Hoa Đô, mười một giờ tối trong một khu dân cư bình thường, đêm đã dần khuya, vạn vật dần chìm trong tĩnh lặng.
Một gia đình trên tầng ba đang chuẩn bị ngủ, người chồng đứng dậy kiểm tra quanh nhà vệ sinh và phòng tắm, sau đó khóa kỹ cửa sổ.
Người vợ Trác Tĩnh đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, nằm trên giường dịu dàng mời gọi: “Đêm nay làm không anh?”
“Thôi em, mai phải dậy sớm mà, ngủ đi.” Người chồng nằm cạnh cô.
Vừa tắt đèn, căn nhà lại chìm trong bóng tối.
Trác Tĩnh nhắm mắt, trong lúc mơ màng, cô bỗng nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, đó là tiếng nước rơi từ trên cao xuống.
Giọt nước rơi chừng mấy mét xuống sàn nhà, sau đó vỡ tan.
Tách.
Một lát sau, âm thanh lại vang lên.
Tách.
Tiếng động cách chỗ họ không xa, chỉ cách một cánh cửa, rất khẽ, nhưng lại rất rõ ràng. Trác Tĩnh thấy hơi sợ, cô mở mắt đẩy người chồng bên cạnh, “Anh có nghe thấy gì không?”
“Không…” Người chồng đã sắp ngủ lại bị cô đánh thức, anh ta cáu kỉnh nói: “Không có tiếng gì hết, đêm hôm rồi em đừng có đa nghi.”
“Nhưng đúng là có tiếng mà…” Trác Tĩnh ấm ức nói.
“Tiếng gì?”
“Nước, tiếng nước đó anh, có tiếng nhỏ nước.” Trác Tĩnh nói xong bèn trợn to mắt, trong bóng tối, cô lại nghe thấy một tiếng động kỳ lạ.
Tách.
Cô nói với chồng mình: “Ngoài phòng khách đó, anh nghe xem.”
Tách.
“Anh không nghe thấy. Chắc là hàng xóm chưa vặn hết ống nước ấy mà, hoặc điều hoà nhỏ nước thôi.” Ông chồng nói có lệ, “Dù sao cũng không phải nhà mình, anh vừa mới kiểm tra kỹ nhà vệ sinh rồi. Mau ngủ đi!”
“Nhưng mà…”
“Dù có chuyện gì thì cũng để mai rồi tính, anh phải dậy sớm đấy.” Người ông đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Trác Tĩnh cũng không có gan tự ra xem, lúc này cô mới cựa mình, vẫn nghe thấy âm thanh kỳ lạ nhưng có quy luật kia.
Tách.
Âm thanh đó từ đâu vọng tới nhỉ? Nghe như ở ngoài phòng khách, nhưng phòng khách cũng đâu có gì đâu?
Tách.
Không phải bị dột chỗ nào đấy chứ?
Tách.
Nhỏ từ trên tầng xuống à? Ngày mai cô phải lên hỏi bà cụ đó mới được.
Trác Tĩnh cố gắng để không nghĩ đến chuyện này nữa, sau đó mơ màng thiếp đi.
Trong giấc mơ, cô thấy một vũng nước ở trên trần nhà, dần dần lan rộng…
Sau đó cô mơ thấy, hình như có một đôi mắt đang nhìn cô.
Năm giờ sáng, Trác Tĩnh choàng tỉnh, cô mơ ác mộng nên ngủ không thoải mái.
Trác Tĩnh toan vào nhà vệ sinh, cô mở cửa phòng ngủ, mơ màng đi ra ngoài, đôi dép lê giẫm lên một thứ dính dớp gì đó, cô chợt mất thăng bằng rồi trượt ngã.
Trác Tĩnh đờ người, cô cảm giác tay mình cũng dính thứ gì đó.
Rèm cửa sổ rất dày, chắn hết ánh sáng bên ngoài khiến cô không nhìn rõ.
“Sao thế? Em không sao chứ?”
Người chồng nghe tiếng bèn bật dậy mở đèn.
Ánh đèn trong phòng ngủ hắt ra, Trác Tĩnh thấy rõ rồi. Cô đang ngồi trên một vũng máu màu đỏ sậm, sau đó cổ ngẩng đầu nhìn lên, trần nhà trắng xóa đã nhuốm một mảng lớn màu đỏ…
Dù ai đang ngủ mơ màng, nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải toát mồ hôi lạnh.
Trác Tĩnh thét chói tai.
Không phải ảo giác, ngay từ đầu đã không phải cô gặp ảo giác.
Máu vẫn đang nhỏ từ trên trần xuống.
Tách.
Tách…
—
Quan hệ xã hội của một người có thể đơn giản tới mức nào?
Cô đơn, bà sống mà không ai biết, chết rồi cũng chẳng mấy ai hay.
Tựa như một đóa hoa không thụ phấn, qua độ bung nở rồi úa tàn. Không ai biết nó rơi xuống bùn rồi biến mất từ lúc nào, tựa như chưa từng có dấu vết tồn tại trên thế gian.
Diêu Phi chớp mắt, giở cuốn hồ sơ trong tay.
Người chết trong vụ án này là một bà lão như vậy, bà tên là Chu Băng Di, nữ, 69 tuổi.
Người thân của bà đã ra đi gần hết từ nhiều năm trước, chồng mắc bệnh qua đời, bố mẹ đều đã mất, không có con cái.
Hồi trẻ bà từng làm y tá, tới 60 tuổi thì về hưu, vẫn sống một mình bằng lương hưu cho đến giờ.
Thỉnh thoảng chỉ có vài người họ hàng xa đến thăm bà, cũng chỉ có mấy người bạn, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đọc hồ sơ thôi Diêu Phi cũng cảm nhận được sự cô độc.
Nhưng một bà cụ như vậy đã chết ngay trong phòng khách nhà mình.
Đến khi máu thấm xuống tầng dưới, người ở tầng dưới mới phát hiện, báo cảnh sát.
Lúc này đã hơn nửa ngày từ khi phát hiện thi thể, pháp y đã khám nghiệm tử thi, phán đoán sơ bộ thời gian tử vong vào một ngày trước.
Trước khi chết bà cụ đã bị thương, có một vết đâm ở vùng bụng, chảy rất nhiều máu.
Nhìn ảnh chụp hiện trường, Chu Băng Di nằm trong phòng khách, bà nằm nghiêng, máu chảy từ miệng vết thương xuống sàn, lan thành một vũng lớn.
Căn phòng rất sạch sẽ, không có dấu chân hay dấu vân tay nào.
Khu dân cư đã lâu năm, không quay được ai ra vào khác thường.
Sau khi nhận báo án, cảnh sát chi cục bắt tay điều tra từ quan hệ xã hội trước, sau đó họ nhận ra bà cụ này gần như không có quan hệ nào ngoài xã hội…
Lương hưu được gửi vào thẻ định kỳ, hẳn là vừa đủ để khám bệnh và sinh hoạt thường ngày, còn dư một ít gửi tiết kiệm. Ngoài căn nhà cũ kỹ không chuyển đi đâu được này, bà không có gì để kẻ nào phải nảy sinh ý xấu.
Bà không mua bảo hiểm, không mua thực phẩm chức năng, ngoài lúc đi chợ, gần như bà rất ít tiếp xúc với người khác.
Nhìn trang phục, bà sống rất nghèo khó, toàn mặc quần áo cũ, còn có một chiếc quần đã giặt đến bạc phếch.
Bà không có đối tượng mờ ám nào, vẫn sống một mình.
Rốt cuộc là ai, và tại sao phải giết Chu Băng Di?
Vì tiền, vì tình? Dường như đều không thuyết phục.
Sau khi chi cục xử lý vụ án, do quá khan hiếm bằng chứng, việc phá án gặp khó khăn nên họ đưa lên tổng cục, tổng cục lại chuyển cho đội hình sự số bốn.
Đội hình sự đến hiện trường khám xét, sau đó viết báo cáo xin tổ phân tích hành vi tham dự cùng.
Vu Yên vừa nhận thông báo đã đi lấy hồ sơ, vội vàng đọc qua một lượt.
Vừa về đến văn phòng, anh đã thấy Diêu Phi và đội trưởng Thường bên đội hình sự đứng bên ngoài.
Vu Yên nhìn hai người, anh biết đội trưởng Thường sẽ không vô duyên vô cớ đến đây, bụng đoán chắc hẳn lại là Diêu Phi gây rối rồi.
Cậu học trò này là người anh vẫn luôn tài trợ ở trường, gia cảnh không khá giả mấy, nhưng lại rất thông minh, gan dạ, khôn ngoan. Nhưng hắn chỉ nghe lời trước mặt anh thôi, anh vừa quay đi đã như mọc vảy ngược trên lưng, ai nói cũng không nghe, chẳng thể bảo ban nổi.
Vu Yên dừng lại nhìn họ, “Đội trưởng Thường, có chuyện gì thế?”
Thường Vũ đẩy Diêu Phi về phía trước, “Thằng nhóc này đây, vừa rồi cậu ta suýt đánh nhau với Tiểu Ngô đội chúng tôi ở khu hút thuốc bên dưới, bị tôi bắt tại trận.”
“À… Có nghiêm trọng không?” Vu Yên nói xong mới nhìn Diêu phi, không ngạc nhiên chút nào.
Cảnh sát đánh nhau, nhẹ thì xử phạt, nặng thì khai trừ.
Hẳn Diêu Phi cũng biết mình đuối lý, khóe mắt thường ngày nhếch cao cũng cụp xuống, hắn bĩu môi, trông không phục cho lắm.
Thường Vũ khoát tay, “Không nghiêm trọng, còn trẻ bồng bột ấy à, không đánh nhau thật, lãnh đạo cũng không biết.”
Vu Yên khẽ nói: “Chắc chắn là tại cậu ấy rồi.”
Nghe ấy nói vậy, Thường Vũ cũng dịu giọng: “Tôi nghĩ cũng tại Tiểu Ngô nói năng bỗ bã. Lần này còn có tôi phát hiện, lần sau không có tôi cũng đừng gây sự, anh nhấn mạnh lại kỷ luật với cậu ấy đi nhé.”
“Tôi xin lỗi, phiền đội trưởng Thường quá, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy sau.” Vu Yên cảm ơn hắn ta lần nữa rồi mới tiễn Thường Vũ đi.
Anh quay đầu thở dài, nhìn Diêu Phi đang cúi đầu, anh thấy mình như chủ nhiệm lớp phải chăm trẻ vậy, “Kỷ luật cảnh sát đã viết gì? Em không muốn mặc bộ đồng phục này nữa à?”
Diêu Phi không nói gì, cổ áo vểnh lên, trông rất bướng bỉnh.
Vu Yên vốn thích gọn gàng, anh gấp lại cổ áo giúp hắn, “Bao tuổi rồi, có thấy mình trẻ con không, còn bắt chước trẻ con đi đánh nhau? Em nhìn xem em đến đây nửa năm đã chọc giận bao nhiêu người rồi? Thừa sức thì đi bắt tội phạm đi, tự làm loạn trong nhà thì có bản lĩnh gì?”
Anh ngẩng đầu nhìn Diêu Phi, hắn cao hơn anh nửa cái đầu, nhưng trông vẫn như một đứa trẻ.
Cậu nhóc này có một đôi mắt đào hoa, bố mẹ ban cho một cái mã đẹp, nếu không phải tính tình lạnh lùng kiêu căng, không biết có bao nhiêu cô gái thương nhớ hắn.
Học sinh mình tuyển vào, gây sự mình cũng phải xử lý.
Mấy lần đầu Vu Yên còn bảo hắn viết bản kiểm điểm, sau đó lại phát hiện hoàn toàn vô dụng.
Bản kiểm điểm của Diêu Phi rất hay, chữ rồng bay phượng múa, đẹp như thư pháp, cũng đủ độ dài.
Thái độ thành khẩn cơ mà lần sau vẫn dám.
Vu Yên nghĩ mình phải đổi chiêu khác thôi.
“Lần sau em còn phạm lỗi thì sang phòng hồ sơ làm đi.” Vu Yên thấy Diêu Phi im lặng, anh nhẹ nhàng nói.
Anh còn tưởng Diêu Phi vẫn không chịu thua, không ngờ Diêu Phi nghe vậy lại ngẩng phắt lên, đôi mắt hoa đào mở to, đuôi mắt ửng đỏ, “Hôm nay họ nói tổ phân tích hành vi chúng ta làm ăn bát nháo. Còn nói thầy Vu phá được án là do may mắn, không có bản lĩnh… Còn nói…”
Diêu Phi nói tới đây bèn mím môi, không nói tiếp nữa, hẳn là phần sau còn chối tai hơn.
Vu Yên khựng lại, anh không ngờ Diêu Phi lại muốn đánh nhau với người khác vì chuyện này.
Từ khi anh thành lập tổ phân tích hành vi, phá được mấy vụ án lớn, vẫn luôn có người ghen tị, tin đồn ở khắp mọi nơi. Có những câu Vu Yên cũng được nghe rồi, không ngờ hôm nay Diêu Phi lại bắt gặp.
Vu Yên hỏi hắn: “Họ nói vậy thì em cũng nghĩ em làm việc bát nháo à?”
Diêu Phi nói: “Đương nhiên là không!” Sự tồn tại của họ rất có ý nghĩa và giá trị.
“Đánh nhau không thể giải quyết vấn đề, càng không thể bịt miệng họ.” Vu Yên vươn tay xoa đầu hắn, “Lần sau hợp tác em hãy chứng minh cho họ xem. Vụ án họ không phá được thì chúng ta phá được, lúc đó tự nhiên họ sẽ không nói nữa.”
“Nhưng họ nói thầy…” Diêu Phi còn muốn nói gì đó.
Vu Yên tốt tính xua tay, “Tôi không để bụng.”
Diêu Phi khẽ “Dạ” một câu, cũng không biết chịu nghe anh nói bao nhiêu.
Hắn hơi thấp thỏm nhìn ra cửa sổ, trông như muốn ra ngoài.
Vu Yên hỏi: “Lát nữa em bận việc gì à?”
Diêu Phi nói: “Em muốn đi hút thuốc.”
Vừa nãy hắn mới tới khu hút thuốc, chưa kịp châm lửa đã xích mích với Tiểu Ngô, giờ bắt đầu thèm rồi.
“Đừng qua đó nữa, nhịn tí đi, lát nữa ra ngoài rồi hút.” Trong cục rất đông cảnh sát hình sự, họ còn kéo bè kéo bạn cùng đi hút thuốc, Vu Yên sợ hắn chịu thiệt. Anh nghĩ một lát rồi nói: “Cố gắng cai đi, em mới bao lớn đâu, còn nhỏ đã nghiện thuốc rồi.”
Diêu Phi cúi đầu do dự một hồi, sau đó hắn nhìn Vu Yên, nghiêm túc hứa hẹn: “Vâng, em không hút nữa.”
Vu Yên nghĩ hắn chỉ nói bừa như vậy, không trông chờ Diêu Phi có thể cai thật, nhưng hút bớt một chút đã là tiến bộ rồi.
Anh đưa tài liệu cho Diêu Phi, nói: “Bên đội bốn có vụ án mới, em xem hồ sơ này rồi theo tôi qua phòng pháp y một chuyến.”