Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 132: Lại định trốn



Khoảng cách giữa hai người thực sự là quá gần, dù đầu lâu hình đóa hoa cảm giác được có chỗ không đúng cũng không có thời gian tránh.

Lá bùa tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt dính chặt vào cơ thể nó, sau đó nổ bùng ra. Lá cây trên đầu đóa hoa bị nổ thành mảnh vụn. Cơ thể cao lớn của nó cũng ầm ầm đổ sụp vì lực đánh vào.

Hừ, chỉ chút xíu này thôi, biết rõ ông đây lợi hại chưa. Đường Nham đắc ý, chế giễu trong lòng. Trước khi anh ra khỏi nhà đã biết nếu gặp phải đạo sĩ trung niên thì nhất định sẽ có một trận đánh ác liệt cho nên mang đồ vô cùng đầy đủ. Nào là một đống lớn bùa trừ tà giam cầm. Tuy sức mạnh không lớn nhưng tốt xấu gì cũng có thể tranh thủ cho mình chút cơ hội thở dốc.

Nhưng nụ cười trên mặt Đường nào đó còn chưa duy trì được hai giây thì ba cây quái dị đã ngẩng cái đầu cực lớn lên bọc đánh về phía anh.

Mẹ kiếp, dasng vẻ này còn chơi quần đấu, rốt cuộc có lòng thông cảm không thế? Không thể lên từng cái à? Đường Nham gào thét trong lòng, xoay người co cắng chạy. Anh đối phó với một cây bị thương đã không xiể rồi, bây giờ biến thành nhiều như vậy thì mình vốn không phải là đối thủ, thôi, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

“Tôi nói này Ứng Phong Mạnh Mộng, các người có thể nhanh qua đây giúp đỡ một chút không. Sao còn chưa giải quyết được mấy con chim nhỏ đó? Ông đây sắp bị chết vì thủ đoạn thâm độc, các người cũng sẽ không sống được.” Đường Nham vừa chạy chậm vừa kêu lớn.

Anh vừa chạy đã khiến Tô Thiên lộ ra. Một đầu lâu hình đóa hoa lập tức mở cái miệng to như chậu máu cắn về phía cô.

Em gái anh, cũng hãm hại đồng đội quá. Tô Thiên mắng một câu đầy thủ hận nhưng lại bị dọa tới mức không biết làm sao cho phải. Đúng vào lúc này, quái kiểm vẫn bảo vệ khắp nơi cạnh cô vội vàng lao tới, điều động sức mạnh toàn thân tạo thành một kết giới, bọc nó và Tô Thiên vào trong đó.

Cái miệng lớn của đầu lâu hình đóa hoa rơi trên kết giới như thể va phải vật thể cứng rắn gì đó khiến răng trong miệng nó bị đánh rơi mất mấy cái, đau tới mức nó nhe răng trợn mắt, thở hổn hển dùng lá vỗ vào kết giới trong veo.

Bức bình phong kết giới lắc lư mấy cái rồi đứng thẳng lại nhưng vẻ mặt quái kiểm lại không dễ nhìn. Nó không ngờ loại thực vật quái dị này vậy mà lại lợi hại như thế, vỗ tùy tiện vài cái cũng sắp khiến kết giới của nó vỡ tan, với sức lực của mình thì không biết có thể chống đỡ được bao lâu.

Tô Thiên cảm thấy kết giới cạnh mình hơi lắc lư, trong lòng biết nó chống đỡ được bao lâu, vội vàng định điều động quỷ khí trong cơ thể gia cố kết cấu. Có điều cô vừa vận khí thì cơ thể lại xông ra một luồng cảm giác không có sức, toàn thân ê ẩm tê dại, ngay cả sức giơ tay lên cũng không có, lập tức thầm kêu không tốt. Độc tính của thực vật này thực sự là quá lớn, cứ để qua một lúc như vậy sẽ lan ra toàn thân. Bây giờ mình vốn chẳng thể giúp được gì.

May mà thực vậy này vỗ vài cái xong, không thấy được việc thì buông tha việc công kích họ, xoay người vọt về phía Đường Nham.

Lúc này, Mạnh Mộng và ứng Phong đã giải quyết xong tất cả chim lạ bay ra từ trong kết giới, một trái một phải bảo vệ cạnh Đường Nham, giằng co với ba thực vật kia.

Hai con nô lệ quỷ dùng sức mạnh của mình huyễn hóa thành vũ khí, chia ra đón nhận công kích của những thực vật kia. Đường Nham thì mượn thời gian này thở hổn hển từng hơi từng hơi. Vừa nãy anh đã dùng hết sức lực toàn thân để chạy trốn, nếu không với tốc độ của mấy cây thực vật quái dị này thì bây giờ anh đã biến thành phân bón rồi.

Hừ, dám ép bản Đường tới mức này, hôm nay chính là kỳ chết của các người.

Đường Nham trốn sau lưng Mạnh Mộng và Ứng Phong, vừa thấy thực vật kia rơi vào thế hạ phong thì vội vàng đi lên bổ cho nó một lá bùa. Hai con nô lệ quỷ thì lợi dụng lúc chúng bị thương vì lá bùa nổ tung mà hung hăng chém từng đao.

Mấy cây thực vật quái dị vốn giương nanh múa vuốt bị chém thành từng miếng từng miếng rơi trên đất rất nhanh, nhúc nhích mấy cái rồi biến thành một vũng máu. Trong không khí lập tức tràn ngập mùi gay mũi.

“Sao, ông còn chiêu số gì thì mau chóng sử dụng ra đi. Nếu không có nữa thì ngoan ngoãn chủ động đầu hàng. Dù sao bất kể thé nào hôm nay ông cũng không chạy được rồi.” Đường Nham bước từng bước một về phía đạo sĩ trung niên vẻ mặt thay đổi lớn, nói với dáng dấp vô cùng liều lĩnh.

Đạo sĩ trung niên kia vừa thấy con át chủ bài cuối cùng của mình bị đối thủ giải quyết hết thì trong lòng biết đại cuộc đã định, mình phản kháng nữa cũng không có ý nghĩa gì, lập tức ném ra một quả pháo mù, sau đó kéo người đàn ông tay ngắn kia xoay người bỏ chạy. Hôm nay chỉ có thể lợi dụng ánh trăng để vội vàng rời khỏi chỗ quỷ quái này thôi,

“Ầm.”

Sương mù màu trắng nổ tung trong không khí khiến người ta bị sặc tới mức mắt mở không ra. Đường Nham nhanh chóng  bịt mặt, ho khan hai tiếng. Chờ sương mù tan đi, mở to mắt thì hai người kia đã biến mất không thấy bóng dáng.

“Tức chết tôi, Họ vậy mà lại có thể sử dụng thủ đoạn này, quá hãm hại cha nó rồi.” Đường Nham nhìn bóng đêm mịt mờ không thấy điểm cuối, thở hổn hển nói.

“Đừng lo lắng, tôi am hiểu cách truy tung, không cần quan tâm họ làm khỉ gió gì, chạy tới đây cũng chắc chắn có thể tìm tới. Hơn nữa bây giờ là đi bộ, chắc chắn không đi được bao xa. Bây giờ chúng ta đuổi theo.” Ứng Phong nói.

“Đi.” Đường Nham đáp lại một tiếng, vừa định nhấc chân bước về phía trước thì lại bỗng nghĩ tới Tô Thiên đang bị thương, vội vàng ngoảnh lại nhìn, lúc này mới phát hiện yêu tinh nhỏ nhà mình đang nằm hấp hối trên đất.

“Sao rồi?”

Đờng Nham vội vàng chạy bước nhỏ tới, căng thẳng mà hỏi.

“Ừm, anh còn hỏi tôi sao rồi? Không thấy tôi sắp chết à? Vừa rồi những người khác chỉ lo chạy thoát thân, vứt tôi qua một bên, bây giờ cuối cùng đã nhớ tới rồi.” Tô Thiên tức giận nói.

“Không phải tôi tạm thời không lo lắng, chú ý bên này được à. Hơn nữa tôi đã phái người bảo vệ cô, chẳng phải là không có chuyện gì hả? Được rồi, đừng ở đây ba hoa với tôi, thấy vết thương cảu cô không phải nhẹ, vào hồ lô nhỏ nghỉ ngơi điều dưỡng đi, chờ về sẽ điều trị thêm cho cô.” Đường Nham tự biết mình đuối lý, qua loa vài câu rồi vội vàng dời chủ đề, lấy hồ lô nhỏ từ trong ngực ra, để Tô Thiên vào.

Sau đó, Ứng Phong thi triển kỹ năng, tìm ra con đường hai người kia biến mất, dẫn theo Đường Nham và Mạnh Mộng đuổi theo.

Đạo nhân trung niên kia thường xuyên tiếp xúc với vật âm tà, trong cơ thể cũng hấp thu rất nhiều âm khí cho nên vẫn rất yếu ớt, đi chưa được mấy bước đã mở to miệng thở hổn hển, đành phải dừng lại.

“Sư phụ, người sao thế?” Người đàn ông tay ngắn lo lắng hỏi, mắt khồn tự chủ được mà quan sát sau lưng một chút.

“Xem ra lần này ta chạy trời không khỏi nắng rồi. Con mau đi đi, đừng để ý tới ta nếu không hai ta không ai chạy thoát được.” Đạo sĩ trung niên ho khan vài tiếng, yếu ớt nói.

“Không được, con phải giữ người lại. Người sẽ không chết đâu, muốn đi thì cùng đi.” Người đàn ông tay ngắn quả quyết từ chối.