàm Lễ lắc đầu nhưng vẫn buông đũa xuống.
“Hôm nay mẹ em gọi điện thoại cho em.” Đường Hân nhìn anh rồi lại cúi đầu: “Bà ấy hỏi em Tết Nguyên Đán có về nhà ăn tết không. Còn hỏi qua năm em tính thế nào.”
Đường Hân không phải người Tư Thành, trước kia cô ta đều về quê ăn Tết với ông bà. Nhưng năm nay cô ta lại muốn nghe ý kiến của Đàm Lễ, nếu như Đàm Lễ cho phép cô ở lại đây đón Tết, vậy cô ta sẽ nói chuyện với ba mẹ và đón họ tới đây ăn Tết cùng mình.
“Cả năm em cũng không về nhà được mấy lần, vậy nhân dịp đón năm mới em về nhà chăm sóc cho ba mẹ thật tốt đi.”
Đường Hân gật đầu, dù gì Đàm Lễ cũng không cần cô ta chăm sóc.
Trên điện thoại di động của cô ta bỗng nhiên có một số máy không có tên gọi tới, Đường Hân nhìn thoáng qua rồi thuận tay nhấn hai cái trên bàn phím để cúp máy, nhưng mới vài giây sau, điện thoại lại có người gọi tới, cô lại cúp máy.
Đàm Lễ nhìn cô nhưng ánh mắt của Đường Hân như muốn né tránh anh: “Gần đây có rất nhiều cuộc gọi quảng cáo.”
Anh cũng không hỏi nhiều nữa, mà điện thoại cũng không vang lên nữa.
Ăn cơm xong, như thường lệ Đàm Lễ đưa Đường Hân về nhà.
“Hôm nay Duyệt Trúc không có ở nhà, anh có muốn lên ngồi chơi một lát không?”
Hầu như mỗi lần Vương Duyệt Trúc không có ở nhà, khi Đàm Lễ đưa cô ta về nhà cô ta đều hỏi anh câu này một lần, nhưng mà… Số lần anh lên nhà cũng rất ít.
Đợi một lúc mà Đàm Lễ vẫn không trả lời nên Đường Hân cứ tưởng rằng như cũ.
“Được.”
Vậy mà anh lại đồng ý rồi.
Vừa vào cửa thay giày xong, Đường Hân đã buông túi xách xuống ôm lấy anh, giọng nói của cô ta mềm mại: “Chúng ta đã lâu rồi không có… thân mật.”
Đàm Lễ nghe ra sự uất ức trong lời nói của cô ta.
Anh nâng mặt cô ta lên và hôn nhẹ nhàng lên môi cô ta.
Lúc anh nhắm mắt lại, trong đầu anh đột nhiên hiện lên một khuôn mặt cười rạng rỡ, đôi mắt thật to nhìn anh và kêu anh một tiếng Thầy giáo Đàm.
Đàm Lễ mở mắt ra và chậm rãi đẩy Đường Hân ra, Đường Hân mở đôi mắt thật to nhìn anh, Đàm Lễ đột nhiên né tránh ánh mắt này, cũng không dám nhìn cô ta.
“Khụ khụ… Xin lỗi, anh cảm thấy hơi đau dạ dày.”
Anh yeutruyen.net nói dối, anh nói anh bị đau dạ dày nhưng ngón tay của anh ấn vào huyệt Thái Dương.
Điện thoại của Đường Hân lại vang lên không đúng lúc, Đàm Lễ nhìn túi xách của cô ta và nói với cô ta: “Em trả lời điện thoại đi, anh đi về trước đây.”
“Được rồi, vậy anh chạy xe cẩn thận, về tới nhà thì báo với em một tiếng, nếu cảm thấy khó chịu quá thì em đi cùng anh đến bệnh viện.”
Đàm Lễ gật đầu, cũng không nói gì nữa chỉ mở cửa đi ra ngoài.
Từ lúc xuống lầu đi khỏi nhà của cô ta, Đàm Lễ cảm thấy có hơi phiền não không giải thích được, lúc đi về phía xe, anh còn bị một người đàn ông đang gọi điện thoại đụng vào vai.
Ngồi trong xe anh hút một điếu thuốc.
Đường Hân không phải bạn gái đầu tiên của anh, nhưng đó là người mà anh cảm thấy phù hợp nhất và thoải mái nhất để ở chung.
Đàm Lễ biết rất rõ giữa họ thiếu đi tình cảm mãnh liệt, mà không phải, đúng hơn là hoàn toàn không có cảm xúc mạnh mẽ.
Tính tình của anh rất lạnh lùng, không thích náo nhiệt, ngay cả bản thân anh cũng không tưởng tượng được người nào sẽ cho anh một tình cảm mãnh liệt.
Hít một hơi thuốc, anh lại không tự chủ được mà nghĩ đến khuôn mặt đó.
********
Ngày thứ bảy, Thời Sơ Thần cũng lười chẳng muốn đến quán cà phê nên đã một giấc ngủ đến tận xế chiều, cô còn hẹn Tần Tinh cùng đi cắt tóc, làm móng tay.
Họ đi đến một trung tâm mua sắm có thể nói là xa xỉ nhất của Tư Thành, mà phía đối diện cách một con đường chính là một trung tâm mua sắm giá cả phải chăng.
Cách cửa kính của trung tâm mua sắm, Thời Sơ Thần nhìn vào một số tên cửa hàng treo trên trung tâm mua sắm phía đối diện: Phòng tranh Hân Nghệ.
“Theo tớ qua bên kia một lát đi.”
“Cái quái gì vậy? Cậu qua bên phía đối diện làm gì vậy?” Tần Tinh biết rất rõ Thời Sơ Thần chưa bao giờ đi qua bên đối diện mua đồ.
“Có chút việc thôi.”
Cô kéo Tần Tinh đi theo chỉ dẫn và tìm được phòng tranh, lúc trước đều là bạn bè giúp cô liên lạc, đây là lần đầu tiên Thời Sơ Thần đến phòng tranh của Đường Hân.
“Sơ Thần, cô… Làm thế nào lại đến được đây.” Đường Hân rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô.
Ngày hôm đó gặp Thời Sơ Thần ở quán bar, tuy rằng cô ấy không biết bạn trai mình là ai, nhưng Đường Hân vẫn cảm thấy không yên lòng.
“Bạn của tôi thấy tôi rất thích bức tranh trong cửa hàng này nên tôi phải dẫn cô ấy đến xem.” Thời Sơ Thần siết chặt tay của Tần Tinh.
Tình bạn gắn bó của họ đã nhiều năm như vậy nên cô ấy đương nhiên hiểu được ý nghĩ của cô: “Đúng vậy, bức tranh trong cửa hàng của cô ấy thật đẹp, nhà tôi sắp trang trí lại nên tôi muốn đến xem thử.”
“Vậy cô cứ xem tự nhiên đi, nếu cô thích tôi cũng có thể giới thiệu cho cô vài bức tranh.”
“Cô còn tổ chức lớp học ở đây sao?” Thời Sơ Thần nhìn thấy có một vài giá vẽ và chiếc ghế ngồi.
“Vào chủ nhật sẽ có mấy đứa nhỏ đến đây học vẽ.”
Thời Sơ Thần gật đầu và nói với Tần Tinh: “Lần trước tớ đến đây mua tranh Đường Hân bán rẻ cho tớ rất nhiều.” Nói xong cô cũng không dừng lại mà tiếp tục quay qua nói với Đường Hân: “Cũng nhờ cô mà tôi đã tiết kiệm được rất nhiều tiền đó.”
Đường Hân lắc đầu: “Tôi phải là người cảm ơn cô mới đúng.”
“Lần trước tôi chỉ muốn nói, cô giúp tôi tiết kiệm được nhiều tiền như vậy, bạn trai cô có phải đang làm việc cùng tòa nhà của chúng tôi đúng không. Lần sau nói với bạn trai cô là đến mua bánh ngọt hay cà phê tôi sẽ mời khách, cà phê của anh ấy tôi bao.”
Đường Hân nghe thấy cô nhắc tới bạn trai mình, trong lòng lại càng căng thẳng hơn.
“Hôm đó ở trong quán bar, tôi đã uống hơi nhiều mà ánh đèn lại tối om cho nên hoàn toàn không thấy rõ anh ấy trông như thế nào.” Thời Sơ Thần cười nói: “Lần sau cô bảo anh ấy cứ nói lại tên của cô là được, mà anh ấy làm việc ở tầng nào vậy?”
Nghe cô nói hoàn toàn không nhìn rõ diện mạo của người đàn ông, lúc này trong lòng Đường Hân mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tầng 28.” Đường Hân nói thật.
Thời Sơ Thần gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc ra khỏi phòng tranh, Tần Tinh hỏi cô đang làm cái cóc gì vậy, Thời Sơ Thần lập tức nhẹ nhàng kể hết một lần những chuyện hôm đó cho cô ấy nghe.
Tần Tinh nghe xong nói một câu: “Mẹ kiếp, tớ nhìn không ra người phụ nữ đó…”
Thời Sơ Thân siết chặt tay cô ấy và ra hiệu cho cô ấy im lặng.
Một người đàn ông trẻ tuổi cầm cặp sách đi ngang qua hai người.
“Có chuyện gì vậy?” Tần Tình cắn răng hỏi cô.
“Người đàn ông vừa mới đi qua kia, chắc là người đàn ông hôm đó thì phải.”
Hai người lặng lẽ quay đầu lại, người đàn ông cầm cặp sách đó quả nhiên đi vào phòng tranh.
“Không phải…” Tần Tinh hỏi Sơ Thần: “Cậu định làm gì vậy? Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu chứ?”
Tần Tinh biết, Sơ Thần không phải là một người thích chõ mũi vào chuyện của người khác, thậm chí không phải là một người thích ôm chuyện vào mình, cho dù là bạn bè của mình gặp phải vấn đề về chuyện tình cảm cô cũng sẽ không đi xen vào, cô sẽ đi an ủi người khác và sẽ giúp đỡ người khác nhưng sẽ không bao giờ tự mình xen vào.
Nhưng bây giờ, cô lại chủ động đi tìm Đường Hân, hình như hoàn toàn không có ý không quan tâm.
Thời Sơ Thần nghĩ, cũng không có liên quan gì đến cô, nhưng mà…
Chỉ là cô cảm thấy trong lòng hơi khó chịu mà thôi.
********
Đàm Lễ hiểu ra một quy luật, trên cơ bản là buổi sáng đến quán cà phê sẽ không nhìn Thời Sơ Thần, cô thỉnh thoảng sẽ xuất hiện nhưng hầu như đều là buổi chiều.
Buổi chiều anh ghé đến quán cà phê, đúng thật là thấy cô đang ở đây.
“Anh muốn uống gì?” Thời Sơ Thần hỏi anh.
“Mocha nóng, không thêm đường.”
“Được rồi, mang đi sao?” Thời Sơ Thần vừa vươn tay định lấy ly giấy đựng cà phê.
“Uống ở đây.”
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đàm Lễ, anh cũng không có biểu hiện gì, Thời Sơ Thần nghi ngờ có phải đã qua nhiều năm như vậy, cơ mặt anh có phải đã bị tê liệt rồi hay không.
“Vậy anh tìm một chỗ ngồi một lát đi.”
“Bao nhiêu tiền vậy.” Đàm Lễ lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã để thanh toán.
Thời Sơ Thần đưa tay chặn lại máy quét mã: “Tôi mời anh.”
Đàm Lễ tìm một chỗ ngồi xuống không bao lâu thì Thời Sơ Thần bưng cà phê tới. Họa tiết và màu sắc của mỗi cốc cà phê trong quán đều không lặp lại, tất cả đều do cô tỉ mỉ lựa chọn.
Cô chọn một màu xanh lá cây cho Đàm Lễ.
“Mời anh ăn bánh ngọt.” Chiếc bánh có hình dạng quả táo xanh.
Trên đĩa bánh còn bày thêm một cái muỗng màu xanh lá cây bên cạnh chiếc bánh.
Thời Sơ Thần ngồi xuống đối diện anh và nhìn anh từ từ nhấp một ngụm cà phê.
“Anh thật sự không nhớ tôi sao?”
“Không nhớ rõ lắm.” Đàm Lễ trả lời cô.
“Anh đã xảy ra tai nạn gì dẫn đến mất trí nhớ sao?”
“….”
“Lúc ấy anh thích tôi, anh cũng nói tôi là mẫu người mà anh thích, anh đã tỏ tình với tôi nhưng lại bị tôi từ chối.” Thời Sơ Thần chống cằm nói với anh: “Đáng tiếc anh cũng không còn nhớ nữa.”
Đàm Lễ mới nhấp một ngụm cà phê đột nhiên nuốt xuống lại thấy hơi khó khăn.
Anh nhìn cô: “Tôi không bị mất trí nhớ.”
“Thật là nhàm chán.” Thời Sơ Thần lẩm bẩm một câu, xem ra anh thật sự không nhớ rõ cô.
Thật sự là làm cho người ta tức giận mà.
Trở lại chuyện chính, Thời Sơ Thần nói với anh: “Bánh táo màu xanh lá cây này có ngon không?”
“Không ngon lắm.” Anh không thích ăn món bánh ngọt này cho lắm.
“Vậy anh thấy màu sắc của chiếc ly này có đẹp không?”
Đàm Lễ nhìn thoáng qua chiếc ly: “Cũng tạm được.”
“Những thứ này đều gọi là sắc màu của sự tha thứ.”
Đàm Lễ liếc mắt nhìn cô, anh không hiểu được ý của cô.
Thời Sơ Thần hận mình không thể nói toạc ra: “Không có gì, anh cứ từ từ ăn đi.”