Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc để chúc mừng thắng lợi, đã qua năm giờ chiều mà cảnh sát vẫn chưa tìm được quả bom trong tay Tống Lam Ân.
Khác với những quả bom được hẹn giờ khác, quả bom trong tay hắn ta chứa lượng thuốc nổ lớn nhất, cũng phức tạp nhất.
May sao cảnh sát đã xác định được vị trí của hắn ta, phần mềm định vị cũng vạch ra quãng đường hắn ta di chuyển.
Tô Hồi nhìn bản đồ, chiều nay, dường như Tống Lam Ân đã mang quả bom này đi khắp nửa Hoa Đô.
Hắn ta không giống những kẻ đặt bom khác, không ai biết hắn ta định đi đâu.
Kẻ hung đồ này như đang đi dạo giữa thành phố.
Thỉnh thoảng hắn ta còn mở điện thoại của Lưu Ngọc Mai, đọc vài bài báo, sau đó lại tắt máy.
Bởi dường như hắn ta không dừng lại bất kỳ chỗ nào quá lâu, thường xuyên đi qua những ngõ nhỏ, vậy nên gần như lần nào cảnh sát chạy theo hắn ta cũng đến muộn một bước.
May thay dù Tống Lam Ân cầm vật nguy hiểm nhưng hắn ta chưa có dấu hiệu muốn kích nổ.
Tô Hồi nhíu mày, rốt cuộc người này muốn làm gì…
Sáu giờ tối, cuối cùng Tống Lam Ân cũng dừng lại, hắn ta dừng lại rất lâu ở một chỗ.
Cuối cùng phòng chỉ huy bên ngoài cũng báo tin vui, “Chúng tôi đã xác định vị trí của Tống Lam Ân, hiện giờ hắn ta đang ăn mỳ ở Đỉnh Diện Hiên…”
Vừa đến giờ ăn tối, kẻ đầu sỏ khiến cả Hoa Đô chìm trong nguy hiểm lại đang thong thả ăn mỳ.
Kiều Trạch tức giận nói: “Chúng ta còn đang chịu đói mà hắn ta đã ăn mỳ rồi.”
Cục trưởng Đàm bảo thư ký Vương đặt bốn suất ăn gia đình, sau đó quay lại nói với Lục Tuấn Trì qua bộ đàm: “Các cậu đi theo hắn ta, nhất định phải chú ý an toàn, quán mỳ đông người, không được hành động thiếu suy nghĩ. Bên chúng tôi sẽ bàn bạc kế hoạch tác chiến…”
Theo thông tin Diêu Phi mang đến và lời khai của Từ Sương, bom mọi người nhận được đều là hẹn giờ, chỉ riêng quả bom trên tay Tống Lam Ân là điều khiển thủ công. Điều này nghĩa là hắn ta có thể cho nổ bất cứ lúc nào, càng thêm nguy hiểm.
Đỉnh Diện Hiên là quán mì nổi danh Hoa Đô, từ cách bày trí cửa hàng, dụng cụ ăn uống, phục vụ, đến nguyên liệu, đồ ăn, tất cả đều toát lên hai chữ – sang trọng.
Lúc này, Tống Lam Ân đang ngồi trên một bàn đơn trong Đỉnh Diện Hiên, trước mặt hắn ta là bát mỳ gạch cua nóng hổi.
Thay vì một bát, cũng có thể nói là một khay.
Bát mì của Đỉnh Diện Hiên được đặt làm riêng, nông hơn bát bình thường, lại sâu hơn đĩa bình thường. Bát ăn như vậy mới dễ trộn đều mỳ, mì nóng lâu hơn. Một bát mỳ như vậy có giá 288 tệ, cái giá đắt đỏ thế này nhưng cửa hàng lúc nào cũng kín người, có lúc còn phải xếp hàng.
Lúc này đang là cuối thu đầu đông, vừa qua mùa ăn cua.
Nhà hàng không hề tiếc rẻ mà lấy phần thịt cua và gạch cua làm thành sốt gạch cua hảo hạng.
Giờ là mùa cua béo thơm nhất, chọn những con cua cà ra trên ba lạng, tách hết phần thịt cua và gạch cua ra, sau đó xào với mỡ lợn được làm ra từ thịt lợn đen nuôi thả, sau khi đảo thơm gừng và hành tây, đổ thêm rượu Thiệu Hưng hảo hạng, hầm đến khi mềm nhừ.
Khi bát mỳ lên bàn, trên phần mì là một lớp sốt gạch cua vàng óng, che phủ cả mặt trên đĩa mỳ, thậm chí còn nhiều hơn phần mỳ.
Mì là loại sợi nhỏ màu vàng, bên trong có cả trứng gà, vừa mềm vừa dai.
Hơi đảo đĩa mỳ, mùi cua thơm lừng sẽ lan tỏa bốn phía.
Mỳ được làm từ loại lúa mì mới thu hoạch trong năm, dưới mùi hương thơm ngon của gạch cua là hương vị đầy tự nhiên của một loại ngũ cốc.
Đã lâu lắm rồi Tống Lam Ân không ăn mỳ ở nhà hàng này, lúc này hắn ta thong thả ngồi ăn, vô cùng thỏa mãn.
Hắn ta vừa ăn mỳ vừa theo dõi tin tức trên mạng.
Không có, vẫn không có.
Đã hơn năm rưỡi rồi.
Đến lúc này, hắn ta vẫn chưa thấy chút tin tức nào.
Tống Lam Ân nhíu mày, đến Tất Sơn Vũ cũng không thành công sao?
Chẳng lẽ lần này họ thất bại cả rồi?
Nhưng hắn ta vẫn còn cơ hội, pháo hoa phải khoe sắc trên bầu trời đêm mới đẹp.
—
Buổi tối, xe chỉ huy tạm thời của cảnh sát đỗ ở cửa sau Đỉnh Diện Hiên.
Quán mì này là trụ sở chính, cửa hàng rất lớn, kéo dài từ phố này sang phố khác.
Cửa trước nằm ngay mặt đường một con phố ẩm thực nổi tiếng Hoa Đô, cửa sau nhìn ra đường cái xe cộ qua lại không ngớt.
Hiện giờ, càng lúc càng nhiều cảnh sát có mặt, Lục Tuấn Trì sắp xếp cho họ đứng ở những nơi khác nhau, cửa trước, cửa sau, có cả cảnh sát chìm ẩn nấp trong nhà hàng, dần dần thế chỗ thực khách.
Nếu đây là một tên tội phạm cầm súng hoặc dao, cảnh sát sẽ không do dự mà lập tức bắt hắn ta.
Nhưng lúc này, dù họ đã bao vây Tống Lam Ân nhưng không một ai dám hành động cương quyết.
Tránh gây ra ồn ào khiến Tống Lam Ân chú ý, đánh rắn động cỏ, họ chỉ liên lạc với người phụ trách nhà hàng, thông báo là có tình huống khẩn cấp.
Camera các cảnh sát mang theo và camera an ninh trong nhà hàng hiển thị hình ảnh quay được ngay lúc này.
Trong phòng chỉ huy ở tổng cục, các lãnh đạo cũng đang tranh luận không ngừng nghỉ.
Vấn đề lúc này là Tống Lam Ân đang giữ vũ khí nguy hiểm, hơn nữa theo thông tin cảnh sát nắm được, quả bom cuối cùng này chứa lượng thuốc nổ lớn nhất. Họ không thể di dời người dân một cách an toàn mà không để Tống Lam Ân phát hiện được.
Nếu khiến Tống Lam Ân nóng lên thì rất có thể sẽ gây ra thiệt hại nghiêm trọng.
Cảnh sát bận rộn suốt một ngày, bắt được rất nhiều hung thủ về quy án, nếu đến cuối cùng còn có vấn đề, chẳng khác nào cả hành động của họ thất bại trong gang tấc.
Cách làm chắc ăn nhất lúc này chỉ có dùng tay bắn tỉa bắn hạ Tống Lam Ân từ xa nhưng góc nhìn trong nhà hàng có hạn, chỉ số nguy hiểm cũng rất cao.
Cho cảnh sát vào bắt trực tiếp?
Nếu có thể bắt được ngay thì tốt nhưng một khi thất bại, tất cả mọi người đều gặp nguy hiểm.
Nhưng họ không tìm được lối thoát nào tốt hơn.
Cục trưởng Đàm đề nghị dùng cách nào đó dẫn Tống Lam Ân đến một nơi bớt đông đúc hơn…
Nhưng sau đó mọi người lại bế tắc, làm thế nào để dụ hắn ta ra mà không để hắn ta đề phòng?
Dường như cách tốt nhất chỉ có ôm cây đợi thỏ, cảnh sát đã canh phòng ở cả cửa trước và cửa sau, đợi Tống Lam Ân vừa bước ra ngoài sẽ tấn công ngay lập tức.
Trong quán mỳ, Tống Lam Ân đang ăn bỗng nhận được tin nhắn: “Anh bất cẩn quá, bị theo dõi cũng không biết.”
Tống Lam Ân nhíu mày, nhìn ngó xung quanh, lúc này cửa hàng chật kín người, hắn ta không phân biệt được đâu mới là cảnh sát trà trộn.
Chỗ ngồi này hướng ra mặt đường, nhìn thấy người xe qua lại bên ngoài, không có chỗ nào khác thường.
Hắn ta bị theo dõi rồi sao? Tại sao đám người đó lại phát hiện ra hắn ta.
Điện thoại hắn ta lại rung lên, “Khỏi phải nhìn, cởi áo và để điện thoại, ra từ cửa sau.”
Tống Lam Ân tắt khung tin nhắn, mặc kệ đối phương, hắn ta cúi đầu ăn tiếp, thưởng thức món ngon trước mắt, hắn ta mới ăn nửa bát mỳ thôi mà.
Màn hình điện thoại lại lóe lên, đối phương thúc giục: “Nhanh lên!”
Tống Lam Ân trợn mắt, hắn ta cố nhét thêm hai miếng nữa vào miệng rồi đặt đũa lên bàn.
Ăn mì xong, tựa như cảm thấy nóng người, Tống Lam Ân cởi áo khoác rồi đứng dậy đi ra phía sau.
Lúc này, Trịnh Bách đang giả vờ gọi mọi trước sảnh nhà hàng vội vàng đi theo, anh ta nói vào tai nghe không dây, “Mục tiêu di chuyển, không mang túi theo! Hắn ta cởi áo khoác rồi!”
Lục Tuấn Trì canh ở cửa sau cũng thấy cảnh này qua màn hình, hắn vội nói: “Chuẩn bị hành động, người ở cửa sau chuẩn bị…”
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, vài viên cảnh sát hành động cùng lúc, có người chạy lên nhặt túi Tống Lam Ân để lại chỗ, có người đi theo sau hắn ta, còn có mấy người khác chặn sẵn ở cửa.
Viên cảnh sát giả dạng thực khách bất chấp nguy hiểm cầm chiếc túi lên kiểm tra, sau đó anh ta nói: “Túi trống không, có thể hắn ta đã mang theo người!”
Trịnh Bách ở gần hắn ta nhất, chỉ cách Tống Lam Ân chưa đến sáu, bảy mét.
Tống Lam Ân đi qua sảnh lớn trong nhà hàng, sau đó hắn ta bỗng quay lại, đi về phía nhà bếp.
Đầu bếp bên trong thấy có người xông vào, bỗng chốc sững lại.
“Anh là ai? Làm gì thế?”
“Đây là bếp mà! Anh không được vào!”
Có người muốn cản hắn ta lại, nhưng chưa kịp làm gì, Tống Lam Ân đã vọt qua.
Hắn ta không đáp lại mà chỉ cởi áo, nhét vào thùng rác trong nhà bếp, sau đó hắn ta lấy thứ gì đó ra từ túi quần, ném vào bếp, đó là một cái chai không lớn, sau khi vỡ tung, chất lỏng trong chai bắt lửa rồi bốc cháy, ngọn lửa vọt lên sau một tiếng “ầm”.
Nghe tiếng nổ trong bếp, đám Trịnh Bách khựng lại, tim mọi người đều trùng xuống…
“Đây không phải bom chứa lượng thuốc lớn, có thể hắn ta có mang theo vật cháy nổ khác!” Lục Tuấn Trì phán đoán qua hình ảnh và âm thanh.
Dù không nổ lớn nhưng quả bom cháy này cũng đủ khiến mọi người hoảng loạn.
“Cứu với! Cháy rồi!” Mấy đầu bếp bên trong gào thét, nhao nhao chạy ra ngoài.
Nhân viên trong cửa hàng cũng vội vàng mở cửa bỏ chạy, đã có hai đầu bếp bị bỏng.
Nhà hàng kín người bỗng chốc nháo nhào lên, mọi người ùa nhau chạy ra ngoài, cảnh tượng lúc này vô cùng hỗn loạn.
Không lâu sau, phòng bếp mù mịt khói, còi báo động hỏa hoạn trong nhà hàng cũng reo lên, mọi người vội vàng xô đẩy, đã có người bị ngã.
Trịnh Bách vừa chạy vào bếp đã bị dòng người và làn khói mù mịt cản lại, anh ta không thấy Tống Lam Ân đâu nữa, “Chết tiệt, mất dấu rồi! Tên kia thả chai cháy ở đây!”
Lúc này, Tống Lam Ân đã nhanh chân chạy theo dòng người ra ngoài từ cửa sau.
“Trịnh Bách, các anh nhanh chóng sơ tán mọi người! Nhất định phải bảo đảm an toàn cho người dân!” Lục Tuấn Trì vừa rút súng vừa vội vàng xuống xe, “Lão Khúc, các anh chặn cửa sau, nếu cần có thể bắn chết tại chỗ!”
“Tống Lam Ân ra rồi! Sao tên này lại biết chúng ta đang mai phục nhỉ?” Khúc Minh cùng một tiểu đội đang ấp gần cửa sau, ông phản ứng rất nhanh, giơ súng nhắm vào Tống Lam Ân đang đứng giữa đám đông phía xa, “Tổ trưởng, có vật cản! Rất khó nhắm!”
Khi ra từ cửa sau, Tống Lam Ân đã tóm một nhân viên nhỏ con làm con tin, đẩy cô chắn trước họng súng của cảnh sát.
Nhân viên kia chỉ là một cô gái còn trẻ, cô thét lên một tiếng, sau đó bắt đầu khóc.
Lúc này đã tối muộn, đông người qua lại, Tống Lam Ân lại có con tin, ngón tay đặt trên cò súng của Lục Tuấn Trì bỗng chần chừ…
Đúng lúc này, Tống Lam Ân cũng nhìn về phía hắn, hắn ta nhìn thẳng vào mắt Lục Tuấn Trì đang đứng cách mình không tới mười mét.
Lục Tuấn Trì rất khó hình dung được cảm giác này.
Hắn từng gặp rất nhiều tội phạm, cũng không phải lần đầu đối đầu với chúng nhưng những kẻ đó chưa từng khiến hắn dao động tới vậy.
Ánh mắt của Tống Lam Ân khiến hắn nhớ đến những loài vật sống về đêm, như dơi, hoặc thằn lằn.
Ánh mắt của hắn ta thầm trầm, bình tĩnh, quái gở, không có chút tình cảm nào trong đó, tựa như hắn ta không biết “thương cảm” là gì.
Trên đường phố ồn ào, mọi thứ trở nên hỗn loạn, Tống Lam Ân cười với Lục Tuấn Trì.
Hắn ta giơ thứ trong tay lên, là một chiếc điều khiển từ xa, chỉ cần hắn ta hơi ấn xuống, nơi này sẽ nổ tung.
Tay Lục Tuấn Trì rất vững, hắn nhắm chính xác vào Tống Lam Ân nhưng mồ hôi lại túa ra nơi Thái Dương, tim hắn đập rất nhanh, là cảnh sát, hắn không sợ chết, nhưng hắn không thể để nhiều người cùng chết ở đây như vậy…
Sơ ý một chút thôi, bi kịch hai năm trước sẽ lặp lại.
Khi đó, có thể sẽ gây ra thương vong rất lớn, không chỉ có mấy mạng sống, có thể là mười mấy, thậm chí là mấy chục mạng người!
Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí như ngưng đọng.
Trong phòng chỉ huy, ai nấy cũng đều căng thẳng, Tô Hồi thấy vậy bèn vịn bàn đứng lên, lo lắng quá mức khiến tim anh thắt lại từng cơn.
Cảnh sát đang ở thế bị động.
Lục Tuấn Trì bắn súng rất giỏi, nhưng hắn cũng không dám chắc có thể giết Tống Lam Ân trong một phát súng.
Nếu Tống Lam Ân không chết mà cho bom nổ giữa đường, sẽ tạo ra thương vong nghiêm trọng hơn.
Tống Lam Ân cũng biết chuyện này, vậy nên hắn ta cược Lục Tuấn Trì không dám nổ súng.
Ngực Tô Hồi đau âm ỉ, anh cúi đầu ho sù sụ, cảm giác trái tim mình như bị lò xo siết lại thành một mớ máu thịt be bét.
Anh không sợ chết, nhưng anh sợ Lục Tuấn Trì gặp nguy hiểm…
Như thể đã qua rất lâu, nhưng cũng mới chỉ vài giây ngắn ngủi.
Không nhận được chỉ thị, Lục Tuấn Trì khó cả đôi đường, hắn đang đứng giữa ranh giới sống chết.
Cục trưởng Đàm chạy đến bàn chỉ huy, run rẩy nói: “Đừng bắt, thả đi…”
Cuộc chiến vẫn chưa đến hồi kết thúc, nhưng họ đã thua rồi.
Là cảnh sát, họ không thể cược nhiều mạng người như vậy.
Ngay khi Lục Tuấn Trì khựng lại, một chiếc xe đen che biển đỗ lại ngay cửa sau Đỉnh Diện hiên.
Tống Lam Ân đẩy người phục vụ kia, sau đó mở cửa chui vào xe.
Chiếc xe kia lập tức rồ ga vọt đi, suýt nữa đã đâm trúng mấy người.
“Đuổi theo!” Lục Tuấn Trì cất súng chạy lên xe.
Giữa đường phố đông đúc, chiếc xe kia đâm trái húc phải, hoàn toàn không quan tâm đến người đi đường, vừa qua ba ngã tư đã cắt đuôi họ.
Lúc này, bầu không khí trong phòng chỉ huy rất nặng nề, Kiều Trạch nói nhỏ: “Hình như Tống Lam Ân phát hiện mình bị theo dõi rồi, hắn ta cởi áo khoác, cũng vứt điện thoại luôn.”
Cục trưởng Đàm hỏi: “Camera trên đường thì sao? Có xác định được hướng đi của chúng không?”
Kiều Trạch vội nói: “Đối phương che biển số, không thể theo dõi tự động được, chúng ta đuổi theo họ được ba ngã tư thì mất dấu…”
Lúc này, chỉ còn Diêu Phi vẫn đang bình tĩnh ngồi đó, hắn ta ngoác miệng ngáp, nói: “Xe lái ra ngoại thành đó, chắc hôm nay không nổ đâu, các anh về tắm rửa đi ngủ đi.”
Cục trưởng Đàm chau mày, nghĩ lại hành động của hắn ta, “Tại sao hắn ta lại biết phải cởi áo khoác?”
Mọi người lập tức nhìn Diêu Phi, Diêu Phi nhún vai, nói: “Đừng nhìn tôi, tôi mà báo tin cho hắn ta thì còn gắn định vị làm gì cho mất công.” Nói tới đây, hắn ta đứng dậy vỗ vai cục trưởng Đàm, “Cụ này, tổng cục của ông có gián đâu phải mới ngày một ngày hai.”
Lúc này đang có mười mấy người trong phòng điều khiển, người ra kẻ vào, chắc chắn có người đã tuồn tin ra.
Các lãnh đạo khác cũng sắp nổi giận.
Tô Hồi quay lại, nghiêm túc nói: “Có lẽ Diêu Phi nói đúng. Tống Lam Ân mãi không tìm được mục tiêu, có thể hắn ta đang được kẻ khác chỉ dẫn, lúc này hắn ta đã họp mặt với đối phương rồi.”
Diêu Phi đứng bên cạnh gật đầu.
“Tôi cảm giác vụ án lần này không giống vụ nổ cát mịn hai năm trước lắm. Vụ án hai năm trước có quy hoạch hơn, kiềm chế nhiều hơn, mà vụ án lần này tuy có gây nổ tập trung nhưng rất hỗn loạn, không có trình tự…” Tô Hồi nói tới đây lại ho khan vài tiếng.
Anh ngẩng đầu nhìn bản đồ, phạm vi của bản đồ mô phỏng không ngừng mở rộng, suy đoán theo phương hướng ban đầu của hắn ta, có thể đối phương đang đi ra ngoại thành.
Nơi đó rộng rãi vắng người, dù có chuyện gì thì ảnh hưởng cũng nhỏ hơn nổ trong thành phố nhiều.
Hiện giờ Lục Tuấn Trì và mấy đội cảnh sát khác đang sát sao tìm kiếm, chẳng qua không một ai biết liệu có thể bắt được họ lần nữa không.
Bầu không khí trong tổng cục hơi áp lực, mọi người đều đang suy nghĩ làm thế nào mới giải quyết được tình hình này, tìm ra tung tích của phần tử nguy hiểm Tống Lam Ân kia.
Cục trưởng Đàm suy nghĩ một lát, nói: “Không phải chúng ta bắt được vài người rồi sao? Thẩm vấn tới đâu rồi? Có manh mối gì không?”
Kiều Trạch lập tức nộp mấy xấp lời khai cho ông, “Đã hỏi một lượt rồi ạ, nhưng không có nhiều manh mối lắm.”
Tô Hồi đọc lướt một lần, anh đứng dậy nói: “Tôi muốn hỏi Đới Nguyên Thanh mấy câu.”
Cục trưởng Đàm gật đầu, “Cậu và Kiều Trạch qua đó thẩm vấn lần nữa đi.”
Tô Hồi và Kiều Trạch ra khỏi phòng chỉ huy, đi men theo hành lang tới phòng thẩm vấn.
Lúc này, bóng tối đã bao trùm bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh đèn lốm đốm thắp sáng cả thành phố, cuộc truy bắt này kéo dài từ sáng đến tối vẫn chưa kết thúc.
Tô Hồi khẽ ho vài tiếng, người hơi chao đảo, vừa rồi nhìn thấy Lục Tuấn Trì đối đầu với đối phương, đến lúc này tim anh vẫn hơi loạn nhịp. Suốt chiều hôm nay, anh cũng bận rộn tới mức chưa uống giọt nước nào.
Kiều Trạch thấy vậy bèn dừng lại, “Thầy Tô, thầy không sao chứ? Hay chúng ta ăn gì đó đã rồi hẵng qua?”
Tô Hồi đợi cho cơn choáng váng qua đi, anh tái mặt lắc đầu, “Chúng ta tranh thủ thời gian.”
Họ nhanh chân vào thanh máy lên phòng thẩm vấn ở tầng bốn, những nghi phạm bắt được lần này được giam trong những phòng khác nhau.
Đới Nguyên Thanh ở phòng số ba.
Trước đó cảnh sát đã hỏi cung ông lão này ba lần, ông ta vẫn cứ giả ngu giả dại, cảnh sát không hỏi được thông tin gì hữu ích.
Kiều Trạch không rõ tại sao Tô Hồi lại chọn ông ta.
Hai người cùng vào phòng thẩm vấn.
Tô Hồi nhìn lão già trước mắt, hỏi ông ta: “Đới Nguyên Thanh, tại sao ông giết người?”
Cả căn phòng im lặng như tờ, Đới Nguyên Thanh cúi đầu im lặng.
“Ai chỉ thị các ông thực hiện vụ án cát mịn?” Tô Hồi hỏi tiếp.
Đới Nguyên Thanh mỉm cười, “Tôi không biết, anh cảnh sát à, không phải các anh bắt được những người khác nữa à? Cứ hỏi ông già vô dụng như tôi làm gì?”
“Ông giúp Tống Lam Ân chạy trốn, cung cấp nguyên liệu cho hắn ta đúng không?” Tô Hồi nói: “Trong hai năm qua, ông vẫn giữ liên lạc với người đứng sau.”
Hiển nhiên Đổng An Thần không thể làm những chuyện này, Tống Lam Ân có thể chạy trốn, chắc chắn là có đồng lõa khác giúp đỡ.
Tất Sơn Vũ do Diêu Phi đóng giả, Từ Sương lại không rõ nhiều chuyện, rất có thể người này là Đới Nguyên Thanh.
Có thể Đới Nguyên Thanh và kẻ chủ mưu đã cùng lên kế hoạch, sau đó lợi dụng Đổng An Thần giúp Tống Lam Ân thoát ra, Đổng An Thần vẫn luôn bị họ giật dây.
Đới Nguyên Thanh đã lớn tuổi, đi lại khó khăn, hai năm qua, ông ta cũng trở nên cẩn thận hơn, lo nghĩ nhiều hơn.
Nhưng đây vốn không phải tính cách của ông ta.
Bản tính của ông ta vẫn là tàn bạo, hơn nữa có thể ông ta là người biết được nhiều chuyện hơn.
Nghe anh nói vậy, vẻ mặt Đới Nguyên Thanh thoáng thay đổi, vẻ khúm núm ban đầu bỗng biến thành điên cuồng.
Sát niệm như chợt xuất hiện, ông ta cắn răng, đôi tay nhăn nhúm bỗng nổi gân xanh, còng tay vang tiếng lạch cạch. Khóe mắt ông ta cũng đỏ bừng, như thể ông ta sắp thét lên, hoặc sắp vùng lên khỏi ghế.
Khoảnh khắc ấy, Tô Hồi cảm nhận được sát khí của ông ta.