Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 90: Phiên ngoại 4



Phiên ngoại 4: Triệu Khinh Hoan

Editor: tuanh0906

*phiên ngoại này tác giả đặt tên là "Lạc thanh mai" ý chỉ những đứa trẻ chết sớm.

- -------

Lần cuối cùng nhìn thấy Tiết thị là lúc nàng nằm trên giường thở hổn hển, cổ lệch sang một bên, gầy đến đáng sợ, gò má nhô lên như hai đỉnh núi, đôi môi khô khốc, nàng dùng đôi mắt lồi nhìn hắn chằm chằm như muốn nói điều gì đó nhưng môi vừa cử động nước mắt đã rơi đầy mặt làm ướt gối ngọc.

Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, nhiệt độ trên tay bắt đầu tan biến, móng tay nhòn nhọn như là vảy con gì.

Hắn nhớ lúc thành hôn tân nương trẻ tuổi dùng đôi tay như búp măng tự mình xốc khăn voan, trên khuôn mặt trang điểm đậm hiện lên vẻ bất an.

"Hầu gia..." Răng nàng khẽ chạm vào môi, lời nói đứt quãng, nước mắt yên lặng chảy ra.

"Ừ." Hắn đáp lời, thỏng thả nói: "Dập Nhi đã tỉnh."

Hắn có dự cảm Tiết thị sẽ không qua khỏi hôm nay cho nên ngữ khí hết sức dịu dàng.

Hắn nói dối. Cho đến hiện tại, nàng sinh được một trai một gái, một người sắp chết, một người mất tích. Nhưng nàng đã là đèn cạn dầu cũng nên được nghe tin tốt.

Nàng lại lắc đầu, tựa hồ không phải muốn nghe cái này. Hiện giờ với nàng việc nghẹn ngào cũng vô cùng khó khăn. Hắn giật mình, đưa lỗ tai đến bên môi nàng, nghe nàng trăng trối.

"Hầu gia..."

Một chút hơi ấm phun lên vành tai hắn.

Giọng nàng mỏng manh, đứt quãng, dường như ẩn chứa vô vàn sự nghi ngờ và không cam lòng: "Lúc chàng nhìn ta... như là đang nhìn người khác."

Đột nhiên như có người cầm kim đâm vào trái tim, hắn chợt ngẩng đầu, đôi mắt của nàng đã trở nên vô hồn, nước mắt chưa khô vẫn còn loé sáng.

Căn phòng chìm trong im lặng.

Làm phu thê bảy năm, tôn trọng nhau như khách, phút cuối cùng chỉ để lại cho hắn một câu không đầu không đuôi như vậy.

Hắn hiện tại xem như goá vợ, nhưng lại không hề cảm thấy ruột gan đứt từng khúc mà chỉ thấy mệt mỏi và lạnh lẽo như thủy triều bao phủ toàn thân.

Hắn ngồi bất động ở mép giường, ánh mặt trời chiếu lên cái cằm lởm chởm râu của hắn, phác họa ra đường cong mượt mà như nét vẽ điêu luyện của hoạ sĩ, đậm nhạt đúng chỗ.

Cửa "kẹt" một tiếng đẩy ra, quản gia cẩn thận lên tiếng, như thể nhìn thấy hắn thất hồn lạc phách không biết có nên quấy rầy hay không: "Hầu gia..."

"Ra ngoài." Hắn đưa lưng về phía cửa, bình đạm ngắt lời.

Trong mắt người ngoài, tấm lưng đó trông thật tiêu điều, như thể bị đông cứng lại vì bi thương.

Chỉ có hắn biết đó là nghi hoặc.

Bàn tay thon dài dùng sức ấn ngực mình, trái tim của người đàn ông vẫn đập mạnh mẽ.

... Vậy thì vì sao?

Người vợ kết tóc chết trước mặt hắn nhưng lại không bằng tên yêu quái xa lạ hắn gặp ở An Định Môn mấy ngày trước. Giây phút đôi mắt đen đó nhìn vào mắt hắn như có một thanh kiếm sắc bén đâm vào trái tim hắn, một cơn đau nhói ập tới như thể bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Khi đó, hai vị đạo sĩ nói ra một câu hết sức hoang đường: "Đây là cốt nhục của ngài..."

Hắn nheo đôi mắt, lá cây ngoài cửa sổ đung đưa.

Người khác?

- -------

Hắn đã từng xem người Nhật biểu diễn múa rối. Sân khấu chỉ rộng một tấc, tổng cộng có năm con rối.

Vở kịch đó là Tiết thị ép hắn xem cùng. Mới tân hôn làm cô dâu mất hứng cũng không tốt lắm. Phái nữ đều say sưa theo dõi chỉ có hắn yên lặng nhìn con rối thất thần.

Vở kịch trước đây, vai nam và vai nữ đều là nam nữ si tình dây dưa đến chết. Trong vở kịch mới này bọn họ lại là người lạ đi ngang qua nhau.

Cũng phải, dù sao cũng đã thay đổi nhân vật.

Vạt áo bị người kéo, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt Tiết thị có chút lo lắng, giữa tiếng vỗ tay nhỏ giọng hỏi: "Hầu gia không thích sao?"

Vị thê tử này của hắn bả vai quá gầy, nên lúc nào trông cũng có vẻ yếu ớt đáng thương.

"Mặc kệ hắn." Triệu phi hừ một tiếng, vô cùng thân mật kéo tay Tiết thị: "Hắn chính là như thế, muội xem vui vẻ là được rồi."

Dứt lời, quay mặt về phía hắn, trên khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận hiện lên sự nghiêm khắc: "Khinh Hoan, vui lên một chút."

"Ừ." Hắn rũ mi, thất thần đáp có lệ. Ánh sáng hỗn loạn trên sân khấu chiếu lên mặt hắn, hào hoa phong nhã, cho dù vô tâm hờ hững như vậy cũng dễ dàng được thông cảm.

Cuộc hôn nhân này môn đăng hộ đối, lệnh của cha mẹ lời người mai mối. Làm tỷ tỷ, nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tiết thị như nhìn một tấm biển lộng lẫy.

Nói vậy, Tiết thị cũng là người đáng thương.

Vở kịch kết thúc, hắn như rối gỗ bị giật dây, ngoan ngoãn cùng tân hôn thê tử xuất cung hồi phủ.

Hắn đi dưới ánh trăng, ánh trăng xa cách phủ kín toàn thân, vẽ ra bóng người mảnh khảnh. Người hầu cầm đèn cách khá xa, trên mặt Tiết thị là nụ cười mỹ mãn, không biết vì sao đột nhiên nắm chặt tay áo hắn.

Giờ nghĩ lại, chắc lúc đó trong bữa tiệc nàng uống vài ly rượu nên muốn làm nũng thôi.

Bước chân hắn bỗng dừng lại, như người sắp ngủ đột nhiên bị đẩy tỉnh, giấc mơ hỗn loạn và phù phiếm đó lập tức tan biến.

Hắn nhớ tới một đôi tay.

Ngón tay như búp măng, nắm lấy tay áo hắn, từ từ siết chặt, sau đó rụt rè thử nắm lấy cổ tay hắn, mang theo sự lém lỉnh và quyến luyến. Hắn trở tay nắm chặt bàn tay lạnh lẽo đó, người ấy lập tức yên lặng cười.

Nàng cúi đầu cười, làn gió mang theo hương hoa quế thổi qua sợi tóc mềm mại của nàng, đôi mắt cong cong được tô điểm bởi hàng mi dài, gò má ửng hồng.

Hắn không chờ được đến lúc nàng ngước mắt lên.

Tiết thị thấy mặt hắn biến sắc, tưởng rằng hắn không thích bị chạm vào, nàng ngượng ngùng rút tay lại, tiểu đồng dẫn đường thấy bọn họ không theo kịp, quay lại gọi hắn, ảo giác mơ hồ liền tan biến.

...... Đó không phải Tiết thị.

Trong gió đêm hắn mờ mịt ngẩng đầu, lần lượt nhớ lại những mệnh phụ, nha hoàn thậm chí cả ca kỹ đã từng gặp nhưng không có ai giống nàng.

"Hầu gia, có phải ngài lại đau đầu?" Tiểu đồng đỡ hắn: "Nương nương nói uống thêm mấy ngày thuốc sẽ không đau nữa."

Lần ngã ngựa một năm trước để lại di chứng nghiêm trọng, đầu lúc nào cũng đau. Trưởng tỷ nói trước khi hôn mê, hắn còn quan chức chưa làm, vợ chưa cưới.

Cuộc đời hắn vậy là bước sang một trang khác, sau khi tỉnh lại dường như hắn phải hoàn thành những việc người khác chưa làm xong.

Thế là hắn làm quan, cưới Tiết thị, cuộc sống như một giấc mộng, hạnh phúc hay đau khổ đều chỉ là mặt ngoài, không thể thâm nhập tới đáy lòng.

Mãi cho đến đêm tân hôn, tân nương tự mình xốc khăn voan, ánh nến chiếu lên tay nàng, bàn tay trắng như tuyết cầm chiếc khăn đỏ thắm, cho đến giây phút đó hắn mới thực sự tiếp nhận người này là tình yêu trong lòng hắn.

Nhưng nếu là nàng, vậy thì người vừa nãy là ai?

- -------

Mọi người đều biết Khinh Y Hầu kiêu ngạo lạnh nhạt, vì không hứng thú với con đường làm quan nên cũng không mặn mà với công việc nhàn rỗi này, chỉ làm việc trong bổn phận, không qua lại xã giao với người khác.

Tiết thị sắp lâm bồn, vừa lúc có lý do danh chính ngôn thuận về nhà nghỉ, tránh phải giải quyết những việc linh tinh.

Cho dù là người bay trên trời, nhưng đã làm trượng phu và phụ thân thì ít nhiều cũng phải gánh một số trách nhiệm.

Sự dịu dàng của hắn trước nay không nhiều lắm, tới điểm là dừng, vừa phải đúng mực. Tiết thị thất vọng, trong lòng hắn rõ ràng nhưng chỉ đành coi bản thân là người máu lạnh.

Có điều trong khoảng thời gian đó nàng rất hài lòng, như thể chỉ cần hắn ở nhà là có thể khiến người phụ nữ đầy ưu tư ấy ngừng suy nghĩ lung tung.

Tiết thị đã ngủ trưa, trong phòng yên ắng và tràn ngập mùi hương ấm áp. Hắn dựa vào cửa sổ, chống cằm lên tay, ánh sáng ấm áp chiếu lên lông mi hắn, lơ đãng ngủ gật.

Một cô nương trẻ tuổi xách váy đứng đưa lưng về phía hắn, cổ chân nhỏ nhắn, cẳng chân thẳng tắp, để chân trần dẫm lên thảm, hơi cong lưng, lúc nghiêng người có thể nhìn thấy cái bụng hơi nhô ra của nàng.

Không giống vòng eo đồ sộ, bước đi như vịt của những thai phụ bình thường, nàng có thai, như một quả bóng buộc vào cơ thể nhỏ bé của nàng, khiến nàng trông càng mảnh mai, bẻ một cái là gãy.

"Tìm cái gì?"

Thật kỳ là, dù nàng có thai nhưng hắn vẫn có thể dùng một tay bế nàng lên, dễ dàng ôm nàng khỏi mặt đất.

... Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể dùng ngữ khí đó nói chuyện, như thể trộn mật ong.

Cánh tay mảnh khảnh của nàng ôm cổ hắn, vẫn tiếp tục nhìn xung quanh: "Tìm mèo."

Giọng nói đó mềm mại, râm ran bên tai.

"Đưa sang hàng xóm rồi."

"Sao lại thế?" Nàng quay lại, gương mặt ngơ ngác.

Hắn bế nàng đến mép giường, vẫn nắm tay nàng không chịu buông ra, gảy chóp mũi nàng: "Cũng là người có thai, không sợ nó va phải nàng sao?"

Bên cạnh giường đặt một cái lư hương, sương khói bay lên như con rắn bò, sương mù dần tràn ngập căn phòng, nàng an tĩnh mà ngồi ở bên kia màn sương nhìn hắn, nghe vậy nhấp miệng cười khẽ, đôi mắt như hồ nước mùa thu.

Cánh quạt mang gió thơm thổi tới, xua tan cảnh trong mơ.

Hắn mở to mắt, ánh nắng chói chang khiến mí mắt hắn đỏ lên. Trái tim hắn vẫn còn đập điên cuồng, trước mắt một mảnh mơ hồ.

Thích như vậy... Thích tới vậy...

Lúc ôm nàng, chỉ cảm thấy cả trái tim như được lấp đầy.

"Hầu gia, nóng không?" Nữ tử cầm quạt đè thấp giọng nói, lụa trắng che mặt, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt chờ mong.

Vừa quay đầu lại, hắn đã hiểu rõ. Tiết thị mang thai thích ngủ, còn nằm trong màn chưa tỉnh, lập tức có người không an phận nhân cơ hội đến gần.

Hắn cũng không biết vẻ mặt mình thế nào, ngủ gật tỉnh dậy, gương mặt tuấn tú đầy vẻ trìu mến, dịu dàng như dãy núi bị hoa đào bao phủ, khó trách nha hoàn hiểu lầm.

Hắn đã quen với việc đuổi người có ý đồ, nhưng khi quay đầu chợt nhìn thấy một góc khăn che mặt bị gió thổi bay, lời tới bên miệng kỳ dị dừng lại.

Hắn liếc nhìn nàng ta, rút cái quạt tròn trên tay nàng ta ra, không nói một lời cầm bút, chấm mực, tuỳ tiện vẽ lên đó, tâm trí vẫn còn đọng lại trong giấc mộng vừa rồi.

"Hầu gia." Bị cướp quạt, nàng ta càng thêm to gan, vén sợi tóc ra sau tai, ngượng ngùng liếc nhìn cành mai đỏ trên quạt: "Nô tỳ muốn vẽ chuối tây."

Hắn dừng bút, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một cây chuối tây đứng ở góc sân nhỏ, xanh thắm đón gió.

... Chuối tây nhiều nét hơn các loại cây khác, mất thời gian vẽ hơn.

Hắn thuận tay vẽ hai nét, trái tim bỗng dưng đập loạn nhịp, ảo giác và hiện thực đan xen. Trước sân, những bông tuyết bay lơ lửng, hắn cầm một bàn tay lạnh lẽo, cầm tay nàng từng nét từng nét vẽ cây chuối tây ngoài sân, đầu tiên là tô nền, sau đó phác hoạ, vẽ lá cây chuối tây từ khô khốc sắp chết thành mỡ màng như mới nhú.

"Trời lạnh, mau về thôi, cẩn thận đông lạnh." Hắn buông bút, nàng còn không nghe, nắm chặt bút không chịu buông, lông mi chớp chớp, có chút làm nũng: "Không lạnh."

"Chàng biết không, núi Kỳ Lân quanh năm tuyết rơi, chúng ta thường khiêu vũ trong tuyết."

Chóp mũi hắn vùi vào cổ áo nàng, một chút hương thơm ấm áp bay ra, sợi tóc mềm mại của nàng bị tuyết làm cho hơi ẩm ướt.

Bàn tay hắn đưa xuống, cách quần áo sờ cái bụng nhô lên của nàng.

"Đứa trẻ này... là kỳ vọng trong lòng ta và nàng..."

Âm thanh đứt quãng, lúc có lúc không, dường như bị cơn gió cuốn theo bông tuyết kia thổi bay.

"Tử Kỳ..."

Hình ảnh đột ngột dừng lại, gió tuyết tràn vào miệng mũi, lập tức trống rỗng.

Hắn đặt bút, dựa vào lưng ghế, thở dốc.

Nha hoàn hiểu sai ý hắn, sắc mặt ửng đỏ, cả gan đến gần hắn: "Nô tỳ tên là Thu Dung..."

Tròng mắt hắn đỏ ngầu, ngón tay cái co giật ấn lên huyệt thái dương đau nhức, đột nhiên hỏi: "...... Tên là gì?"

"Thu Dung..."

Dung... Dung Nhi...

"Ra ngoài." Hắn nhắm mắt lại, dương tay gập lại, giơ tay bẻ quạt tròn làm đôi, mực cọ vào lòng bàn tay ẩm ướt dinh dính như vết máu: "Cút đi."

Một cơn đau dữ dội bỗng ập đến, khớp xương hắn trắng bệch, lập tức từ ghế trên ngã xuống.

Hắn hôn mê đúng lúc Tiết thị lâm bồn, Khinh Y Hầu phủ náo loạn cả lên. Trong mơ màng, hắn nghe thấy trưởng tỷ nói chuyện với người khác.

"Triệu phi nương nương, thần đã sớm nói đây là một nước cờ nguy hiểm..."

"Bổn cung chỉ có một người đệ đệ, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, chỉ cần làm hắn sống sót, hiểu chưa..."

"Giải pháp duy nhất bây giờ là sử dụng chú thuật hoàn toàn, có điều nếu làm vậy một khi bị phản phệ sẽ..."

"Sẽ không... Mau thi chú đi, hắn sẽ không nhớ tới nữa."

"Người đâu." Giọng bà ta vang chói tai: "Đi nhổ cây chuối tây kia đi. Còn nữa, tất cả những người trong tên có chữ "Dung" đều phải sửa. Sau này, kẻ láo toét nào dám dụ dỗ Hầu gia, bổn cung sẽ băm chân kẻ đó."

"Dạ..."

- -------

Tang lễ của Tiết thị cử hành vào tháng sáu. Trong tháng đó, trưởng tử của Khinh Y Hầu bệnh nặng không qua khỏi, ấu nữ mất tích, không tìm thấy. Khinh Y Hầu từ nhi nữ song toàn phút chốc lại trở thành người cô đơn, người đều nói hắn đáng thương.

Khi đó, đám đạo sĩ ở Khâm Thiên Giám cãi cọ với vị hòa thượng đến siêu độ. Giữa những tiếng ồn ào, một mình hắn quỳ gối trước linh đường, trên vai rơi đầy tiền giấy trắng như tuyết rơi. Hắn vẫn còn đang nghĩ tới câu nói cuối cùng của Tiết thị.

Lúc chàng nhìn ta như đang nhìn người khác.

"Hầu gia." Tiểu đồng khẽ gọi hắn một tiếng, trong tay cầm một chiếc túi thơm nhiều tua rua, vẻ mặt hơi khó xử: "Nô tài tìm thấy cái này... trong số di vật của phu nhân."

Hắn rũ mắt nhìn qua, trên chiếc túi thơm to bằng bàn tay có rất nhiều hình thêu, kỳ lân thêu bằng chỉ bạc sinh động như thật.

Cái túi thơm này rất quen thuộc với hắn, lúc hắn năm tuổi nhũ mẫu thêu cho hắn vì vậy mà hỏng cả hai mắt. Từ đó hắn đeo nó bên người, mãi đến thành hôn mới vô tình đánh mất.

Lúc đó, hắn huy động toàn phủ đi tìm, nhưng không có kết quả. Hắn từng vì cái này mà quỳ trước mộ nhũ mẫu một nén nhang.

"......" Hắn cầm lấy túi thơm, tua rua lắc lư trong không trung, vẽ ra các đường cong.

... Tiết thị lấy nó làm gì?

Túi thơm rất nặng, mở ra mới thấy bên trong có một thỏi vàng, một viên dạ minh châu to bằng trứng bồ câu.

Còn có mấy tờ giấy mỏng cuộn thành ống, vốn là khế nhà và khế đất, qua bảy tám năm, góc gấp đã sờn rách.

Ánh đèn lay động trong linh đường nhảy nhót trên mặt hắn, hắn mím môi mỏng.

Là khế nhà và khế đất đứng tên hắn.

"Ngươi còn nhớ bảy năm trước, túi thơm này làm sao mà thất lạc?" Hắn quay đầu nhìn quản gia, ánh mắt lạnh lẽo.

Bảy năm trước sau khi ngã ngựa, hắn mất đi rất nhiều ký ức và bắt đầu bị đau đầu. Tiết thị giấu đi túi thơm bên người hắn, lại còn "người khác" trong miệng nàng. Mỗi một việc đều rất là kỳ quặc.

"Việc này nô tài làm sao biết được?" Vẻ mặt quản gia có vẻ trốn tránh.

Triệu gia nhà cao cửa rộng, vợ cả chỉ sinh một đôi nam nữ, nam không học vấn không nghề nghiệp, nên nữ mới bá đạo cầu tiến, việc này cũng thường thấy.

Bàn tay trưởng tỷ luôn duỗi ra rất dài*, như xúc tu con mực, lấy lý do vì gia tộc vinh quang, kiểm soát thế giới của hắn, trước nay hắn đều biết.

*ý là thích quản nhiều việc.

Nhìn quét vẻ mặt lo sợ bất an của quản gia... Hạ nhân biết giả ngu giả ngơ như vậy mới có thể sống sót giữa sóng to gió lớn.

"Ngươi ở bên bổn hầu đã mười mấy năm." Hắn rũ mi mắt, ngữ khí rất bình đạm: "Có phải ngươi cảm thấy dù ta chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng vẫn là con rối gỗ trên tay Triệu phi nương nương?"

Bên trong linh đường, tiền giấy bay lả tả, thê tử của Khinh Y Hầu – người luôn kiêu ngạo ít nói – đã qua đời, giờ cô độc một mình, tự giễu trước mặt hạ nhân. Thật sự làm người không nỡ nhìn.

Chiêu này quả nhiên có tác dụng, quản gia lắp bắp hồi lâu, cuối cùng lòng đồng tình vẫn thắng, ông ta đỏ mắt quỳ "sụp" xuống: "...... Nô tài không dám giấu Hầu gia..."

Ông ta nhìn xung quanh, thấy bốn phía vẫn còn cãi cọ ồn ào, quỳ tiền lên hai bước, cẩn thận tới gần hắn: "Ngày Hầu gia ngã ngựa, trên người đeo cái túi thơm này, vội vã đi đâu đó, lúc ra khỏi cửa thành, ngựa chợt nổi điên..."

Hắn yên lặng nhìn quản gia: "Ta muốn đi đâu?"

"Cái này..." Đối phương lại do dự.

Tay hắn cầm mấy tờ giấy mỏng, đầu ngón tay vuốt ve túi thơm, đột nhiên gian sờ thấy một chỗ nhô lên, hắn ngẩn ra, cho tay vào trong, cẩn thận xem xét. Đó là mấy chữ được thêu lên giữa hai lớp vải, hình như có người đặc biệt lộn túi thơm ra thêu lên, sau đó cẩn thận giấu ở bên trong.

Đường chỉ vụng về, không giống phụ nữ làm, khả năng cao là tay nghề nghiệp dư của hắn.

"Mộ... Dung... Nhi..."

Hắn nhận ra từng chữ, trong đầu như một tiếng sét đánh xuống, từng chút một làm lộ ra vết sẹo đã hoà trộn với da thịt.

Sắc mặt quản gia lập tức trắng bệch.

- -------

"Hầu gia, Hầu gia ngài không thể đi..." Quản gia có vẻ sợ hãi, vừa lăn vừa bò đuổi theo, một chân dẫm vào vùng nước, bùn bắn toé tung.

Bầu trời bên ngoài linh đường đã biến sắc, cuồng phong gào thét thổi bay những hạt mưa đang rơi, tiếng gió rít qua kẽ cành khô, chỉ giây lát quần áo hắn đã ướt.

"Tránh ra." Vó ngựa phi nước đại, giẫm nát những vũng nước đất, gạt đi những nhánh cây phía trước, chỉ chớp mắt đã bỏ lại người chạy theo phía sau.

Mãi đến không nhìn thấy người, hắn mới buông lỏng bàn tay nắm chặt dây cương, ngồi buông thõng trên ngựa, bởi vì quá dùng sức, lòng bàn tay và bàn chân giẫm lên bàn đạp đều bị mài ra vết máu.

Không ai biết khi ba chữ đó xuất hiện trước mặt hắn, dù chỉ là đọc thầm cũng sẽ khiến hắn đau như thiên đao vạn quả.

Cơn đau này làm hắn chợt nhớ tới ngày Tiết thị lâm bồn.

Cây chuối tây ở góc sân, khăn che mặt, Thu Dung, cuối cùng biến thành ảo ảnh, người được hắn ôm trong ảo ảnh.

Hạt mưa đập vào mặt trộn lẫn với mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, đôi mắt không ngừng đau đớn đến khi nước mắt chảy ra.

Quả thực là có "người khác".

"Người khác" lại không phải người khác.

Bàn tay run rẩy cầm chặt roi ngựa, đột nhiên tăng tốc, phi nước đại về phía ngoại ô.

"Hu ——" Hắn kẹp bụng ngựa, con ngựa vẫy đầu, mưa bụi đập vào bộ lông óng ả của nó, hóa thành từng giọt nước lộp độp lăn xuống.

Sắc trời đã tối, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng cây ở phía xa như bị màu đen nhuộm đẫm. Ông lão trông ngựa huýt sáo, đội chiếc mũ tre kiểm tra chuồng ngựa và máng ăn, nghe tiếng quay đầu lại, quan sát một hồi mới kinh ngạc nhận ra người trên ngựa, sau đó cởi mũ chạy tới.

"Ui, sao Hầu gia không che ô?"

"Ngựa của ta đâu?" Hắn xoay người xuống ngựa, tóc cũng nhỏ nước, mặt tái xanh, không biết là do đau hay do vì thời tiết đột nhiên chuyển lạnh.

Mỗi lần đi xa, hắn nhất định sẽ tới đổi một con tuấn mã có thể ngày đi ngàn dặm, ngày thường nuôi thả nó trong bầy ngựa. Đây là điều mà hắn và người trông ngựa đã ngầm hiểu từ khi còn nhỏ.

Từ khi bị ngã ngựa, ước chừng đã bảy năm hắn không đặt chân tới đây.

"Đang cho ăn, đang cho ăn." Người trông ngựa lặp lại, dùng chiếc mũ tre trong tay làm ô che lên đầu hắn: "Tiểu nhân lập tức đi dắt..."

"Không cần." Hắn ngắt lời, hầu kết giật giật, một lúc lâu sau mới gian nan lên tiếng: "Lần trước ta tới dắt nó là định đi đâu?"

"......" Động tác xoay người của người trông ngựa lập tức dừng lại, vẻ mặt như phạm phải sai lầm.

"Nói cho ta." Hắn cất cao giọng nói, vũ sơ phong sậu, tiếng gió như nức nở, túi thơm nắm chặt trong tay có chút biến dạng, góc thỏi vàng bên cạnh cộm tới đau lòng bàn tay.

"Lần gần nhất là bảy năm trước..." Người trông ngựa dừng một chút, cúi đầu cung kính đáp: "Ngài muốn con ngựa nhanh nhất để suốt đêm ra khỏi thành, càng nhanh càng tốt."

"Đi đâu?"

"Ngài nói là phía nam, tới một nơi gọi là Vô Phương Trấn."

Vô Phương Trấn...

Đồng tử hắn co lại.

Dường như lần đầu tiên nghe thấy ba chữ đó, lại dường như đã nghe vô số lần.

Mây trôi lững lờ, sương mù kéo dài, hàng đêm sênh ca, vô ưu vô sợ...

"Ngài nói với tiểu nhân có người chờ ở đó."

"Phu nhân sắp sinh cho nên phải mau."

"Tiểu nhân hỏi ngài có trở về nữa không? Khi đó ngài đã giục ngựa đi rất xa, quay đầu nói, không về nữa."

"Lúc ấy ngài cười nói, coi như thành Trường An chưa từng có Khinh Y Hầu."

- -------

Bầu trời rộng lớn, sâu không thấy đáy, trông như biển rộng đảo ngược.

Đó là một đêm không sao, mưa bụi lao vào lồng ngực hắn, lấp lánh rơi xuống, dường như chậm rãi ngưng tụ thành những bông tuyết trong suốt, ung dung khiêu vũ.

Thời gian vì thế mà trở nên dài lâu vô tận, bầu trời phủ đầy bông tuyết yên lặng như ánh mắt xa xăm và bao dung của người yêu.

Hắn nằm nghiêng, cơ thể co giật, máu từ trong miệng trào ra từng chút, thứ duy nhất sáng lên là đôi mắt trống rống của hắn.

"Phu nhân sắp sinh..."

"Cũng là người có thai, không sợ va phải nàng sao."

"Đứa bé này là kỳ vọng trong lòng ta và nàng, vậy gọi là Tử Kỳ được không?"

"Ta tới giết ngươi."

"Đây là cốt nhục của ngài..."

"Chàng biết không?" Người nói chuyện uyển chuyển xoay một vòng, vẻ mặt xinh đẹp yên bình, tựa như tiên tử: "Núi Kỳ Lân quanh năm tuyết rơi, chúng ta thường khiêu vũ trong tuyết."

Ngọn đuốc và người dần tụ tập lại, giống như vô số con kiến vây quanh hắn, bọn họ có vẻ đang sốt ruột nói gì đó.

Có người nâng hắn dậy, vừa chạm vào hắn, hắn lập tức nôn ra một ngụm máu, ánh mắt tan rã, khàn khàn mở miệng: "Tuyết rơi sao?"

Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt đều hoảng hốt: "Hầu gia, mới tháng tư, tuyết ở đâu ra?"

Nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, thế giới màu máu vẫn dựa vào cơn mưa phùn gột rửa, càng rửa càng bẩn, càng rửa càng khó sạch.

Thì ra giấc mơ tuyết trắng đó chỉ là bóng trắng trước mặt.

- -------

Tang kỳ của phu nhân còn chưa qua, Khinh Y Hầu đã bệnh tình nguy kịch. Triệu phi nương nương ra cung chăm sóc, nhìn thấy bộ dáng hắn lập tức khóc thành lệ nhân*.

*người làm bằng nước mắt hoặc là mít ướt.

Tiểu Phan An đã từng trịch quả doanh xa* nay đã biến thành một bộ xương khô đáng sợ nằm trên giường. Hạ nhân nhìn thấy, đều quay đầu tránh xa, cách xa rồi mà vẫn hãi hùng khiếp vía.

*Phan Nhạc là mỹ nam nổi tiếng, được sánh với ngọc, thiếu thời dạo chơi ở Lạc Dương, phụ nữ phát hiện, kéo nhau vây quanh, ném trái cây đầy xe.

Hắn không chịu gì mà chỉ nhìn chằm chằm đỉnh màn như người chết, trong mắt là một mảnh trống rỗng.

Hắn nghe thấy có đạo sĩ nói chuyện với trưởng tỷ đang khóc nức nở: "Nương nương, người tồn tại là dựa vào một dòng "khí". Hiện giờ, ánh sáng trong mắt Hầu gia đã tắt là do dòng "khí" đó không còn nữa, kéo dài hơi tàn như vậy..."

Khớp xương của hắn như là bị cơn mưa đó làm rỉ sét, một cử động nhỏ cũng rất khó khăn, cho nên không ai có thể rút cái túi thơm thêu tên nàng trong tay hắn ra.

"Rõ ràng đã nói phu thê chúng ta sẽ thẳng thắn thành khẩn với nhau, vì sao nàng lại giấu ta?"

Ánh đèn trong thư phòng sáng rực, chiếu rõ người tâm tâm niệm niệm trong lòng hắn. Nàng hoảng hốt nhìn hắn, dường như muốn giải thích lại ngượng ngùng mở miệng: "Ta không có."

Lửa giận bốc lên đầu, nàng càng hoàn hảo càng khiến hắn sợ hãi, lòng nghi ngờ bất chợt dâng cao: "Nàng rốt cuộc có yêu ta không?"

Nàng lại chần chừ, hồi lâu mới nhẹ giọng đáp: "Ta không biết đây có phải là yêu không."

Tóm lại là tuổi trẻ khí thịnh, chỉ vì câu này làm hắn cảm thấy tình yêu say đắm nửa đời mình đều biến thành trò cười, cho nên mới giận dỗi bỏ nhà đi, trở về Trường An.

Suy nghĩ nhân yêu thù đồ, đường ai nấy đi, bị gió lạnh thổi qua, nửa đường cũng đã biến mất.

Nếu thật sự muốn lừa hắn thì phải giống như hồ ly yêu quái trong kịch bản nói ta yêu ngươi tới tận xương tuỷ, lừa hắn trung thành suốt đời, vĩnh viễn không rời đi, thần phục nàng, mặc nàng khống chế, vắt kiệt từng tấc da thịt cốt nhục của hắn. Đó mới là yêu quái đủ tư cách.

Dung Nhi, Mộ Dung Nhi.

Nàng thậm chí còn không biết nói dối.

Vong Ưu Chú phản phệ, đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm. Nếu có thể bù đắp được nghiệp chướng hắn một đi không trở về, bỏ vợ bỏ con thì thật tốt.

Đáng tiếc.

Bảy năm, Tử Kỳ lớn vậy rồi mà còn lưu lạc đầu đường, mặt đầy tro bụi, bả vai gầy gò, đi chân đất, ngay cả giày cũng không có.

Hơn thế... hắn hận chính mình không nhìn thằng bé nhiều một chút.

Lần đầu tiên hắn gặp thằng bé, là gặp mà không nhận ra, ngươi sống ta chết.

Vậy còn người hắn nâng niu trong lòng bàn tay thì sao?

Hắn không dám nghĩ tới việc nàng đã một mình sinh con thế nào, cõi lòng tan nát qua ngày ngày chờ đợi, cuối cùng đi tới bước đường ngày hôm nay.

Trưởng tỷ cầm tay hắn, hắn rũ mắt, nghĩ tới lúc hắn cầm tay Tiết thị khi nàng sắp chết.

Phong thuỷ thay phiên chuyển, nhanh như vậy đã tới lượt hắn.

Trưởng tỷ hai mắt sưng đỏ: "Khinh Hoan, đệ còn muốn nói cái gì?"

Hắn hơi liếc mắt, nhìn thấy người đứng sau bà ta.

Mộ Dung Nhi đứng rất xa, gần như là ảo giác, nàng dựa cửa, xinh đẹp nhẹ nhàng, đôi mắt màu hạt dẻ phóng ra hai tia sáng lạnh lẽo, từ xa nhìn hắn với vẻ châm biếm, như thể đặc biệt đến nhìn bộ dáng thê thảm của hắn.

Đó không phải nàng.

Vậy Dung Nhi của hắn đâu rồi?

"A tỷ." Nước mắt hắn uốn lượn rơi xuống, khó nhọc mở miệng: "Trong ngực ta có lệnh bài của Mộ gia... ngươi cầm nó..."

"... đến Mộ gia... đón Tử Kỳ... trở về."

Thằng bé ở lại lưu tại gia tộc bắt yêu sao có thể sống tốt?

Triệu phi trợn to mắt, tựa hồ không ngờ di ngôn của hắn lại là việc này: "Đứa con hoang đó..."

"Triệu Thấm Như." Hắn ngắt lời, bóp chặt tay bà ta, tơ máu trong mắt nứt thành từng sợi, màu máu nhuộm đỏ tròng mắt, giọng nói run rẩy như rét lạnh mùa đông: "Đó là con của ta và Dung Nhi... Cuộc đời ta... đã không còn liên quan với Triệu gia..."

Coi như thành Trường An chưa từng có Khinh Y Hầu.

Nếu trốn thoát được thì tốt rồi, làm một hộ nông phu bình thường ở trấn nhỏ xa xôi cũng được, thê nhi lưỡng toàn, vĩnh viễn không rời xa nhau.

Ngày thành hôn ở Vô Phương Trấn, tân nương nhanh tay xốc khăn voan trước, khăn che đầu màu đỏ tôn lên ngón tay búp măng của nàng, dưới lớp trang điểm nồng đậm dù trong mắt có sự bất an vẫn hết sức mỹ lệ: "Theo quy củ của các ngươi, sau hôm nay, chúng ta sẽ phải ở bên nhau mãi mãi phải không?"

Động phòng hoa chúc lung linh, cả phòng tràn ngập ánh sáng hạnh phúc say lòng người, hắn cười đáp: "Đương nhiên là phải ở bên nhau mãi mãi."

Thời gian như trang sách ố vàng, lật nhanh về phía trước, pháo hoa rực rỡ rơi đầy trên đỉnh đầu, màn trời phủ kín ánh sao lộng lẫy sống động. Khắp thế gian đều được chiếu sáng trong sự vui mừng đón năm mới.

Thiếu niên không biết mùi vị ưu sầu, chỉ cảm thấy mọi thứ trên thế gian đều mới mẻ và tốt đẹp.

Gió đêm thổi tung khăn che mặt của cô nương áo trnagsw, đôi mắt làm người kinh tâm động phách đột nhiên đập vào mắt hắn.

"Ta tới xem pháo hoa."

- ------