Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 19: Rừng trúc và mai xanh (7)



Editor: tuanh0906

"Không muốn chết thì giữ chặt cho ta." Lăng Diệu Diệu sau lưng mồ hôi ướt đẫm, nàng dùng hết sức nắm lấy một đầu cột buồm, cột buồm đột nhiên chìm xuống, đại hán ôm lấy một đầu khác, những mảnh vụn nổi trên mặt nước vẽ ra từng vệt máu trên mặt hắn.

Liễu Phất Y ôm Mộ Dao bị thương ngồi trên mui thuyền, quần áo hai người ướt đẫm, Mộ Dao đang bất giác run lên bần bật. Liễu Phất Y lòng nóng như lửa đốt, chàng cau mày nhìn xuống dưới: "Diệu Diệu, muội làm được không?"

"Được... được..." Lăng Diệu Diệu dùng hết sức lực, dẫm cả chân vào trong nước cố gắng kéo đem người nọ kéo đến mạn thuyền.

"Cảm ơn, cảm ơn nữ hiệp." Đại hán ba chân bốn cẳng bò lên, nước mắt nước mũi lẫn lộn tê liệt ngã xuống khoang thuyền.

Lăng Diệu Diệu bước qua thân thể mềm nhũn của hắn đi về phía Liễu Phất Y, nàng lau nước trên mặt: "Chúng ta còn cách bờ sông gần nhất bao xa? Thuyền này không đi được bao xa nữa..."

"Sắp tới rồi." Liễu Phất Y sắc mặt ngưng trọng nhìn ra xa phía trước, bỗng nhiên có ánh trăng chiếu lên mặt chàng. Lăng Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn, mây đen đã tản ra, ánh trăng sáng lại xuất hiện.

Khắp nơi dày đặc xương cốt, trên bầu trời Cửu Huyền Thu Yêu Tháp vẫn đang xoay tròn, thỉnh thoảng có mấy con Thủy quỷ vừa ló đầu đã bị đánh thành bột phấn.

Thuỷ quỷ trên sông Uyển đã mất thế công.

"Vào bờ rồi, vào bờ rồi..." Người đàn ông may mắn sống sót lẩm bẩm nói, nhìn thấy bờ sông lờ mờ từ phía xa hắn không ngừng niệm a di đà phật.

Lăng Diệu Diệu nhìn vào trong khoang thuyền mấy lần, cả chuột và dế đều chạy r ngoài hết, nhưng lại không có người sống. Nàng trong lòng bồn chồn: "Liễu đại ca, Mộ Thanh còn ở bên trong... Ta đi xem hắn."

"A Thanh còn chưa ra?" Mộ Dao cả kinh, tựa hộ nghĩ tới cái gì, sắc mặt nàng dịu đi một chút: "Trên người đệ ấy có vòng thu yêu, hẳn là ứng phó được."

Liễu Phất Y đặt Mộ Dao xuống, nhẹ giọng nói: "Nàng ngồi đi, ta đi xem."

Lăng Diệu Diệu vắt nước trên váy, xắn váy lên đến bắp đùi sau đó nhanh chóng đi theo.

Liễu Phất Y đi được hai bước lại đột nhiên dừng lại, Lăng Diệu Diệu đi theo phía sau thiếu chút nữa đụng phải chàng, giọng nói Liễu Phất Y vang lên: "A Thanh?"

Mộ Thanh đã từ trong khoang thuyền bước ra.

Bộ dáng của hắn khiến mọi người bị dọa đứng hình. Nơi hắn đi tới dường như nước sông đều bị nhuộm thành màu máu. Mái tóc đen ướt sũng dính vào sườn mặt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi cũng xám trắng, chỉ có đôi mắt đen nhánh, ánh mắt giống như tia chớp cắt ngang bầu trời trước cơn mưa. Lăng Diệu Diệu nhìn thấy miệng vết thương đã khép lại của hắn đang không ngừng đổ máu, cổ tay áo bên trái cũng đã bị máu nhuộm đỏ.

Đây là...

Khủng khiếp hơn chính là có rất nhiều Thủy quỷ không sợ chết bám theo phía sau Mộ Thanh tranh nhau hấp thu máu tươi trong nước, khiến hắn như bị đám mây đen khổng lồ bao vây.

Lăng Diệu Diệu vừa thấy vậy thì biết ngay Hắc liên hoa nhất định là bị tổn hại rất lớn. Phàm là hắn còn có một chút sức lực, hắn tuyệt đối sẽ không mặc kệ phía sau còn sống nhiều yêu vật như đám châu chấu thế.

"A Thanh...... đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Phất Y lập tức đưa tay ra đỡ, lại bị hắn hung hăng đẩy ra: "Đừng chạm vào ta."

Hắn đi vòng qua Lưu Phất Y đang sững sờ, trong mắt tràn đầy lệ khí bị mất kiểm soát, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Lăng Diệu Diệu trong chớp mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn Mộ Dao một cái, thần sắc vô cùng phức tạp.

"Ngươi không sao chứ......" Lăng Diệu Diệu thấy bộ dạng hắn, do dự không biết có nên đỡ hay không.

Mộ Thanh lại đến gần nàng trước một bước, cơ thể gần như dựa cả lên người nàng.

"Ấy, bám chắc, bám chắc." Lăng Diệu Diệu gian nan đỡ được hắn, chậm rãi đi về phía Mộ Dao.

"Miệng vết thương của ngươi sao lại rách ra rồi?" Nàng thấp giọng hỏi, hồi lâu không thấy hắn trả lời, quay đầu lại mới phát hiện Hắc liên hoa hơi thở suy yếu, hàng mi dài rũ xuống, mắt hơi khép lại.

"Cố gắng một chút, đừng ngất, chúng ta sắp lên bờ rồi."

Hắn cự nự giận dỗi, không cho Liễu Phất Y cõng, nếu là không đi được nàng làm sao cõng nổi hắn.

"Không chết được..." Hắn lông mi giật giật, hơi thở mong manh cười lạnh: "Không mệt chết cô được."

"......"

"A Thanh, ta có lời muốn hỏi đệ." Mộ Dao nhìn chằm chằm Mộ Thanh, sắc mặt nghiêm túc lạ thường.

Diệu Diệu có chút kinh ngạc: "Mộ tỷ tỷ..."

"Không sao... A tỷ hỏi đi." Trong mắt Mộ Thanh phản chiếu ánh trăng thanh lãnh, đối mặt tỷ tỷ, khóe môi hiếm có lộ ra một nụ cười mỉa mai.

"Vừa rồi ta bắt một con tiểu yêu tới hỏi mới biết được Quỷ Vương của bọn họ bị người Mộ gia giết, cho nên mới gọi toàn bộ Thuỷ quỷ trên sông Uyển tới trả thù. Ta hoàn toàn không biết việc này..." Ánh mắt nàng trong sáng, cố tình nhấn mạnh ba chữ "người Mộ gia".

"Là ta giết." Hắn cực kỳ bình tĩnh ngắt lời.

"A Thanh, đệ..." Mộ Dao cả giận: "Tổ huấn là gì đệ có nhớ rõ không? Oan có đầu nợ có chủ, yêu quái gây hại mới có thể thu phục, vô cớ lạm sát... Đệ và đám yêu quái đó có gì khác nhau."

Nàng nghĩ đến tiếng kêu thảm thiết của nửa chiếc thuyền, bao nhiêu người sống sờ sờ nháy mắt bị chôn vùi ngay trước mặt nàng, mà nàng chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Trái tim co rút đau đớn, nàng chỉ vào mặt sông trắng xoá, thần sắc nghiêm khắc răn dạy: "Đệ có biết bởi vì đệ cậy mạnh hiếu thắng, có biết bao nhiêu người vô tội bỏ mạng dưới dòng sông này?"

Lăng Diệu Diệu cảm thấy lồ ng ngực Mộ Thanh phập phồng ngày càng kịch liệt, vội vàng xen mồm: "Mộ tỷ tỷ, không phải hắn vô cớ lạm sát, hắn là vì..."

Eo đột nhiên bị Mộ Thanh hung hăng nhéo một cái, nàng lập tức im miệng, vẻ mặt bất mãn nhìn về phía Hắc liên hoa.

"Cậy mạnh... hiếu thắng." Hắn khẽ nâng mí mắt, cố gắng kìm nén tinh lực đang tan rã, khẽ cười: "Tỷ tỷ nói đúng, đều là ta sai."

Lăng Diệu Diệu bái phục hai chị em nhà này.

Vì sao Mộ Thanh không giải thích? Vô duyên vô cớ tức giận cái gì? Còn Mộ Dao nữa, đã tới nước này, việc đầu lại là hưng sư vấn tội...

"Ờ ờm, ta ngắt lời một chút." Lăng Diệu Diệu dùng hết sức đỡ lấy thân thể Mộ Thanh, sau lưng lại toát ra một tầng mồ hôi nóng: "Muốn đánh muốn chửi, chúng ta từ từ nói. Mộ tỷ tỷ, tỷ xem hắn bị thương thành như vậy..."

Mộ Dao thoáng hòa hoãn sắc mặt nói: "A Thanh, đệ lại đây cho ta xem xem."

"A tỷ..." Hắn lại giữ chặt Lăng Diệu Diệu không chịu đi: "Có phải ta chết thì tốt rồi?"

Mộ Dao thay đổi sắc mặt: "Đệ nói bậy cái gì?"

Lăng Diệu Diệu cắn răng kéo Hắc liên hoa đi về phía trước, máu nóng của hắn lại dính vào váy nàng, kéo sau một lúc trên người đột nhiên nặng trĩu...

"Ấy ấy ấy..." Lăng Diệu Diệu đại kinh thất sắc, Hắc liên hoa hoàn toàn ngất đi rồi.

Liễu Phất Y sải bước chạy tới, nâng Mộ Thanh dậy cõng trên lưng. Chàng ngước mắt, ánh mắt trấn định khiến người an tâm: "Dao Nhi, Diệu Diệu, mang A Thanh lên bờ trước. Nơi này hẳn là rừng Thanh Trúc, đêm nay chúng ta ở trong rừng tạm chấp nhận một đêm."

Đại hán nằm thẳng trên thuyền giật mình hoảng hốt, ba chân bốn cẳng bò dậy: "Ta... Đừng quên ta..."

***

"Tằng kinh thương hải nan vi thủy trừ khước Vu sơn... không phải vân." Giọng nói người phụ nữ mềm mại dịu dàng như dải lụa mượt mà nhẹ lướt trên cát, làm người lỗ tai tê dại.

(Không có sông nào đối với người đã vượt qua đại dương, và không có mây đối với người đã vượt qua núi. Ý là với một người đã có những trải nghiệm tuyệt vời, những trải nghiệm bình thường trở nên mờ nhạt khi so sánh.)

Nàng dừng một lát, sau đó sâu kín thở dài một tiếng.

"Tiểu Sanh Nhi, lại đây. ta chải đầu cho con."

Trong gương tối tăm, màn lụa đỏ như máu, một đôi tay ngọc mềm mại không xương cầm chiếc lược gỗ, nhẹ nhàng chải: "Tóc con ta giống cha." Trong gương xuất hiện một đôi mắt, đuôi mắt nhếch lên như nước mùa thu, nàng cúi người nhìn vào gương, khuôn mặt tuyệt mỹ trong gương dịu dàng mỉm cười: "Vừa đen vừa bóng."

"Tóc lại dài rồi..." Nàng khẽ nói, thở dài lo âu: "Nếu tóc con không dài thì tốt."

Tay nàng trượt xuống theo mái tóc đen nhánh của hắn, nhẹ nhàng vuốt v e.

"Cạo trọc là sẽ không dài nữa mà." Một đôi mắt đen nhánh như hai quả nho, đứa trẻ trong gương cắn ngón tay, chân chưa chạm tới đất, lắc lư trên ghế.

"Lời nói trẻ con." Người phụ nữ che miệng cười: "Cạo hết vẫn sẽ dài..." Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu của nàng hiện lên sự tuyệt vọng: "Cũng giống như có một số việc, bất luận thế nào... cũng không có cách."

Hắn cắn móng tay lẩm bẩm, hàng mi dài che mắt.

"Mặt trời không lặn được không?"

"Mẹ đừng để con đi được không? Con không muốn ra đường..."

-----

"Nghiệt chủng." Một roi đánh xuống: "Còn không nhận sai sao?"

Thiếu niên bị roi quất ngã, sống lưng nhô lên, thấy rõ xương bả vai. Hắn quỳ rạp trên mặt đất, không rên một tiếng.

Người đàn ông trung niên sắc mặt phức tạp nhìn chằm chằm hắn, hồi lâu mới nói: "Ngươi đúng là đứa cứng đầu."

Trong căn phòng chứa củi tối tắm, bọn hạ nhân nhỏ giọng chỉ trỏ: "Quả nhiên là tai họa trời sinh... Dạy dỗ thế nào cũng không tác dụng."

"Nếu không phải vì tiểu thư......"

"Hừ, lão gia phu nhân đã có lòng tốt mà tiểu tử này vẫn còn không biết thân biết phận."

"Suỵt..."

Hai người ngậm miệng, một cái bóng xuất hiện trước mặt họ, thì ra thiếu niên mười mấy tuổi kia không biết khi nào đã đứng trước mặt ngửa đầu nhìn bọn họ.

Đôi mắt đầy vẻ trẻ con kia thật đẹp, tựa như mặt hồ mùa thu tràn ngập ánh sao,đáng tiếc bên trong toát ra một cỗ lạnh thấu xương khiến người ta không dám đến gần: "Rốt cuộc ta là con của ai?"

"Thiếu gia... ngài đùa cái gì vậy." Người hầu cao gầy cười rung cả lồ ng ngực: "Lúc ngài ba tuổi đã được phu nhân nhặt về từ ổ yêu quái, ở đó chỉ có xương cốt, không có người sống. Làm sao biết cha mẹ ngài là người mệnh khổ nhà nào."

Mất cha mẹ từ ba tuổi? Không thể nào, không có khả năng...

Khuôn mặt phản chiếu trong gương, nói chuyện vui vẻ với hắn... Rõ ràng lúc đó, bà ấy vẫn còn sống.

Những người đó vì sao phải lừa hắn?

-----

"Ngươi bắt yêu vui vẻ như vậy, còn nhớ người mẹ dưới suối vàng của ngươi không, Tiểu Sanh Nhi?"

"Vĩnh dạ vì mộ, ly ca vì sanh..."

"Không thể nào, vì sao ta không nhớ gì cả?"

"Đương nhiên ngươi không nhớ được..." Giọng nói kia phát ra tiếng cười chói tai: "Ngươi đã sớm là con chó của Mộ gia, chuyện quá khứ đều nên quên hết, không phải sao?"

Tay cầm vòng thu yêu của hắn đè lên cổ đối phương, gần như bóp nghẹt cổ con yêu quái hình thành từ đám mây đen kia, ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn không thể khống chế: "Ngươi biết bao nhiêu, khai hết ra cho ta."

Thủy quỷ cười to không ngừng: "Sống có gì đáng lo, chết có gì đáng sợ? Người đáng thương, ta chết không đáng tiếc..."

"Vậy ngươi muốn cái gì?"

"Ta muốn dùng máu của ngươi để trao đổi."

***

"Khụ..." Hắn vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của thiếu nữ, ngay sau đó có người nâng mặt hắn thô bạo vặn sang một bên: "Nhổ ra, đừng nuốt, sẽ sặc chết."

"......" Máu theo bờ môi chảy tới trên cỏ, lúc này hắn mới có thể khàn khàn lên tiếng: "Cô... nhẹ một chút..."

"À." Lăng Diệu Diệu xấu hổ thu tay lại: "Thực xin lỗi, ta làm đau ngươi sao?"

Làm đau? Suýt nữa bị vặn gãy cổ được chưa.

Cảnh vật trước mắt hắn trở nên rõ ràng. Không trung xanh thẳm, bên bờ là rừng trúc rậm rạp cao ngất, thỉnh thoảng có tiếng chim hót lanh lảnh, ánh nắng sớm rơi trên chóp mũi. Hắn phát hiện trên người phủ kín bằng xiêm y của Lăng Diệu Diệu, trên đó còn còn sót lại một chút hương hoa quế đặc trưng của thiếu nữ Giang Nam.

"Cũng may ngươi biết cố gắng, một đêm đã tỉnh." Lăng Diệu Diệu ngẩng đầu lặng lẽ liếc nhìn Mộ Dao và Liễu Phất Y ở cách đó không xa đang dựa vào nhau nhắm mắt dưỡng thần, hạ giọng nói: "Tỷ tỷ ngươi không phát hiện ra manh mối."

"Cô ở chỗ này trông suốt một đêm sao?" Hắn ngước mắt lên, nhìn thấy quần áo ướt trên người Lăng Diệu Diệu còn chưa thay, tóc nàng thấm ướt, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, dưới mắt có hai quầng thâm rất rõ, chật vật thật sự.

Lăng Diệu Diệu ngáp một cái, cười nói: "À, cũng không phải đặc biệt trông chừng ngươi, ta mất ngủ nên không có việc gì làm, ngươi biết đấy."

Tác giả có lời muốn nói:

Vấn đề của Mộ Thanh tạm thời không nói quá rõ, sau này sẽ chậm rãi vạch trần.