Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 124: Tìm tới tận cửa rồi



“Lời tôi đều là lời nói thật. Tuy mới nghe thì vô cùng không thể tưởng tượng nổi.” Đường Nham giải thích.

“Nói thật? Hay lắm, anh nói một chút khí bẩn trong cửa hàng của tôi là tới từ đâu. Dù sao cũng không thể vô duyên vô cớ xuất hiện.” Quản lý Lưu cười mỉa nói, hay cho một tên lừa đảo rêu rao khắp nơi. Anh ta muốn xem thử anh có thể nói ra một hai ba gì đó. Nếu không tốt thì lập tức gọi cảnh sát tới bắt người. Coi như là tên nhóc này gặp xui xẻo, vừa hay va phải lúc tâm trạng mình không tốt.

“Anh ấy nói thật đấy. Tôi có bằng chứng, hơn nữa đúng là trong cửa hàng các anh có vấn đề. Lúc tôi vừa mới tới gần đã cảm thấy toàn thân khó chịu, muốn vội vàng rời khỏi đây ngay. Hơn nữa nhiệt độ trong cửa hàng các anh đúng là quá thấp, chuyện này vốn đã không bình thường. Chẳng lẽ các anh không phát hiện có chỗ không đúng à?” Lưu Tiểu Nhiên nói tiếp, ánh mắt cô khẩn khoản, khuôn mặt nghiêm túc.

“Ừ, lừa đảo còn tổ chức thành đoàn thể à? Đây đúng là khiến tôi mở mang kiến thức. Cô là do anh ta thuê tới đúng không? Đúng là, một cô gái xinh đẹp như thế không đi tìm việc làm đàng hoàng mà lại làm chuyện này.” Tiểu Nhã hừ lạnh một tiếng nói, mặt đầy vẻ khinh thường.

“Cô…” Mặt Lưu Tiểu Nhiên đỏ lên, nhất thời cứng họng không biết nên nói cái gì cho phải.

Đường Nham bước lên một bước, che trước mặt cô, chân thành mà nói với quản lý Lưu: “Lời tôi nói đều là thật chứ không phải lừa người. Hơn nữa tôi cũng không thiếu tiền, chỉ đơn giản là đi ngang qua cửa hàng này, cảm thấy vấn đề rất lớn cho nên mới muốn giúp đỡ.”

“Thôi đi, dù anh nói lên tới trời tôi cũng sẽ không tin lời anh. Đi ra ngoài nhanh, chúng tôi còn phải làm việc.” Quản lý Lưu không kiên nhẫn mà thúc giục.

“Anh không muốn để việc làm ăn của cửa hàng tốt à? Nếu tôi không giúp đỡ thì sẽ càng ngày càng tệ. Đây là địa chỉ của tôi, dù sao tôi cũng đã nói ra những lời này. Nếu anh muốn tôi thu xếp giúp thì hoan nghênh tới cửa tìm. Nếu vẫn không chịu tin lời tôi thì chờ đóng cửa đi.” Đường Nham dứt lời, móc ra một tấm danh thiếp từ trong túi quần đặt lên bàn, không chờ quản lý Lưu trả lời đã xoay người kéo Lưu Tiểu Nhiên rời đi.

Ha người ra khỏi cửa hàng, Lưu Tiểu Nhiên mới nói đầy mất mát: “Vốn tưởng giúp họ thu xếp không ngờ vậy mà lại gặp trắc trở.”

“Chuyện này rất bình thường. Người bình thường nghe thấy những lời này thì chắc chắn phản ứng đầu tiên là không tin. Em yên tâm đi, tôi có dự cảm mấy ngày nữa chắc chắn anh ta sẽ tìm tới cửa.” Đường Nham đã tính trước mọi việc, nói.

“Vì sao?” Vẻ mặt Lưu Tiểu Nhiên đầy nghi ngờ.

“Quỷ khí trong cửa hàng kia sẽ càng ngày càng nồng đậm, khí vận càng ngày càng tệ, việc làm ăn trở nên thế nào có thể nghĩ là biết. Nếu anh ta không muốn đóng cửa thì chỉ có thể đi tìm tôi giúp đỡ.” Đường Nham giải thích.

Lưu Tiểu Nhiên nghe những lời này xong thì không lên tiếng nữa. Quả nhiên, không tới mấy ngày vị quản lý Lưu kia đã chủ động tìm tới cửa.

Anh ta quanh quẩn hồi lâu ngoài cửa hàng phong thủy rồi vẫn lựa chọn đi vào.

“Hoan nghênh hoan nghênh, anh vào phòng ngồi đi ạ.” Mạc Tiểu Mộc nhiệt tình đi lên chào hỏi.

“À, xin chào cô. Xin hỏi anh Đường Nham ở đây đúng không?” Quản lý Lưu quan sát trong phòng một chút, phát hiện chỉ có mình Mạc Tiểu Mộc thì tò mò hỏi.

“Vâng, anh ấy ở trên lầu. Tôi lên gọi xuống, anh ngồi trước đi.” Mạc Tiểu Mộc bưng một ly nước lọc đặt lên bàn rồi kêu lớn một tiếng lên lầu.

“Đường Nham, có khách, mau xuống tiếp.”

Một lát sau, từ trên lầu truyền tới tiếng bước chân hơi khẽ khàng. Đường Nham vừa xuống lầu vừa cau mày nói: “Cô không thể đi lê nói à? Lần nào cũng gọi lớn tiếng như vậy, có còn nhớ mình là con gái không? Cô như thế không ai thèm lấy thì phải làm sao?”

“Dù sao cũng không cần anh chịu trách nhiệm, anh quan tâm nhiều thế làm gì? Nhanh chào hỏi khách đi.” Mạc Tiểu Mộc nói với vẻ không sao cả.

Đường Nham nhìn về phía người ngồi trên sô pha, sau đó lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.

“Thì ra là quản lý Lưu à. Tôi biết anh sẽ tìm tới cửa. Sao, suy nghĩ rõ ràng chưa?”

“Tuy tôi còn không quá tin lời anh nói nhưng việc làm ăn trong cửa hàng đúng là càng ngày càng kém. Tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng phải đóng cửa cho nên mặc kệ như thế nào tôi cũng hy vọng có thể thử một lần. Dù sao tôi cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết vào cửa hàng này. Đương nhiên, nếu anh có thể giải quyết thuận lợi thì dĩ nhiên tôi sẽ không đưa thiếu tiền. Nếu không thể thì cũng đừng trách tôi không đưa đồng nào.” Vẻ mặt quản lý Lưu thành thật, nói.

“Không thành vấn đề, tuyệt đối sẽ thành công. Tôi vẫn rất nắm chắc về năng lực cảu mình.” Đường Nham tin tưởng tràn đầy, nói.

“Vậy được, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát chứ?” Quản lý Lưu nói rồi đứng lên từ trên ghế sô pha, định xoay người đi ra cửa.

“Không vội. Bây giờ chưa thể đi.” Đường Nham mỉm cười nói.

“Vì sao chứ? Nhanh đi xem phong thủy thì không phải việc làm ăn có thể tốt nhanh hơn à?” Quản lý Lưu kinh ngạc hỏi.

“Tôi đã nhìn ra vấn đề trong cửa hàng của ông. Không phải vấn đề kết cấu phong thủy mà là đã xảy ra án mạng. Có một con oán quỷ quanh quẩn ở đó, quỷ khí tản ra từ trên người nó phá hủy khí vận của cả không gian, sản sinh ra kết quả tán tài cho nên việc làm ăn mới càng ngày càng kém. Nếu muốn giải quyết vấn đề này thì quan trọng nhất là bắt được con quỷ kia. Bây giờ là đang ban ngày ban mặt, nó không dễ dàng hiện thân cho nên phải chờ tới tối mới nói tiếp được.” Đường Nham giải thích.

“Cái gì? Anh…Anh nói trong cửa hàng tôi có quỷ? Điều này sao có thể?” Sắc mặt quản lý Lưu thay đổi lớn, giọng cũng cất cao hơn vài phần.

“Tôi không lừa anh. Mỗi một câu của tôi đều là sự thật, tin rằng anh cũng có thể cảm nhận ra. Nhiệt độ trong cửa hàng càng lúc càng thấp là vì áp suất thấp trên người quỷ tản ra khiến nhiệt độ vốn có phân tán đi.” Đường Nham nói.

“Vậy…Vậy nó sẽ không xuống tay với tôi chứ? Nguy rồi, bây giờ Tiểu Nhã ở một mình trong cửa hàng. Nếu cô ta xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?” Quản lý Lưu bỗng nghĩ tới chuyện này.

“Anh yên tâm đi, con quỷ kia sẽ không đi ra hại người. Bây giờ nó chỉ có thể miễn cưỡng ngưng tụ thành hình thể, sức mạnh vẫn không tính là quá mạnh, rất dễ giải quyết. Không thì thế này đi, bây giờ tôi đi với anh tới cửa hàng, chờ trời tối thì làm việc luôn.” Đường Nham suy nghĩ một chút rồi ra quyết định này. Nhỡ may con quỷ kia ra tay với Tiểu Nhã thật thì thảm thương rồi.

“Được, chúng ta đi nhanh lên.” Quản lý Lưu vội vàng hấp tấp đi ra bên ngoài, suýt nữa thì va phải một chậu hoa đặt ở cửa. Anh ta nhớ tới những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây trong cửa hàng, nhiệt độ càng ngày càng thấp, việc làm ăn càng ngày càng kém, Tiểu Lan lại đột nhiên mất tích không có cách nào liên lạc được. Trong lòng anh ta có dự cảm xấu. Có lẽ những lời người đàn ông này nói đều là thật. Bây giờ nhất định phải nhanh chóng chạy về mới được. Nếu Tiểu Nhã xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ngay cả lòng muốn chết anh ta cũng có.