Đàm Lễ và Trương Bội Niên đồng thời king ngạc hỏi cô.
Thời Sơ Thần vội xua tay: “Không có không có!”
Cô nói với Trương Bội Niên về chuyện đã cùng Tần Tinh đến bệnh viện ngày hôm đó, Đàm Lễ biết chuyện, nhưng cô không biết rằng anh cũng gặp Đường Hân.
“Có lẽ cô ấy nhìn thấy em ở lối vào phòng khám phụ sản, cho nên cô ấy cho rằng em đang mang thai.”
Trương Bội Niên nghĩ đến câu nói vừa rồi của Đường Hân, không khỏi tức giận: “Sao lại có người ác độc như vậy, tức chết người mà.”
“Bác gái đừng tức giận, nghe lời cô ấy làm gì.” Thời Sơ Thần vỗ nhẹ vào lưng bà để an ủi bà, lại hỏi Đàm Lễ: “Sao cô ấy lại đến tìm anh? Con của cô ấy bị làm sao vậy?”
Đàm Lễ nói lý do đến của Đường Hân.
“Ồ, trở mặt như trở bàn tay mà.” Trương Bội Niên lườm Đàm Lễ một cái: “Con nhìn xem, mắt mũi con để đi đâu mà trước kia nhìn trúng phải loại người như vậy?”
“……”
“Nhìn cái gì? Còn muốn cãi mẹ sao? Loại người như vậy đừng cho cô ta bước vào văn phòng nửa bước!”
“Phải, mẹ, mẹ nói rất đúng.” Đàm Lễ gật đầu nhận sai.
“Được rồi được rồi.” Trương Bội Niên cầm túi lên, “Mẹ không ăn tối với các con nữa, mẹ về nhà trước.”
Trước khi rời đi còn không quên quở trách Đàm Lễ một câu: “Xin lỗi vợ con cho tốt vào.”
“Anh xin lỗi.” Đàm Lễ hướng về phía cô xin lỗi: “Anh không nên để cô ta vào văn phòng.”
“Xì!” Thời Sơ Thần cười ra tiếng: “Em không giận…Bác gái cũng trách mắng anh trước mặt em đủ để em hả giận rồi, mà vốn dĩ em cũng không giận mà.”
“Thật sự không giận chứ?”
“Thật.” Thời Sơ Thần tiến lên ôm eo anh, cười với anh: “Em không giận.”
Buổi tối, để chứng minh mình thực sự không tức giận, Thời Sơ Thần ra sức làm hài lòng anh, khiến toàn thân mệt mỏi đến nỗi dường như chống đỡ không nổi. Trước khi đi ngủ cô nghĩ, biết thế mình cứ tức cho rồi.
Chủ nhật là lễ mừng thọ 80 tuổi của ông Mạnh, cũng là ông ngoại của Mạnh Dịch Nghiêu, Thời Sơ Thần và cả gia đình đến dự tiệc.
“Ồ, đây không phải là tiểu công chúa nhà lão Thời sao! Đã bao lâu rồi cháu không đến gặp ông rồi? !”
“Lần trước lúc cháu đến thì ông lại đang nghỉ dưỡng ở Châu Âu mà.”
“Vẫn là miệng cháu dẻo, đây là…” Mạnh Kỳ Huân nhìn vào Đàm Lễ: “Bạn trai cháu à?”
Đàm Lễ hơi nghiêng người chào Mạnh Kỳ Huân.
“Nói đúng hơn là…” Thời Sơ Thần nghiêng người về phía trước một cách bí ẩn nói với ông: “Là vị hôn phu aj. Mấy ngày nữa chúng cháu sẽ đi đăng ký kết hôn.”
“Cháu đúng là đắc ý rồi.” Mạnh Kỳ Huân trêu chọc cô.
“Vậy là, cháu kết hôn sớm hơn Mạnh Dịch Nghiêu nha.” Thời Sơ Thần nới với vẻ đắc ý.
Khi đó, Mạnh Kỳ Huân thích nhất là trêu chọc chuyện tình cảm của Thời Sơ Thần, khi Mạnh Dịch Nghiêu và Tần Tinh đang yêu nhau thì cô vẫn còn độc thân, ai cũng nghĩ rằng Mạnh Dịch Nghiêu và Tần Tinh sẽ sớm kết hôn, Mạnh Kỳ Huân luôn trêu chọc cô. “Khéo hai đứa nó có con rồi mà cháu còn chưa kết hôn.”
Thời Sơ Thần nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy ông cũng không nói sai, hai người kia đến cả con cũng có rồi, mà cô còn chưa kết hôn.
“Đừng đắc ý quá sớm, ai biết được, có phải hay không.” Mạnh Kỳ Huân cười nói.
Thời Sơ Thần còn chưa kịp phản ứng ý nghĩa trong lời nói của ông, lại có người đến mừng thọ ông.
Mạnh Dịch Nghiêu và Tần Tinh cùng nhau đến, dưới ánh nhìn của quan khách, Mạnh Dịch Nghiêu nắm tay cô bước vào.
“Cái đó…” Tần Tinh kéo kéo tay anh, “Anh qua đó đi, em đi tìm Thời Sơ Thần.
Mạnh Dịch Nghiêu liếc nhìn Mạnh Kỳ Huân một cái, Mạnh Dung Nguyệt đang đứng bên cạnh Mạnh Kỳ Huân tiếp khách.
“Không sao đâu, anh sẽ ở bên cạnh em.” Mạnh Dịch Nghiêu siết chặt tay cô.
“Em…” Tần Tinh vẫn có chút do dự.
“Tiểu Tần Tinh.” Lúc cả hai người còn do dự, nghe thấy Mạnh Kỳ Huân gọi tên cô, hai người cùng nhau quay đầu. Mạnh Kỳ Huân vẫy tay với hai người: “Đến đây.”
“Đi nào.” Mạnh Dịch Nghiêu nắm tay cô đi về phía Mạnh Kỳ Huân.
“Ông ngoại.” Tần Tinh gọi một tiếng, lại nhìn Mạnh Dung Nguyệt: “Cô ạ.”
Mạnh Dung Nguyệt quay đầu đi, không nhìn cô.
“Sao giờ mới đến?” Mạnh Kỳ Huân cười hỏi cô.
“Hơi tắc đường ạ.” Tần Tinh thành thật trả lời.
“Đúng là công chúa nhỏ, lâu quá rồi không đến thăm ông, hay là sớm đã quên ông già này rồi phải không?” Tuy nói những lời trách móc, nhưng giọng điệu của ông lại rất hiền từ.
Mạnh Kỳ Huân lúc còn trẻ rất thích ba đứa trẻ này, ở ngoài mưa rền gió dữ bao nhiêu thì ở nhà lại cưng chiều với ba đứa nhỏ này bấy nhiêu.
Mạnh Dung Nguyệt không chào hỏi, bà quay người đi đến chỗ mấy người gần đó và trò chuyện cùng họ.
“Đừng nghĩ nhiều.” Mạnh Kỳ Huân nhìn Tần Tinh đang nhìn Mạnh Dung Nguyệt rời đi, “Cho bà ấy thêm chút thời gian.”
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Tần Tinh gật đầu, cô đã rất hài lòng với thái độ của Mạnh Dung Nguyệt, cô không dám đòi hỏi Mạnh Dung Nguyệt phải đối xử với cô như một người bình thường.
“Lão Mạnh.” Lại có người đến chúc thọ.”Chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Mạnh Dịch Nghiêu đưa Tần Tinh đi tìm Thời Sơ Thần.
“Lão Mạnh thật có phúc, Tiểu Mạnh còn trẻ tuổi lại đầy triển vọng như vậy, cái người bên cạnh cậu ấy là ai?” Có người hỏi Mạnh Kỳ Huân.
“Này, nhìn không ra sao?” Mạnh Kì Huân cười lớn, sau đó nói khẽ: “Cháu dâu tương lai.”
Giữa đường Mạnh Dịch Nghiêu bị gọi đi, một mình Tần Tinh đi tìm Thời Sơ Thần và Đàm Lễ.
“Thế nào rồi?” Thời Sơ Thần chừa chỗ cho cô ngồi xuống: “Cậu có mệt không?”
“Không mệt.” Tần Tinh lắc đầu, “Chỉ là rất căng thẳng.”
“Cậu vẫn chưa nói với Mạnh Dịch Nghiêu sao?”
“Chưa, chuẩn bị sau hôm nay rồi nói.”
Thời Sơ Thần gật đầu biểu thị đã hiểu.
Đàm Lễ cởi áo khoác choàng cho Thời Sơ Thần. Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu xanh, nhìn từ phía trước có vẻ rất bình thường nhưng toàn bộ tâm điểm lại ở phía sau. Lúc này, cô đang quay lưng về phía những người khách, một mảng lưng trắng lộ ra.
Thời Sơ Thần mỉm cười, duỗi tay ra khoác cánh tay anh: “Vị hôn phu của em đẹp trai như vậy, vừa mới có mấy người phụ nữ nhìn chằm chằm anh đó.”
Tần Tinh đảo mắt: “Anh Cường và cô Thu đâu? Tớ đi tìm họ, khỏi phải ăn cơm chó.”
Ba người tán gẫu một lúc, Mạnh Dịch Nghiêu đi tới tìm bọn họ: “Đang nói gì thế?”
“Hai người họ đang đút cơm chó cho em.” Tần Tinh tố cáo bọn họ.
“……” Mạnh Dịch Nghiêu xoa xoa đầu cô, còn có thể mắng chính mình như vậy, nhỏ giọng nói một câu: “Lát nữa cho em đi báo thù.”
“Được, bữa tiệc lập tức bắt đầu rồi.” Mạnh Dịch Nghiêu chào hỏi với hai người họ, nắm lấy tay Tần Tinh: “Tôi đưa cô ấy đi trước.”
Đàm Lễ và Thời Sơ Thần không ở trong phòng tiệc, hai người đứng ở bên ngoài sảnh tiệc.
“Rất cảm ơn mọi người đã đến tham dự tiệc mừng thọ 80 tuổi của lão già này. Có cảm giác như bữa tiệc mừng thọ 70 mới gần đây thôi. Nhưng không thể không nói, mấy năm trở lại đây, tôi bắt đầu cảm thấy bất lực, đành chấp nhận mình dần phải lui về phía sau thôi.” Mạnh Kỳ Huân nhìn các vị khách, hầu hết đều là hậu bối của ông. “Tôi tin rằng mọi người đã nghe tất cả các loại tin tức về xí nghiệp của Mạnh Thị trước đây. Những tin tức đó có thật có giả. Vậy thì tôi sẽ nhân cơ hội này để thông báo một số việc. Mạnh Thị chính thức trao cho cháu trai tôi là Mạnh Dịch Nghiêu kế thừa từ hôm nay. Tôi hy vọng rằng Mạnh Thị có thể tiếp tục đạt được những thành tựu rực rỡ dưới sự lãnh đạo của thằng bé. Đến đây, Dịch Nghiêu …” Mạnh Kỳ Huân vẫy tay với Mạnh Dịch Nghiêu: “Lên đây nói vài lời.”
“Đi với anh.” Mạnh Dịch Nghiêu nói một câu vào tai Tần Tinh, khi cô chưa kịp phản ứng, anh đã dắt cô cùng lên sân khấu.
Tần Tinh có chút xấu hổ, đối mặt với ánh mắt của rất nhiều người dưới sân khấu, còn có sự chán ghét từ Mạnh Dung Nguyệt mà cô có thể cảm nhận được khi nhắm mắt lại.
Từ khi bắt đầu đứng ở vị trí này, Tần Tinh vẫn chưa hiểu tình hình, cô đã phần nào hiểu được ý của Mạnh Dịch Nghiêu, dường như anh muốn giới thiệu mình với mọi người để mọi người biết cô là người Mạnh gia.
Mạnh Dịch Nghiêu nói về một số kế hoạch của công ty, Tần Tinh bắt đầu lơ đãng, cô vẫn còn một điều rất quan trọng chưa nói với anh, cô đang nghĩ cách nói cho anh biết.
Thỉnh thoảng cô liếc nhìn họ, thỉnh thoảng lại di chuyển ngón tay, chờ đợi bữa tiệc kết thúc.
“Vào một ngày đặc biệt như này, tôi cũng có một chuyện đặc biệt muốn hoàn thành dưới sự chứng kiến của mọi người.” Mạnh Dịch Nghiêu cầm micro: “Đã có tin đồn về chuyện tình cảm của tôi. Hôm nay, tôi muốn làm rõ và chính thức thông báo rằng bạn gái của tôi bao nhiêu năm nay luôn chỉ có một người là Tần Tinh. Chúng tôi quen nhau từ khi còn nhỏ, cũng từng trải qua yêu sớm, tình yêu nồng nhiệt, yêu xa, cũng như bao cặp đôi khác, cãi vã rồi chia tay, dường như chỉ còn lại một chuyện còn chưa hoàn thành.”
Tần Tinh thấy anh xoay người đối mặt với cô, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh lam, mở ra quỳ một gối xuống: “Tần Tinh, trong hai mươi sáu năm cuộc đời của anh, hai mươi ba năm đều có em ở bên cạnh, anh không tưởng tượng nổi nếu không có em thì anh sẽ như thế nào.”
Mạnh Dịch Nghiêu nói tiếp: “Hôm đó, em nhìn thấy Thời Sơ Thần được cầu hôn, về đến nhà liền khóc, anh muốn nói với em, em không cần hâm mộ với người khác, anh đều có thể cho em những gì em muốn. Tần Tinh, anh sẽ đảm nhận trách nhiệm làm chồng, làm cha, sẽ luôn yêu thương em và các con của chúng ta, em có nguyện ý lấy anh, cho anh một cơ hội để chúng ta cùng nhau xây dựng một mái ấm yeutruyen.net gia đình không?”
“He he he…” Thời Sơ Thần không nhịn được hai mắt đỏ hoe, “Tần Tinh của chúng ta xứng đáng mà!”
“Lúc anh cầu hôn em cũng không thấy em khóc.” Đàm Lễ quay sang nhìn cô, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
“Đây không giống.” Thời Sơ Thần dùng các đốt ngón tay ấn quanh hốc mắt: “Hai người họ cuối cùng cũng có một kết cục viên mãn rồi.”
Tần Tinh khóc còn khó coi hơn Thời Sơ Thần, cô ấy che miệng không nói được lời nào, nhìn Mạnh Dịch Nghiêu rồi lại nhìn Mạnh Kỳ Huân, Mạnh Kỳ Huân nhẹ nhàng gật đầu với cô ấy ra hiệu đồng ý, còn Mạnh Dung Nguyệt thì ở bên cạnh vẫn không có biểu hiện gì trên mặt, nhưng dường như ngầm thừa nhận việc này rồi.
“Tần Tinh, lấy anh được không?” Mạnh Dịch Nghiêu lặp lại một lần nữa.
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến, hôm đó nhìn thấy người bạn thân nhất của mình được cầu hôn, ngày đó cũng sẽ đến với mình nhanh như vậy.
Tần Tinh khụ khụ gật đầu: “Em…em … đồng ý……”
“Tay.” Mạnh Dịch Nghiêu đưa tay ra nhắc nhở cô.
Cô ấy vẫn không ngừng khóc, đưa tay ra nhìn anh đeo chiếc nhẫn vào tay mình.
Mạnh Dịch Nghiêu đứng dậy, ôm lấy Tần Tinh đang khóc, dưới sân khấu mọi người vừa vỗ tay vừa hò reo.
“Uuuuuuu, cảm động quá! Mạnh Dịch Nghiêu thật sự là quá man, còn trước bao nhiêu người vậy luôn.”
“…???” Đàm Lễ bất lực cười: “Em thích kiểu này?”
“Ý em không phải vậy, em thích cách anh cầu hôn hơn, chỉ là vì Tần Tinh hạnh phúc.” Thời Sơ Thần suy nghĩ một lát: “Không vui rồi, lại để bọn họ vượt trước rồi, con cũng đã có rồi.”