Nửa đêm, đèn lồng trong ngoài cung đỏ rực như lửa, yến tiệc linh đình mãi tới nửa đêm, dường như nơi này tập trung toàn bộ náo nhiệt của kinh thành.
Tương phản với điều đó, Phượng Dương cung yên tĩnh ngột ngạt, trong bóng tối chỉ có một chiếc đèn được thắp sáng chiếu vào vô số cặp mắt đang mong chờ, màu cam đỏ lập loè trong đêm.
Một thiếu nữ ngồi nghiêng bên đèn, làn váy đỏ dài phết đất, lười biếng dựa trên giường mỹ nhân, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên cằm nàng ta, làn da nàng lộ ra vẻ lạnh lẽo mềm mại, đầu ngón tay cầm một chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve lấy ra từ trong hộp.
Các đạo sĩ quỳ thành một hàng, chờ mong nhìn chiếc hộp được người quỳ đầu tiên mở ra, không dám nói lời nào.
Tới gần cuối năm, Thiên tử bận rộn xử lý sổ con tồn đọng, đã nhiều ngày không quản việc hậu cung, cho nên Khâm Thiên Giám hoàn toàn trở thành thiên hạ của Đoan Dương. Ngay cả ngày vui như ăn Tết, Đế cơ cũng đóng cửa không ra, say mê thử mặt nạ.
Bởi vì không thể làm Đế cơ vừa lòng, chỉ trong mười ngày, nàng ta đã bí mật đánh chết năm người. Mặc dù Khâm Thiên Giám nuôi nhiều người rảnh rỗi, nhưng cũng không chịu nổi bị nàng ta tra tấn như vậy. Huống chi trong lòng bọn họ đã xác định, Đế cơ đã hoàn toàn điên rồi.
Khuôn mặt kiều diễm như hoa kia trong mắt bọn họ không khác gì ác mộng.
Đeo lên mặt nạ, Đoan Dương dùng ngón trỏ chậm rãi vuốt phẳng nếp uốn bên tai, vô tư sờ mó khuôn mặt hoàn toàn khác lạ, sau đó hài lòng thở ra một hơi. Chiếc gương trước mắt bỗng nhiên rung lên, nàng ta ngẩng đầu, phát hiện ra là bàn tay cầm gương của cung nữ gầy gò đang run rẩy.
"Bội Vân." Nàng ta nhẹ nhàng mở miệng, chăm chú nhìn vào đôi mắt chuyển động mất tự nhiên của Bội Vân, cười nói: "Ngươi thấy có giống không?"
Lúc trước sau khi ốm dậy Bội Vân như bị ai đó hút khô tinh khí, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, khiến đôi mắt có vẻ to dị thường, nàng lo lắng sợ hãi nhìn Đế cơ: "Hồi Điện hạ... giống."
Đế cơ rất có hứng thú đứng lên, nâng lên cằm Bội Vân, nhìn môi nàng run rẩy: "Giống như đúc sao?"
"Như đúc... giống như đúc... Nô tỳ... gần như không biệt được." Bội Vân ấp úng trả lời.
Đế cơ bây giờ làm nàng có chút sợ hãi.
"Rất tốt." Đế cơ xoay người đi tới, đôi mắt như lưu li màu hạt dẻ hơi sáng lên, mang theo ý cười, vẻ mặt sung sướng lại xuất hiện trên khuôn mặt quạnh quẽ, trông có vẻ không hợp.
Mấy đạo sĩ nhìn nhau, nhanh trí dập đầu xuống đất, đồng thời lên tiếng:
"Chúc mừng Đế cơ."
Chúc mừng cái gì chứ? Nghĩ vậy, trong lòng mọi người kêu khổ không ngừng. Bọn họ quỳ rạp trên mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy làn váy kéo dài trên đất của nàng ta, nó như phủ kín lên trái tim mọi người không một kẽ hở.
"Thay quần áo, chuẩn bị ngựa." Đoan Dương thu lại nụ cười, bước nhanh vào nội điện.
"Đế cơ, Đế cơ đi đâu vậy..." Bội Vân giữ nàng ta lại, hồi lâu mới dám lên tiếng khuyên: "Hôm nay... hôm nay là giao thừa, ngài không tham gia cung yến, lát nữa... nhất định Bệ hạ sẽ đến hỏi."
Đoan Dương dừng bước, quay đầu nhìn cánh tay Bội Vân, ánh mắt lại chuyển lên người mấy đạo sĩ đang quỳ trên đất không dám đứng dậy, không rõ hỉ nộ.
"Đúng rồi, suýt nữa quên mất một chuyện." Sau một lúc, nàng ta chậm rãi cười: "Chư vị ái khanh, vất vả."
Nói xong vẫy tay, thị vệ trong Phượng Dương cung tiến lên vây quanh, đám đạo sĩ nghe thấy tiếng áo giáp va chạm sàn sạt bên tai, bóng đen che phủ đỉnh đầu, bọn họ chậm rãi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy nàng mỉm cười, môi đỏ hé mở: "Trên đường đến hoàng tuyền... làm bạn với nhau đi."
--------
Thái dương còn không có dâng lên tới, ngoài cửa sổ hồng diệp như hỏa, phiến lá thượng treo thanh sương, chim chóc trù pi đều tựa mang theo tiếng vang.
Mặt trời còn chưa mọc, ngoài cửa sổ lá cây đỏ như lửa, trên phiến lá cây còn treo sương sớm, chim hót líu lo vang vọng.
Liễu Phất Y dậy sớm, gặp phải Mộ Dao cũng ra khỏi phòng.
"Phất Y, chàng sớm đi đâu vậy?" Mộ Dao có chút kinh ngạc.
"Ra phố mua sàng tre mới." Liễu Phất Y thở dài, vừa chỉnh tay áo vừa nói:
"Sàng tre của chúng ta bị Diệu Diệu mang đi làm bẫy chim, ta nghĩ chắc không dùng được nữa."
Nhớ tới hình ảnh đó, Mộ Dao buồn cười, nàng cuộn ngón tay lên che miệng, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh.
"Dao Nhi, chúng ta cùng đi đi." Liễu Phất Y nhìn nàng cười, tự nhiên vươn tay nói: "Bọn họ còn chưa dậy đâu, không trông chờ vào được."
Mặt Mộ Dao hơi đỏ, biết rõ không có người, vẫn là có tật giật mình nhìn quanh trái phải, sau đó vội càng đặt tay vào tay chàng.
Gương mặt tuấn tú của Liễu Phất Y hiện lên một nụ cười, chàng nắm chặt tay nàng, mang nàng ra cửa.
Vì là Tết nên hầu hết các cửa hàng thủ công nhỏ trong thị trấn đều đóng cửa, chỉ có một cửa hàng còn mở, cũng không có khách.
Lão bản nương thất thần dựa vào quầy hàng, chậm chạp đan sọt tre. Ngay cả lúc Liễu Phất Y cúi người cầm sàng tre lên lựa chọn, bà ấy cũng không nhìn lên.
"Cho nàng xem này." Liễu Phất Y vừa nói vừa đưa cho Mộ Dao, ngữ khí rất nhẹ nhàng, như một đứa trẻ nhìn thấy đồ tốt đem khoe với đồng bọn.
Mộ Dao lắc đầu, sau đó ngượng ngùng nói: "Ta... ta cũng không biết chọn."
Liễu Phất Y cười một tiếng, thả xuống: "Đều là tròn, không có gì để chọn."
Cửa hàng chỉ có hai ba gian, rất chật chội, phía trước là quầy hàng, phía sau chỉ dùng bình phong ngăn lại, đó là phòng ngủ. Thỉnh thoảng có bóng một người đàn ông ôm mấy đứa trẻ lướt qua.
Mộ Dao nhìn quanh bốn phía, đồ đạc trong nhà đều rất cũ kỹ, nóc nhà có vài lỗ thủng, phía dưới đặt lu hứng nước mưa, có vẻ là gia cảnh rất khó khăn, ngay cả năm mới cũng không được nghỉ.
Liễu Phất Y cũng nhìn ra điểm này, chọn xong sàng tre, khi trả tiền chàng đưa thêm một khối bạc vụn, ôn hòa cười nói: "May mà có lão bản mở quán, nếu không chúng ta không biết đi đâu mua sàng tre."
Lão bản nương ngạc nhiên nở nụ cười, liên tục nói cảm ơn.
"Mẹ." Một cậu bé đi vòng qua bình phong, chân trần chạy ra, trong lòng ngực ôm một cái hộp đang mở: "Con có thể lấy một ít tiền trong này không?"
Trong hộp gỗ đựng một số đồ dùng, tầng dưới cùng là bạc vụn, còn có mấy viên trân châu, có lẽ là hạt châu trên quần áo quý nhân đánh rơi, thằng bé ôm hộp chạy tới làm chúng kêu lạch cạch.
Đồ trong hộp rõ ràng rất quý giá đối với bọn họ, sắc mặt lão bản nương lập tức thay đổi, bà giật lấy chiếc hộp ôm vào lòng, trách mắng: "Muốn chết hả?
Ai cho con cầm nó chạy lung tung."
Mắng hài tử vài câu xong bà duỗi tay định đóng lại hộp.
Mộ Dao vô ý cúi đầu thoáng nhìn, đang xoay người định đi bước chân bỗng dừng lại.
"Làm sao vậy?" Liễu Phất Y vừa quay đầu đã thấy đôi mắt nàng nhìn chằm chằm chiếc hộp, sắc mặt có chút trắng bệch: "Dao Nhi?"
Mộ Dao đi tới vài bước, hơi thất thố nhìn tờ giấy dán bên cạnh chiếc hộp, tờ giấy vàng chỉ lộ ra một góc, trên góc vẽ đồ đằng phức tạp đã phai màu.
Liễu Phất Y theo ánh mắt nàng nhìn một hồi mới nhận ra, hình vẽ đó...
Nàng chỉ vào chiếc hộp, nói: "Cái đó, ta có thể xem được không?"
Lão bản nương nhìn nàng, nghi hoặc rút ra tờ giấy, thì ra nó khá dày, là một phong thư. Phong thư có vẻ khá cũ, góc của nó ố vàng và giòn, cầm ra ánh sáng nhìn như lá khô.
Mộ Dao nhìn chằm chằm hình vẽ đồ đằng trên phong thư: "Đây là ký hiệu của Mộ gia ta."
"À." Lão bản nương híp mắt, tựa hồ là suy nghĩ một lúc: "Cô nương họ Mộ?"
Mộ Dao ngẩng đầu, vội vàng nói: "Ta là gia chủ hiện giờ của Mộ gia, ta tên là Mộ Dao..."
"Không." Lão bản nương lắc đầu: "Ta không quen cô."
Bà cố gắng suy nghĩ hồi lâu: "Phong thư này bị gửi trả lại, vào khoảng sáu bảy năm trước."
"Có một người phụ nữ họ Bạch từ nơi khác tới, rất xinh đẹp." Bà khoa tay miêu tả: "Nàng loanh quanh ở đây vài ngày, hình như đang tìm ai đó."
"Nàng nghe nói trượng phu ta làm việc ở bến tàu, có thể nhờ người đưa thư, vì vậy đã viết hai phong thư gửi ở chỗ ta. Một phong gửi cho họ Mộ, một phong gửi cho... họ Bạch, đại khái là nhà mẹ đẻ."
"Gửi cho họ Bạch là cái này." Bà chỉ vào thư: "Không gửi được, người đưa thư trả lại, lúc trả lại thì nàng đã đi rồi. Ta vốn định mở ra xem, nhưng mở không được nên vẫn giữ nó."
Ký hiệu của Mộ gia trên thư không chỉ có tác dụng cảnh báo mà còn là phong ấn, in lên bì thư, nội dung tuyệt mật, không thể để người ngoài biết.
Sáu bảy năm trước, chẳng phải chính là... đêm trước ngày Mộ gia diệt môn?
Không ngờ Bạch Cẩn đã tới Vô Phương Trấn vào thời điểm đó.
Mộ Dao há miệng thở dốc, tiếng nói khô khốc: "Bạch Cẩn... là mẫu thân ta."
Nàng vươn tay: "Có thể... cho ta xem được không?"
Đầu ngón tay nàng in lên bì thư, ánh sáng chợt lóe lên, ký hiệu biến mất. Mộ Dao và Liễu Phất Y nhìn nhau, sau đó nàng run tay, rút ra phong thư.
"Cha mẹ thân khải:
Nữ nhi Bạch Cẩn đến Vô Phương Trấn, nhưng không thấy tung tích Oán nữ.
Nghĩ tới những việc gần đây xảy ra trong nhà con cảm thấy bất an, sợ rằng việc có liên quan đến Oán nữ là nhân quả do trước đây gây nên. Từ nhập thu tới nay, con ho ra máu nghiêm trọng, e là không còn nhiều thời gian, nên để lại thư gửi cha mẹ huynh trưởng, đề phòng bất trắc."
--------
"Chít chít......"
"Chít chít......"
Lồng sắt treo trên cao đung đưa lắc lư, chim nhỏ đập cánh từ xà ngang xuống rơi xuống, nghiêng đầu nhìn máng ăn trống rỗng, đầu nó quay tới quay lui, đôi mắt đen như hạt đậu đầy vẻ ngơ ngác.
Chân trời vừa nổi lên bụng cá trắng, Lăng Diệu Diệu mơ hồ nghe thấy âm thanh đó, nàng giãy giụa bò dậy, nheo mắt ngồi trên giường.
Nhờ vào tinh thần trách nhiệm mãnh liệt, vào sáng sớm đông rét lạnh, nàng bóp hổ khẩu để chính mình tỉnh táo hơn một chút, sau đó tay chân nhẹ nhàng bò về phía mép giường, chuẩn bị bước qua người trên giường, đi xuống lấy hạt kê.
"Làm sao vậy?" Thiếu niên quay đầu nhìn nàng, trong mắt hàm chứa ánh nước mềm mại.
"Cho chim ăn." Lăng Diệu Diệu khoác thêm áo, gương mặt đỏ bừng vì ngủ, thấp giọng nói: "Ngươi xem, nó kêu đó."
Đợi một hồi không thấy người có động tác, nàng đẩy hắn, cười nói: "Tránh đường một chút."
Mộ Thanh không có ý để nàng qua, ngưng mắt nhìn nàng: "Ngủ đi, lát nữa ta cho nó ăn."
"Tin được ngươi mới là lạ." Lăng Diệu Diệu cúi đầu làm mặt xấu với hắn, buộc xong áo, nàng dùng cả tay lẫn chân vượt qua hắn.
Mộ Thanh nằm yên tại chỗ không nhúc nhích, ngoan ngoãn cho nàng bước một chân qua, sau đó đột nhiên duỗi tay giữ chặt eo nàng.
Lăng Diệu Diệu bị bắt cưỡi lên người hắn: "......"
"...... Ngươi để ta qua đi." Lăng Diệu Diệu quỳ gối trên giường, duỗi tay chống bên cạnh người hắn, bị động tác tiến thoái lưỡng nan này kéo đau cả đùi, nàng dùng tay phải vỗ lên mu bàn tay hắn đang đặt trên eo.
Mộ Thanh giữ chặt nàng không bỏ, nghiêm túc nói sang chuyện khác: "Ngày hôm qua đón giao thừa."
"À." Lăng Diệu Diệu mờ mịt chớp đôi mắt, suy nghĩ nửa ngày mới hiểu ra.
Ý hắn là ngày hôm qua thức đêm thì hôm nay nên ngủ thêm một chút.
...... Thật là biết ngụy biện.
"Ngươi cứ ngủ đi." Nàng kéo cánh tay hắn xuống, chân thành đảm bảo: "Ta cũng không dậy nổi, ta cho chim ăn xong sẽ về ngủ tiếp."
Hắn không nói gì mà chỉ dùng đôi mắt ngập ánh nước nhìn nàng.
"Thật sự." Lăng Diệu Diệu bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi trên trán đổ mồ hôi, chán nản nhìn hắn hồi lâu: "Vậy... vậy ngươi để ta quay lại."
Không cho ăn thì không cho ăn, quay lại nằm là được rồi chứ, đầu gối nàng bắt đầu đau...
"Diệu Diệu có mệt không?" Nàng cảm giác được hai tay ôm eo nàng của hắn đè xuống, đôi mắt Mộ Thanh đen nhánh, lông mi khẽ động, mặt đầy vô tội nhìn nàng, nhẹ nhàng nói từng chữ: "Ngồi đi."
"......" Nàng kiên cường thủ vững trận địa, dùng cả tay lẫn chân bò ra ngoài:
"Không được, không được, cái đó... ta rất nặng."
Lông mi nàng chớp liên tục, nghiêm túc đe dọa: "Thật sự, sẽ đè bẹp bụng ngươi đấy." Nàng vội vàng bẻ tay hắn, vô ý cào ra mấy cái vệt trắng trên mu bàn tay hắn: "Mau... cho ta xuống."
Tay hắn ôm nàng, nhẹ nhàng giữ lấy nàng đẩy về phía sau một chút sau đó đè xuống như đẩy công tắc âm lượng: "Sẽ không. Không tin nàng thử xem?"
Lăng Diệu Diệu như mèo bị dẫm vào bẫy, lập tức xù lông.
"Chít chít......"
"Chít chít......"
Chim hỉ thước nhảy nhót hai cái, phát hiện kêu to tốn công vô ích, nó ủ rũ súc vào một góc, bi thương dùng cái mỏ chải vuốt lông chim.
Lăng Diệu Diệu từ bỏ giãy giụa, bất chấp tất cả ngồi trên người hắn, nắm lấy một mảnh góc áo Mộ Thanh kéo kéo như nắm dây cương ngựa.
"Chàng trai trẻ, sao ngươi không nghe tiếng gà gáy dậy sớm luyện công vậy?"
Nàng nhìn hắn, ngữ điệu thảm thiết: "Ngươi còn như vậy, thời gian tốt nhất đều hoang phí hết..."
Đôi mắt Mộ Thanh khép hờ, hàng mi mảnh dài rũ xuống, bàn tay vuốt ve eo nàng, liếm môi, nhìn dáng vẻ rất thích ý.
Lăng Diệu Diệu: "......"
"Đinh --"
"Đinh --"
Tiếng hệ thống nhắc nhở đột nhiên xuất hiện trong óc, âm thanh nhắc nhở dồn dập chồng lên nhau, dư âm còn vang vọng trong thái dương.
Đã lâu Lăng Diệu Diệu không nhận được thông báo, bây giờ nghe thấy âm thanh máy móc của hệ thống cảm giác như đã cách xa một thế hệ.
"Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ một, bốn phần bốn tiến độ bắt đầu, thỉnh ký chủ chuẩn bị sẵn sàng."
"Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của công lược nhân vật Mộ Thanh đã đạt tới 99%, chuẩn bị kết thúc. Thỉnh không ngừng cố gắng."
"Hệ thống nhắc nhở: Phần thưởng khích lệ khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ là Chìa khoá, thỉnh ký chủ mau chóng sử dụng. Nhắc nhở xong."
Sau khi những âm thanh chồng lên nhau kết thúc, mọi thứ lại trở về yên tĩnh, vẫn là sáng sớm mùa đông giá lạnh, bức màn buông hờ bao lại một không gian kín đáo và an toàn tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lăng Diệu Diệu hồi lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần, mãi cho tới khi cảm thấy trong bàn tay xuất hiện một vật cứng.
Nàng xòe tay ra nhìn, đó là một mảnh thủy tinh có độ dày không đều, làm vân tay nàng phóng đại.
"Hệ thống, đưa nhầm rồi phải không?" Lăng Diệu Diệu không hiểu ra sao:
"Chìa khóa... đây không phải là mảnh nhỏ ký ức sao?"
Không nhận được câu trả lời, nàng thở dài, cẩn thận liếc nhìn tọa kỵ Hắc liên hoa đang nhắm mắt, nắm tay lại, chuẩn bị nhẹ nhàng cất nó vào trong lòng ngực.
Lăng Diệu Diệu hít hà một hơi, vươn tay tóm nhưng không được.
Nàng mở to mắt tìm kiếm, mảnh nhỏ ký ức lẽ ra phải rơi xuống giường mới đúng, nhưng nó lại như giọt nước rơi vào biển, nháy mắt biến mất.
Nàng ngồi đơ ra, đầu óc trống rỗng mất mấy giây, sau đó vội vàng sờ soạng trong chăn.
Sờ hai bên sườn rồi sờ đến trên người Mộ Thanh, cổ tay bất ngờ bị hắn bắt lấy, nắm chặt. Đôi mắt thiếu niên hiện lên một chút mê ly thoải mái, như một con mèo vừa được vuốt ve.
Một tay hắn ôm eo nàng, một tay kéo tay Lăng Diệu Diệu đến bên môi hôn, vô cùng triền miên.
Lăng Diệu Diệu đứng ngồi không yên: "...... Không phải, ta đang tìm đồ vật."
"......" Hắn dừng một chút, rốt cuộc chịu nghiêng người, thả nàng từ trên eo xuống: "Tìm cái gì?"
"Ngươi đừng nhúc nhích..." Lăng Diệu Diệu vội vàng duỗi tay đè lại bờ vai hắn: "Ngươi nằm yên, cẩn thận đừng để bị đâm."
Nàng dùng hai tay thô lỗ vén những lọn tóc bị tuột ra sau, mở to mắt nhìn giường. Vừa rồi mảnh nhỏ ký ức như một con cá trơn tuột, trườn ra ngoài...
Chẳng lẽ mảnh ký ức vừa rơi xuống đã trực tiếp biến mất như sương sớm?
Nàng cảm thấy trên trán toát ra một tầng mồ hôi, hai tay vỗ vỗ hai bên sườn, cho tới khi sờ lên người hắn. Mộ Thanh vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích, nàng nhanh chóng lục soát quần áo hắn như nhân viên an ninh kiểm tra.
Khoan đã...
Tay nàng cứng lại, chậm rãi sờ lại ngực hắn, đè xuống, da đầu tê dại, máu toàn thân lập tức chảy ngược.
Mộ Thanh cảm thấy tay nàng đột nhiên vội vàng chui vào cổ áo hắn, đầu ngón tay còn đổ mồ hôi lạnh, sờ lên ngực hắn.
Lạnh băng trơn trượt, như chạm vào một tảng đá không có sự sống.
Giây phút đầu ngón tay Lăng Diệu Diệu chạm vào mặt kính, nàng cảm nhận được tiếng tim đập mơ hồ phía dưới, như ngọn lửa mỏng manh bị nhốt trong băng.
...... Khảm... Khảm vào thân thể...
Nàng cảm giác chính mình nháy mắt như bị đông lạnh thành một bức tượng băng, hàm răng run lập cập: "...... Ngươi có cảm giác gì không?"
Giọng nàng có chút khác thường, Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn thì phát hiện sắc mặt nữ hài đã xám trắng, trong lòng cũng hoảng sợ theo: "Làm sao vậy?"
Tay nàng phủ lên ngực hắn, nhỏ giọng nức nở: "Không có cảm giác gì sao?"
"Cái gì?"
Hắn duỗi tay nắm tay nàng, giây phút chạm vào nàng, thiên địa bỗng thay đổi màu sắc.
Thế giới trước mắt dường như bị kéo căng tới biến dạng, rách ra một mảng lớn, sau đó vỡ tung thành từng mảnh bông tuyết.
Bông tuyết bay xuống như sao băng kéo cái đuôi thật dài, vô cùng thong thả biến thành một cơn mưa trong suốt.
Mưa bụi lất phất, từng giọt mỏng manh nghiêng nghiêng rơi. Trên chiếc ô đang xòe ra có vẽ từng đóa mai đỏ, bị nước mưa làm mờ, mặt ô màu hồng nhạt, từ trên cao nhìn xuống nó như một đóa hoa khai nở giữa núi đồi.
Đóa hoa đó chậm rãi di chuyển dọc theo con đường núi quanh co tăm tối.
Bàn tay cầm ô tái nhợt và mảnh khảnh, mười ngón tay sơn đỏ rực như vài giọt máu tươi trên làn da trắng như tuyết.
Nàng bước đi vững vàng nhưng vẫn lộ ra sự vội vàng, lập tức dẫm qua mấy vũng nước, làn váy đã bị ướt sũng nước bùn.
Bên cạnh là sông Hạo, nàng đi dọc theo nhánh sông, mặt nước chiếu ra bóng dáng nàng, váy đỏ, khuôn mặt tái nhợt và cán ô nghiêng che.
Sóng nước làm nhoè đi bóng dáng nàng, sau đó lại nhanh chóng tụ lại.
Nàng đi càng ngày càng chậm như bị gió bám trụ bước chân, hơi thở cũng ngày càng nặng nề hơn.
Cuối cùng, nàng dừng lại bên bờ sông, thong thả ngồi xuống tảng đá phủ đầy rêu, nghiêng đầu nhìn xuống sông.
Mặt nước chiếu ra khuôn mặt người phụ nữ, mơ hồ không rõ, hình như đang ác độc mỉm cười: "Tự cho là đúng."
Nàng rũ mắt nhìn cái bóng, cười tự giễu, không đáp lời.
Cái bóng lại mở miệng châm biếm, như thể nó không phải ảnh phản chiếu mà là linh hồn bị nhốt trong nước: "Thật đáng thương, ngươi cũng chỉ chống đỡ được một lát."
Mưa ngày càng nặng hạt, mặt nước bị phủ lên một lớp sương trắng, nước mưa hoà thành từng dòng, dọc theo mặt ô rơi ào ào trên tảng đá. Tóc trên trán nàng đã ướt đẫm, dán trên khuôn mặt trắng nõn.
Những ngón tay mảnh khảnh của nàng bám vào bên cạnh tảng đá, cố gắng đứng dậy, ngón tay gần như biến dạng vì dùng sức: "Thả ta đi."
Cái bóng trong nước nhìn không rõ mặt vì xoáy nước: "Ta ước gì hắn chết."
Nàng khẽ cười một tiếng, lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt nước, dường như có chút giễu cợt. Bàn tay cầm ô nhẹ nhàng run rẩy, một lúc sau, nàng mới mở miệng: "Ngươi còn sống một ngày thì bọn họ sẽ không để hắn chết."
Nàng chống người đứng dậy lần nữa, ngữ khí mềm mại nhưng lại ẩn chứa quyết tâm được ăn cả ngã về không: "Cho nên ấy mà, ngươi và ta đều phải thử một lần."
----------
Trước mặt là một cái bát to hình cái phễu, trong bát là mì nước nóng hôi hổi vừa ra khỏi nổi, khói trắng làm mờ khuôn mặt người đàn ông.
Trong quán rượu Trường An ồn ào tiếng người, vài tia nắng vàng ấm áp lọt qua ô cửa sổ, chiếu nghiêng trên mặt bàn gồ ghề.
Mộ Hoài Giang vùi đầu ăn mì, yên lặng giải quyết xong một bát mì nóng hổi, nâng lên đôi mắt sắc bén: "A Cẩn, ăn nữa không?"
Bạch Cẩn chỉ ăn mấy miếng đã hết muốn ăn, nhẹ giọng nói: "Ta no rồi."
Hai chiếc lục lạc bằng đồng treo bên hông từ lúc ngồi xuống tới bây giờ vẫn không ngừng vang lên, chỉ là mai một ở đại sảnh tiếng người ồn ào trung, không quá rõ ràng, nữ nhân duỗi tay ngăn chặn rung động lục lạc, ánh mắt tích tụ.
Hai chiếc chuông đồng treo bên hông không ngừng vang lên, từ lúc ngồi xuống đã leng keng, có điều bị tiếng người huyên náo trong đại sảnh che lấp nên không nghe rõ. Nàng đưa tay giữ chặt chiếc lục lạc, lông mày cau lại.
Mộ Hoài Giang nhướng mắt nói: "Lại là hướng Tây sao?"
"Khinh Y Hầu phủ."
Hai người trầm mặc sau một lát, Mộ Hoài Giang đặt đũa lên bát, trầm ngâm nói: "Nàng ta sao?"
Hai người đuổi theo nàng ta từ Vô Phương trấn tới Trường An.
Tần lâu Sở quán trong trấn bị một lửa đốt cháy sạch sẽ, mùi xác chết cháy mấy chục ngày không tan hết. Trong đám xác chết còn có một con Yếm, yêu khí bốc lên trời, khiến toàn bộ thị trấn đều bị bao phủ một tầng mây tím mỏng. Quả thực như là phong hoả đài*, thu hút những đạo sĩ bắt yêu có chút tiếng tăm kéo tới nơi này.
*thời xưa, biên giới thường xây những "phong hoả đài" để nếu có chiến tranh sẽ đốt lửa báo hiệu.
Cuộc chiến nội bộ của yêu quái là chuyện của bọn họ, nhưng nếu làm liên luỵ đến người dân vô tội trên quy mô lớn sẽ khiến các đạo sĩ ra tay bảo vệ chính nghĩa.
Vợ chồng Mộ gia đều là kẻ mạnh, đương nhiên phải dẫn đầu. Vì có Trấn hồn linh nhắc nhở, bọn họ lần theo chút yêu khí mỏng manh đuổi theo tới Trường An trước một bước.
"Có thể là vậy." Bạch Cẩn cúi mặt, ngón tay gầy guộc nhúng vào nước trà vẽ lên bàn: "Hoa Chiết, đạo sĩ trong cung, Khinh Y Hầu."
Nàng nhìn thẳng vệt nước trên bàn, thở hắt ra.
Theo dự đoán của hai người, con yêu quái này nhất định đã giết người đỏ cả mắt, e rằng thành Trường An đã đại loạn. Nhưng hiện tại xem ra yêu quái này là có mục đích nên chỉ Khâm Thiên Giám và Khinh Y Hầu phủ náo loạn mà thôi.
Khinh Y Hầu không màng chính sự đã hai năm, phu nhân là quý nữ trong kinh, hiền lương thục đức. Bọn họ có một trai một gái, vốn là gia đình quyền quý đáng ngưỡng mộ. Nhưng từ nhập thu tới nay, đầu tiên là Hầu phu nhân giật mình ngã ngựa, hôn mê bất tỉnh, con gái nhỏ vô cớ đi lạc, tìm khắp thành không thấy, con trai thì tự nhiên thất khiếu đổ máu, đại phu bắt mạch nói là bị trúng độc.
Một hai chuyện thì còn có thể nói là người làm, bốn năm việc đồng thời xảy ra thì...
Có đạo sĩ nhạy bén phát hiện yêu khí, tới vẽ bùa và để lại kiếm gỗ đào.
Khinh Y Hầu là em ruột Triệu thị - sủng phi của hoàng đế, địa vị không tầm thường. Đạo sĩ Khâm Thiên Giám biết hắn dẫn yêu quái tới, đều đến làm phép. Các loại đồ vật trấn tà chi vật gần như bao vây Khinh Y Hầu phủ thành một cái thùng sắt.
Khinh Y Hầu đương nhiên là không vui.
Điều hắn muốn là vĩnh tuyệt hậu hoạn, mà không phải bị động đề phòng.
Nhưng vợ con xảy ra chuyện đã làm hắn sứt đầu mẻ trán, cả ngày bận tìm danh y chữa bệnh cho con trai trúng độc sắp chết, tạm thời không lo được nhiều như vậy.
Con yêu quái này đến và đi không dấu vết, vừa như oán quỷ lại vừa như ôn dịch, lây bệnh cho đám đạo sĩ. Cứ cách một ngày lại có một đạo sĩ nhiễm ôn dịch phải cách ly, làm người trong Khâm Thiên Giám nhất thời hoảng sợ.
"Khâm Thiên Giám không biết tiền căn hậu quả, chúng ta lại biết." Bạch Cẩn chậm rãi lau đi vệt nước trên bàn: "Yêu quái này bắt đầu từ Vô Phương Trấn nhắm thẳng đến người trong cung."
"Nghe nói, Vô Phương Trấn từng có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, lúc mang thai sinh con bị trượng phu vứt bỏ, sau đó biến mất. Khi chúng ta tới đó lại nghe nói Hoa Chiết có một người phụ nữ tên Dung Nương, mỹ diễm tuyệt luân." Bạch Cẩn nhíu mày.
"Sáu bảy năm trước Khinh Y Hầu ở Vô Phương Trấn mấy năm. Triệu phi giấu giếm nhiều chuyện, không có gì chắc chắn là hắn không có vợ con khác ở đó." Mộ Hoài Giang bình tĩnh nói chuyện, gần như không có cảm xúc gì, ông ta từ lồng ngực móc ra mấy đồng bạc, đặt lên bàn: "Phản bội, tình yêu, trả thù..."
Ông ta cười, ngữ điệu chắc chắn: "Dung Nương."
Bạch Cẩn trong mắt tràn đầy phiền muộn: "Có lẽ là Triệu phi phái đạo sĩ trong cung đi Vô Phương Trấn, cưỡng ép phá hoại Khinh Y Hầu và Dung Nương."
"Tự cho là thông minh." Mộ Hoài Giang liễm mi, trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt: "Ngu xuẩn."
Người và yêu quái có yêu nhau bất quá cũng chỉ một đời, suy cho cùng chỉ có người là bị chậm trễ. Tình yêu của yêu quái sao con người có thể chịu nổi?
Rồi có bao nhiêu người phải cùng chịu đựng sự phẫn nộ và oán hận của yêu quái?
Vị Triệu thái phi này không khỏi quá đề cao bản thân.
Hai người đồng thời im lặng. Mộ Hoài Giang đột nhiên ngước mắt, ngón tay gõ mặt bàn, suy nghĩ: "Phóng hỏa, hạ độc, đe dọa... Nàng nói vì sao nàng ta không dùng những thủ đoạn này?"
"Dựa vào phản ứng của Trấn Hồn linh, yêu khí của nàng ta đúng là rất loãng... E rằng không phải nàng ta cố ý không ra tay mà là không thể ra tay."
Bạch Cẩn sờ hai cái lục lạc đang rung động bên hông: "Nếu đúng là yếu tới mức này..."
Thì không còn lựa chọn nào khác đành phải học sự thâm độc của con người.
Nhìn như là thần long không thấy đầu đuôi, nhưng thực chất chỉ là nấp trong bóng tối, lợi dụng tình thế chơi trò trốn tìm với bọn họ.
"Ta luôn cảm thấy việc này không đơn giản như vậy." Mộ Hoài Giang trầm ngâm: "A Cẩn, nàng nói xem phụ nữ bị trượng phu vứt bỏ và kẻ phụ tình đó còn cưới người khác, sẽ hận nhất là ai?"
"Có lẽ là kẻ phụ tình." Bạch Cẩn đáp có chút không chắc chắn: "Dù sao thì tân nương cũng là người vô tội."
Mộ Hoài Giang cười vô vị: "Vậy nàng nói vì sao nàng ta còn chưa động tới Khinh Y Hầu?"
"Chẳng lẽ là còn nhớ tình cũ..."
"Không có khả năng." Mộ Hoài Giang ngắt lời Bạch Cẩn: "Nếu đúng là nhớ tình cũ sẽ không thể hạ độc giết con hắn, làm con gái hắn lạc mất." Bàn tay gõ bàn của hắn dừng lại: "Nàng ta đang chờ."
"Chờ?"
"Chờ đợi thời cơ, một kích giết chết."
Mặt Bạch Cẩn cứng lại, cả người lông tơ dựng lên: "Đúng, khi Khinh Y Hầu ra ngoài lấy thuốc trở về, buổi trưa sẽ phải đi qua cổng thành, nếu nàng ta ở Khinh Y Hầu phủ..."
Mộ Hoài Giang gật đầu, đứng lên: "Đi, chúng ta đi gặp nàng một chút."