Sơ Lễ

Chương 58: PN 8



“Có phải bởi vì… Tuổi thầy Đàm đã cao chăng?” Tần Tinh đang quấn chăn bỗng bật dậy khỏi giường hỏi cô.

Thời Sơ Thần liếc cô nàng một cái.

“Cậu đừng có mà lườm nguýt tớ nhá. Tớ nói thật đấy, dù sao đi nữa thì anh ấy cũng lớn hơn cậu tới năm sáu tuổi cơ mà.” Thấy Thời Sơ Thần lại lườm mình, cô nàng lại chột dạ càng nói càng nhỏ dần: “Thì nhỡ đâu anh ấy thật sự không có kiểu nhu cầu ấy mà…”

Thời Sơ Thần không có cách nào phản bác lại, rất nhiều lần cô không chịu được nữa mà muốn bảo anh ấy lái xe đến thẳng khách sạn, nhưng Đàm Lễ lại có thể bình tĩnh mà đưa cô về kí túc xá.

“Này, không phải nói chứ, đời sống tình dục rất quan trọng đấy nhé, cậu có thích thầy Đàm bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể không suy nghĩ cho đời sống hạnh f*ck sau này của bản thân được đâu, cậu mới mười tám tuổi…” Tần Tinh khuyên cô với tư cách là người từng trải.

“Nín đi cô nương, ai chả biết cậu có đời sống tình dục rất phong phú.” Thời Sơ Thần chùm chăn lên, mặc kệ cô ấy.

Hơn hai tháng sau, Thời Sơ Thần đi thi bằng lái xe, những tấm chiếu mới nghiện xe ở trên đường cũng khá nhiều.

“Em lái thêm một vòng nữa nhé.” Thời Sơ Thần muốn chạy xe nhân lúc buổi tối có ít người.

Đàm Lễ đi cùng cô thêm hai vòng nữa trước khi đưa cô về nhà.

Thời Đại Cường và Chu Thu Bình đã về quê, vì muốn luyện tập quay xe vào gara nên Thời Sơ Thần đã lái xe đi thẳng vào trong gara nhà mình.

Khi xe tắt máy, Thời Sơ Thần mới vừa mở khóa thì đã bị Đàm Lễ giữ lại: “Ở lại với anh thêm chút nữa đi.”

“Dạ?”

“Trước mười giờ Đường Tân Đồng là đường một chiều.”

“Ò.” Thời Sơ Thần nhớ lại mỗi lần anh đưa cô về nhà xong, nếu thời gian vẫn còn sớm sẽ phải vòng thêm một đoạn đường.

Cô lại dựa vào chỗ ngồi: “Thế vào nhà em ngồi một lúc đi.” Cô nghĩ ngợi rồi lại nói thêm một câu rất gợi tình: “Ngày mốt bố mẹ em mới về, dì Nguyệt cũng nghỉ phép rồi.”

Đàm Lễ đứng hình mất hai giây: “Thôi không sao, chỉ mười phút thôi.”

Thời Sơ Thần nhíu mày, cô đã bị câu nói này của anh làm cho phát cáu.

“Anh có ý gì chứ? Vội về nhà thế cơ à?” Cô thẳng lưng dậy nhìn anh: “Em đã nói rõ đến thế rồi.”

“Sơ Sơ…” Đàm Lễ muốn giải thích nhưng không ngăn được cơn phẫn nộ của cô.

“Cứ cho là anh chỉ muốn chơi đùa với em đi, vậy ít nhất anh cũng phải chơi em đi chứ.” Thời Sơ Thần nói bằng giọng điệu yeutruyen.net rất là tủi thân.

“Anh chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ là đang chơi đùa với em.”

“Vậy tại sao anh không muốn em? Chúng ta đã qua lại lâu như thế rồi…”

Đàm Lễ thở dài một hơi: “Sơ Sơ, em vẫn còn nhỏ.”

Thời Sơ Thần nghe vậy thì bước đến ngồi lên người anh, cô ưỡn ngực, vén hết chiếc áo rộng thùng thình ra đằng sau, vòng một hiện ra trước mặt Giang Thần một cách ngạo nghễ: “Em không nhỏ, anh sờ qua rồi mà, không phải hay sao?”

“Anh…không phải anh nói đến cái này…” Đàm Lễ vội vàng gỡ bàn tay đang giữ chặt lấy áo của cô ra, anh sợ mình mất khống chế nổi vì sự quyến rũ ngập tràn trước mặt.

“Em mười tám rồi mà, qua ba bốn tháng nữa là em mười chín rồi…”

Đàm Lễ không phải là không biết, nếu nói đến dục vọng thì dục vọng của anh mãnh liệt đến nhường nào. Thời Sơ Thần vốn dĩ sẽ chẳng biết được, có lần nào hôn hít vuốt ve xong mà anh không phải về nhà để giải quyết bằng tay đâu chứ?

Nếu nói anh không muốn cô, thì thật là oan uổng cho anh quá, anh muốn Thời Sơ Thần đến mức nào không ai có thể biết rõ hơn bản thân anh. Anh là đàn ông mà, cũng có những thói hư tật xấu, Thời Sơ Thần mười tám tuổi anh có thể không mong đợi hay sao?

Anh mong đợi đến phát điên lên được.

Nhưng mà anh không thể, bề ngoài thì anh lớn hơn Thời Sơ Thần năm sáu tuổi thôi, nhưng thực thế thì sao, anh lớn hơn Thời Sơ Thần không chỉ là mười tuổi.

Năm nay Thời Sơ Thần mới vừa tròn mười tám, lúc này đây anh thật sự rất muốn cô. Đàm Lễ cảm thấy bản thân mình thật đúng là không bằng súc vật.

Nếu như anh nhất định ở lại nơi đây lâu dài, vậy chịu đựng thêm hai năm nữa vậy, thế nào cũng phải đợi đến khi cô hai mươi tuổi đã rồi tính.

“Em đã trưởng thành rồi…” Cô lặp lại một lần nữa.

Thấy anh vẫn không nói câu gì, Thời Sơ Thần cũng đã hơi tức giận: “Là tại em không có sức quyến rũ hay là tại anh không được?”

“Em rất hấp dẫn…” Đàm Lễ còn chưa nói xong thì đã bị cô ngắt lời.

“Thế thì là anh không được…”

Đàm Lễ cũng không giận, xoa xoa mặt cô rồi chọt vào eo cô: “Anh không được hả?”

A… cái này…

“Thế chúng ta làm nhé? Được không anh?” Thời Sơ Thần hôn lên môi anh: “Anh muốn em nhé, đi mà?”

“Sơ Sơ…” Đàm Lễ nâng mặt cô lên, cố hết sức khiến cho bản thân mình giữ được lý trí.

“Ưm…” Thời Sơ Thần uốn éo bờ mông cong mẩy để nó cọ xát lên cái bọc đã gồ lên của anh: “Anh thật sự không muốn em sao?”

Thời Sơ Thần không tin, cô đã chủ động như này rồi thì anh còn có thể làm Liễu Hạ Huệ* được hay chăng?

[*Dựa trên câu chuyện về Liễu Hạ Huệ ngồi im không loạn, ý chỉ những người đàn ông có có hành vi đàng hoàng, tác phong đứng đắn.]

Thời Sơ Thần năm mười tám tuổi nhưng lại to gan hơn nhiều so với Thời Sơ Thần hai mươi tuổi.

Đàm Lễ ngấm ngầm chịu đựng, hàng phòng ngự gần như sắp bị phá tan.

Thời Sơ Thần kéo tay anh đặt lên ngực mình: “Em cởi quần áo ra cho anh sờ nhé?”

Cô tiến sát đến tai anh: “Chúng ta trao đổi đi, em cho anh sờ em thì anh phải cắm vào nhé?”

Cũng không rõ điều kiện trao đổi kia là ý gì.

“Sơ Sơ…” Giọng nói của Đàm Lễ càng lúc càng trầm thấp: “Em có biết như thế có nghĩa là gì không?”

Thời Sơ Thần mỉm cười hệt như một chú cáo nhỏ, thì thầm bên tai anh: “Ý này là, em, muốn, ngủ, với, anh, nha.”

Có lẽ nếu bây giờ cô mà nói “em muốn giết anh” thì anh cũng sẽ tự nguyện đưa cổ đến để tùy cô hành quyết, Đàm Lễ nghĩ.

Sự việc tiếp sau đó, vừa nằm trong dự liệu của Thời Sơ Thần lại vừa vượt ra ngoài dự đoán của cô.

Ngọn lửa dục vọng giống như khoảnh khắc đầu que diêm quẹt vào vào vỏ bao diêm, vừa “xoẹt” một cái là đã bùng cháy.

Thời Sơ Thần bất ngờ bị anh bế thốc lên phòng của mình, mọi chuyện diễn ra hết sức tự nhiên. Mặc dù còn non và xanh đấy, nhưng cô lại dựa trên tinh thần “đã không biết thì chẳng sợ gì cả” mà nhiệt tình hưởng ứng theo anh.

Đàm Lễ vô cùng kiên nhẫn làm mở đầu cho cô, Thời Sơ Thần nhạy cảm vô cùng, không ngừng run rẩy trên tay anh.

Đến lúc này, Thời Sơ Thần vẫn cảm thấy rất thoải mái. Cho đến khi anh cởi lớp quần áo cuối cùng ở trên người mình xuống, kéo tay cô cầm lấy gậy thịt thô to mà cứng rắn đã ngóc đầu dậy đầy hưng phấn, đang rung lên bần bật kia thì cô mới có chút sợ hãi.

Ôi chao ôi, cái thứ đồ chơi này khiến cô muốn chửi tục. Sao lại xấu thế này chứ?

Lần đầu tiên Thời Sơ Thần tiếp xúc trực tiếp với côn thịt này, ngoài việc nó xấu xí ra thì cô nghĩ có phải thứ đồ chơi này còn điểm ưu việt nào không?

Đàm Lễ thấy những ngón tay của cô căng thẳng siết chặt ga giường, đôi lông mày nhíu chặt và cả bàn tay đang run run cầm cây gậy thịt thô to cứng rắn kia thì trong lòng lại dấy lên cảm giác không đành lòng.

Anh kéo Thời Sơ Thần dậy rồi ôm vào lòng: “Hay là thôi đi Sơ Sơ à, chúng ta không làm nữa…”

“Sao thế?” Thời Sơ Thần nuốt ngụm nước bọt, anh đã như vậy rồi cơ mà.

“Không có áo mưa.” Đàm Lễ nhìn vào mắt cô: “Em vẫn còn nhỏ.”

Thời Sơ Thần nhìn anh cười rồi khẽ nói: “Trong ví của em ấy.”

Cái này là lúc trước không biết Tần Tinh xem được một mẩu tin vịt ở đâu đó nói rằng để “ba con sói” ở trong ví tiền có thể chiêu tài lộc, nên đã cưỡng ép nhét vào cho Thời Sơ Thần, còn nhân tiện híp mắt mà nói với cô: “Nhỡ đâu có lúc cần dùng đến thì sao.”

Thời Sơ Thần thầm cảm ơn cả nhà Tần Tinh.

Dù bất kể như thế nào đi nữa thì hôm nay cô cũng ăn anh chắc rồi.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Thời Sơ Thần, Đàm Lễ cũng đã đeo áo mưa xong. Dựa trên quan niệm “yêu ai yêu cả đường đi”, Thời Sơ Thần đã dần dần cảm thấy thứ đồ chơi phía dưới của anh cũng trở nên đáng yêu yeutruyen.net cực kỳ.

Hơn nữa thứ cô nhìn nhiều hơn trong lúc làm tình là khuôn mặt cơ mà nhỉ?



Thực ra Thời Sơ Thần vẫn khá căng thẳng, ngoài mặt thì không sợ trời không sợ đất thế thôi, nhưng sâu bên trong lại là một “kẻ nhút nhát”*, dù gì cũng là lần đầu tiên mà, nói không sợ ư, lừa ai chứ?

*怂包: chỉ những người nhu nhược, không can đảm, nhát gan, sợ phiền phức.

“Sơ Sơ à…” Đàm Lễ nhìn vào đôi mắt cô: “Đau thì cứ kêu lên nhé.”

Thời Sơ Thần gật đầu: “Anh vào đi.”

Quy đầu ướt nhẹp đang chực chờ cọ sát ở cửa huyệt, những ngón chân của Thời Sơ Thần đều đã co quắp lại, sự đụng chạm như có như không khiến cô hơi ngứa ngáy. Hai chân không chịu nổi định khép chặt vào nhưng lại bị đầu gối của Đàm Lễ tách ra.

Huyệt khẩu hơi hé mở, côn thịt cũng nhẹ nhàng đưa vào một chút, rồi lại chầm chậm rút ra, cứ theo tuần tự như vậy.

Sau khi một phần nhỏ đã tiến vào, cuối cùng Thời Sơ Thần cũng không chịu nổi nữa. Cô muốn chửi “Đcm” lắm rồi, nhưng lại nhận ra ba con chữ “vạn năng” ấy vậy lại không thích hợp trong trường hợp này và cả khi mà loại vận động này đang diễn ra.

Trong lúc phân tâm, cô đã cắn môi dưới của mình.

“Sơ Sơ… buông ra đi nào.” Đàm Lễ trông thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, dịu dàng nói “Đau thì cắn anh này.” Anh ôm lấy Thời Sơ Thần rồi để cằm cô tựa vào vai mình, vuốt ve lên tấm lưng đã mướt mồ hôi của cô rồi vỗ về hai cái: “Thả lỏng nhé.”

Thời Sơ Thần bình tĩnh trở lại, khẽ gật đầu: “Anh vào đi.”

Chẳng biết từ lúc nào dưới eo cô được kê thêm một cái gối, hai người ôm lấy nhau, eo của Đàm Lễ ghì xuống rồi từ từ nhét vào bên trong đường hầm ướt át.

“Ưm…” Thời Sơ Thần cau mày khẽ rên một tiếng.

Động tác của anh rất chậm, nhưng ngược lại lại làm tăng thêm cảm giác đau đớn của Thời Sơ Thần, mà cô thì lại mong muốn Đàm Lễ khiến cho cô cảm thấy sung sướng một cách dứt khoát.

Càng vào càng sâu hơn, Thời Sơ Thần có một loại cảm giác như bị xé rách, những ngón tay cô bấu chặt vào làn da trên cánh tay anh, để lại vài dấu vết cong cong hình lưỡi liềm.

“Ưm…” Nước mắt ngay lập tức bị kích thích mà trào ra.

Đàm Lễ dừng lại nhìn cô, mới vào được một nửa nên chẳng ai dễ chịu gì.

“Đau lắm hả?”

“Anh đừng dừng.” Thời Sơ Thần vỗ vỗ vào cánh tay anh: “Đàn ông đàn ang dứt khoát lên.”

Những giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt, Đàm Lễ cúi đầu, hôn liếm đi nước mắt của cô. Đồng thời eo anh cũng dùng sức nhấn xuống.

“…A…”

Rất dứt khoát, dứt khoát đến nỗi cô hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị gì thì nó đã tiến cả vào trong như vậy.

“Đau không?” Đàm Lễ thấy cô kêu lên như vậy nên cũng không dám động đậy, trán anh không ngừng đổ mồ hôi.

“Không…” Thời Sơ Thần muốn tỏ ra mạnh mẽ nhưng cuối cùng đành bỏ cuộc: “Đau lắm…”

Cô cũng từng nghĩ sẽ đau, nhưng không ngờ lại đau đến thế, xem lẫn sự đau đớn còn có cả cảm giác căng trướng tê dại.

Cô không thể cảm nhận được niềm vui sướng của việc làm tình, nó chẳng thích thú một chút nào.

Đàm Lễ cũng rất khó chịu, côn thịt thô cứng sưng tấy đang được mị thịt mềm ẩm bao chặt, anh muốn chuyển động, muốn mạnh mẽ mà cắm vào, mạnh mẽ mà làm cô, nhưng lại phải ngả mũ chào thua trước khuôn mặt diễm lệ đầy nước mắt của cô.

Anh chọc vào một cách lặng lẽ không dấu vết, nhưng Thời Sơ Thần đã cảm nhận được ngay: “Đừng đừng đừng… đừng động đậy mà… đau…”

“Được được, anh không động đậy.” Lòng bàn tay của Đàm Lễ áp lên gò má cô, gạt đi những giọt nước mắt: “Thả lỏng thêm một chút nhé, Sơ Sơ.”

Trong tình huống như thế này, Thời Sơ Thần hoàn toàn không biết nên thả lỏng như thế nào, huyệt thịt của cô bỗng co rút lại theo phản xạ có điều kiện.

“Ư…” Đàm Lễ bị cô kẹp chặt đến mức tê dại cả da đầu.

“Ngoan nào, Sơ Sơ à.” Anh vuốt ve ở bên hông của cô: “Đừng kẹp…”

Đàm Lễ sắp phát điên rồi, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, lần kẹp chặt này khiến anh bắn ra sớm hơn.

“…”

Trời má…

“Ơ…” Đôi mắt tràn đầy sương mù của Thời Sơ Thần nhìn anh: “Anh…”

Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên

Cứ cho là cô chưa từng trải qua thì cô cũng biết như vậy nghĩa là gì.

“Phì…” Thời Sơ Thần không nhịn nổi mà bật cười, nhưng lại vì động tĩnh quá lớn mà bản thân bị đau: “Ai ya…”

“Đừng động…” Đàm Lễ ấn eo cô xuống.

“Ưm…” Thời Sơ Thần khẽ rên rỉ: “Sao anh lại…”

Lòng bàn tay anh áp trên bầu ngực mềm mại của cô rồi nhẹ nhàng nắn bóp, núm vú trên đầu ngón tay anh dần dần cứng lên. Thời Sơ Thần thoải mái thở hắt ra, Đàm Lễ như nhận được sự khích lệ, càng tăng thêm lực đạo nơi bàn tay.

Gậy thịt ở thân dưới đã mềm đi phân nửa lại dần dựng đứng trở lại, trở nên sưng tấy thô to trong hoa huyệt ướt át mềm mại.

Đàm Lễ không nhịn nổi nữa mà khẽ chuyển động, Thời Sơ Thần khẽ lẩm bẩm chống cự lại, không thể nào thả lỏng được, nếu cứ như thế này, anh sợ rằng mình sẽ lại bị tước vũ khí thêm một lần nữa.

“Vẫn còn đau lắm hả?”

“Ư…” Thời Sơ Thần nuốt một ngụm nước bọt xuống, ép bản thân mình thả lỏng ra một chút: “Thật ra… hình như cũng không đau đến thế…Anh cứ động nhẹ thôi…”

“Được.” Đàm Lễ hơi rút ra một chút, rồi lại nhẹ nhàng đưa vào.

Từng chút từng chút, chậm rãi thong thả.

Sau khi thích ứng được với sự ra vào của dương vật, cảm giác đau đớn cũng dần dần biến mất, thay vào đó là một đợt khoái cảm tê dại, giống như một dòng điện cực nhỏ lan ra khắp cơ thể cô.

Cả cơ thể của Thời Sơ Thần đều rất mẫn cảm, chỉ cần những ngón tay của Đàm Lễ như có như không lướt qua đùi thì cô đã nổi da gà ngay lập tức.

“Ư…ah…hư~” Khi âm cuối bắt đầu lên cao, là lúc Đàm Lễ biết rằng có lẽ cô đã cảm nhận được khoái cảm rồi.

Những chuyển động của anh bắt đầu sâu hơn, rút ra nhiều hơn, rồi lại cắm vào cũng nhiều hơn, hoa dịch trơn trượt cũng theo đó mà chảy ra, những tia máu nhàn nhạt lúc thì rõ ràng, khi lại biến mất theo dòng chất lỏng trong suốt.

Dục vọng chiếm hữu cùng với sự kiêu ngạo không thể nói rõ được ở trong xương tủy của người đàn ông đã bùng lên từ tận đáy lòng. Sau khi vui vẻ lại cảm thấy có chút coi thường bản thân mình.

Nhưng những mâu thuẫn giờ phút này cũng không hề cản trở những bước chân chiếm hữu của Đàm Lễ, giọng điệu rên rỉ của Thời Sơ Thần càng lúc càng chói tai, âm đuôi của cô cũng đã chuyển thành nốt thăng, ngay cả tiếng rên rỉ lúc này cũng không trọn vẹn.

Những dấu tay đỏ ửng trên hai bầu ngực của cô nhắc nhở Đàm Lễ rằng anh thô bạo biết nhường nào.

Khóe mắt đã khô của Thời Sơ Thần lại trở nên ướt át, cảm giác đau đớn lại một lần nữa ập tới, nhưng lần này, cảm giác tê dại và những khoái cảm vô hình cũng đồng thời kéo đến.

“Ưm a… Nhẹ…thôi…”

Đàm Lễ ôm lấy eo cô, vòng eo của cô thon gọn đến mức dùng tay ôm nhẹ là có thể nâng lên, da thịt ở đó mềm mại tới nỗi dường như anh có thể xuyên qua nó chỉ bằng đầu ngón tay.

Thể lực bị tiêu hao nhanh khi làm tình, cộng thêm việc cô đang ở trong trạng thái căng thẳng nên toàn thân đã nhễ nhại mồ hôi, mái tóc cô xõa trên giường, còn có vài lọn tóc dính trên cổ, sắc mặt thì ửng đỏ giống hệt như một đóa hoa tươi đang nở rộ.

Đàm Lễ không muốn nhẹ, mà thật sự cũng không thể nhẹ nhàng, anh không những tăng thêm tốc lực mà còn tăng cả tần suất ra vào.

Ga trải giường bị Thời Sơ Thần túm chặt trong tay, càng kéo càng lộn xộn hơn.

“Ah…A… Không muốn… Em không muốn… nữa…”

Thời Sơ Thần đã có chút hối hận, vừa rồi còn ngông cuồng, ngạo mạn tuyên bố rằng muốn ngủ cùng Đàm Lễ, bày ra đủ mọi chiêu trò, cố tình gây sự muốn để cho anh cắm vào bằng được giờ đây đã mất tăm mất tích.

Cô khóc đến nỗi đỏ hoe cả hốc mắt, những giọt lệ chảy mãi không ngừng mỗi giây mỗi phút đều như muốn nhắc nhở Đàm Lễ rằng đây là lần đầu tiên của cô. Nhưng cũng chính dáng vẻ này của cô khiến cho Đàm Lễ mê mẩn, đắm chìm để rồi không thể nào tự mình thoát khỏi.

Dù có thương hoa tiếc ngọc cũng không thể kiềm chế được nữa mà càng trở nên táo tợn hơn.

Đàm Lễ không màng tới những lời cầu xin của cô, tên đã lắp vào cung thì không thể không bắn ra được, tốc độ vào ra này khiến cho Thời Sơ Thần không ngừng lo lắng bản thân mình cứ như thế mà rời khỏi thế gian mất.

Thời Sơ Thần mơ mơ màng màng căn bản cũng không còn nhớ nổi kết thúc vào lúc nào, có lẽ là khi Đàm Lễ càng lúc càng nhanh hơn, nhanh đến nỗi cô cảm thấy bản thân mình như sắp chết, một cảm giác không thể dùng lời nói mà diễn tả được, toàn thân cô trở nên căng cứng, rồi trong đầu bất chợt có một tia sáng xoẹt qua, cô muốn Đàm Lễ rút ra, nhưng dường như bản năng của cô đang giữ anh lại.

Mãi cho tới khi cảm giác đó tiêu tan, cả người Thời Sơ Thần mới được thả lỏng, lúc này đây cô cảm thấy ngay cả sức lực để nâng một ngón tay mình cũng chẳng còn nữa.



Đàm Lễ chậm rãi rút ra, tháo bao, rồi ôm cô nằm trong lòng mình, cô gục đầu lên vai anh một hồi lâu, cho đến khi dần hồi sức, cô dùng tất cả thể lực còn sót lại của mình hung dữ cắn anh một cái.

“A…” Trên vai Đàm Lễ đã in lên một dấu răng khá sâu, không bị trầy da nhưng đã lõm xuống.

“Đau hả?” Thời Sơ Thần nhả ra, dựa vào lòng anh rồi bực bội nói: “Anh cũng làm em đau đấy thôi.”

Giọng điệu tủi thân này chẳng giống cô chút nào cả, Đàm Lễ đau lòng ôm cô thật chặt: “Anh xin lỗi, Sơ Sơ, anh không khống chế được.”

“Đau thật đấy.” Thời Sơ Thần nói tiếp: “Cái thứ đó của anh vừa thô vừa dài mà cứ cắm tới tấp vào như thế…”

“…” Cô nói thẳng thừng như vậy khiến Đàm Lễ nhất thời không đỡ được, sau khi suy nghĩ một lúc anh nhíu mày: “Chỉ đau thôi hả?”

Thời Sơ Thần bối rối khi bị hỏi vậy, hồi lâu sau mới thành thật trả lời: “Nhưng…. cũng không phải, mấy lần hơi chậm đó cũng thoải mái lắm.”

Đàm Lễ không nhịn nổi cười: “Được, lần sau anh chậm hơn một chút.”

Thời Sơ Thần động đậy rồi bĩu môi: “Lần sau anh không làm cho em sướng thì sau này em không làm cùng anh nữa đâu.”

“Ừm…”

Tiêu hao sức lực khá nhiều nên lúc này Thời Sơ Thần nằm chưa được bao lâu đã bắt đầu mơ mơ màng màng. Nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, cô miễn cưỡng mở mắt ra, kéo lấy Đàm Lễ đang định đứng lên: “Anh không được đi, không được ăn em xong rồi đi luôn.”

Đàm Lễ bật cười: “Chẳng phải em nói em ăn anh hay sao?”

“Vậy anh càng không được đi, anh phải ngủ lại cùng em.”

“Anh không đi mà.” Đàm Lễ cúi người xuống hôn lên trán cô: “Anh bế em đi tắm nhé.”

Thời Sơ Thần giơ cánh tay mềm yếu như không xương khoác lên vai anh rồi sau đó được anh bế lên. Đôi mắt đang nhắm nghiền khẽ mở ra: “Không được đụng vào em nữa đâu, anh suýt làm em mất nửa cái mạng rồi đây này.”

“Anh không làm nữa.” Đàm Lễ nhẹ nhàng tắm rửa cho cô.

Bộ dạng Thời Sơ Thần uể oải dựa vào lòng anh: “Anh vui không?”

Đàm Lễ biết cô hỏi chuyện gì, thản nhiên trả lời: “Vui lắm.”

“Xì…” Thời Sơ Thần liếc anh một cái: “Vậy mà cho anh anh còn không thèm đấy.”

“…”

Sao có thể không muốn được chứ.

Đôi tay cô không ngừng làm loạn trên ngực anh, hành động chẳng có ý “không được đụng vào em nữa” chút nào.

“Sơ Sơ…” Đàm Lễ tóm lấy tay cô.

“Dạ?” Thời Sơ Thần ngước mắt lên nhìn anh, vẻ mặt vô tội: “Sao thế ạ?”

“Nghĩa của đừng đụng vào có rất nhiều loại.” Anh kéo tay cô đưa xuống phía dưới.

“Gì chứ?”



Khi Thời Sơ Thần nằm bẹp trên giường một lần nữa thì đã là hơn nửa giờ sau, tuyệt đối không thể ngờ rằng, tấm thân này đã như tàn phế, tay cũng như hỏng luôn rồi.

Cô chẳng còn nổi tí sức nào mà nghĩ tới bất kỳ chuyện gì nữa, vừa nằm xuống đã nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi.

Đàm Lễ thu dọn sạch sẽ xong cũng nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.

Sau khi bị giày vò cả một đêm, Thời Sơ Thần ngủ say một mạch tới khi mặt trời lên cao, lúc xuống khỏi giường hai chân cô vẫn còn run rẩy.

Khi đi xuống dưới chẳng thấy Đàm Lễ đâu thì nhưng lại phát hiện dì Nguyệt quay lại. Thời Sơ Thần đứng hình mất hai giây, rồi ngay lập tức chạy tới kéo tay bà ấy: “Sao dì Nguyệt được nghỉ mà lại không nghỉ ngơi ạ?”

Quách Nguyệt vỗ vỗ tay của cô: “Có gì mà nghỉ chứ, ở đây cũng có bận gì đâu, vừa nãy dì gặp cậu Đàm đấy, nói rằng con không được khỏe?”

“À…” Thời Sơ Thần cùng phối hợp xoa xoa huyệt thái dương: “Cũng không biết bị làm sao ạ, đầu con hơi choáng.”

“…” Quách Nguyệt khó hiểu: “Chẳng phải là cậu Đàm nói rằng con bị đau bao tử sao?”

“…” Thời Sơ Thần chửi thầm một câu, “Ai nha, thì chắc là con bị nhiễm lạnh ấy mà, ở đâu cũng thấy không được khỏe mà ngủ một giấc xong thấy đỡ nhiều rồi ạ.”

“Con ấy, tham ăn đồ lạnh, khó chịu cũng không nói với dì, cậu Đàm chăm sóc con chẳng phải cũng không tiện hay sao?” Quách Nguyệt nhìn cô: “Sao còn mặc ít thế này? Lên mặc thêm đồ đi, có muốn ăn gì không, dì làm cho con?”

“Món gì cũng được ạ.” Thời Sơ Thần nhìn quanh bốn phía: “Đàm Lễ đâu rồi vậy dì?”

“Không phải con muốn ăn bánh kem à? Cậu Đàm nói là đi mua bánh kem cho con ăn rồi.”

“Hihi, vậy ạ.” Vừa rồi Đàm Lễ hỏi Thời Sơ Thần muốn ăn gì, cô tiện miệng nói rằng muốn ăn bánh kem.

“Ôi chao.” Quách Nguyệt nhìn vẻ mặt mang đầy ý cười của cô: “Thích cậu Đàm đến vậy cơ à?”

“Vâng.” Cô gật gật đầu: “Thích chết đi được ạ.”

Quách Nguyệt lắc đầu cười: “Cái con bé này, bố của con chắc phải đau lòng chết mất ấy.”

Điều thực sự khiến Thời Đại Cường buồn đến mức đứng tim chính là con gái của mình nhận giấy đăng ký kết hôn ngay khi vừa tròn hai mươi tuổi.

Ngày đầu tiên Thời Sơ Thần tròn hai mươi tuổi đã cùng Đàm Lễ đi đến cục dân chính làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Kể từ khi cô bắt đầu ở bên cạnh Đàm Lễ, hai người như đâm từng nhát dao vào tim ông Thời.

Ngày nhận giấy đăng ký kết hôn, hôm đó trời không đẹp, mưa rơi rả rích cả ngày trời, đến tối cũng chẳng ngừng, thậm chí còn có tuyết.

“Có phải anh đã thề độc rằng ‘sẽ yêu em trọn đời’ không, anh nhìn xem ông trời cũng không nhìn nổi nữa rồi kìa?” Thời Sơ Thần trêu ghẹo.

Sấm chớp rền vang, mưa to gió lớn cùng nhau ập tới, thời tiết tháng ba bất thường đến không ngờ.

Bị cái thời tiết chết tiệt này nhốt ở nhà, Thời Sơ Thần nháy mắt với Đàm Lễ: “Thời tiết này rất thích hợp để… làm chuyện ấy nhỉ.”

Hai năm qua, trên phương diện đời sống tình dục phải nói là hai người càng ngày càng ăn ý, Thời Sơ Thần cảm nhận được sự vui vẻ của việc làm tình, việc làm tình càng ngày càng phóng túng.

Niềm vui sướng tràn đầy của những lần vận động trên giường khiến cô đạt đến cao trào hết lần này đến lần khác, cuối cùng cực khoái đến mức xương cốt rã rời cả ra.

Mưa bên ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt, những hạt mưa rơi lộp độp vào cửa sổ sát sàn nhà, một tia chớp xẹt qua, bầu trời sáng lên, tiếng sấm ầm ầm theo tới, mãi đến nửa đêm vẫn nghe thấy được tiếng mưa rơi vẫn chưa ngừng.

Sau cơn mưa xuân, mặt trời ló rạng như thường lệ, những cành lá khô rơi rải rác trên đường phố được cuốn đi sạch sẽ, dường như chỉ còn những vũng nước chưa khô chứng tỏ rằng một cơn mưa lớn đã đến.

Người nào đó trong lồng ngực của Đàm Lễ không an phận mà động đậy, mái tóc bù xù của cô khiến cho anh hơi ngứa ngáy.

“Chồng ơi…” Thời Sơ Thần lẩm bẩm, không biết là đang nói mê hay có điều gì muốn nói.

“Ừm.” Đàm Lễ đáp lời nhưng rất lâu sau cũng không nghe thấy cô nói tiếp.

“Buồn ngủ quá…”

“Vậy thì cứ ngủ nữa đi.” Đàm Lễ nhắm mắt, ngủ tiếp cùng cô.

“Em không muốn dậy.”

“Thế thì không dậy.”

“Hôm nay không đi đến tiệm cà phê nữa đâu.”

“Được.” Đàm Lễ theo bản năng đồng ý, sau khi phản ứng lại thì bỗng mở mắt ra, cúi đầu kinh ngạc nhìn người đang nằm trong lòng mình.

“Vậy ngủ thêm một lát nữa nhé.” Đầu cô khẽ động đậy rồi vùi đầu vào nơi cần cổ của anh.

Hốc mắt của anh hơi ươn ướt, từ từ nhắm mắt lại rồi ôm người trong lòng càng chặt hơn nữa, khóe miệng anh cong lên, nhẹ nhàng nói một chữ: “Được.”

********

Thầy Đàm: ???

Tần Tinh: Vì đời sống tình dục của hai người mà tôi đã cung cấp “ba con sói” những hai lần đấy nhé.