"Tâm Lam cô nói gì vậy?" – Hiểu Thần như không tin vào những gì mình nghe qua điện thoại, Tâm lam đang nói những điều này đều là những việc anh đã trải qua với Triệu Khả Như, lòng anh vô cùng chấn động.
"anh đã quên rồi khi chúng ta có con đã nôn nao chờ đợi nhìn thấy mặt nó ra sao! Còn cùng nhau đi mua sắm, trang trí phòng em bé, anh nói trong cuộc đời anh em và con là 2 thứ quan trọng nhất với anh ức huhu nhưng nay anh đã quên rồi!"
"Sở Tâm Lam cô đang nói gì vậy?"
"haha anh có nhớ tôi từng nói...ức vợ chồng là nợ chưa trả hết sẽ không rời xa! Huhuhuh" – giọng Tâm Lam rõ ràng trong điện thoại khiến Hiểu Thần như chết đứng, những điều cô nói đều là những kỷ niệm của anh và Khả như, những câu nói đó đều chỉ có anh và Khả như biết tại sao, tại sao Tâm Lam lại biết những điều đó, đến câu nói trước khi mất của Khả Như cô ấy cũng biết. mắc xích hết mọi chuyện từ khi anh biết Sở tâm Lam đến nay dù biết suy nghĩ đó hoang đường nhưng quả thật Hiểu Thần có thể nghi ngờ Tâm Lam chính là Khả Như. Dù không muốn tin, không dám tin nhưng anh vẫn thấy chuyện này thật sự rất trùng khớp,có có những chuyện Tâm Lam điều tra ra được nhưng có những câu nói Khả như chỉ nói với một mình anh thì làm sao Tâm Lam biết được.
"Hiểu Thần, anh sợ có lỗi với Khả Như sao hahaha anh thật ngốc tôi là Khả Như sao anh không nhận ra tôi! hahaha huhuhu chỉ có tôi ngu ngốc mới đi tin anh! huhuhu"
"Tâm Lam Tâm Lam " – giọng nói run rẫy của Hiểu Thần bị bỏ rơi lại phía sau, sau tiếng tuýt tuýt của điện thoại. Tâm Lam đã tắt máy điện thoại. Hiểu Thần cố gắng gọi lại nhưng thuê bao đã không còn liên lạc được nữa. anh cố gắng nhấn ga để chạy thật nhanh.
"xin lỗi! haha xin lỗi!"- Tâm Lam say xỉn loạng choạng bước đi va phải vào người khác.
"cô em xinh đẹp thế này sao lại say như vậy!" – người thanh niên kia tính quát lớn nhưng nhìn thấy Tâm Lam có chút xinh đẹp nên quay qua chọc ghẹo.
"anh làm gì vậy?" – Tâm Lam nhíu mày đẩy bàn tay thô bạo của người đàn ông đang cô ôm cô vào lòng.
"anh đang đỡ em đó chứ người đẹp! anh là đang sợ em té đó chứ!"
"buông tôi ra!"
"không ngờ em không những đẹp mà còn rất mềm mại nữa nha!"
"anh nên bỏ bàn tay bẩn thỉu của mình khỏi người cô ấy trước khi quá muộn đi!" – bất thình lình một giọng nam trầm ấm vang lên tập trung sự chú ý của người đàn ông và Tâm Lam.
"mày nói cái gì? Tao ôm bàn gái tao không được à?"
"ai là bạn gái anh! bỏ tôi ra!" – Tâm Lam ra sức chống cự yếu ớt.
"em yêu em đừng giận mà! Chúng ta sẽ nhanh chóng đi đến nơi thoải mái cho em nghỉ ngơi nhé!"
"tôi lập lại lần nữa! bỏ ra ngay!" – hiểu Thần gần như gầm lên.
"hở mày là cái thá gì tao phải nghe mày!"
Vừa nói dứt câu hiểu Thần đã lao đến đánh tới tấp vào người đàn ông khiến anh trở tay không kịp.
"được lắm mày nhớ mặt tao nhé!" – người đàn ông nhận ra mình đánh không lại nên nhanh chóng đánh bài chuồng.
"Tâm Lam em không sao chứ?"
"Tống Hiểu Thần hahaha! Đồ ác độc!"- tâm lam xiêu vẹo đứng lên, cô cười điên dại phủi tay Hiểu Thần đang đỡ mình rồi bước đi.
"Tâm Lam em đừng như vậy được không?" – Tâm Lam vẫn bước đi như không nghe thấy
"Khả Như!" – tiếng gọi của Hiểu Thần khiến bước chân của Tâm Lam chững lại, cô xoay người im lặng nhìn anh.
"anh nhận ra rồi sao? hahaha anh cuối cùng cũng nhận ra rồi! khi anh sắp thành chồng người khác anh đã nhận ra hay sao?" –Tâm Lam chậm rãi nói- "đau đầu quá! Đầu đau quá!" – Tâm Lam ôm đầu ngồi xuống đất.
"do uống quá nhiều rượu đó, ngoan đi theo anh! ngoan Khả Như ngoan đi theo anh!" – Hiểu Thần thấp giọng đỡ cô,ôm cô vào lòng. Tâm Lam như con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngã vào lòng Hiểu Thần.