Kì Thời không biết được những suy nghĩ phức tạp trong lòng giao nhân, khi con ngươi đen thuần của giao nhân nhìn sang đây, cậu càng cảm thấy quen thuộc hơn.
Giông bão bên ngoài không ngừng nghỉ, mưa gió giao nhau, nhưng lại chẳng thổi được chút gió vào đây, Kì Thời đã sớm thay ra bộ quần áo bị ướt, cho dù là quần áo vải thô sẫm màu, thì cũng không thể che đi một thân khí chất cao quý, mái tóc vàng kim được buộc lên, để lộ ra mi mắt ôn hòa và cần cổ thon dài.
Giao nhân vẫn cứ luôn nhìn mình, Kì Thời biểu đạt rằng cậu không có ác ý, cậu còn đặt một ít cá khô nhỏ bên cạnh giao nhân, rồi nhỏ nhẹ an ủi giao nhân đang bị thương: "Anh đừng sợ, tôi sẽ không làm anh bị thương, chờ sau khi vết thương của anh lành rồi, thì tôi sẽ đưa anh về biển."
Kì Thời nghiêng nghiêng đầu, đẩy đẩy đĩa cá khô nhỏ sang bên đó: "Có muốn ăn cá khô nhỏ không?"
Cá khô nhỏ vẫn còn hơi ấm, hương thơm món ngon bay thoang thoảng, nếu đổi thành bé giao nhân đang ở đây, thì nó sẽ cọ cọ lòng bàn tay cậu, đợi được cho ăn, nhưng giao nhân không có động tác gì cả, chiếc đuôi trong thùng gỗ hơi cử động, giao nhân áp sát bên mép thùng, chỉ yên lặng nhìn nhân loại.
Giao nhân không có hứng thú với cá khô nhỏ, Kì Thời cũng không thể ép nó ăn được, có thể là so với giao nhân nhỏ, thì đối phương thích ăn cá sống hơn, Kì Thời cân nhắc đợi ngày mai mưa nhỏ một tí thì cậu sẽ ra ngoài bắt một ít cá sống về, rồi nhìn thử xem giao nhân có ăn không.
Trời đã tối lắm rồi, đã đến giờ nghỉ ngơi của Kì Thời, Kì Thời đổ một ít nước vào thùng gỗ nhưng không đổ ngập hẳn đuôi của giao nhân, cậu đơn giản xử lý vết thương của nó, miệng vết thương được quấn một lớp băng gạc, bao bọc chiếc đuôi màu đen lại thành một vòng.
Sesser không được tự nhiên mà nhìn nơi được băng bó, những ngón tay với móng vuốt sắc bén rơi trên lớp vải băng, nhìn như có thể xé rách băng gạc ra bất kỳ lúc nào.
Kì Thời kịp lúc ngăn cản động tác của Sesser, cậu đặt tay lên cánh tay của giao nhân, rồi dùng một chút lực để ngăn lại chuyển động của Sesser, Kì Thời không biết giao nhân có thể nghe hiểu được lời của mình hay không, nhưng cậu vẫn rất nghiêm túc nói với Sesser: "Không được, chờ vết thương lành rồi thì mới gỡ băng gạc ra được."
Cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ bị đụng chạm, chút sức lực nhỏ bé của nhân loại vốn không thể áp chế được động tác của quái vật, khi xúc cảm ấm áp trên da thịt áp đến, quái vật biển sâu nheo mắt, ánh mắt nó rơi trên tay Kì Thời, vây đuôi nhòn nhọn chuyển động, đến cuối cùng Sesser vẫn áp chế được bản năng muốn nhe nanh với nhân loại, nó mang vẻ mặt vô cảm đưa cơ thể tiến sát lại gần Kì Thời.
Hấp tấp chạm vào giao nhân như vậy là một chuyện hết sức nguy hiểm, nhưng Kì Thời chỉ chạm vài giây, đợi sau khi Sesser bỏ ý định xé băng gạc, thì cậu liền rút tay về.
Căn bếp nhỏ yên lặng trở lại sau khi nhân loại rời đi, mưa vẫn rơi bên hiên nhà, tiếng mưa rơi rả rích len vào trong nhà gỗ, chỉ cảm thấy ồn ào, bởi vì trời mưa nên mặt trăng và sao sáng đều đã bị mây đen che khuất, không lọt nổi một tia sáng.
Nhưng bên trong căn bếp nhỏ vẫn còn một ngọn đèn dầu phát ra ánh sáng le lói trong bóng tối.
Đường nhìn u tối của Sesser rơi trên ngọn đèn dầu, đây là do nhân loại để lại trước khi rời đi.
Người đó đang lo rằng nó sẽ sợ tối à?
Thật nực cười khi một nhân loại lại đi lo lắng rằng một con quái vật biển sâu sẽ sợ hãi bóng tối, nó đã chìm vào giấc ngủ say mấy trăm năm trong đáy biển u ám, đồng thời nó cũng đã từng giết chết một con cá mập có ý đồ tấn công nó để chiếm lãnh thổ trong vùng biển tối tăm, ngay cả tầng hầm đen ngòm của loài người nó cũng đã ở qua.
Không có một tia sáng nào có thể chen vào những nơi đó, mọi thứ trong tầm mắt đều tối đen và ngột ngạt, nhưng không ngờ trong một đêm mưa bão như thế này, lại có người để lại cho nó một luồng sáng bé nhỏ trong căn nhà gỗ.
Nhân loại đáng thương vẫn chưa biết giao nhân mà cậu cứu về lại là sự tồn tại đến để đoạt mạng cậu, đã vậy còn cẩn thận từng li từng tí chăm sóc vết thương cho nó và cho nó ăn cá khô nhỏ.
Giao nhân khó có lúc lại an phận nằm yên trong thùng nước như thế này, nó không động vào băng gạc trên vết thương, chỉ chăm chú nhìn ánh đèn nhỏ yếu của ngọn đèn dầu.
Gió bão điên cuồng càn quét bên ngoài, mưa lớn đầm đìa, nhưng bên trong nhà lại yên ắng cực kỳ, chờ đến khi dầu trong ngọn đèn dần cạn, ánh sáng vụt tắt, thì nó mới cử động cơ thể.
Khi phát hiện ra bên ngoài cửa sổ có khí tức quen thuộc, thì Sesser cuối cùng cũng nhúc nhích, cánh tay rắn rỏi chống lên mép thùng, cứ như vậy giao nhân đã rời khỏi thùng gỗ cao hơn nửa người, cái đuôi nó dạo chơi trên sàn nhà, Sesser đi đến phía cửa sổ.
Có thể nghe thấy tiếng gió lọt qua khe cửa, cũng có thể từ đó nhìn thấy được một ít tình hình bên ngoài.
Chiếc đuôi be bé của giao nhân nhỏ bơi lướt trong màn mưa, chậm rãi bơi đến bên cửa sổ, dường như đã phát hiện ra khí tức quen thuộc của đồng loại, nên giao nhân nhỏ đã phát ra tiếng kêu non nớt.
Sesser không đáp lại bé giao nhân, nó lạnh lùng nhìn tên nhóc không nghe lời trước mặt, khí tức của giao nhân lập tức tràn ra, dọa cho giao nhân nhỏ nhảy dựng một hồi, chỉ kịp cắp cá khô nhỏ đi chứ không kịp để lại quà cho Kì Thời, nó vội vãi bỏ chạy mất tăm.
Giao nhân nhỏ không nghe lời của Sesser, mà lén la lén lút lên bờ gặp nhân loại, đã vậy còn bị nhân loại dụ dỗ cho ăn.
Quả nhiên, loài người vẫn là phường tham lam và xảo quyệt.
Đuôi của giao nhân chuyển động, vết nước lăn dài trên mặt đất.
Sesser đi đến căn phòng mà Kì Thời đang ở, nó nhìn nhân loại đang ngủ trên giường, người này vẫn ấm áp vô hại và mang khí tức sạch sẽ như cũ, nhưng những ký ức đã phủ bụi xưa cũ chợt xộc thẳng lên não, đám người mang bộ mặt giả tạo, cơn đau trên đuôi và cả cảnh tượng đầy máu kia nữa, tất cả đều lấp đầy con ngươi đỏ tươi của Sesser.
【Tít, giá trị hận thù của NPC giao nhân +1, giá trị hận thù hiện tại của NPC giao nhân: 92】
【Tít tít tít, CẢNH BÁO ĐỎ, hiện tại quái vật đang có hành vi mất khống chế nên cực kỳ nguy hiểm, yêu cầu ký chủ nhanh chóng chạy ra khỏi đây thật xa!】
Sesser tiến sát bên giường, tiếng ca huyền ảo cổ xưa phát ra từ cổ họng nó khiến cho Kì Thời rơi vào huyễn cảnh do nó dệt nên, giao nhân vươn tay ôm người vào lòng, nó cúi đầu xuống, răng nanh sắc bén tì lên cổ của Kì Thời.
...
Kì thời thiêm thiếp chìm vào một cơn mơ, trong giấc mơ đó thân cậu đang được biển lớn vô tận bao quanh, dưới thân có một chiếc thuyền nhỏ, thuyền nhỏ trôi dạt không biết sẽ về nơi đâu.
Đại dương bao la không nhìn thấy bến bờ, trên đầu là trời xanh cao ngút, Kì Thời lùa tay qua làn nước, cảm giác lành lạnh man mát rất dễ chịu, đột nhiên, có thứ gì đó dưới biển đụng vào ngón tay cậu, Kì Thời rút tay lại, nhìn xuống mặt biển.
Một con giao nhân với cặp mắt đen tuyền thò đầu lên, đôi mắt ám trầm đó trừng thẳng vào Kì Thời.
Kì Thời chỉ cảm thấy quen thộc, hình như cậu đã gặp qua con giao nhân này ở đâu rồi. Con giao nhân đó nhìn cậu, đuôi nó bồng bềnh chìm nổi, máu tươi dần dần tràn ra.
Máu của giao nhân nhuộm đỏ sắc biển, bầu trời vốn trong xanh đột ngột tối sầm, mặt biển êm ả xuất hiện vài con sóng dữ, lật ngã chiếc thuyền nhỏ của Kì Thời.
Kì Thời rơi vào lòng biển sâu, cơ thể như có sức nặng ngàn cân, khiến cậu cứ liên tục chìm xuống, những gợn sóng lăn tăn ánh sáng ẩn hiện trong mắt Kì Thời, tầm nhìn của cậu dần dần trở nên trầm lắng.
Trong cơn choáng váng, cơ thể cậu như bị thứ gì đó vướng víu bám lấy khiến cậu không thở được, buộc Kì Thời phải mở mắt ra, bản năng sống còn của cơ thể khiến Kì Thời bắt lấy cánh tay của giao nhân.
Sau khi bắt được giao nhân, hai tay cậu bám lấy cổ nó, dùng sức kéo nó lại gần trong làn nước, khóe môi cậu chạm vào đôi môi của giao nhân, cậu chẳng kịp tránh khỏi răng nanh sắc nhọn của nó, mà luồng thẳng lưỡi vào tách hàm răng của nó ra, gấp gáp cuốn lấy nguồn không khí trong miệng nó.