Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 102: Lục quỷ mê hồn



Đường Nham thật sự lười lãng phí nước bọt với tên đàn ông miệng đầy ăn nói hàm hồ này, trực tiếp vung roi da trong tay ra quất tới một cách mạnh mẽ, phải đánh cho tên đạo sĩ thúi này quỳ gối van xin mới được, ta nhổ, tim bị chó tha mất rồi hay sao mà lại đi giúp đỡ cầm thú, thật đúng là làm mất mặt giới đạo sĩ.

Ngẫm lại thấy vị đạo sĩ già nhà mình kham khổ cả đời, chưa bao giờ làm chuyện gì thương thiên hại lý.

Anh ra tay quá nhanh, tên đạo sĩ kia không kịp phản ứng, chỉ biết giương mắt nhìn roi da đang cách mình càng ngày càng gần, ông ta sợ tới mức sững sờ tại chỗ. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, người đàn ông mặc vest nhanh chóng đưa tay kéo ông ta về phía còn lại của mình, mới tránh được một roi công kích.

“Mày, mày dám chơi trò đánh lén.” Tên đạo sĩ vẫn chưa tỉnh hồn, giận đùng đùng chỉ vào Đường Nham nói.

“Cái gì mà đánh lén chứ, chiêu của ông đây gọi là quang minh chính đại đó!” Đường Nham nói xong lại quất tới thêm một roi nữa.

Người mặc vest vội vàng kéo đạo sĩ né tránh một lần nữa, sau đó lo lắng nói với ông ta: “Sư phụ, người mau ra tay đi, nếu không chúng ta sẽ không có cơ hội nữa đấy, cái bọn này không phải là loại đèn tiết kiệm dầu gì đâu.”

“Sư phụ biết rồi.” Đạo sĩ nghe lời anh ta xong thì trấn định lại tinh thần, sau đó móc ra một lá bùa từ trong lòng ngực, ném về phía cây roi đang đánh tới ông ta lần thứ ba.

Lá bùa nhanh chóng hóa thành một ngọn lửa, bao quanh lấy cây roi.

Bảo bối của mình lại bị đối phương đốt khiến cho Đường Nham cảm thấy xót xa, nhanh chóng thu hồi lại, lúc này ánh lửa đã dần dần tắt lịm, anh quan sát tỉ mỉ thì phát hiện cây roi của mình không bị bất kỳ tổn hại gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sau khi bị tam chân vị hỏa của tao thiêu đốt mà cư nhiên không bị tổn hại gì, rốt cuộc là cây roi của mày được làm từ tà vật gì vậy?” Đạo sĩ kinh ngạc hỏi, bùa của ông ta trước nay chưa từng thất bại.

“Phi, cái gì mà tà vật hả? Thứ này của ông đây là bảo bối, nếu ông đã không thể đốt nó thì hôm nay cho các người lãnh giáo uy lực của nó một chút vậy.” Đường Nham vừa nói vừa vung roi tấn công một lần nữa.

Đạo sĩ kinh hãi, móc ra từ lòng ngực thêm một lá bùa khác ném về phía roi da, đạo pháp màu vàng lóe lên, nhưng roi da vẫn tiếp tục rơi xuống mà không hề bị chút ảnh hưởng nào.

Lần này, không đợi thanh niên mặc vest kéo đi nữa, đạo sĩ biết ngõ tự mình né tránh, lá bùa này là bùa trừ tà trung cấp, vậy mà chẳng có tí tác dụng nào với roi da, xem ra thứ này quả nhiên là bảo vật. Trên mặt ông ta nhất thời nổi lên vẻ tham lam, bản thân hành nghề đã nhiều năm nhưng chưa dùng được loại pháp khí nào hợp tay. Trái lại hôm nay đã gặp phải một vũ khí lợi hại như vậy, nhất định phải thu về tay mới được.

Đạo sĩ lấy ra từ trong lòng ngực một là bùa nền trắng chữ đen, cắn đầu ngón tay, nhỏ máu tươi lên trên rồi chắp hai tay lại, cấp tốc niệm chú.

Nhiệt độ trong sân đột ngột giảm xuống, gió vù vù lướt qua, sau đó có mấy thân ảnh màu trắng bất ngờ xuất hiện giữa không trung.

Ai nấy đều để tóc dài che mặt, đầu tóc rũ rượi, hai chân buông thõng vô lực, lay lắt hệt như những con ma treo cổ.

“Đây là lục quỷ trận do tao luyện chế ra, vinh hạnh cho chúng mày là những khách hàng đầu tiên.” Trên mặt đạo sĩ lộ ra vẻ đắc ý.

“Giả bộ cái gì chứ? Chẳng phải cũng chỉ là dùng sức lực của quỷ hồn thôi sao.” Đường Nham nhìn hồn phách mỏng manh của mấy quỷ khí trên không trung, khá là khinh thường.

“Dùng sức lực gì, mày cứ thử là biết! Hỡi những nô lệ của ta, đi xé xác bọn chúng thành từng mảnh cho ta.” Đạo sĩ vung tay lên, hung hăng nói.

Sáu đạo quỷ ảnh từ trên không trung trôi dạt thẳng đến bên người Đường Nham, sau đó duỗi hai tay ra, lộ ra những chiếc móng dài sắc nhọn, hướng về phía cần cổ của Đường Nham.

Trong khoảng thời gian này Đường Nham đã nhìn thấy không ít các loại quỷ hồn hình thù kỳ quái, đối với anh mà nói, mấy cái bóng trước mặt cũng chỉ như là đất dẫm dưới chân hàng ngày, anh không thèm chớp mắt lấy một cái, trực tiếp vung roi ra, hướng tới quỷ ánh cách anh gần nhất.

“Á”

Quỷ ảnh hét lên một tiếng thảm thiết, trực tiếp hóa thành một đám khói tiêu tán trong không khí, bị đánh đến hồn phi phách tán.

Ngay sau đó, roi thứ hai lại quất ra, cộng thêm Tô Thiên và Mạnh Mộng cũng ra tay giúp đỡ, thuần thục nhanh gọn tiêu diệt sạch sẽ mấy con quỷ ảnh, cái gì mà lục quỷ trận chứ hả, ngay cả một chút uy lực cũng không có.

Thứ này đối với người thường may ra còn có chút hữu dụng, còn đối với Đường Nham mà nói thì chẳng khác gì mấy con kiến, tùy tiện giẫm lên là có thể giết chết rồi.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt người đàn ông mặc vest và đạo sĩ, sắc mặt của bọn họ thay đổi rõ rệt, không ngờ Đường Nham lại lợi hại như vậy, liên tiếp mấy lần đỡ được đòn tấn công của bọn họ.

“Sư phụ, phải làm sao bây giờ?” Người đàn ông mặc vest lo lắng hỏi, cùng với sự thất bại liên tiếp hai lần của bên mình, biểu cảm nhàn nhạt trên mặt anh ta cũng không thể duy trì nổi nữa.

“Chớ nóng vội, thầy vẫn còn một chiêu nữa chưa xài.” Vẻ mặt của đạo sĩ trở nên nghiêm túc nhìn Đường Nham đang chuẩn bị đi về phía mình, ông ta tỏ vẻ nham hiểm hung ác rồi rút ra một con ​​dao nhỏ từ trong lòng ngực, tự rạch cổ tay, máu đỏ tươi trào ra, nhỏ giọt xuống rồi thấm vào lòng đất.

“Sư phụ, đây là…” Người đàn ông mặc vest kinh ngạc hỏi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

“Con đã chôn xác của những cô gái đó ở đây, ta dùng bí pháp nuôi bọn chúng thành cương thi, đang nghĩ xem khi nào thì có thể phát huy tác dụng, bây giờ đúng là lúc để thử năng lực của bọn chúng rồi đấy.” Sau khi đạo sĩ giải thích xong, chắp tay, nhắm mắt lại, bắt đầu không ngừng đọc những câu thần chú không rõ tên.

“Thái thượng lão quân dạy ta giết quỷ, cùng ta thần phương

Trên hô ngọc nữ, thu thập điềm xui xẻo

Du sơn đá nứt, mang theo ấn chương

Đầu đội hoa cái, chân đạp khôi cương

Thần sư sát phạt, không tránh cường hào

Tiên sát ác quỷ, hậu chém dạ quang

Thần nào không phục, quỷ nào dám làm

cấp cấp như luật lệnh”

Đường Nham thấy đạo sĩ kia dường như đang muốn làm ra loại chuyện yêu thiêu thân gì đó nữa, anh liền vội vàng tiến lên mấy bước định ngăn cản, kết quả là mới đi chưa được bao xa thì dưới chân bắt đầu rung lắc dữ dội, anh lập tức lùi lại, ôm lấy một cái cây đại thụ, thế này mới ổn định lại thân hình.

Trong sự rung chuyển dữ dội, mặt đất nứt ra những khe hở dài, những móng vuốt gầy nhôm khô dài nhô ra từ những khe hở, quáu chặt lấy mặt đất, sau đó một con quái vật hình người bò ra.

Máu thịt toàn thân nó nhăn nheo khô ráp, miệng nứt ra đến mang tai, bên trong mọc đầy răng, hai mắt đỏ rực, vừa nhìn thấy Đường Nham là nó liền run rẩy đi tới, vừa đi vừa thè cái lưỡi đỏ tươi của mình ra liếm khóe miệng, giống như là phát hiện ra món đồ ăn ngon nào đó.

Chết tiệt, đây là loại quái vật gì vậy? Đường Nham sợ hãi liên tục lùi về sau. Vậy mà tên đạo sĩ mất trí điên cuồng kia còn dám nói cây roi của anh là tà vật, tự nhìn lại bản thân ông ta xem, ra tay toàn mấy chiêu quỷ yêu gì đâu không, vậy mà còn chưng ra bộ dạng quang minh lẫm liệt, da mặt đúng là dày một cách không bình thường mà.