Tháng chín sau khi khai giảng, Thời Sơ Thần bắt đầu học quân sự, khu tập huấn ở ngoại ô thành phố, cách nhà hơn hai mươi km. Tần Tinh cũng đỗ vào cùng trường đại học với cô nhưng khác chuyên ngành.
Thời Sơ Thần và Tần Tinh xin ở ký túc xá hai người giá tương đối cao, có nhà vệ sinh và phòng tắm riêng.
Buổi sáng hôm đó sau khi kết thúc buổi học quân sự, Thời Sơ Thần về ký túc xá gội đầu. Vừa từ phòng tắm đi ra thì chuông điện thoại vang yeutruyen.net lên, cô liếc nhìn màn hình điện thoại, do dự một lúc, cuối cùng nhấc máy.
“Alo?”
“Anh… Cái đó…” Đàm Lễ có vẻ chưa chuẩn bị sẵn sàng khi cô nhấc máy, ở đầu dây bên kia bắt đầu mở lời có vẻ căng thẳng: “Anh đang ở trường của các em, bao giờ thì tiết quân sự hôm nay kết thúc?”
“À, chắc là hôm nay sẽ kết thúc rất muộn…”
“Tớ về rồi.” Tần Tinh mở cửa đi vào, “Mệt chết tớ rồi, hôm nay bọn cậu nghỉ sớm thế.”
“……”
“……”
Hai người im lặng một lúc.
Thời Sơ Thần trợn mắt nhìn cô, Tần Tinh bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Tớ nói gì sai sao?”
Cô che miệng Tần Tinh. Nói với người ở đầu dây bên kia: “Có chuyện gì không?”
“Anh đi ngang qua quán cà phê mà lần trước em bảo thích, mua cho em một cái bánh.”
“À… em, cuối tuần trước có ăn mấy miếng, dạo này không muốn ăn lắm.”
Từ trong điện thoại, anh có thể nghe ra ý tứ từ chối của cô.
“Vậy à.” Đàm Lễ không ép cô.
Thời Sơ Thần dừng một lúc, không nghe thấy anh nói nữa, nói một tiếng tạm biệt xong liền cúp máy.
Tần Tinh gạt tay cô ra: “Ai thế? Đối tượng cướp đi nụ hôn đầu của cậu à?”
“Cậu đừng nói nhảm.” Thời Sơ Thần tháo khăn lau tóc đang quấn trên đầu xuống.
“Tớ nói nhảm cái gì chứ, chẳng lẽ không phải anh ta?”
“Cậu phiền chết đi được.” Thời Sơ Thần ẩy cô ấy một cái, ngúng nguẩy xoay người đi vào phòng tắm.
Cô nhìn vào đôi má ửng hồng của mình trong gương rồi lại nhớ đến khung cảnh ngày hôm đó.
Sau khi Thời Sơ Thần hỏi “Chẳng phải là anh thích Kiều Tiểu Yến sao?” xong, sắc mặt Đàm Lễ càng trở nên khó coi.
“Ai ya, có phải anh lo lắng rằng cô ấy lớn hơn anh một tuổi thì cô ấy sẽ không thích cún con chứ?” (ở Trung Quốc “cún con” chỉ những chàng trai yêu những cô gái lớn tuổi hơn mình.) Thời Sơ Thần nhìn nét mặt của người đang từ từ tiếp cận mình: “Không sao đâu, tin tôi đi, con gái lớn hơn một chút thì có sao chứ? Tôi cũng thích cún con.”
“Em thích cún con à?” Đàm Lễ cau mày hỏi cô.
“À ~” giọng điệu này của Thời Sơ Thần giống hệt như những gì anh quen thuộc trong trí nhớ: “Tuy rằng anh không phải cún con, nhưng chẳng lẽ Kiều Tiểu Yến thích tiểu sắc lang sao? Đúng không?”
Đàm Lễ nhìn đôi môi của cô đang khép mở, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Mạnh dạn hơn chút đi, con gái nào chẳng thích đàn ông chủ động chứ?” Thời Sơ Thần vẫn còn đang lảm nhảm thuyết giáo lý luận xoay quanh vấn đề tình củm. Cô đắc ý nghĩ, cô đây đã vì Đàm Lễ và Kiều Tiểu Yến mà đã thật sự bỏ ra quá nhiều, nếu không phải hai người bọn họ có ơn với cô, thì cô cũng chẳng thèm quan tâm nhiều như vậy.”
“Hả?!” Thời Sơ Thần bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, ánh mắt đó không thể sai được, không phải là như vậy à?
Đàm Lễ nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của cô, không tự chủ được mà bước tới, vươn tay vòng qua đỡ lấy sau đầu cô, rồi bất ngờ hôn lên đôi môi hồng của cô.
Chiều cao chênh lệch giữa hai người buộc cô phải ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt vạt áo bên hông của Đàm Lễ.
Nụ hôn không thể trong sáng hơn, hai đôi môi chạm nhau một lúc. Đàm Lễ mới tách ra, còn cô thì vẫn trợn tròn mắt ngơ ngơ ngác ngác.
Thời Sơ Thần mấp máy môi, dùng đầu lưỡi liếm liếm.
Thậm chí Đàm Lễ còn tạt ngay cho cô một gáo nước lạnh tỉnh hồn: “Anh thích ai, em biết rồi chứ?”
Tay của cô không có nới lỏng, cô bất ngờ nói một câu: “Anh hôn em lại lần nữa. Có phải trước đây anh từng lén lút hôn em không? Sao quen thuộc như vậy?”
Đây rõ ràng là nụ hôn đầu của cô, sao lại quen thuộc như thế, quen thuộc đến mức giống như ngày nào cũng trải qua.
Đàm Lễ cũng không giải thích quá nhiều, ôm mặt cô lên hôn lên môi cô một lần nữa, nhưng không còn là một nụ hôn đơn thuần nữa. Anh lặng lẽ vươn đầu lưỡi, cạy mở hàm răng của cô, khi hai đầu lưỡi chạm vào nhau, trong đầu Thời Sơ Thần đã bùng cháy.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Cô nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng, một nam một nữ từ từ xuất hiện trong trí óc, họ nắm tay nhau, hôn nhau rồi cùng cười đùa quấn quýt, như thể họ là một đôi yêu nhau nồng nhiệt.
Mà một nam một nữ này, là cô và Đàm Lễ .
Thời Sơ Thần mở choàng mắt, hơi quay đầu lại. Những hình yeutruyen.net ảnh như tưởng tượng mà lại có vẻ thật đến vậy khiến cho cô bối rối.
Đàm Lễ tách ra, lặp lại một lần nữa: “Người anh thích là em, Sơ Sơ.”
Thời Sơ Thần nuốt nước miếng, quay đầu lại, nhìn anh, một lúc lâu sau mới nói với anh ba chữ: “Em xin lỗi.”
“Em cảm thấy……Chúng ta không hợp.”
Mọi nhân đều phải có quả, Đàm Lễ cảm thấy đây là quả báo của anh. Có lẽ ông trời đã để anh quay lại một lần, chính là muốn để anh trải nghiệm những điều này.
“Không hợp chỗ nào?” Đàm Lễ không bỏ cuộc.
“Em…” Thời Sơ Thần nghĩ một lát, “Em thích những chàng trai nhiệt tình và nói nhiều, anh rất tốt! Vô cùng tốt, em rất biết ơn những kiến thức mà anh đã dạy cho em, nhưng ngoại trừ điều đó ra thì không có tình cảm nào khác.”
Cô lùi lại hai bước, nhẹ nhàng nói lời xin lỗi, sau đó co cẳng chạy vào trong nhà.
Cả người Thời Sơ Thần đều rối tung lên, sao anh ấy lại hôn mình chứ? Sao anh ấy có thể hôn mình chứ? Vừa rồi có phải là hôn lưỡi không? Phải không? Phải!!
Điều khiến cô khó hiểu hơn là sao những hình ảnh hiện lên trong đầu ngay lúc anh ấy hôn mình.
Những suy nghĩ của Thời Sơ Thần bị kéo trở về, cô nhìn chính mình trong gương, sau đó từ từ đưa tay lên chạm vào môi mình, nhớ lại nụ hôn của anh ngày hôm đó, cùng với di chứng mà anh mang lại.
Vì nụ hôn đó của anh, Thời Sơ Thần đã mơ mơ màng màng mấy ngày nay, thậm chí còn mộng xuân, mà người đàn ông trong mộng đều là anh.
Rõ là nghiện rồi.
Vào cái đêm từ chối Đàm Lễ, Thời Sơ Thần nằm ở trên giường trằn trọc, đầu óc toàn là hình bóng anh. Hồi cấp ba chẳng phải chưa từng thử crush, nhưng chưa bao giờ giống như thế này.
Không rõ đây là cảm giác gì, giống như mơ hồ có yếu tố bất đắc dĩ trong đó.
“Cậu đừng trở mình nữa…” Tần Tinh bật đèn ngủ lên: “Cậu trở mình cả đêm rồi, không ngủ được à?”
Sau khi Tần Tinh vừa edit xong video với Mạnh Dịch Nghiêu ở Boston, nằm xuống không bao lâu, liền nghe thấy tiếng chăn bông bên cạnh sột soạt.
“Ừm …”
“Để tớ nghĩ xem, đây là cậu làm sao?” Tần Tinh ngồi dậy: “Là vì thầy Đàm Lễ phải không?”
Thời Sơ Thần không giấu giếm, gật đầu: “Cậu nói xem tớ như này là làm sao vậy chứ?”
“Rốt cuộc cậu có thích anh ấy không?”
Thời Sơ Thần lắc đầu: “Tớ cảm thấy tớ không thích, nhưng rõ ràng không thích nha, sao lại có cảm giác mất mát nhỉ?”
“Vậy mà đã khó chịu, vẫn chưa đến mức thích thì tại sao lại không cho nhau cơ hội?” Tần Tinh nói với cô: “Thử xem, Sơ Sơ, tớ biết cậu, nếu thứ cậu không thích, cậu sẽ không muốn cho anh ấy ảo tưởng, cũng không muốn người đó lãng phí thời gian trên người cậu.”
Tần Tinh cười nhạo cô: “Không ngờ Sơ Sơ của chúng ta lại có một ngày phiền não như này!”
“Tớ có nên làm như vậy với anh ấy không? Sau tất cả, anh ấy đã giúp tớ cải thiện điểm số của mình rất nhiều.”
“Đừng nghĩ ngợi nữa người đẹp ạ.” Tần Tinh an ủi cô: “Cậu không phải loại người sẽ coi tình nghĩa là tình cảm.”
Thời Sơ Thần biết rằng không phải vậy, nhưng cô hơi bối rối không biết mình có tình cảm gì với Đàm Lễ.
Sau hôm đó, Đàm Lễ không liên lạc lại với Thời Sơ Thần.
Thời Sơ Thần tưởng anh đã bỏ cuộc rồi, cho đến tiết học hôm nay, lúc cô bước vào giảng đường, cô nhìn thấy Đàm Lễ đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
******
Quả báo cũng giống như tình yêu, đến rồi thì không thể trốn.