Đàm Lễ không tìm thấy chìa khóa mà cũng chẳng biết đã đánh rơi ở đâu, hay là nói đúng hơn là anh còn không biết được hình dạng của chiếc chìa khóa đó trông như thế nào.
Hôm đấy từ nhà trở về đến cửa tiểu khu Gia Uyển, mặc dù đã tìm rất lâu nhưng anh cũng không thể nào tìm được nên đành phải đến một khách sạn gần đó ngủ tạm qua đêm. Ngày hôm sau anh lại về nhà hỏi Trương Bội Niên để lấy chìa khóa dự phòng, còn bị bà ca tế cho một trận.
Lúc yeutruyen.net từ trong tòa giảng dạy đi ra, Đàm Lễ liền nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đứng dưới bóng cây bên ngoài tòa nhà. Cô đang dựa vào lan can bên cạnh, trên tay còn cầm một ly trà sữa.
Thời Sơ Thần nhìn thấy Đàm Lễ thì vẫy tay với anh, cô đứng thẳng dậy rồi phủi bụi trên người.
Đàm Lễ bước thật nhanh đến trước mặt cô: “Sao em lại đến đây.” Nhìn thấy cô không đeo cặp sách: “Trốn học đấy à?”
“Tiết tự học buổi chiều của trường chúng tôi có thể không cần tham gia cũng được.” Thời Sơ Thần nhìn anh, sau đó hút một ngụm trà sữa: “Anh có đồ bị mất đúng không?”
Đàm Lễ nhíu nhíu mày, hoàn toàn không nghĩ tới chìa khóa.
Thời Sơ Thần lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa, cô treo trên ngón tay và lắc lắc: “Đây là của anh sao? Hôm bữa nó đã rơi ở phòng tôi.”
Cô xoay chùm chìa khóa một vòng sau đó cầm lại trong lòng bàn tay và xòe ra trước mặt anh. Đàm Lễ nhận lấy, đầu ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay cô.
Bàn tay Thời Sơ Thần yeutruyen.net rụt vào một chút, ngay lúc này, không hiểu sao anh lại có một cảm giác giống như một dòng điện tê dại xuyên qua bàn tay truyền đến tim mình.
“Cảm ơn, đã làm phiền em chạy một chuyến đến đây rồi.” Đàm Lễ bỏ chùm chìa khóa vào túi.
“Vốn dĩ em định đưa cho Kiều Tiểu Yến, nhưng cô ấy nói cô ấy không có ở trường, hơn nữa sắp chết…” Thời Sơ Thần nhún vai: “Cô ấy nói anh ở đây, em liền đi thẳng tới đây đưa cho anh.”
Thời Sơ Thần uống trà sữa xong, cô tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh: “Được rồi, em đi đây.”
Đàm Lễ định đưa cô đến trường học, Thời Sơ Thần chỉ tay vào chiếc xe Bentley màu đen đang chờ cô: “Không cần đưa đâu.”
“Được.” Đàm Lễ gật đầu: “Hẹn gặp lại vào Thứ bảy.”
“Thứ bảy… Vẫn là anh à.” Thời Sơ Thần có vẻ không hứng thú lắm.
Đàm Lễ hơi bị làm cho câm nín.
“Em không có ý gì nghĩ xấu về anh đâu.” Thời Sơ Thần cảm thấy câu nói kia của mình thật vô ý quá: “Em… Chỉ là quen với phong cách giảng dạy của Kiều Tiểu Yến nên có lẽ… cũng phải thích nghi dần.”
Đàm Lễ gật đầu: “Được, anh biết rồi.”
Thời Sơ Thần ngồi lên xe, sau khi xe khởi động, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua thấy Đàm Lễ vẫn còn đứng ở ven đường.
“Cũng không biết rốt cuộc anh ta có hiểu hay không.” Cô thì thầm.
Cô thật sự không muốn Đàm Lễ dạy cô học, ai lại thích một người lạnh như băng vậy chứ!
Nhưng thứ bảy phải gặp lại Đàm Lễ, Thời Sơ Thần vẫn duy trì nụ cười.
Nhưng điều không nghĩ tới chính là Đàm Lễ lại đổi phương pháp giảng dạy cho Thời Sơ Thần, tuy rằng không được thú vị bằng Kiều Tiểu Yến, nhưng ít nhất tiết học này của cô cũng không có cảm giác sống một ngày như một năm vậy.
Hai người thích ứng với nhau, Đàm Lễ cũng dần dần quen với sự thờ ơ của Thời Sơ Thần. Còn cô cũng bắt đầu thích ứng với phương pháp giảng dạy của người gia sư lạnh như băng này.
“Em đã bao giờ nghĩ về việc thi vào trường đại học nào chưa? Hay là…” Đàm Lễ thăm dò thử: “Chuẩn bị đi du học chưa?”
“Thưa thầy, thầy cứ nói đùa, em có tư cách để chọn trường đại học sao? Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh là sự lựa chọn của em?” Thời Sơ Thần bỏ bút vào trong hộp đựng bút: “Ba mẹ em đã chọn cho em một trường đại học ở nước ngoài và cũng tìm được một mối quan hệ tốt. Nếu em không thi đậu đại học trong nước, em có thể sẽ đi du học.”
“Thật ra chuyên ngành ngôn ngữ và văn học Trung Quốc của Từ Dạ rất thích hợp với em.”
“Từ Dạ sao?” Thời Sơ Thần không muốn suy nghĩ nhiều: “Quên đi, em chỉ cố gắng thi vào hai Trường đại học bình thường kia thôi.”
Đúng vậy, với thành tích hiện tại của Thời Sơ Thần thì thi đậu đại học Tư Dạ là điều không thể nào.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Nhưng anh cũng muốn ích kỷ một lần, anh muốn giữ cô lại bên cạnh mình, ít nhất là ở lại trường đại học trong nước.
Trong khoảng thời gian này, anh không phải không nghĩ tới nếu Thời Sơ Thần đi du học thì anh cũng đi theo. Nhưng bây giờ đối với anh mà nói, tương lai vẫn chưa biết sẽ đi về đâu. Anh không biết, liệu có chăng Thời Sơ Thần thật sự không thích anh, thì anh có nên miễn cưỡng cô hay không.
Cũng may Thời Sơ Thần coi như đã cố gắng rất nhiều, điểm số của cô vượt qua điểm chuẩn của hai trường đại học kia.
“Wow! Con gái ngoan, điểm số của con cao hơn ba tưởng tượng rất nhiều.” Thời Đại Cường không nén được sự vui vẻ.
“Đúng vậy, con cũng cảm thấy rất cao.”
“Con gái ba thật quá là tuyệt vời.”
“Ông cứ ở đấy mà tung hô con bé đi.” Chu Thu Bình không chịu nổi hai ba con họ: “Sơ Thần à, có phải nên mời Gia sư Đàm đến ăn một bữa cơm hay không? Nếu không phải nhờ cậu ấy, con cũng chưa chắc đã có thành tích cao như vậy.”
Thời Sơ Thần bĩu môi, tuy rằng không thể phủ nhận những lời này của Chu Thu Bình, nhưng sao mẹ cô nói cứ như tất cả đều là công lao Đàm Lễ vậy.
“Khách tuy rằng phải mời, nhưng bài thi không phải là do chính con gái của chúng ta cố gắng làm bài mới đạt được điểm thi như vậy sao?” Thời Đại Cường tự hào: “Nói đi, con muốn quà gì nào? Hay là để bố mua cho con một chiếc xe hơi được không? Con có thể thi giấy phép lái xe trong kỳ nghỉ hè này? Mà thôi, quên đi, bảo bối vừa thi xong kỳ thi tuyển sinh đại học, quá mệt mỏi rồi.”
Thời Đại Cường cũng không quá nghiêm khắc với Thời Sơ Thần, ông vẫn một mực cho rằng học đại học không phải là lối thoát duy nhất của cuộc đời. Con gái của ông nếu không thi đạt thì chí ít vẫn có thể về nhà kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Phải mất mấy ngày để loay hoay suy nghĩ không biết nên chọn trường đại học nào, cuối cùng Thời Sơ Thần lựa chọn khoa văn học của hai trường đại học do Đại học Tư Thành và một trường đại học nước ngoài phối hợp làm việc.
Một là trường học ở thành phố này và tương đối gần nhà, hai là trường đại học này là trường đại học tốt nhất trong phạm vi mà Thời Sơ Thần có thể lựa chọn.
Khi Đàm Lễ nhận được điện thoại của cô, anh vừa hồi hộp vừa vui mừng.
Thời Sơ Thần hẹn gặp anh tại một quán cà phê.
“Ba mẹ em nói muốn mời thầy đến nhà ăn cơm, nhưng bữa này là em tự bỏ tiền túi để mời thầy đó.”
Cô đẩy chiếc bánh ngọt và cà phê tới trước mặt Đàm Lễ: “Em thích quán cà phê này nhất, còn đây là bánh socola ngàn lớp đặc trưng của họ.”
Đàm Lễ cắn một miệng rồi ngậm vào trong miệng, vẫn là vị sô cô la vừa ngọt vừa đậm mà cô thích. Anh ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt đầy chờ mong của cô: “Rất ngon.”
“Đúng vậy.” Thời Sơ Thần ăn một miếng thì nhíu mày: “Không ngon như cái của anh.”
“Được.” Thời Sơ Thần chỉ chờ những lời này của anh, hai người trao đổi bánh ngọt với nhau.
Dù sao cũng chỉ mới ăn một miếng đầu tiên nên vẫn còn sạch sẽ.
“Khi còn nhỏ, ước mơ của em là lớn lên sẽ mở một quán cà phê.” Thời Sơ Thần uống cà phê: “Như vậy ngày nào em cũng có thể ăn những chiếc bánh ngọt thơm ngon.”
Đàm Lễ mỉm cười nhìn cô: “Nó sẽ thành hiện thực thôi, say này em sẽ mở một quán cà phê lớn.”
Thời Sơ Thần cảm thấy anh giống như đang dỗ dành một đứa bé: “Thầy còn có năng lực dự đoán tương lai sao?”
“Ừ…” Đàm Lễ gật đầu, nửa đùa nửa thật nói với cô: “Không gạt em, tôi là người từ tương lai xuyên không tới đấy.”
Sơ Thần nghe xong thì trợn to hai mắt: “Thầy… xuyên không đến đây sao?”
Cô nhìn anh với vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin vào tất cả những điều này, phải mất một lúc lâu cô mới nói chuyện với anh: “Em… cũng vậy.”