Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 128: Kết thúc mỹ mãn



“Vậy để anh ta chờ trong này đi. Bây giờ anh ta có muốn chạy có lẽ cũng không chạy được.” Tô Thiên nói.

“Được rồi, chúng ta đi qua đây nói chuyện một lúc đi. Mùi ở đây thực sự là quá khó ngửi.” Đường Nham dứt lời, xoay người đi về phía đại sảnh, đặt mông ngồi trên ghế sô pha ở khu khách quý.

Hai con nữ quỷ cũng đi theo anh tưới.

“Sau này có tính toán gì không?” Đường Nham hỏi Tiểu Lan.

“Tôi còn có thể tính toán gì? Bây giờ đã là một con quỷ rồi.” Vẻ mặt Tiểu Lan cô đơn, nói.

“Vậy chi bằng đi theo tôi đi.” Đường Nham mỉm cười, nói.

“Đi theo anh?” Tiểu Lan vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt mình.

“Đúng rồi, cô thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh tôi đây không? Cô ấy chính là nô lệ quỷ tôi nuôi, thực lực rất mạnh mẽ nhỉ. Sao. cô có muốn giống cô ấy không?” Đường Nham chỉ vào Tô Thiên, hỏi.

Tiểu Lan liếc Tô Thiên đang lẳng lặng chờ. Đúng là thực lực cô gái này bày ra rất mạnh mẽ, hơn nữa với tư cách là đồng loại, cảm giác của cô ta càng thêm chính xác là mình so sánh với đối phương thì giống con kiến với con voi vậy.

Bây giờ mình cũng không biết nên làm gì vậy thì đi cùng anh ta đi, ít nhất còn có thể đạt được sức mạnh tối cao. Tới lúc đó không có người nào dám tùy tiện bắt nạt mình.

Nghĩ tới đây, Tiểu Lan khẽ gật đầu với Đường Nham.

“Được rồi, đúng là thẳng thắng. Bây giờ chúng ta ký kết khế ước.” Đường Nham hưng phấn đứng lên, như thể sợ Tiểu Lan nuốt lời, vội vàng hoàn thành việc ký kết khế ước.

Một người hai quỷ cứ như vậy mà chờ trong cửa hàng tới hừng sáng, mãi tới khi quản lý Lưu xuất hiện.

Khi thấy thi thể Tiểu Lan trong bọc và Tôn Cường co trong góc tường, sống chết không rõ, sắc mặt quản lý Lưu trắng không còn chút máu.

Vốn anh ta tưởng trong này chỉ có một con cô hồn dã quỷ vào thôi chứ không ngờ vậy mà lại dính dáng tới một vụ án giết người. Hơn nữa hai người trong chuyện này còn là người mình quen biết. Nghĩ tới chuyện có người điên cuồng như thế loanh quanh cạnh mình cả ngày anh ta đã cảm thấy không rét mà run.

Sau đó quản lý Lưu vội vàng báo cảnh sát. Hơn mười phút sau, cảnh sát tới hiện trường, bắt đầu khám nghiệm tử thi, chờ họ cắt bỏ tầng băng keo dày đặc quấn quanh túi nilong thì một mùi thối nồng nặc lập tức tản ra, thi thể bên trong đã thối rữa không còn hình dáng gì từ lâu.

Vì trước khi xảy ra chuyện Đường Nham đã dặn dò quản lý Lưu một hồi cho nên anh ta cũng không nói chuyện Đường Nham với cảnh sát mà chỉ nói lúc mình rửa xe phát hiện thi thể. Về phần vì sao Tôn Cường  biến thành cái dạng này thì anh ta cũng không biết.

May mà cảnhh sát không truy cứu đến cùng chuyện này, ghi chép xong thì đưa Tôn Cường và thi thể rời đi.

Trong cửa hàng ồn ồn ào ào lập tức yên tĩnh lại, sắc mặt quản lý Lưu mới dịu đi một chút. Hai chân anh ta mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế sô pha.

Nếu không có Đường Nham ra tay giúp đỡ, anh ta còn không biết vậy mà trong cửa hàng cảu mình lại cất giấu một thi thể, một quỷ hồn và một hung thủ giết người.

Quả thực là mỗi giờ mỗi phút cuộc sống đều cận kề cái chết.

Có điều không tồi, cuối cùng chuyện đã qua. Anh ta lập tức cảm kích Đường Nham, kích động nói với anh: “Anh Đường đúng là thực sự cảm ơn anh, nếu không tôi còn không biết chuyện gì xảy ra. E rằng hung thủ giết người này thần không biết quỷ không hay xử lý sạch thi thể này tôi cũng không phát hiện ra chút nào. Anh quả thực là cứu tinh của tôi.”

“Quản lý Lưu khoa trương quá rồi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Tôi cũng tích chút phúc duyên vì mình thôi.” Đường Nham vừa cười vừa nói.

“Nhờ có anh đó. Lần này tôi nhất định phải cảm ơn anh thật tốt. Nói đi, muốn bao nhiêu tiền? Chỉ cần tôi đủ khả năng là được.” Quản lý Lưu thoải mái nói.

“Tiền thì không cần đâu. Bây giờ tôi không thiếu chút tiền này. Có điều Tiểu Nhã đã đồng ý mời tôi bữa cơm, nhất định phải thực hiện đó.” Đường Nham trêu ghẹo.

“Ha ha, đó là đương nhiên.” Đầu tiên là quản lý Lưu sững sờ, bình tĩnh lại mới hiểu anh có ý gì, cũng ha ha cười theo.

“Có điều chuyện này tới đây vẫn chưa tính là chấm dứt.” Đường Nham thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói.

“À…Còn có vấn đề gì không?” Vừa nghe Đường Nham nói thế, quản lý Lưu lập tức căng thẳng.

“Rốt cuộc là khí vận trong cửa hàng anh bị quỷ khí ăn mòn, nếu không xử lý thì sau này việc làm ăn vẫn không tốt lên được.” Đường Nham giải thích.

“Thực ra cũng rất đơn giản. Tôi chỉ cần làm một cuộc cúng bái hành lễ là được. Có điều còn cần quản lý Lưu phối hợp một chút.” Đường Nham nói.

“Được, anh có dặn dò gì cứ việc nói.” Quản lý Lưu đồng ý ngay. Qua chuyện kia, bây giờ anh ta đã tin phục Đường Nham một trăm phần trăm, bất kể đối phương nói gì anh ta đều sẽ làm theo.

Vì vậy, dưới sự chỉ huy của Đường Nham, quản lý Lưu ra ngoài mua nến và nhang, sau đó đặt hai thứ này lên bàn.

Đường Nham đốt chúng lên rồi len lén đốt tờ giấy vàng ghi ngày sinh tháng đẻ của Ứng Phong trong nến, đặt trong lư hương.

Sau đó anh muốn quản lý Lưu cung kính quỳ bên cạnh bàn, thành tâm thành ý niệm chú ngữ.

Còn anh thì thả Ứng Phong trong bình sứ ra. Cơ hội hấp thu sức mạnh tốt, ngàn vạn lần không thể bỏ qua mới phải.

Từng luồng lực tín ngưỡng tản ra từ trên người quản lý Lưu, nhập vào cơ thể Ứng Phong.

Ứng Phong lập tức cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình lại tràn đầy hơn. Anh ta khoan khoái nheo hai mắt lại, cảm nhận lợi ích lực tín ngưỡng mang lại cho mình.

Còn Tô Thiên thì ra tay loại trừ quỷ khí lẫn lộn trong cửa hàng đi. Kết cấu phong thủy trong cửa hàng này cũng không tệ lắm, không cần phải thay đổi, chỉ cần xử lý quỷ khí này xong thì khí vận sẽ từ từ khôi phục như cũ.

Chờ tất cả ánh sáng màu trắng được hấp thu sạch sẽ, Đường Nham cắt đứt giọng niệm chú của quản lý Lưu. Giờ phút này Ứng Phong đã hoàn thành hồn thể thực hóa toàn thân, hưng phấn mà khua hai tay mình.

Buổi trưa Tiểu Nhã mới tới cửa hàng, nghe nói chuyện của Tiểu Lan xong thì cô ta cũng bị giật mình, nghĩ tới chuyện mình ở cạnh một thi thể lâu như thế thì cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Quản lý Lưu an ủi hồi lâu cô ta mới hơi tìm lại được chút sức lực.

Vì vậy, Đường Nham lập tức đề nghị em gái bán hàng xinh đẹp này mời khách ăn cơm.

Tiểu Nhã vừa nghe thấy thế thì lập tức lúng túng. Lúc trước cô ta nói thế là do yếu tố không tin tưởng còn nhiều, không ngờ bị sự thật làm cho mất mặt, không muốn nghĩ tới nữa. Vậy nên cô ta thoải mái dẫn Đường Nham tới quán lẩu Tứ Xuyên ăn một bữa lớn.

Có thể ăn cơm cùng em gái, dù là gạo trắng Đường Nham cũng có thể ăn hai chén lớn huống hồ gì là lẩu vừa tươi vừa cay. Anh giở trò không chút khách khí, ăn tới bụng căng tròn khiến Tiểu Nhã và Ứng Phong, Tô Thiên đứng bên cạnh kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc miệng.

Người này ăn cũng thật giỏi, rốt cuộc là đã mấy ngày chưa được ăn cơm rồi.