Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 88: Phiên ngoại 2 - Về quê (2)



Editor: tuanh0906

--------

"Ta đã nói mà A Thanh là đứa trẻ rất chu đáo." Lăng Lộc Sơn ngồi dựa vào ghế, cái bụng to căng ra, vừa uống trà vừa mỉm cười nói.

Người hầu đã nhanh chóng mở những cái hòm ra, trong mỗi hòm đều đông lạnh các loại chim và thú khác nhau, trông rất hoành tráng. Những miếng thịt đông lạnh đang bốc hơi, trong phòng nhất thời có chút lạnh lẽo.

Mộ Thanh ngồi một bên, lông mi rũ xuống không nhúc nhích, Lăng Diệu Diệu liếc nhìn hắn, ho khan một tiếng, thay hắn trả lời: "Còn kém nhiều lắm."

Điều làm nàng kinh ngạc chính là lão cha không hề hỏi về bệnh tình của Mộ Thanh, thản nhiên tiếp nhận như thể chưa có chuyện gì xảy ra, khiến nàng có chút chột dạ.

"Nói bậy." Cha liếc nàng một cái: "Lúc con thành hôn, người ta còn phái người từ xa tới tặng nhạn."

Lúc nhạn tới, nó không ngừng bay lượn trong phòng khách, làm mọi người náo loạn cả lên, từ nha hoàn pha trà trong phòng cho tới gia đinh quét dọn bên ngoài đều bỏ dở việc đang làm chạy tới xem, cực kỳ có thể diện.

Lăng Diệu Diệu nhấp miệng cười.

"Thật ra, khi bọn họ ở nhà chúng ta, ta đã nhìn trúng hắn."

Thực tế là cho dù nói to hay nhỏ, Mộ Thanh cũng không có phản ứng gì. Hắn nghiêng đầu, chăm chú mà nhìn bàn tay đang bóc lạc của Lăng Diệu Diệu.

Bóc xong, Lăng Diệu Diệu thuận tay nhét một hạt miệng vào hắn: "Cha lại nói đùa, sao cha không nhìn trúng Liễu đại ca vậy?"

"Hừ." Quận thủ cười lạnh một tiếng: "Liễu công tử vừa nhìn là biết lưỡng tình tương duyệt với Mộ cô nương, cho dù con thích, cha cũng không đồng ý."

Lăng Diệu Diệu cười nhạt: "Lúc ấy hắn ngạo mạn như vậy, có chỗ nào tốt?"

Mộ Thanh khi đó, bề ngoài thì hiền lành lễ phép nhưng bên trong toàn là gai ngược, tiếp xúc lâu mới biết tính tình hắn ác liệt thật sự, không tới gần được.

Lòng phòng bị của hắn rất cao, có người tốt với hắn, hắn không dám tin, mà thường thường lấy oán báo ân. Người bình thường bị bạch nhãn lang cắn một lần thì sẽ rụt tay lại, không bao giờ đối tốt với hắn nữa. Vì thế hắn lại chờ đợi trong cô độc, chờ đợi rồi thất vọng, như một cái vòng luẩn quẩn.

Nếu Lăng Diệu Diệu không dựa theo yêu cầu của hệ thống liên tục hạ thấp thái độ, đột phá bức tường phòng thủ của hắn và biết hắn là người như vậy thì cho đến khi một mình chịu chết, hắn vẫn sẽ nhốt mình trong bức tường cao đó không người thấu hiểu.

Lăng Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy hệ thống thiết kế ra nhiệm vụ công lược này đúng là có lý do.

Đối với câu hỏi Mộ Thanh tốt chỗ nào, Lăng cha thực thẳng thắn dang tay: "Đẹp trai."

Nói xong cảm thấy chỉ nhìn bề ngoài thì không ổn lắm bèn bổ sung một câu:

"Người trẻ tuổi ấy mà, ngông cuồng một chút mới có sức hấp dẫn."

Một buổi trưa yên bình trôi qua, Mộ Thanh ngồi bên cạnh nàng, làm người tham gia thầm lặng, cũng không có cảm giác thừa thãi.

Tóm lại, ưu điểm của quận thủ nằm ở chỗ khả năng chấp nhận hiện thực của ông rất mạnh, cho dù cuộc sống có ảm đạm đến đâu cũng có thể khiến nó trở nên tràn đầy sức sống.

"Đúng rồi, bảo A Ý đưa con đi chuẩn bị, ngày mai biểu thẩm sẽ tới làm khách, con phải cảm ơn cảm tạ bà ấy thật đàng hoàng."

Lăng Diệu Diệu nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra đó là ai, là vị biểu thẩm làm chứng hôn cho nàng ở ngôi miếu đổ, hơn nữa vì đôi giày da cừu quý giá kia nàng xác thật không thể bạc đãi bà ấy.

Ý nghĩa của từ "chuẩn bị" rất phong phú, ngoài việc chuẩn bị chi phí ăn mặc ở cho biểu thẩm, Lăng Diệu Diệu còn bị kéo đi may mấy bộ quần áo mới.

Dựa theo lời của quận thủ, mẫu thân của Lăng Ngu mất sớm, tình yêu của biểu thẩm dành cho nàng đại diện cho tình yêu của nhà họ ngoại dành cho nàng, không thể nhìn nàng chịu chút thiệt thòi nào.

Hơn nữa Mộ Thanh còn là chú rể do biểu thúc biểu thẩm tự mình xét duyệt.

Giờ chú rể biến thành như vậy, nếu nàng lại tỏ vẻ "mặt xám mày tro" thì biểu thẩm sẽ càng thêm áy náy.

Lăng Diệu Diệu cắt quần áo xong trở về đã là chạng vạng. Khuê phòng của nàng ở nhà mới tuy nhỏ hơn nhà cũ nhưng vẫn rất thoải mái, đèn lồng cao thấp xen kẽ nhau chiếu ánh sáng rực rỡ lên màn lụa.

Lăng Diệu Diệu nhanh chóng tắm rửa xong, sau đó vừa chạy vừa nhảy đến mép giường, rồi đột nhiên vén màn lên.

Đây là trò chơi nhỏ nàng sáng tạo ra từ sau khi hắn xảy ra chuyện.

Trong trạng thái bán yêu, Mộ Thanh không có gì tương tác được, hắn mở to mắt ngồi đó cả ngày lẫn đêm như cú mèo. Bình thường sau khi Lăng Diệu Diệu tắt đèn nằm xuống hắn mới đi ngủ theo.

Cho nên mỗi lần nàng đều sẽ giấu mặt ở sau màn như chơi trốn tìm, sau đó giương nanh múa vuốt xuất hiện trêu đùa hắn, lúc đó hắn sẽ ngồi trên giường dùng đôi mắt đen nhánh nhìn nàng chằm chằm không chớp, dường như vô cùng ngạc nhiên với việc một người đột nhiên xuất hiện.

Hôm nay, nàng vén màn nhưng không ngờ lại phát hiện hắn đang nằm ngủ, hàng mi yên lặng rũ xuống, hai tay đặt lên bụng như người đẹp ngủ trong rừng, không hề có dấu hiệu bị đánh thức.

Lăng Diệu Diệu: "......"

Đối tượng của trò chơi không đáp lại, nàng cảm thấy có chút mất mát.

Nhưng thấy hắn hiếm khi ngủ say như vậy, Lăng Diệu Diệu cũng không muốn đánh thức hắn, nàng nhẹ nhàng vượt qua hắn, thổi nến, đi ngủ.

Ánh trăng sáng ngời chiếu vào từ ô cửa sổ hoa tinh xảo tạo thành những hình thoi.

Nửa đêm, khi Lăng Diệu Diệu mơ màng tỉnh lại nhìn thấy có người ngồi ở mép giường, nàng suýt nữa thì đổ mồ hôi lạnh.

Người nọ đắm mình trong ánh trăng, ánh sáng như sương dừng tên mái tóc dài của hắn, bóng loáng.

Hắn lẳng lặng ngồi ở mép giường, nhìn nàng. Lăng Diệu Diệu nheo mắt nhìn hồi lâu sau đó mới duỗi tay sờ sang bên cạnh, chăn đệm trống không lạnh lẽo, trái tim nàng đập lỡ một nhịp rồi thình thịch nhảy lên.

Cho dù hắn ngồi đó không nói một câu, chỉ mơ hồ nhìn thấy gương mặt và tư thế của hắn, nàng cũng có thể nhận ra điều gì.

Nàng chậm rãi bò dậy, liếc nhìn hắn rồi đưa tay chạm vào vai hắn.

Tay còn chưa chạm vào người, đã bị hắn nắm lấy cổ tay, kéo một cái rồi ôm nàng ngồi lên đùi, nàng đột nhiên áp sát vào ngực hắn, thậm chí còn nghe thấy rõ tiếng tim đập của hắn.

Nàng thử mở miệng: "Sao ngươi lại thức?"

Vừa lên tiếng, mới phát hiện giọng nói mình run rẩy.

Cái bóng nhìn nàng một lúc lâu, một âm thanh réo rắt vang lên: "Nàng đang nằm mơ."

"......"

Nói chuyện...

Chắc chắn là nằm mơ rồi...

"Không tin?" Thiếu niên giữ chặt cánh tay đang cố gắng sờ nến của nàng, ôm chặt nàng, gương mặt khẽ cọ lên mái tóc nàng, cười lạnh nói: "Nếu nàng châm đèn thì sẽ không nhìn thấy ta."

... Hoang đường, đúng là ban ngày nghĩ cái gì ban đêm mơ thấy cái đó.

Đầu óc Lăng Diệu Diệu mơ mơ màng màng, sợ bừng tỉnh mộng nên nàng không nhúc nhích, mặc cho hắn ôm nàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng.

Sau đó hơn mười phút, nàng vẫn duy trì trạng thái choáng vàng đó trả lời rất nhiều câu hỏi giống thật mà là giả.

"Muốn về nhà không?"

"Hả?" Nàng thốt ra một âm tiết nghi vấn, có chút mờ mịt: "Không phải đã về nhà rồi sao?"

"Không phải nơi này." Hắn vừa ôm nàng nhẹ giọng nói chuyện, vừa lưu luyến hôn vành tai nàng, làm tai Lăng Diệu Diệu tê dại, rất giống lừa gạt.

"Muốn chứ." Nàng chớp mắt, nghi hoặc nói.

Đối phương im lặng một lát, sau đó lại dùng đôi môi lạnh lẽo hôn nàng, hỏi:

"Thế sao còn chưa đi?"

"Ta có nói ngươi cũng không tin." Lăng Diệu Diệu rũ mắt lẩm bẩm: "Ngươi bây giờ như kẻ ngốc vậy, không rời được người."

"......"

Giọng Lăng Diệu Diệu rất nhẹ, như là dốc bầu tâm sự suốt đêm với bạn cũ, trút hết đắng cay trong lòng ra.

"Ít nhất cũng phải chờ tới khi Mộ tỷ tỷ mang Tuyết Phách Băng Ti trở về thử xem thế nào, ta mới cam tâm." Nàng xòe ngón tay tính toán: "Hơn nữa, để cha lại một mình thì làm phải thế nào."

Nói xong một lúc lâu không thấy hắn đáp, Lăng Diệu Diệu sợ giấc mộng này dần phai nhạt hoặc là chạy sang hướng khác, nàng dùng sức túm chặt quần áo hắn: "...... Sao ngươi không nói?"

Nàng từ dưới nhìn lên gương mặt ẩn trong bóng đêm của Mộ Thanh, chỉ mơ hồ nhìn thấy lông mi hắn rung động.

"Khi nào thì ngươi trở về?" Nàng truy vấn một câu.

Thiếu niên nhếch khóe miệng cười nhạo, đôi mắt trơn bóng lóe lên chút ánh trăng, nghiêng đầu nhìn nàng: "An tĩnh nghe lời như bây giờ không tốt sao?"

"Tốt con khỉ." Lăng Diệu Diệu suýt nữa ấm ức đến phát khóc: "Ta nuôi con chim nó còn biết hót, đâu có giống ngươi."

Trong mắt Mộ Thanh như hiện lên sự tức giận, hắn vặn mặt nàng, cúi đầu hung hăng nghiền ép môi nàng, mang theo chút trừng phạt: "Ghét bỏ ta vậy sao?"

......

Sáng hôm sau tỉnh mộng, Lăng Diệu Diệu cảm thấy vô cùng áy náy.

Hắc liên hoa yên tĩnh nằm ở bên cạnh nàng, thấy nàng tỉnh hắn còn bò tới ôm nàng ngoãn ngoan dụi dụi, bộ dáng hết sức thân mật, vậy mà nàng lại chỉ đắm chìm ở trong mộng hôn môi với người khác.

"Không ghét ngươi." Nàng nâng mặt Mộ Thanh, hôn chụt một cái, mặt đầy áy náy thề thốt: "Thế này cũng rất đáng yêu, thật sự."

Lăng Diệu Diệu ôm tâm trạng áy náy đi rửa mặt sau đó đi gặp biểu thẩm, lúc nói chuyện nàng vẫn còn có chút thất thần.

"Ngủ không ngon sao? Con bé đáng thương." Biểu thẩm từ xa tới tấm tắc thở dài, trong mắt đầy vẻ đau lòng: "Đi, về phòng con ngồi, con nghỉ ngơi một chút, biểu thẩm nói chuyện với con."

Lăng Diệu Diệu chưa kịp từ chối thì đã bị biểu thẩm lôi về phòng, ấn lên giường.

"Biểu thẩm ta ngồi nói là được..."

"Nằm." Biểu thẩm đè bả vai nàng: "Nghỉ ngơi một chút."

"......" Lăng Diệu Diệu sợ hãi chống xuống giường, rất sợ đang nói chuyện nàng lại ngủ mất thật.

Biểu thẩm nhìn chung quanh một vòng, thấy Mộ Thanh ngồi trước bàn.

Hắn thật sự quá an tĩnh, lúc hắn ngồi ở đó vẫn không nhúc nhích gần như không phát ra một tiếng động.

Khi bà ấy quan sát Mộ Thanh, Mộ Thanh cũng quan sát bà ấy.

Phương thức phán đoán của hắn rất đơn giản thô bạo là đó là người, là nữ, Diệu Diệu chủ động đến gần vậy thì hắn thu hồi địch ý. Chính xác là buông cảnh giác và phớt lờ.

"...... Chậc." Biểu thẩm nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên thở dài một tiếng, nước mắt rơi xuống: "Diệu Diệu đúng là số khổ..."

Lăng Diệu Diệu sợ tới mức lập tức ngồi thẳng dậy: "Thẩm đừng khóc..."

Biểu thẩm lau nước mắt: "Đây là cô gia ta tự mình chọn, thành hôn chưa được mấy năm đã biến thành thế này, sao ta có thể không áy náy..."

Còn nhớ năm đó, bà dùng kinh nghiệm làm mối nghiệp dư nhiều năm đánh giá Mộ Thanh từ các góc độ đều cảm thấy hắn là người tốt ngàn dặm mới tìm được một, sợ rằng không xuống tay thì sẽ bị người khác cướp mất nên quyết định chốt ngay lập tức.

Nhưng bây giờ cô gia bị thất tâm phong, toàn dựa Diệu Diệu chăm sóc, chẳng phải là khiến nàng mệt tới nỗi mắt quầng thâm sao?

Đã sớm biết đạo sĩ bắt yêu mũi đao liếm máu, dễ xảy ra chuyện, bà ấy quả thực là hại cả đời người mà.

"Biểu thẩm..." Lăng Diệu Diệu buồn cười khuyên nàng: "Trời có mưa gió thất thường*, hắn biến thành như vậy cũng không thể trách ngài."

"Diệu Diệu." Biểu thẩm cầm tay nàng, hít sâu một hơi: "Con có gì uất ức thì cứ nói với biểu thẩm."

Lăng Diệu Diệu nghiêm túc tự hỏi một hồi lâu mới nặn ra một câu: "Ta... ta không có gì uất ức."

Con bé thật là tốt. Biểu thẩm càng thấy tội lỗi.

"Đừng ngại nói." Biểu thẩm nói bóng nói gió: "Nhà chúng ta không giống bên ngoài, không cần tuân thủ những cái đó tam tòng tứ đức, nữ tắc gì đó..."

"Vâng..." Lăng Diệu Diệu mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra.

"Cho nên..." Biểu thẩm trầm giọng: "Ta nói thẳng, biểu thẩm lại giới thiệu cho con một người nữa nhé?"

Lăng Diệu Diệu lắp bắp kinh hãi: "Hả? Nhưng ta đã gả cho người ta rồi."

"Thế thì làm sao?" Biểu thẩm có vẻ hơi ngoài ý muốn, vỗ mu bàn tay nàng:

"Chẳng lẽ thiên hạ này quả phụ còn không sống nổi?"

"Nhưng mà ta..." Lăng Diệu Diệu chỉ chỉ Hắc liên hoa, nói: "... không phải quả phụ mà."

"Cũng không khác là mấy." Biểu thẩm lại bắt đầu lau nước mắt: "A Ý đã nói với ta cô gia bị bệnh này trởi nên rất hung dữ. Nếu chỉ một hai năm thì không sao, nhỡ cả đời không khỏi thì sao?"

"Bây giờ con còn trẻ, cha con còn có thể che chở con." Biểu thẩm lời nói thấm thía: "Sau này nếu cha con đi rồi, con dựa vào ai? Con là nữ tử, đương nhiên phải cùng trượng phu nâng đỡ lẫn nhau. Con cứ lo chăm sóc hắn, trong nhà không có trụ cột làm sao được?"

"Bây giờ con chưa hiểu nhưng đến lúc đó con sẽ biết." Biểu thẩm lắc đầu:

"Chờ đến khi con sốt sắng thì cũng đã có tuổi, sẽ không dễ tái giá nữa."

"Lúc này là vừa vặn, đúng độ tuổi như hoa, lại không có con cái vướng bận, cho dù hòa li xong gả chồng lần nữa, người tới cầu hôn vẫn có thể đạp vỡ ngạch cửa..."

"Biểu thẩm..." Lăng Diệu Diệu ngắt lời, hai chữ "tái giá" làm nàng sợ tới mức da đầu tê dại, nhịn không được quan sát Mộ Thanh, dù hắn không có phản ứng gì nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút bất an: "Đừng nói cái này, hắn nghe hiểu được."

"Nghe không hiểu." Biểu thẩm nhìn Mộ Thanh hai cái, ưu sầu nói: "Nhà ta cũng có người bị thất tâm phong, cũng giống thế, không biết cái gì cả."

Bà ấy cầm tay Lăng Diệu Diệu: "Con à, ta hy vọng có người có thể chăm sóc con, không để con chịu ấm ức. Nhìn con xem, mệt tới nỗi mắt quầng thâm đây này."

*Thành ngữ: Thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc, tương tự câu sông có khúc người có lúc.