Sự va chạm kịch liệt khiến Vương Đông hoa hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh. Trước khi ý thức mơ hồ, anh ta chỉ kịp xẹt qua hai chữ mẹ kiếp trong lòng.
Còn Đường Nham bên kia thì sau khi rời khỏi đại sảnh, đi thẳng theo trợ lý lên lầu ba.
Tô Thiên đi bên cạnh anh bĩu môi, dùng truyền âm nói: “Chao ôi, vừa rồi thật có phong thái, giả vờ thật giống như thuận buồm xuôi gió lắm. Hừ, nếu không phải bố tôi ra tay hào phòng thì anh có thể có ngày này à?”
“Nếu không phải tôi giúp đỡ cô thì cô đã hồn phi phách tán lâu rồi. Chưa chắc bố cô đã tìm thấy thi thể của cô.” Đường Nham không khách sáo mà phản kích.
“Anh…Anh.” Tô Thiên nghẹn lời, anh anh hồi lâu cũng không biết nên nói tiếp thế nào.
Đường Nham đắc ý hừ lạnh một tiếng. Muốn đấu với ông đây, cô còn non lắm.
Tới nơi, trợ lý nhỏ bước lên gõ cửa phòng bao, sau đó mới đẩy cửa vào. Đường Nham cũng vào theo, liếc mắt một cái là thấy Tô Kiến Quốc ngồi trên sô pha.
Chỉ một vài ngày ngắn ngủi không gặp, toàn thân ông như đã xảy ra thay đổi rất lớn, hốc mắt hõm sâu, thân hình gầy gò, trên đầu cũng xuất hiện rất nhiều tóc bạc, tinh thần uể oải như già đi mười tuổi vậy.
Tô Thiên vừa thấy dáng vẻ này của bố thì đoán được chắc chắn là vì biết tin tức cái chết của mình nên ông mới già đi nhanh chóng như thế. Trong lòng cô vừa khổ sở vừa tự trách, không kiềm được mà khóc lên, lẳng lặng đi tới đứng cạnh bố mình.
Tô Kiến Quốc vội vàng đứng lên sau khi Đường Nham vào cửa, thái độ cung kính bước lên chào đón, mời anh ngồi xuống.
Dù sao ông cũng là bề trên lại thể hiện ra tư thế thấp hơn một bậc khiến toàn thân Đường Nham không được tự nhiên. Anh không kiềm được mà nói: “Tổng giám đốc Tô, ông cũng đừng khách sáo với tôi như thế. Hôm nay gọi tôi tới là có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi. Chỉ cần tôi có thể giúp đỡ thì chắc chắn sẽ làm hết sức.”
“Được, được, gặp được anh Đường đúng là vinh hạnh của tôi. Ôi, chắc là anh đã biết. Tôi…Tôi làm theo lời anh nói, quả thực tìm thấy con gái tôi. Nhưng…Nhưng nó đã mất mạng. Mấy ngày nay tôi sống không bằng chết. Anh nói xem con gái đang yên lành của tôi nói mất là mất chứ? Nó mới hai mươi tuổi.” Tô Kiến Quốc dứt lời thì nước mắt tuôn đầy mặt, vội vàng lấy một chiếc khăn từ trong túi ra lau khóe mắt.
Nói thế khiến Đường Nham vô cùng khó chịu. Dù sao người thân nhất của anh là lão đạo sĩ cũng vừa qua đời, Nỗi đau đớn vì phải chia ly với người thân này anh thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.
“Aiz, người có mạng của mình. Chuyện cho tới bây giờ cũng không có cách xoay chuyển. Hai người già các ông vẫn phải giữ gìn sức khỏe, như vậy cô Tô dưới suối vàng có biết mới yên tâm.” Đường Nham khuyên bảo.
“Đương nhiên, dù đau lòng nữa thì tôi cũng tuyệt đối không thể ngã xuống. Hung thủ sát hại con gái tôi vẫn còn chưa tìm được, tôi nhất định phải bắt được gã, để gã lấy mạng đền mạng mới được.” Tô Kiến Quốc vỗ bàn một cái, vẻ mặt đầy căm tức.
“Điều này là chắc chắn rồi. Hẳn là ông đã giao thi thể cô Tô cho cảnh sát?” Đường Nham hỏi.
“Đúng thế, bằng vào sức lực của tôi thì có nhiều chuyện không thể nhúng tay ngoài sáng, chỉ có thể gửi hy vọng vào cảnh sát. Cho nên họ đã mang thi thể đi từ lâu, bảo là phải kiểm tra một chút xem có manh mối gì không, cũng giúp tìm hung thủ nhanh chút.” Tô Kiến Quốc trả lời.
“Vậy thì tốt rồi. Ông cũng đừng quá đau lòng, dưỡng cơ thể thật tốt, chờ manh mối từ cục cảnh sát đi.” Đường Nham nói.
“Vốn tôi cũng nghĩ thế nhưng cảnh sát tra xét mấy ngày nhưng một chút tiến triển cũng không có, không biết khi nào mới có manh mối. Thời gian chờ đợi thực sự là quá dài cho nên tôi mới lại tìm tới anh Đường, mong anh giúp một tay nhìn xem có cách gì có thể bắt được hung thủ nhanh chút không.” Vẻ mặt Tô Kiến Quốc đầy đau đớn nhìn Đường Nham chằm chằm.
Ông nhìn khiến Đường Nham bất đắc dĩ không thôi. Sở dĩ lần trước anh có thể nói rõ ràng mạch lạc hoàn toàn là vì đã biết kết quả trước. Bây giờ bảo anh tính toàn thì nào có thể tính ra cái gì. Bản Phong Thủy Chân Kinh này anh ta mới chỉ đọc một chút, hiểu một chút kiến thức sơ sơ về phong thủy mà thôi, vẫn còn kém mức lợi hại như bói toán xe.
Có điều nhìn từ châm Định Hồn trên người Tô Thiên thì chắc chắn đối phương cũng biết chút đạo pháp huyền thật. Loại người này ẩn giấu vô cùng sâu, trừ phi bọn họ chủ động hiện thân nếu không thì không dễ gì mà tìm được.
Nhưng anh lại không thể nói thẳng chuyện này ra. Thực ra tôi đã biết con gái ông chôn ở đâu từ lâuchứ không phải tính ra. Nói thế chắc chắn hậu quả vô cùng thê thảm.
Anh tính toán hồi lâu trong lòng, chọn lọc từ ngữ diễn đạt xong mới chần chừ nói: “Thực ra trước đó tôi đã từng tính một lần rồi. Về chuyện hung thủ vô cùng mơ hồ như thể có gì đó che chắn trên người đối phương, cố ý ngăn chặn sự thăm dò của tôi. Vì vậy có thể thấy đối phương cũng là người hiểu đạo pháp huyền thuật. Ngoài ra thì không có manh mối nào khác.”
“Cái gì? Vậy mà lại lợi hịa như thế, ngay cả anh cũng không có cách nào? Rốt cuộc là vì sao những người này ra tay với con gái tôi? Hai bên hẳn là không từng giao tiếp mới đúng.” Tô Kiến Quốc vội vàng truy hỏi.
“Chậc, tôi cũng không biết. Bây giờ chuyện đã trở thành như thế, ông có nóng lòng cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ tin tức từ cục cảnh sát thôi.” Đường Nham an ủi lần nữa.
“Được rồi, tôi biết rồi. Cảm ơn anh Đường. Anh muốn ăn thì thì gọi đi, tôi đã trả tiền rồi. Mấy hôm nay công ty có rất nhiều việc, tôi phải rời đi trước rồi.” Tô Kiến Quốc dứt lời, vẻ mặt cô đơn đứng lên.
Đường Nham thấy ông không có tinh thần gì thật thì cũng không giữ lại thêm, đưa người ra khỏi phòng bao rồi kêu nhân viên phục vụ, gọi một bàn thức ăn lớn.
Còn Tô Thiên thì lao thẳng theo bố Tô Kiến Quốc ra ngoài. Khi thấy ông rời khỏi khách san Đế Quốc mới quay lại, vô cùng đau khổ làm tổ trên sô pha, hai tay ôm đầu khẽ khóc sụt sùi.
Bình thường cô đều có dáng vẻ mạnh mẽ không chịu thua, ngay cả bị roi da đánh cũng dốc sức chịu đựng không rơi nước mắt. Dáng vẻ yếu đuối không ai giúp đỡ bây giờ thực sự là quá khiến người ta đau lòng.
Đường Nham bất đắc dĩ, đành phải ngồi cạnh cô, khẽ khàng an ủi cô.
Qua hồi lâu sau, Tô Thiên mới bình tĩnh lại, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, nghiêm túc nói: “Tôi nhất định phải tìm ra hung thủ hại chết tôi, đưa gã ra trước công lý. Anh đã nói anh sẽ giúp tôi.”
“Yên tâm đi, bây giờ cô là nô lệ của tôi. Chủ nhân tôi đây đương nhiên sẽ làm một cái lồng cho cô.” Đường Nham cau mày cười đùa cợt nhả.
Một cảm giác không thể nào nói rõ trào lên trong lòng, Tô Thiên nghiêm túc liếc Đường Nham, không từ chối như thường ngày mà là chấp nhận sự tuyên bố của anh.
Phản ứng này lại ngoài dự đoán của Đường Nham nhưng cũng là một ngạc nhiên vui mừng rất lớn. Bây giờ xem ra sau này nếu anh đề cập chút yêu cầu không thể miêu tả thì mười phần là Tô Thiên sẽ đồng ý.