"cô ơi ở đây!" – Tiểu Uy vui vẻ vừa nhìn thấy Tâm Lam đã lớn tiếng gọi.
"xin lỗi! xe bus bị kẹt xe nên hơi trễ!" – Tâm Lam thở mệt nhọc cố nặn ra nụ cười không quá gượng gạo nói.
"đi thôi!" – Hiểu Thần không nói gì, xoay người hướng vào công viên, một tay nắm bàn tay nhỏ bé của tiểu Uy, tay còn lại cầm 3 tấm vé trên tay.
"ủa chỉ có chúng ta thôi à?" – Tâm Lam vội bước chạy theo nói.
"cô mong có thêm ai?" – nghe giọng hỏi của cô, anh có chút khựng lại, phật ý gằn giọng nói.
"không chỉ cần có tiểu Uy là đủ rồi!" – nhận ra sự khó chịu trong giọng nói của Hiểu Thần, Tâm Lam đưa tay xoa đầu bé nhỏ của tiểu Uy đang háo hức bước đi. – "đi chúng ta đi nào!"
Ba người cứ thế đi vào công viên, trò nào Tâm Lam cũng muốn chơi, cô với Tiểu Uy luôn là một đội, Hiểu Thần thường đứng bên ngoài quan sát vẫy tay khi thấy tiểu Uy vẫy tay chào anh.
"ba người chụp bức ảnh kỷ niệm gia đình nhé!" – một người chụp ảnh dạo rảo bước lên chào mời.
"chúng tôi không" – "được!" – Tâm Lam toang mở miệng ra giải thích thì nghe giọng Hiểu Thần tán thành cô trợn mắt nhìn anh. Hiểu Thần bế tiểu Uy lên, đứa bé ngoan ngoãn vui vẻ ôm cổ anh âu yếm.
"chị nhà đứng sát lại một chút nhé!" – người chụp hình ra bộ dạng gọi Tâm Lam đứng sát cạnh vào. Tâm Lam có chút khó xử cười gượng gạo. Tống Hiểu Thần thấy vậy bước 1 bước đến gần cô, gật đầu ra hiệu cho người chụp hình chụp.
"đây là hình của anh chị! Anh chị cho tôi xin 10 đồng!" – người chụp hình vui vẻ đưa tấm hình dạng chụp có liền trắng toát đang từ từ lên màu cho Tâm Lam.
"cho con xem với!" – Tiểu Uy hào hứng giật giật tay Tâm Lam cô cùng Tiểu Uy phe phẩy tấm ảnh để nó mau chóng lên màu, gương mặt tươi cười của Tâm Lam cùng tiểu Uy dần hiện ra, gương mặt của Hiểu Thần nhìn không rõ đang vui hay gì có chút ý cười nhưng lại dường như không.
"cô giữ nó đi!" – quay đầu nhìn Hiểu Thần, Tâm Lam vội nói. –" cảm ơn!"
Không đợi anh đồng ý cô nhìn tấm ảnh cười, đây có thể coi là tấm ảnh đầu tiên cả gia đình họ chụp chung với nhau chẳng phải như vậy sao. lần đầu cô có ảnh gia đình làm sao cô lại không muốn cất giữ nó cơ chứ!
Cả ba người chơi đến khi đói bụng cồn cào cùng nhau đi ăn một buổi vui vẻ. nếu người ngoài nhìn vào có thể thấy được một gia đình ba người rất hài hòa và đầm ấm.
"sinh nhật vui vẻ!" – nói đoạn Tâm Lam đặt trước mặt Tống Hiểu Thần một tô mì cùng trứng gà đỏ. – "đừng nhìn tôi như vậy! chẳng phải sinh nhật nên ăn mì trường thọ cùng trứng gà đỏ hay sao!"
Hiểu Thần vô cùng ngạc nhiên nhìn Tâm Lam, anh không nghĩ cô biết sinh nhật của anh càng không nghĩ lại nhận được món quà sinh nhật như thế này.
"cảm ơn!"
"chúc ba sinh nhật vui vẻ, tuổi mới mau ăn chóng lớn ạ!" – tiểu Uy nhanh nhẹn nói, cậu bé bắt chước câu nói mà mọi người hay nói với cậu vào ngày sinh nhật cũng như năm mới, khiến Tâm Lam cũng như Hiểu Tình ngỡ ngàng vài giây rồi cười khì ra, không khí vô cùng vui vẻ và ấm áp.
"anh không cần cảm ơn tôi! tôi phải cảm ơn anh đó chứ vì nhờ có anh tôi lần đầu có thể đi công viên giải trí chơi còn được đi với bánh bao nhỏ tiểu Uy đáng yêu như vậy!" – Tâm Lam cười cười rồi nựng má tiểu Uy.
Trong lòng Hiểu Thần chợt như nghe văng vẳng bên tai giọng nói của Khả Như "em chưa bao giờ đi công viên giải trí. Sau này anh đưa em cùng con đi chơi nhé!"
.....
Đến chiều tiểu Uy mệt mỏi kiệt sức sau một ngày chơi đùa dựa vào lòng Tâm Lam ngủ say mê, cô cũng mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không biết đến khi tỉnh dậy thấy trời xung quanh đã tối, người ngồi bên cạnh đã không thấy đâu tiểu Uy ngủ ngon lành trong lòng cô, chắc cu cậu mệt nhiều lắm đây, chạy nhảy suốt cả ngày cơ mà. Nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Hiểu Thần đứng xa xa, bóng dáng tuy cao lớn nhưng lại chưa đầy sự buồn bã và cô đơn như thể trên thế gian này chỉ có một mình anh mà thôi. Hạ ghế nằm xuống rồi đặt tiểu Uy xuống ghế, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cửa kính xe hạ xuống một chút để nhỡ cu cậu thức dậy có thể kêu mọi người. Tâm Lam lặng lẽ đi đến bên cạnh Hiểu Thần.