"Thạch tiên sinh! Không cần ông phải tái xuất làm đồ. Chỉ cần ông đồng ý có mặt ngày hôm đó thôi!" – Tâm Lam nài nỉ, cô biết mời người này thật sự rất khó nhưng không nghĩ lại khó khăn đến như thế này.
"không! Cô cậu về đi!" – Thạch Đại Phiên kiên quyết khước từ.
"tại sao ông lại cự tuyệt như vậy!?" – Tống Hiểu Thần nhàn nhạt lên tiếng, thái độ khiêm nhường của anh đã tan biến theo mây khói. Bao nhiêu năm trời trong thương trường Tống Hiểu Thần chưa một lần nào phải cúi đầu như thế này nhưng vẫn nhận lại chỉ là cái lắc đầu cơ chứ.
"tôi đã rửa tay gác kiếm rồi! khụ khụ khụ!" – Thạch Đại Phiên nhận ra sự chuyển biến trong thái độ của Hiểu Thần nhíu mày nói, sau đó bắt đầu ho.
"Thạch tiên sinh...nước đây!" – Sở Tâm Lam đưa cốc nước cho ông.
"đi về đi! Tôi mệt rồi tôi cần nghỉ ngơi!" – Nói đoạn Thạch Đại Phiên đứng dậy, mở cửa rào ngụ ý tiễn khách!
"chào ông đã làm phiền!" – Tống Hiểu Thần mất đi sự kiên nhẫn đứng lên bước ra ngoài Tâm Lam vẫn không cam lòng chấp nhận, muốn nói thêm gì đó nhưng bị Tống Hiểu Thần liếc mắt một cái rồi kéo đi ra bên ngoài. Anh lôi cô lệch xệch đi xuống dưới một đoạn, bàn tay dùng sức siết cổ tay Tâm Lam đau điếng.
"buông tay ra, đau quá!" – Tâm Lam dùng hết sức vùng ra khỏi sự lôi kéo của Hiểu Thần.
"cô còn muốn cái gì nữa!"- Tống Hiểu Thần thật sự nổi giận, cơn giận kiềm nén nãy giờ được nước phát hỏa.
"anh muốn đi về thì về trước đi, tôi phải bằng mọi cách mời được ông ấy!" – Tâm Lam vùng lên.
"cô không thấy người ta coi thường như vậy sao! hà cớ gì vậy?" – Tống Hiểu Thần vung tay hét lớn.
"thưa ông chủ! Đó là cơ hội duy nhất của tôi anh hiểu không?" – Tâm Lam quay ngược người hướng lên trên.
"cô không về tôi bỏ cô ở lại đây đó!" – Hiểu Thần bực dọc hét lên.
"anh mặt tôi! nếu không có ông ấy tôi sẽ mất tất cả anh hiểu không!" – Tâm Lam quay lại hét lên, mắt cô đỏ hoe cả lên,cô nhìn như thể sắp khóc rồi xoay người bỏ đi lên. Hiểu Thần ngẩn ngơ nhìn đôi mắt đỏ đó đang nhìn anh đầy thất vọng, tại sao cô thất vọng anh, anh đã làm gì để cô thất vọng như vậy. nhưng Hiểu Thần cũng không hiểu vì sao nhìn cô như vậy anh lại cảm thấy không đành lòng bỏ cô lại.
Tống Hiểu Thần cất bước đi lên trên vượt qua mặt Tâm Lam khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Tâm Lam quẹt vội nước mắt, nở nụ cười cất bước chạy theo anh.
"THạch tiên sinh ơi!" – Sở Tâm Lam vui vẻ gọi lớn. cô nhìn Hiểu Thần mỉm cười, anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng quay mặt như không để ý đến cô.
"sao lại là hai người!" – Thạch Đại Phiên bên trong đi ra nhìn thấy hai người nhíu mày càu nhàu.
"Thạch tiên sinh ơi. Trời tối rồi mà cháu quả thật chưa ăn sáng,chưa ăn trưa...đường núi rất khó đi, ông cho 2 chúng cháu tá túc đây 1 đêm được không?" – Sở Tâm Lam cười, tay đưa xoa xoa bụng. Hiểu Thần quay sang nhìn cô. Tâm Lam lấy tay thụt anh 1 cái, Hiểu Thần nhoẻn miệng cười nhìn Thạch Đại Phiên.
"hai người phiền thật!" – Thạch Đại Phiên nhìn sắc trời, Trời cũng chuyển mưa, mà đường trong làng chủ yếu là đi dưới tán cây thì trời sẽ tối nhanh hơn. càu nhàu ít tiếng ông đi ra cửa mở rào cho hai người.Tâm Lam cười tươi như thể nhặt được vàng.
"cháu có thể nấu ăn được không?" – Tâm Lam nhanh chóng nói, mặt mày nhăn nhăn – "cháu đói sắp chết rồi!"
"tùy cô, tôi đi nghỉ!" – Thạch Đại Phiên ho thêm vài tiếng rồi xoay người bước vào trong phòng trong.
"Thạch tiên sinh, ông có phiền không cho người này mượn quần áo với ạ! Đồ của ảnh bị ướt rồi ạ!" – Sở Tâm Lam nhanh chóng nói. Hiểu Thần quay sang nhìn cô có chút ngạc nhiên, đồ anh đâu có bị ướt như cô nói.
"cậu đi theo tôi!" – Thạch Đại Phiên nhíu mày rồi nói. Tâm Lam nhướng mày ra dấu cho Hiểu Thần đi theo THạch Đại Phiên vào bên trong. Hiểu Thần tuy không nguyện ý nhưng vẫn làm theo. Tâm Lam cười hài lòng.