Sổ Tay Hình Sự

Chương 52: Quyển 3 - Chương </span></span>52



Khi Tô Hồi tỉnh lại, anh phát hiện mình đang nằm trên giường, mọi thứ trước mắt dần dần rõ ràng hơn, bức tường trắng tinh, trần nhà trắng tinh. Anh vận dụng hết chút thị lực còn sót lại để quan sát xung quanh mới dám chắc rằng đây là phòng theo dõi sức khỏe trong bệnh viện, tiếng nói chuyện đứt quãng vang lên bên ngoài.

Có người đang nói chuyện, anh cẩn thận lắng nghe một hồi, hẳn là bác sĩ điều trị chính cho anh- chủ nhiệm Hoàng.

“… Huyết áp và đường máu đều hơi thấp… Xét nghiệm máu cho thấy chỉ số WBC hơi cao, theo kết quả chụp CT còn có triệu chứng viêm phổi, hơi xuất huyết, nhịp tim bình thường… Nhiệt độ ban đầu là 39 độ C, đã hạ sốt một chút rồi, hiện giờ là 38 độ 3, bệnh viện đề nghị truyền nước rồi quan sát một thời gian… Cậu ta cần nghỉ ngơi cho khỏe, sức khỏe kém quá.”

Tô Hồi chống người dậy, anh vẫn hơi choáng váng, tức ngực, vừa ngồi dậy anh đã khẽ ho khan vài tiếng.

Lục Tuấn Trì nghe tiếng động vang lên trong phòng, đi vào vén rèm lên.

Tô Hồi ngồi ra mép giường, trước đó, lúc ngất xỉu đã có người cởi áo khoác giúp anh, áo sơ mi cũng được bác sĩ tháo mấy khuy đầu, cà vạt cũng đã tháo xuống, cất gọn sang bên cạnh.

Xương quai xanh lộ ra sau cổ áo mở rộng, anh cúi đầu, sắc mặt tái nhợt xinh đẹp nhưng gầy yếu.

“Tỉnh rồi à?” Thấy màu môi trắng bệch của Tô Hồi, Lục Tuấn Trì bỗng cảm thấy đau lòng. Lúc chiều Tô Hồi bỗng nhiên nôn ra máu rồi ngất xỉu, làm hắn sợ tới suýt nữa thì trụy tim.

Tô Hồi nói: “Tôi thấy đỡ nhiều rồi.”

“Trùng hợp hôm nay cũng là ca trực của tôi, nên tôi tới đây xem sao.” Chủ nhiệm Hoàng nhìn Tô Hồi, “Cậu tỉnh lại là tốt rồi, tổ trưởng Lục đã nói tôi biết tình hình khi đó, nguyên nhân khiến cậu ngất xỉu có lẽ là bị sốt, thiếu oxy lại thêm tụt huyết áp. Nguyên nhân cậu phát bệnh lần này vẫn là nhiễm trùng phổi do vết thương cũ, chụp lên trông sợ lắm. Tôi kê cho cậu vài loại thuốc kháng sinh trước, kiên trì điều trị, lúc nào ho ra máu thì dùng Vân Nam bạch dược, Transamin cầm máu trước.”

Tô Hồi bình tĩnh nói: “Transamin anh kê lúc trước đã hết rồi.”

Chủ nhiệm Hoàng nói: “Không thể uống thường xuyên được, thuốc này không tốt cho cả mắt và dạ dày.”

Lục Tuấn Trì nhíu mày nghe hai người nói chuyện, hắn có thể đoán được đây không phải lần đầu Tô Hồi nôn ra máu, dường như anh đã quen với tình huống này rồi.

Chủ nhiệm Hoàng vừa viết toa thuốc cho Tô Hồi, vừa dặn dò, “Nhất định phải tránh vận động mạnh, vết thương cũ nặng thêm có thể sẽ gây ra tràn khí màng phổi và chảy nhiều máu. Nếu tình hình tiếp tục nặng nề hơn, có thể sẽ phải nội soi khí quản, thậm chí là phẫu thuật. Với tình hình sức khỏe hiện giờ của cậu thì phẫu thuật có độ nguy hiểm nhất định.”

Tô Hồi ngồi trên giường gật đầu.

Sau đó chủ nhiệm Hoàng vẫn không yên tâm dặn tiếp: “Theo tôi đoán có thể có cả nguyên nhân tâm lý ở đây nữa, tâm lý và sức khỏe thể chất gây ảnh hưởng đến nhau, cũng khiến bệnh của cậu nặng thêm. Cậu vẫn phải kiên trì đến chỗ bác sĩ Dương.”

Tô Hồi tựa vào thành giường “ừm” một tiếng, anh nhìn đồng hồ, anh chỉ hôn mê khoảng hơn một tiếng, nhưng cơ thể lại cảm giác đã rất lâu.

Sau đó Lục Tuấn Trì đi lấy thuốc rồi ngồi cùng anh đến khi truyền dịch xong.

Chẳng mấy chốc thuốc hạ sốt đã có tác dụng, cơn sốt đã hạ bớt. Tô Hồi không muốn nằm viện, khu nội trú trong viện cũng thiếu giường nên bác sĩ Hoàng không cố giữ anh lại nữa, chỉ dặn anh nhất định phải nghỉ ngơi trên giường, mấy hôm tới đến đây truyền nốt số thuốc còn lại.

Khi hai người ra khỏi bệnh viện, trời đã tối hẳn.

Sau khi lên xe, Lục Tuấn Trì vẫn canh cánh chuyện chủ nhiệm Hoàng bảo Tô Hồi đến chỗ bác sĩ Dương khám, bèn hỏi Tô Hồi: “Bác sĩ Dương là Dương Vũ Tình à?”

Bệnh viện tâm lý của bác sĩ Dương Vũ Tình có hợp tác với tổng cục Hoa Đô, chuyên điều trị sang chấn tâm lý, trầm cảm cho cảnh sát. Mặc dù Lục Tuấn Trì không biết Tô Hồi đã trải qua chuyện gì, nhưng hắn cũng loáng thoáng biết được hẳn là có liên quan đến quá khứ của Tô Hồi.

Tô Hồi gật đầu, “Gần đây đã một thời gian không tới đó rồi.”

Lục Tuấn Trì nói: “Đợi anh khỏe hơn một chút, tôi đi khám cùng anh.”

Lục Tuấn Trì không hỏi, nhưng sau một hồi do dự, Tô Hồi vẫn thấy mình nên nói với hắn, “Tôi không có vấn đề tâm lý gì nặng quá đâu, chỉ hơi hơi PTSD[1] với rối loạn giải thể nhân cách[2].”

[1] PTSD là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh.

[2] Cảm giác dai dẳng về việc quan sát bản thân từ bên ngoài cơ thể của một người hoặc có cảm giác môi trường xung quanh của một người không có thực.

PTSD là rối loạn căng thẳng sau sang chấn, cũng chính lý do này cùng vết thương trên đầu khi trước khiến Tô Hồi bị mất trí nhớ một phần. Còn rối loạn giải thể nhân cách là chướng ngại chung về mặt cảm giác, cũng có liên quan đến chuyện hai năm trước.

Lục Tuấn Trì không ngờ Tô Hồi lại chủ động nói với anh những điều này.

Lục Tuấn Trì từng nghe về PTSD, cũng hiểu biết đôi chút về hội chứng này, còn rối loạn giải thể nhân cách thì anh mới nghe lần đầu. Lục Tuấn Trì không khỏi quan tâm hỏi: “Rối loạn giải thể nhân cách là…”

Tô Hồi chống tay lên cạnh cửa kính, nhẹ nhàng nói: “Là mất năng lực tự nghiệm, có đôi lúc sẽ thấy thế giới tôi đang ở không hề chân thật. Nhưng bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, cảm giác này không xuất hiện thường xuyên nữa.”

Hiểu biết của con người về chứng bệnh này vẫn chưa đủ toàn diện.

Có người nói rằng rối loạn giải thể nhân cách là một chứng bệnh có tính phòng ngự, vì con người đã quá đau khổ nên họ mới khép kín toàn bộ cảm nhận của mình, để suy nghĩ thoát ly, vùng ra khỏi những cảm xúc đau khổ, khi đó nỗi đau sẽ không còn chân thật nữa. Nhưng cùng lúc đó, những cảm xúc khác cũng sẽ bị đóng băng theo.

Trước đây từng có khoảng thời gian Tô Hồi tái phát bệnh thường xuyên, có những lúc anh thấy mình đã đánh mất mọi cảm xúc, không vui không buồn, không cười được, không khóc được, thậm chí không thể yêu, anh giống như một người ngoài cuộc chỉ đừng quan sát mọi chuyện từ nơi xa.

Anh thấy mình như một diễn viên, một người quan sát, cả khi nhìn mình trong gương cũng thấy xa lạ, tựa như anh đang sống trong một thế giới lạ lẫm, sắm vai trong câu chuyện của người khác.

Thỉnh thoảng Tô Hồi sẽ bước vào trạng thái này, cũng có lúc chỉ đi ngang qua.

Trừ phi cũng mắc chứng bệnh này, nếu không những người khác rất khó hiểu được cảm xúc như vậy.

Lục Tuấn Trì hỏi tiếp: “Vậy bệnh này… dễ chữa không?”

Tô Hồi bị bệnh lâu rồi cũng rành, “Tôi không bị nặng, không cần uống thuốc nhưng phải điều trị tâm lý định kỳ. Thông thường, rối loạn giải thể nhân cách có mấy cách điều trị như thả lỏng, hít thở, nghĩ thầm, thậm chí có cả thôi miên.”

Lục Tuấn Trì nghe mấy cách điều trị này đều thấy không đáng tin lắm, “…Có hiệu quả không?”

Tô Hồi bâng quơ đáp: “Chắc là có nhỉ, tóm lại đây một chứng bệnh nghe thấy kỳ ảo, rồi phải dùng những cách còn kỳ ảo hơn đều điều trị. Tôi cảm thấy cái chính là phải tự mình điều chỉnh.” Anh dừng lại một lát, nói: “Mấy hôm nữa tôi sẽ hẹn bác sĩ Dương.”

Lục Tuấn Trì quyết định về nhà tự tìm hiểu về chứng bệnh này sau, rồi hắn chuyển đề tài khác, “Hình như bút danh của anh rất nổi tiếng.”

Tô Hồi lắc đầu, “Chỉ là ‘acc clone’ trong một giới học thuật nho nhỏ thôi, cơ bản thì những người biết đến mấy tập san này trong thành phố đều đã có mặt trong hội trường báo cáo chiều nay rồi…”



Tô Hồi vẫn luôn ít tham gia vào việc trong trường, chủ yếu là do hành động của chủ nhiệm Liêu lúc trước quá hùng hổ đáng sợ nên mới tạo ra sự tương phản như vậy. Nếu ngay từ đầu anh đã lên phát biểu thì sẽ không đạt được hiệu quả như vậy.

Lục Tuấn Trì bỗng nhớ ra gì đó, hỏi anh, “Anh còn thân phận nào khác không?”

Tô Hồi trầm giọng “ừm” một tiếng, “Khi đăng bài trên tập san nước ngoài, tôi không dùng bút danh này.”

Từ trước đến giờ, anh đã quen với việc đứng sau một tài khoản ẩn danh, sẵn lòng có thêm vài thân phận. Lúc này anh dạy học tại trường Cảnh sát Hoa Đô, đằng nào cũng phải giải quyết vụ luận văn, sau khi suy tính anh mới công khai bút danh này, đây đã là bút danh ít gây ảnh hưởng nhất trong rất nhiều “tài khoản phụ” của anh rồi.

Có tác phẩm học thuật phòng thân, sau này cũng bớt chuyện.

Ít nhất sẽ không còn ai nói anh vào khoa Tội phạm học bằng quan hệ.

Hai người vừa về đến nhà, điện thoại của Lục Tuấn Trì đã đổ chuông, hắn nghe điện thoại xong rồi rót một cốc nước ấm cho Tô Hồi uống thuốc.

Tô Hồi ngồi xuống giường, anh cũng nghe được vài câu khi Lục Tuấn Trì nói chuyện điện thoại, anh nghiêng đầu hỏi Lục Tuấn Trì: “Cục trưởng Đàm à?”

Lục Tuấn Trì nói: “Ừ, ông ấy hỏi thăm anh, hỏi chuyện báo cáo với tình hình sức khỏe của anh nữa.” Sau đó hắn xòe tay ra như đang ảo thuật, một viên kẹo chanh gói vàng nằm trong lòng bàn tay hắn.

Tô Hồi uống thuốc xong, khẽ chớp mắt, nhận viên kẹo rồi xé vỏ ăn, vẫn là loại kẹo Lục Tuấn Trì cho anh ăn trên xe lúc trước. Hương vị chua chua ngọt ngọt bỗng lan tỏa trong miệng, kẹo hơi chua, cảm giác ê ẩm lan khắp hàm răng, chua đến rùng mình. Nhưng hương vị này lại vô cùng quen thuộc, giúp anh thấy bình tĩnh trở lại.

Tô Hồi vừa ăn kẹo vừa hỏi: “Tôi đã nhắn WeChat hẹn bác sĩ Dương rồi, chiều thứ tư tuần sau.”

“Tôi đi cùng anh.”

“À, hay là anh gửi tôi WeChat của em trai anh đi, hôm nay tôi rất biết ơn cậu ấy.”

“Lát nữa chia sẻ cho anh.” Lục Tuấn Trì nói xong, vươn tay lên sờ trán anh, “Hạ sốt rồi.”

Hắn thích cảm nhận nhiệt độ bằng bàn tay hơn nhiệt kế, dường như khi làm vậy hắn mới thấy lòng mình an tĩnh trở lại. Hồi nhỏ Lục Hạo Sơ rất hay bị sốt, hắn thường xuyên làm vậy khi chăm sóc em trai, mãi cũng thành quen.

Lục Tuấn Trì rút tay về, thấy cặp mắt xinh đẹp của Tô Hồi đang nhìn mình, hắn mới có cảm giác động tác vừa rồi của mình hơi quá giới hạn.

Tô Hồi vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Đến khi Lục Tuấn Trì đã rút tay về anh mới phản ứng lại, Tô Hồi cúi đầu, anh thấy mặt mình đang dần nóng lên.

Lục Tuấn Trì cũng hơi ngại ngùng, bèn đứng dậy nói: “Tôi hầm ít cháo cho anh nhé, ăn nằm nghỉ đi, lát nữa ăn xong hãy ngủ tiếp.”

Tô Hồi nhỏ giọng đáp lại, đưa mắt nhìn theo bóng dáng Tô Hồi, đến khi hắn khuất bóng sau cánh cửa. Lúc này, anh mới đứng dậy thay quần áo, nằm xuống giường.

Anh có thể nhìn thấy ánh đèn phòng khách qua khe cửa khép hờ, nghe thấy tiếng động trong phòng bếp.

Tô Hồi bỗng phát hiện một chuyện, dường như thế giới của mình vẫn luôn rời rạc, chia cắt thành từng mảnh nhưng dường như khi Lục Tuấn Trì xuất hiện, cảm giác này sẽ trở nên yếu đi, rồi dần dần mờ nhạt.

Nghe hắn nói chuyện, nhìn hắn làm việc, anh sẽ cảm nhận được đôi chút chân thực, cũng cảm nhận được chút rung động trong lòng mình.

Trong những khoảnh khắc ấy, dường như anh đã thoát ra khỏi thế giới đã đóng băng kia, cảm nhận được điều gì đó.

Tô Hồi nhắm mắt, nhớ lại lúc mình ngất xỉu, hình như trước khi anh hoàn toàn mê man đã có người ôm anh.

Mặt Tô Hồi nóng mình, anh vùi mình trong chăn.



Lại là một ngày âm u, mây trôi trên trời hơi sầm tối, không khí lại vô cùng oi bức. 

Một mình Cốc Nhược Nhược bước vào khu chung cư, cô kéo một chiếc vali rất lớn, chân xỏ một đôi giày da gót thấp, bước chân vô cùng nhẹ nhàng.

Ngay dưới tầng một là khoảng sân nhỏ, có bà lão nọ đang tưới hoa trong sân. Thấy Cốc Nhược Nhược, bà lão nhíu mày, mặt sắp nhăn như quả óc chó, “Nhà cô ở tầng ba đúng không? Gần đây nhà cô mua cái gì thế? Cá muối hay đậu phụ thối? Bốc mùi thấy ghê, còn kéo bao nhiêu ruồi bọ vây kín ngoài ban công… Tôi cứ tưởng chồng cô ở nhà, ai dè gõ cửa cả buổi cũng chả thấy ai mở.”

Nhớ lại mùi hương gay mũi khó chịu kia, mặt bà lão càng nhăn.

“Xin lỗi, mấy hôm vừa rồi cháu đi công tác, chắc là chồng cháu quên vứt rác hay có món gì đó trong nhà thối mất rồi.” Cốc Nhược Nhược xin lỗi bà lão, “Cháu về dọn ngay đây.”

Cốc Nhược Nhược lên tầng, lấy chìa khóa mở cửa.

Sau khi vào nhà, cô sững sờ, hít sâu một hơi, quả thật có một mùi thối rất nồng trong nhà. Mùi hương xộc vào mũi khiến Cốc Nhược Nhược ho sặc sụa, đến cá trích lên men cũng không bì được mùi thối này, như thể trên đời này không có mùi hương nào kinh khủng hơn thế nữa.

Cốc Nhược Nhược bỗng nhận ra có chuyện gì đó, tay cô khẽ run lên, cô buộc mình phải bình tĩnh trở lại.

Cô mở hết cửa sổ ra trước, sau đó quay lại nhìn về phía chiếc giường, thi thể một người đàn ông đang nằm trên đó.

Đó là chồng cô, Bàng Thanh Hoa.

Hắn ta là một kẻ vượt khó chính hiệu, thi đỗ trường đại học hàng đầu với thành tích xuất sắc, sau đó làm việc tại một viện nghiên cứu ở Hoa Đô.

Cốc Nhược Nhược từng ngưỡng mộ tài hoa của hắn ta, nhất quyết đòi lấy hắn ta mặc cho gia đình phản đối.

Nhưng sau khi kết hôn, cô mới nhận ra mình nhảy vào một hố lửa. Người đàn ông này theo chủ nghĩa Machismo, hắn ta cảm thấy một người đàn ông tài giỏi nên một chồng nhiều vợ, hắn ta không ngừng quan hệ với đủ loại phụ nữ bên ngoài rồi lại dùng đủ mọi cách đe dọa không cho Cốc Nhược Nhược ly hôn với hắn ta.

Cuộc hôn nhân này không phải khởi nguồn của hạnh phúc, mà là nơi ác mộng cuộc đời cô bắt đầu.

Lúc này, gã đàn ông khiến cô sợ hãi kia đã chết, thi thể chảy dịch thấm xuống ga giường, dường như thi thể hắn ta đã bị côn trùng bao phủ, ruồi bọ khắp nơi, chúng bâu trên thi thể hắn ta như đang hưởng thụ một bữa tiệc thịnh soạn.

Cốc Nhược Nhược lại gần, đám ruồi bọ kia lập tức vo ve bay lên vòng quanh thi thể.

Cô cúi đầu, đưa tay vén mái tóc rũ xuống lên, ánh mắt lạnh lùng, cố gắng nhìn ra dáng vẻ hồi trước của người đàn ông từ xác thịt đã thối rữa kia.



Quan sát một hồi, Cốc Nhược Nhược mới mỉm cười với thi thể, nói: “Ông xã, em về rồi đây.”

Tất nhiên xác chết sẽ không đáp lời cô.

Cốc Nhược Nhược đứng dậy, cô ngồi lên bệ cửa sổ, bắt đầu cười điên cuồng như một kẻ có bệnh.

Cuối cùng những đêm dài khắc khoải, những trận cãi vã, những cơn ác mộng đã chấm dứt hết rồi.

Cô cười tới nỗi lệ vương khóe mắt.

Sau đó cô điểu chỉnh lại cảm xúc, báo cảnh sát. Nghe giọng cô rất sợ hãi, cô nghẹn ngào nói: “A lô, tôi vừa mới đi công tác về đã phát hiện chồng tôi có chuyện rồi, anh ấy chết trong nhà. Các anh mau tới đây đi, nhà tôi ở…”

Sau đó cô vào nhà vệ sinh, xịt sữa tắm lên tay rồi dụi lên mắt, nước mắt chảy xuống trong cơn đau đớn.

Cốc Nhược Nhược nhìn mình trong gương, cô còn trẻ, cô có thể sống cuộc sống tốt hơn…

Cảnh sát vấn hiện trường với tốc độ nhanh nhất có thể, pháp chứng, pháp y và cả cảnh sát hình sự.

Lúc này Cốc Nhược Nhược đã khóc đến hai mắt sưng phồng, mắt cô đỏ lên, lộ rõ vẻ luống cuống.

Mấy nhân viên pháp chứng, pháp y vừa nói chuyện vừa khám xét.

“Đã thối rữa đến thế này rồi, lát nữa khó chuyển thi thể đi lắm.”

“Sao lại lắm ruồi bọ thế này nhỉ, đuổi cũng chẳng chịu đi.”

“Bò qua cửa thông gió trong nhà vệ sinh đó, thời tiết gần đây vừa oi vừa nóng…”

“Đúng rồi, đội nào phụ trách vụ này đấy?”

“Đội năm.”

Đội trưởng đội hình sự số năm của tổng cục – Hình Vân Hải vào hiện trường quan sát, sau đó anh ta quay lại hỏi cậu cảnh sát đến khám xét trước, “Sao rồi?”

Cậu cảnh sát nhìn ghi chép trên phiếu, “Người chết là Bàng Thanh Hoa, nam, 32 tuổi, là một nghiên cứu viên, trong phòng có một chậu than đã cháy hết.”

Hình Vân Hải nhíu mày, phất tay đuổi đám ruồi đậu trên người mình đi rồi quay lại nhìn Cốc Nhược Nhược đang khóc rất đau lòng, “Vợ hắn ta có gì đáng nghi không?”

“Vợ hắn ta là tiếp viên hàng không, thông tin chúng tôi điều tra được cho thấy quan hệ của hai vợ chồng họ hẳn là không tốt, trước đây từng xin ly hôn nhưng không thành công. Có điều…” Cậu cảnh sát tiếp tục lật bản lời khai, “Nửa tháng trở lại đây tập huấn ở chỗ khác rất xa Thường Đức, các đồng nghiệp của cô ấy đều có thể làm chứng. Cô ấy có bằng chứng ngoại phạm, không có thời gian phạm tội.”

“Trong nhà có dấu vết gì khác không?”

“Không, rất gọn gàng, sạch sẽ, cửa phòng không có dấu vết bị cạy, chậu than kia là chậu sắt dùng rửa rau trong nhà, trên đó có dấu vân tay của Bàng Thanh Hoa.”

Cốc Nhược Nhược vẫn đang khóc bên cạnh, “Tình cảm của vợ chồng chúng tôi khá tốt, đừng chỉ nhìn chồng tôi thường ngày hay phóng đãng bên ngoài nhưng anh ấy rất tốt với tôi. Tôi không ngờ anh ấy lại gặp chuyện khi tôi đi công tác…”

Anh ta nhìn lên tủ đầu giường, có vài lọ thuốc hỗ trợ giấc ngủ trên đó, “Chồng cô ngủ không ngon à?”

Cốc Nhược Nhược nói: “Anh ấy làm nghiên cứu khoa học, phải suy nghĩ nhiều, áp lực lớn, thường xuyên trằn trọc cả đêm, tôi phải nói rồi anh ấy mới chịu đi khám.”

Hình Vân Hải vào trong bếp, anh ta khịt mũi, không khí trong này đỡ hơn phòng ngủ rất nhiều, không ngửi thấy nhiều mùi thối của thi thể.

Phòng bếp gọn gàng sạch sẽ, chai lọ trong bếp bày biện rất ngăn nắp. Anh ta mở một ngăn tủ, thấy mùi trà thoang thoảng…

Hình Vân Hải mở ra ngửi thử, mùi lá trà rất thơm, hình như là trà mới năm nay, đã uống được hơn nửa lọ.

Bên cạnh còn có một hộp gia vị, hiện đang đựng những hạt tròn màu nâu đậm, anh ta nhìn một lát, đoán rằng có thể là bột cà phê.

Cốc Nhược Nhược nghiêng đầu, cô ngừng khóc, lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông đang đứng trong phòng bếp phía xa.

Hình Vân Hải quan sát một lát rồi đi qua hỏi Cốc Nhược Nhược, “Cửa sổ là cô mở à?”

Cốc Nhược Nhược lập tức gật đầu, “Mùi trong phòng ghê quá, làm tôi suýt thì nôn, tôi mở cửa sổ xong đã báo cảnh sát ngay.”

Hình Vân Hải hỏi tiếp: “Khi cô tới đây, cửa phòng ngủ đang đóng hay đang mở?”

Cốc Nhược Nhược sững sờ, “Đóng, hình như là đóng…”

Hình Vân Hải chăm chú nhìn cô, tựa như muốn nhìn xuyên vào bên trong cô, anh ta khẽ xua tay, mấy con ruồi lập tức bay lên, “Đóng cửa sao lại nhiều ruồi bọ như vậy?”

Cốc Nhược Nhược rùng mình, “Không phải… Có lẽ là tôi nhớ nhầm rồi, cửa mở. Cũng vì vậy nên ruồi bọ mới bay vào được.”

Hình Vân Vải nhìn người phụ nữ trước mặt, vóc dáng cô không thấp, khoảng một mét sáu mươi mấy nhưng thân hình mảnh khảnh, tựa như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay cô. 

Anh ta tiếp tục bình tĩnh hỏi: “Mở à? Nếu chồng cô muốn đốt than sao lại mở cửa?”

Cốc Nhược Nhược lập tức luống cuống, thậm chí cô còn quên cả khóc, lắp bắp nói: “Có lẽ vẫn để hé một chút, tôi không biết, tôi cũng mới về đến nhà thôi, khi tôi về đã thấy anh ấy chết rồi…”

Nói tới đây, Cốc Nhược Nhược chợt hiểu ý anh ta, cô trợn trừng mắt, ngẩng đầu giả vờ không rõ, “Ý của anh cảnh sát là… đây là một vụ giết người sao, có người muốn giết chồng tôi?”

Cô ngẩn ngơ ngồi trên ghế, chẳng mấy chốc mồ hôi đã ướt trán, sau đó cô bỗng nghĩ ra điều gì, nắm chặt tờ giấy trong tay.

Nếu anh ta đoán không nhầm, đây quả thật là một vụ án giết người.

Hình Vân Hải nghĩ vậy, lập tức đeo găng tay, “Cô đừng đau buồn, cảnh sát chúng tôi sẽ điều tra rõ sự thật.”