Tống Hiểu Thiên đưa cô về đến trước con đường nhỏ dẫn vào nhà cô rồi mới cho xe chạy đi! Tâm Lam mang tâm trạng hào hứng đi vào đến cửa nhà cô có cảm giác có một ánh mắt đang dõi theo cô khiến cô vô cùng khó chịu quay phắt đầu lại, cô nhìn thấy có một bóng người đứng trong bóng tối dưới giàn hoa của nhà đối diện đang nhìn cô chăm chú.
"ai?" – vừa nói, tay cô bất giác mò tìm trong túi xách một thứ nào đó dùng để tự vệ.
"tôi tự hỏi em xem anh em nhà tôi như một trò đùa của em đúng không?" – một giọng nói trầm trầm vang lên, giọng nói quen thuộc cho dù có chết đi sống lại chỉ cần nghe thấy cô biết người đó là ai, Tống Hiểu thần.
"Tống thiếu, sao anh lại ở đây?" – Tâm Lam ngạc nhiên nói.
"tại sao em tiếp cận tôi vì mục đích gì? Rồi lại quay sang tiếp cận Hiểu Thiên? em muốn cái gì?" – giọng điệu HIểu Thần có gì đó rất lạ nhưng Tâm Lam thật không biết lạ ở chỗ nào.
"tôi...không tiếp cận Hiểu Thiên giữa tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè thôi!"
"em tiếp cận Hiểu Thiên để gây sự chú ý của tôi đúng không? Em nói cười với nó cũng để tôi phải chú ý phải không?" - vẫn trầm mặc đứng yên trong bóng tối, Tâm Lam không cách nào quan sát thấy được gương mặt mất mác, đau khổ của Hiểu Thần.
"không phải như vậy!"
"tại sao tại sao tôi đang sống yên ổn em lại xuất hiện làm gì? Em phá đi mọi nguyên tắc vốn có của tôi! tại sao? hả" – Tâm Lam bước đến trước mặt Hiểu Thần trong bóng tối cô nghe thấy từ anh tỏa ra hơi rượu, có thể dễ dàng nhận ra anh đã uống khá nhiều.
"anh say rồi! anh đến đây làm gì?" – Tâm Lam vỡ lẽ ra nguyên nhân thái độ của Hiểu Thần cũng như những câu nói lạ lùng này của anh.
"tôi đến đây vì tôi sợ! tôi sợ! tôi sợ em! Tôi sợ em sẽ đầy Khả Như rời xa tôi mãi mãi kể cả trong suy nghĩ của tôi!" hức!" – Hiểu Thần vừa nói rồi nấc lên một tiếng bước đến cơ thể loạng choạng Tâm Lam đang ngỡ ngàng vì câu nói của anh bị động tác của anh mang ra khỏi giấc mơ, phản xạ đỡ anh. Hiểu Thần bắt đầu nôn, anh nôn khá nhiều dính cả vào áo vest bên ngoài cũng như trang phục của Tâm Lam.
"anh đi được không?" – nghe Tâm Lam nói, Hiểu Thần gật đầu.
"được đi theo tôi! sao anh uống nhiều đến như vậy chứ!"
Cuối cùng không còn cách nào khác Tâm Lam đành mang HIểu Thần vào nhà mình, cởi áo dơ bên ngoài ra. Sau khi cô cũng thay quần áo thì dùng khăn ấm lau mặt cho anh.
"Khả Như anh rất đau lòng! Anh không biết vì sao anh lại nghĩ đến người con gái đó nhiều như vậy! anh nhìn thấy hình ảnh của em trong cô gái đó, rồi anh lại cố gắng đi tìm em trong đó! buồn cười quá đúng không?" – Hiểu Thần nằm trên sofa, nhắm nghiền mắt vẻ mặt đau khổ nói,nghe giọng anh nói bàn tay đang giúp anh lau mặt dùng lại giữa không trung - "dần dài anh lại không còn nghĩ đến em nữa! em đừng giận anh Khả Như, anh sẽ không như vậy nữa, em đừng lo anh sẽ tránh xa Sở Tâm Lam! Em yên tâm!"
Nghe những lời Hiểu Thần nói lòng Tâm Lam thắt lại, cô không biết anh lại khổ tâm như vậy! anh tránh mặt cô vì anh sợ, anh sợ anh sẽ yêu cô và dần quên đi Khả Như, làm sao cô có thể nói cho anh biết Khả Như là cô và cô là Khả Như nên việc anh yêu cô là bình thường cũng là chung tình với một người mà thôi. anh yêu cô không có nghĩa là anh đã phản bội KHả Như, phản bội tình yêu của cô. nhưng làm sao cô nói được! +