Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 25: Muốn hùn vốn không



Đây là do anh cũng không còn cách nào, không thể ăn ngay nói thật là xin lỗi, bà nội cậu bị tôi làm cho hồn phi phách tán. Nói thế Chu Mạt không liều mạng với anh là không được.

Chu Mạt chỉ lo cho tình hình quỷ hồn của bà nội, vốn không chú ý sự chột dạ chợt lóe lên trên mặt Đường Nham. Nghe nói hồn phách đã được đưa đi, anh ta vội vàng xoay người chạy vào phòng ngủ.

Trong không gian chật hẹp hoàn toàn yên tĩnh như thể đúng là thiếu đi thứ gì đó. Chu Mạt bỗng cảm thấy trong lòng trống vắng. Bà nội yêu thương anh ta rốt cuộc đã vĩnh viễn rời khỏi anh ta mà đi.

“Đúng rồi, Đường Nham, vừa nãy cậu nói phòng bếp tạo thành cái gì sát ấy nhỉ? Chuyện này phải giải quyết thế nào?” Chu Mạt đè sự đau khổ xuống đáy lòng, hỏi sự nghi ngờ cuối cùng ra.

“À, đó là âm sát. Suýt chút nữa tôi quên mất. Theo lý thì sau khi hồn phách bà nội cậu biến mất, sát khí sẽ cứ thế mà tản đi. Vừa rồi tôi mới nhìn kết cấu phong thủy nhà cậu, không có vấn đề lớn gì, có điều tòa cao ốc phía ngoài che đi rất nhiều ánh nắng mặt trời. Nhưng điều này cũng dễ giải quyết. Cậu đi tìm một cái gương đồng lớn một mặt treo lên cửa sổ, hướng về phía mặt trời là được. Gương có thể tăng gấp đôi sức mạnh của ánh sáng, còn có thể ngăn sát. Nói như vậy trong nhà cậu sau này sẽ rất bình yên rồi.” Đường Nham xoa cằm, nói phương án giải quyết ra. Đây đều là chút vấn đề nhỏ, rất dễ có thể phòng ngừa.

“Tôi biết rồi, lát nữa sẽ đi mua gương đồng. Thực sự là rất cảm ơn cậu, nếu không tôi thật sự bị bầu không khí đè nén trong nhà ép cho điên rồi. Cậu khoan hãy nói, bây giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.” Vẻ mặt Chu Mạt đầy biết ơn, sau đó vươn tay lấy một bao lì xì từ trong túi áo ra, nhét vào tay Đường Nham.

Đường Nham cũng không từ chối, thoải mái hào phóng mà nhận lấy. Đâu là thu nhập từ cuộc làm ăn đầu tiên của mình, vô cùng ý nghĩa.

Sau đó anh và Trương Lương tạm biệt rời đi. Trên đường về, Trương Lương thăm dò, mở miệng hỏi: “Này, Đường Nham, có hứng thú với việc làm ăn không?”

“Việc buôn bán làm ăn gì? Tôi dốt đặc cán mai về mặt này.” Mặt mũi Đường Nham tràn đầy nghi ngờ.

“Không phải là trong tay tôi gần đây có ít tiền dư à. Tôi thử suy nghĩ làm chút việc buôn bán. Sao, có hứng thú hùn vốn không?” Trương Lương vui tươi hớn hở nói.

“Muốn làm ăn thì chắc chắn cần rất nhiều tiền. Tình hình kinh tế của tôi không phải cậu không biết, thực sự là nghèo rớt mồng tơi.” Đường Nham lộ ra một nụ cười khổ đầy bất đắc dĩ.

“Cậu không cần lo chuyện tiền bạc, tôi lo hết.” Trương Lương rất hào phóng.

“Vậy sao được? Không phải là hùn vốn à? Mình cậu bỏ tiền thì tôi làm cái gì?” Đường Nham ngạc nhiên.

“Yên tâm đi, rất đơn giản. Cậu xem phong thủy lợi hại như thế, tới lúc đó bố trí một cái tụ tài cục, việc làm ăn nhất định có thể tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa cậu còn biết xem tướng, tới lúc đó đối mặt với khách hàng có thể phân tích ra nhược điểm và điều người đó mong muốn. Chúng ta nói chuyện làm ăn có thể hợp ý, làm chơi ăn thật rồi.” Trương Lương nói kế hoạch trong lòng ra.

Thực ra anh ta đã có suy nghĩ này từ lâu, chỉ có điều trước kia không quá chắc chắn về khả năng của Đường Nham. Hôm nay tận mắt thấy khiến anh ta ngạc nhiên. Bây giờ nhắc tới việc làm ăn cũng không đơn giản là kiếm tiền. Quan trọng hơn là sau này có thể buộc Đường Nham vào chung một chỗ. Có người lợi hại như thế ở bên cạnh, làm chuyện gì cũng thành thạo hơn.

Đường Nham nghe xong lời anh ta thì rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc. Bây giờ tiền trong tay mình đều là thắng được từ chỗ Trương Thiên, đã tiêu một ít rồi. Muốn xem phong thủy kiếm tiền thay người thì không biết khi nào mới có được khách. Nếu có nguồn thu nhập ổn định thì sau này ít nhất không phải vì lấp đầy bụng mà lo lắng.

Hơn nữa, dù sao phong thủy cũng là chuyện tiết lộ thiên cơ, làm nhiều khó bảo đảm có thể có hậu quả không tốt gì không.

Vừa nghĩ như thế, đề nghị của Trương Lương cũng không tệ. Đường Nham nghĩ tới đây, trong lòng có quyết định ngay, nói: “Được, vậy tôi nghe cậu. Về mặt tiền bạc thì cậu phải phí lòng nhiều hơn, chỗ khác có gì cần thì cứ việc dặn dò.”

“Được, có những lời này của cậu tôi yên tâm rồi. Cậu cứ chờ xem, tôi có thể giúp cậu kiếm đầy bồn đầy bát, dẫm lên đầu Lý Thanh Minh để cho cậu ta không còn lời nào để nói nhanh thôi.” Trương Lương vô cùng hăm hở.

“Trời ạ, ý định này của cậu không tệ. Chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt như ăn phải ruồi của Lý Thanh Minh tôi đã cảm thấy toàn thân thoải mái, khà khà.” Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng cười ồ lên.

Hơi có chút khí thế bá vương hô mưa gọi gió không bỏ sót đường ngang.

Lúc này Đường Nham chỉ tùy tiện nói một câu nhưng điều khiến anh không ngờ là câu nói đùa này biến thành sự thật rất nhanh.

Trương Lương đưa Đường Nham về cửa hàng nhỏ xong thì lái xe rời đi, bảo là muốn trở về đánh một bài báo cáo. Dù sao nhà anh ta cũng là công ty lớn, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, làm chuyện gì cũng phải có kế hoạch hợp lý.

Đường Nham dốt đặc cán mai chuyện này cho nên đương nhiên làm người rảnh rỗi.

Về lại chỗ của mình thì không cần che giấu nữa. Đường Nham móc hồ lô nhỏ từ trong balo, thả Tô Thiên ra.

Sau khi bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, anh lại vội vã mà bước lên, một phát bắt được bàn tay nhỏ bé của em gái ma.

“Á, anh làm gì thế?”

Hành động bất ngờ khiến Tô Thiên lại càng hoảng sợ, thét chói tai ra tiếng theo phản xạ có điều kiện.

“Kêu la cái gì, tôi xem thử tình hình tay cô.” Đường Nham nghĩa chánh ngôn từ giải thích, sau đó trắng trợn mà ăn đậu hũ.

Anh giở trò với đôi tay mảnh khảnh mềm mại, một hồi thì siết chặt, một lát thì xoa xoa.

Ừm, cảm xúc này giống y con gái bình thường. Lực tín ngưỡng kia quả nhiên lợi hại.

Đường Nham đang thầm tính toán xem thưởng thức đôi tay ngọc này như thế nào, trong cửa hàng bỗng truyền tới tiếng gõ cửa.

Chết tiệt, là ai thế? Sớm không đến muộn không đến lại đến vào lúc này, đúng là quá đáng ghét. Đường Nham lưu luyến không rời đặt bàn tay nhỏ bé của Tô Thiên xuống, nổi giận đùng đùng đi mở cửa.

Cửa gỗ bị đẩy ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quen thuộc xuất hiện.

“Xin chào đạo trưởng Đường.” Triệu Tiểu Phàm mỉm cười.

Lúc này Đường Nham mới nhớ ra người này là ai. Đây là trợ lý nhỏ của bố Tô Thiên, gặp trước đó không lâu.

“À, thì ra là cô à. Đã vài ngày không gặp rồi. Tìm tôi có chuyện gì không?” Vừa thấy là người quen cũ, cơn tức của Đường Nham cũng tan đi một nửa.

“Anh Đường thật là lợi hại. Chúng tôi tìm theo đầu mối anh đưa, quả nhiên thuận lợi tìm được xác của cô Tô nhà chúng tôi. Aiz, chúng tôi đã tới muộn vài bước. Cô Tô đã trở thành một thi thể rồi. Đang ở tuổi như hoa lại bị tổn thương như thế. Hung thủ đúng là điên rồi. Tổng giám đốc và bà chủ nghe tin dữ thì tinh thần mất hơn một nửa, cả ngày ở trong nhà thở vắn than dài, hối hận không thôi.”