Sổ Tay Hình Sự

Chương 143: Quyển 7 - Chương </span></span>143



Tại khu lễ tân của phòng khám, Lục Tuấn Trì đang hỏi Kim Thu: “Phía sau phòng khám các cô có một thang máy khác à?”

Kim Thu gật đầu, “Vâng, đằng sau có một cái, tách riêng với thang máy chung phía trước.”

Cô nghĩ một hồi, nói: “Trước đây thầy Tô cũng từng hỏi về camera an ninh trong thang máy, tôi cũng đi hỏi giúp anh ấy rồi. Camera an ninh trong thang máy chỉ giữ một thời gian thôi, sau đó sẽ thay thế bớt, lúc anh ấy hỏi tôi thì khoảng thời gian đó vừa mới bị thế mất xong.”

Lục Tuấn Trì nói: “Hôm nay chúng tôi nhận được tin tình báo nên tới đây xem thử, có nhân chứng bảo một nghi phạm của cảnh sát từng vào thang máy đó…”

Do Tô Hồi không chắc chắn về ký ức của anh, nên hắn cũng nói rất qua loa về nguồn tin.

Kim Thu có vẻ ngạc nhiên, cô nói: “Sao lại thế được… Ban đầu chúng tôi xin quản lý cơ sở vật chất làm riêng thang máy đó, có đi qua các tầng khác đâu.”

Lục Tuấn Trì nhíu mày, chuyện này không được bình thường, “Vậy tức là chỉ nội bộ phòng khám các cô mới đi được thôi sao?”

Kim Thu không rõ vì sao hắn hỏi vậy, cô đáp: “Đúng vậy.”

Lục Tuấn Trì không nghĩ những gì Tô Hồi thấy chỉ là ảo giác, chắc chắn vẫn còn vấn đề gì đó họ chưa biết, “Liệu có trường hợp đặc biệt nào có người đi từ trên xuống không?”

Kim Thu lắc đầu, cô thật sự không nghĩ ra, “À, có cần tôi gọi bác sĩ Dương ra hỏi giúp các anh không?”

Lục Tuấn Trì nói: “Không cần đâu, không phải cô ấy sắp khám cho thầy Tô sao? Chúng ta qua thang máy xem trước đã, có lẽ người báo tin nhầm lẫn thôi.”

Hắn vừa nói vừa lắng tai nghe, vẫn không có âm thanh gì khác, trong tai nghe chỉ có tiếng nhạc êm đềm, có lẽ Dương Vũ Tình vẫn chưa tới.

Lục Tuấn Trì bảo một cảnh sát hỗ trợ canh bên ngoài, anh dẫn Kiều Trạch và Trịnh Bách vào trong.

Kim Thu dẫn đường, cả tầng này chỉ có phòng khám tâm lý của họ.

Lục Tuấn Trì cũng từng vào khu phòng khám, trong đó có một hành lang rất dài, cạnh sườn là nhà vệ sinh nam, nữ và phòng pantry. Trong khu phòng khám có tổng cộng tám phòng khám ở hai bên trái, phải, hiện giờ có vài phòng đang có bệnh nhân điều trị, còn có mấy y tá cầm hồ sơ qua lại trên hành lang.

Kim Thu dẫn họ đến thẳng khu thang máy ở phía sau, sau khi qua một góc rẽ, cô chỉ cho Lục Tuấn Trì, “Là chỗ này đây.”

Lục Tuấn Trì nhìn từ ngoài vào trong, hắn ẩn thử mấy nút lên trên hoặc xuống dưới, quả nhiên đều không sáng đèn, nếu muốn xuống chỉ có thể ấn tầng một.

Sau đó hắn ẩn thử từng nút, khi ấn đến tầng chín, cũng tức là tầng trên thì đèn lại sáng.

Lục Tuấn Trì hỏi: “Tầng chín làm về gì thế?”

“Tầng trên ạ?” Kim Thu hỏi lại hắn, sau đó cô nhớ lại, “Lúc bác sĩ Dương thuê phòng khám thì đã bày trí xong hết bên trên rồi nhưng sau đó lại không dùng tới. Thang máy này chỉ đi lại được tầng này với tầng trên thôi, có lẽ là nhân viên sửa chữa hoặc bên quản lý cơ sở vật chất lên đó nhỉ? Nhưng tôi chưa từng thấy ai đi từ trên xuống hết.”

Nói tới đây, Kim Thu nghiêng đầu nghĩ, “Có một lần tôi lên trên rồi, lúc đó tôi ấn nhầm nút, lên nhầm tầng trên, lên đó mới phát hiện văn phòng cạnh thang máy khóa mất rồi, nguyên một cánh cửa sắt khóa ở đó luôn. Chắc không có ai đâu nhỉ… Haiz, lần nào chúng tôi cũng nói sao lại có người bỏ trống một tầng ở chỗ tấc đất tấc vàng thế này chứ?”

Lục Tuấn Trì hỏi: “Chúng tôi lên đó xem thử được không?”

Kim Thu bảo: “Đương nhiên là được nhưng tôi không có chìa khoá, chắc là không thấy gì đâu.”

Nói xong, cô vào trong thang máy, ấn nút lên tầng chín.

Thang máy nhanh chóng đưa họ lên tầng, sau đó chuông kêu “tinh” một tiếng rồi dừng lại.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, tầng này có trang bị đồ che chắn, đang ban ngày mà hành lang cũng tối om.

Lục Tuấn Trì quan sát thử, đúng như lời Kim Thu nói, khoảng một mét trước thang máy có một cánh cửa sắt chặn giữa hành lang. Lục Tuấn Trì đi qua đó, hắn mở đèn pin điện thoại quan sát cánh cửa trước mặt. Hắn muốn tìm hiểu rõ thêm bèn soi qua cửa nhìn vào trong, cách đó không xa có một lối rẽ khiến người khác không thể nhìn thấy bên trong có gì.

Kim Thu ôm hai cánh tay, cô cảm giác tầng này cứ lành lạnh, “Tầng này cứ tối om vậy, rùng rợn quá.”

Lục Tuấn Trì hỏi cô: “Phòng cháy chữa cháy, cơ sở vật chất gì đó chưa từng lên đây kiểm tra à?”

Kim Thu lắc đầu, nói: “Cơ sở vật chất thì ít lên, dọn vệ sinh thì chưa bao giờ luôn, vậy nên lúc anh hỏi có ai từ đây xuống không tôi mới thấy lạ đó.”

Trịnh Bách hỏi hắn: “Tổ trưởng, vậy… chúng ta có mở ra xem thử không? Hay gọi cho quản lý tòa nhà?”

Lục Tuấn Trì chần chừ một lát, hắn quyết định tin tưởng trực giác của Tô Hồi, hẳn là người đàn ông đó có vấn đề, chỗ này cũng không phải tình cờ mà vậy, “Gọi quản lý tòa nhà đi.”

Kiều Trạch ra ngoài gọi điện thoại, một lát sau cậu quay lại, nói: “Quản lý nói từ lúc họ nhận tòa nhà này từ công ty cũ thì tầng này đã thuộc đăng ký của phòng khám tâm lý rồi, tiền cơ sở vật chất và tiền điện nước đều được chuyển vào tài khoản đúng hạn. Họ vẫn nghĩ tầng này là của phòng khám Vũ Tình, mà cánh cửa này vẫn khóa quanh năm, họ chưa từng thấy ai ở đây cả.”

Nghe vậy họ càng thấy chuyện này bí hiểm, Lục Tuấn Trì nhíu mày.

Kiều Trạch sang bên cạnh nghiên cứu thử ổ khóa này, cậu khẽ đẩy một cái, không ngờ lại mở được cửa.

Xem ra chủ nhân của nơi này đi quá vội vàng, quên không khóa cửa.

Nhìn hành lang tối đen phía trước, mọi người quay sang nhìn nhau.

“Kiều Trạch, em và Kim Thu đợi ở đây, anh và Trịnh Bách vào xem thử.” Lục Tuấn Trì nói xong bèn cầm súng lên.

Trịnh Bách cũng lấy sẵn vũ khí đi theo hắn.

Tín hiệu trên tầng này không ổn, tiếng nhạc từ điện thoại bắt đầu ngắt quãng, Lục Tuấn Trì bèn ấn tay trái lên tai nghe không dây.

Hắn lắng nghe tiếng nhạc trong tai nghe, bắt đầu thấy kỳ lạ, chẳng lẽ lâu vậy rồi Dương Vũ Tình vẫn chưa tới sao?”



Chuyện hôm nay khác thường quá mức, Lục Tuấn Trì không khỏi cảnh giác, hắn chỉ muốn lục cho nhanh chỗ này, sau đó xuống đón Tô Hồi đi.

Hai người đi qua góc rẽ, giơ đèn pin chiếu sáng, họ nhìn thấy vài căn phòng phía trong, có đến một nửa vẫn đang mở cửa. Không có căn phòng nào sáng đèn nhưng mấy chiếc máy tính trong phòng như vẫn đang mở, tiếng quạt tản nhiệt vang lên khe khẽ.

“Cảnh sát đây! Có ai không?” Trịnh Bách hô lên.

Hành lang trống không, chỉ có tiếng vọng và tiếng bước chân của họ.

Nơi đây tựa như một căn phòng bí mật không người quản lý trong thành phố.

Lục Tuấn Trì đẩy cửa, trong góc phòng có mấy bình đựng khí lớn được bịt kín, trên thân bình là ký hiệu bình nguy hiểm có chứa khí độc nhưng van đã mở ra, bình khí trống rỗng.

Giữa phòng là một chiếc bàn lớn, trên đó có vài cuốn sách chồng lên nhau và mấy chiếc màn hình, hai người bèn qua đó.

Trịnh Bách soi đèn lên mấy cuốn sách, “Là sách về tâm lý học!”

Sau đó anh ta sờ thử cốc nước bên cạnh, “Cốc nước vẫn ấm nóng.”

Cốc vẫn còn ấm nóng, chứng tỏ vừa rồi vẫn có người ở đây, sau đó vội vàng rời đi.

Lục Tuấn Trì ấn nút mở, màn hình lập tức sáng lên.

Đây là một bộ máy theo dõi, mà hình ảnh trên màn hình chính là phòng khám tầng dưới. Nhìn vào màn hình, họ có thể thấy được tình hình trong từng phòng khám, bên cạnh còn có hai chiếc tai nghe, thoạt trông như dùng để nghe lén.

Lục Tuấn Trì nhíu mày, lưng hắn lạnh toát, điều này chứng tỏ phòng khám Dương Vũ Tình vẫn luôn bị theo dõi và nghe lén…

Mà đây là phòng khám tâm lý hợp tác với cục cảnh sát.

Tình trạng tâm lý của cảnh sát, hành động và tình hình trong cục, e là đều bị lộ hết khi tư vấn tâm lý. Họ đã bị đối phương theo dõi từ lâu.

Hắn bỗng thấy hối hận vì không lần theo manh mối này sớm hơn.

Dương Vũ Tình có biết những chuyện này không?

Lục Tuấn Trì nhanh chóng tìm thấy căn phòng Tô Hồi đang ở trên màn hình, sau đó hắn chợt biến sắc.

Trong màn hình, một bóng người gầy gò đầu bù tóc rối bước vào phòng, hệt như ma quỷ.

Cô bước đến cạnh giường bệnh, tay cầm một con dao…



Mấy phút trước, Tô Hồi nằm trên giường trong phòng khám, anh không thể mở mắt nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khởi, nhạy bén hơn bao giờ hết.

Anh chợt nhớ ra nữ bác sĩ trong đoạn băng kia là ai.

Hình như lúc đó anh cũng mới kết thúc một buổi điều trị, anh nhìn sang bàn của bác sĩ và thấy một tấm hình. Người phụ nữ trong tấm hình để tóc dài, cô mỉm cười, làn da trắng nõn, dịu dàng và ngọt ngào.

Người phụ nữ đó là chị gái An Úc Từ…

Tô Hồi tiếp tục suy nghĩ.

Tại sao lại là chị của An Úc Từ?

Tại sao cô ấy lại xuất hiện trong viện nghiên cứu 372?

Tô Hồi nhớ rồi, An Úc Từ từng nói với anh, chị anh ta chết vì bệnh tâm lý, vậy nên anh ta mới phấn đấu học tâm lý học.

Có khi nào chị An Úc Từ cũng học tâm lý học nhưng bác sĩ không thể tự cứu mình, vậy nên anh ta mới chọn cùng con đường với chị mình?

Tô Hồi vẫn nhớ hồ sơ về chị An Úc Từ mà anh từng đọc, cô tự sát vì một vài vướng mắc trong tình cảm, nhảy cầu tự tử.

Sau đó anh lại nhớ, nguyên nhân tự tử được viết trong hồ sơ là qua lời khai của một vài người khác…

Nhưng nếu như những gì anh thấy trong hồ sơ đã được sửa đổi thì sao?

Có lẽ cái chết của chị An Úc Từ không đơn giản như vậy, An Úc Tử cũng chỉ thấy cảnh tượng chị mình tự tử…

Có khi nào cô ấy bị thôi miên để diệt khẩu không?

Bởi vì cô ấy từng là người thuộc viện nghiên cứu 372.

Dường như tất cả đã được xâu chuỗi lại, đáp án đã xuất hiện.

Tô Hồi không mở nổi mắt nhưng suy luận của anh chưa từng bị gián đoạn.

Trong các hung thủ, An Úc Từ vô cùng khác biệt, anh ta như một miếng ghép bị đặt sai chỗ.

Những người khác phạm tội từ cái ác, còn An Úc Từ là xuất phát từ cái thiện.

Đặc điểm của sát thủ liên hoàn thông thường là không có sự đồng cảm hoặc khả năng đồng cảm thấp, họ không thể hiểu một số hành động của người khác, không có sự phiền muộn và hối hận. Nhưng An Úc Từ là có lòng trắc ẩn rất lớn, dù hành động của anh ta cũng cực đoạn, nhưng đặc trưng tâm lý lại đối lập với các hung thủ khác. Anh ta có thể cảm nhận được mọi đau đớn của người khác, thậm chí tự phóng đại nó trong lòng.

Anh ta là một loại hình khác hẳn…



Cộng thêm chuyện của chị gái anh ta.

Có lẽ kẻ đứng sau chuyện này đã ẩn mình bên cạnh An Úc Từ, ảnh hưởng tới anh ta, bồi dưỡng anh ta.

Tựa như đang thực hiện một thí nghiệm tâm lý.

Vậy thì An Úc Từ gặp anh cũng không phải tình cờ, mà có người đã lên kế hoạch sẵn!

Mục tiêu và nhiệm vụ của anh ta là gì?

Bỗng chốc, Tô Hồi cảm giác mình nhìn thấy An Úc Từ đang ngồi cạnh giường.

Tô Hồi cảm giác hình như anh lại hoạt động được rồi nhưng cảm giác này lại không hề chân thực, thời gian và không gian đều không phải hiện thực, lúc này anh như đang ở trong mộng.

An Úc Từ vẫn như ngày trước, anh ta khoác chiếc áo blouse trắng không tì vết, đeo kính gọng vàng, ngẩng đầu mỉm cười gọi anh: “Thầy Tô, dậy đi, giờ không phải lúc ngủ đâu…”

Tô Hồi nghĩ một hồi, hỏi anh ta: “Người ảnh hưởng đến anh là người giám sát sao?”

Anh từng đọc hồ sơ về người này, khẩu cung của ông hoàn toàn phủi sạch những khác thường của An Úc Từ.

Giờ nghĩ lại, một chuyên gia tư vấn tâm lý có vấn đề nghiêm trọng trong tâm lý, dù anh ta có giỏi che giấu thế nào thì người giám sát cũng không thể hoàn toàn không phát hiện chứ?

Mà những vấn đề tâm lý này xuất phát từ tâm lý của An Úc Từ, không thể thay đổi trong một sớm một chiều được, mà đó phải là một quá trình chuyển biến dài đằng đẵng.

Một giám sát lại vừa hay thỏa mãn điều kiện này.

“Anh phát hiện ra gì rồi?” An Úc Từ đẩy kính, mỉm cười nhìn anh.

Tô Hồi suy nghĩ một lát, “Cái chết của anh…”

Bây giờ Tô Hồi mới nhớ lại một vài chi tiết lúc đó.

Khi đó chỉ có hai người họ trong căn phòng trắng kia.

Khung cảnh bỗng chốc thay đổi, anh như quay lại trước khi An Úc Từ tự tử.

Tô Hồi đang tái hiện lại, anh từng nghĩ mặc cảm tội lỗi khổng lồ thôi thúc An Úc Từ tự tử. Nhưng trong đó vẫn còn rất nhiều điều anh không giải thích được.

Tại sao An Úc Từ lại suy sụp khi anh thôi miên anh ta?

Thôi miên và câu hỏi của anh chỉ để vạch trần tội ác của anh ta.

Sự áy náy khủng khiếp có thể khiến An Úc Từ suy sụp nhưng không đủ để anh ta nảy sinh động lực tự sát ngay lập tức.

Có lẽ nào còn có nguyên nhân khác ở đây?

Tô Hồi hồi tưởng lại, trong lúc thôi miên, ban đầu An Úc Từ vẫn chĩa súng về phía anh…

Giữa chừng chỉ có khoảng năm giây họ dừng lại, chỉ dài bằng một nhịp hít thở.

Ngay khi anh nghĩ An Úc Từ sẽ nổ súng giết mình, An Úc Từ đột nhiên xoay họng súng, thậm chí không kịp nhắm mà vội vàng bóp cò ngay. Sau đó anh ta bắn trúng ngực mình.

Tô Hồi từng đọc báo cáo pháp y, viên đạn xuyên thủng tim An Úc Từ.

Tô Hồi cảm giác mình đang điều khiển nút chiếu, xem đi xem lại khoảnh khắc An Úc Từ ngã xuống, sau đó lại quay ngược lại tìm kiếm sự thật.

Mắt Tô Hồi khẽ dịch chuyển, “Lúc đó có người từng thôi miên ám chỉ anh giết tôi, khi tôi bắt đầu thôi miên anh, ám chỉ đó sẽ tự khởi động…”

Trong trạng thái thôi miên, khi mệnh lệnh của đối phương cùng sự nghi ngờ bản thân của An Úc Từ có sự bóp méo, sát ý sẽ xuất hiện.

Mục tiêu của An Úc Từ là anh!

Có lẽ An Úc Từ từng muốn ngăn cản tất cả nhưng anh ta không làm kịp.

Hành động tự sát của anh ta, có thể là vì anh ta không muốn giết Tô Hồi.

Đây… có phải sự thật không?

Trong ảo cảnh, An Úc Từ ngồi đối diện Tô Hồi, anh ta không trả lời câu hỏi của anh, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước, “Anh về đi, đây không phải chỗ anh nên tới…”

“Tô Hồi!”

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tô Hồi bỗng nghe có người gọi tên anh.

Tiếng gọi vừa thân quen vừa khẩn thiết.

Là Lục Tuấn Trì!

Đúng lúc này, Tô Hồi choàng tỉnh, anh trông thấy một luồng sáng vụt qua trước mắt anh. Tô Hồi ra sức vùng dậy, tựa như con bướm giãy khỏi tơ nhện.

Máu tươi bắn ra…