“Không nói dối anh. Trước khi chúng tôi tìm tới anh thì đã điều tra về anh rồi. Sau khi Tô Thiên chết, anh đang xử lý tang sự của sư phụ anh, không từng rời khỏi hẻm Liễu Hòa. Hơn nữa anh và Tô Thiên cũng không xuất hiện cùng một lúc, đúng là không thể nghĩ ra nguyên nhân hại cô ấy. Hôm nay tới đây chủ yếu là muốn hỏi anh một chút rốt cuộc là làm thế nào anh biết chỗ chôn thi thể cô ấy. Đừng nói gì mà phong thủy, lý do này quá gượng gạo rồi.” Lão Ngô nhìn Đường Nham chằm chằm, gằn từng chữ nói.
Đường Nham thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ. Mẹ nó, nếu ông đây nói là đụng phải quỷ hồn của Tô Thiên, lúc này mới giúp đỡ bố cô ấy thì có lẽ các người sẽ tưởng tôi bị động kinh.
Chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể nghĩ ra lý do để họ tin mình.
Đường Nham xem xét tướng mạo lão Ngô cẩn thận một hồi, phát hiện ngũ quan của ông ta rất thuận lợi, đời này hẳn là chưa bao giờ gặp tai họa lớn. Làn da ông ta lại không tốt lắm, nếp nhăn đầy trên mặt, có nghĩa là bên cạnh ông ta có tồn tại va chạm nhỏ và nguy hiểm nhỏ bất cứ lúc nào. Như thế rất hợp với tính chất công việc của ông ta. Hai hàng lông mày ông ta đen thui dày rậm, ẩn chứa một luồng chính khí cương trực.
Cũng không có chỗ nào đặc biệt để chỉ điểm.
Đường Nham dời tầm mắt qua mặt Mạc Tiểu Mộc, sửng sốt vài giây mới không kiềm được mà thầm khen ngợi. Dáng dấp em gái này đúng là quá xinh đẹp. Ôi phù, bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này. Đường Nham vội vàng kéo lầu nghiêng thẳng lại, lần nữa dồn sự chú ý vào tướng mạo và vận thế của Mạc Tiểu Mộc.
Hàng lông mày cô ta có hình dạng vô cùng anh khí, có thể nhận ra là kiểu nữ hán tử. Cái trán trơn tròn căng đầy, hẳn là bản tính thông minh, tràn đầy mưu tính. Có sự thông minh và tài trí, lại có theo đuổi thực tế, còn tự tin biết dùng người, rất có tầm nhìn xa trong những việc cần suy xét.
Có điều hôm nay giữa trán cô ta lại có một vết xước nhỏ như sợi tóc, tạo nên một đường thẳng trên sự nghiệp của cô ta. Gần đây lúc cô ta làm nhiệm vụ không quá thuận lợi, hơn nữa có khả năng rất lớn sẽ gặp tai nạn máu me.
Em gái này vừa nhìn là biết là người không sợ trời không sợ đất, có lẽ lúc làm nhiệm vụ cũng xông lên trước. Nói thế thì tỷ lệ xuất hiện ngoài ý muốn là rất lớn.
Trong lòng có ý định xong, Đường Nham hắng giọng một cái, mở miệng nói: “Tuy các người không tin nhưng tôi vẫn phải nhắc lại lần nữa. Tìm được tung tích Tô Thiên đúng là nhờ phong thủy và xem tướng mà nhìn ra được. Chúng ta có thể cá cược. Tôi có cách nghiệm chứng lời giải thích của mình. Nếu thành công, các người phải tin tưởng lời nói của tôi vô điều kiện. Nếu thất bại thì các người bảo tôi nói gì tôi sẽ nói cái đó.”
“Cá cược gì?” Lão Ngô còn chưa mở miệng, Mạc Tiểu Mộc đã vội vàng bật thốt lên.
“Tôi vừa xem tướng em gái cảnh sát, phát hiện gần đây cô sẽ có một nhiệm vụ lớn phải đi làm. Về phần nội dung cụ thể là gì thì đương nhiên không biết được nhưng vận thế của cô không tốt lắm. Trong lúc hành động sẽ xuất hiện ngoài ý muốn, hơn nữa vô cùng có thể sẽ bị thương.” Đường Nham giải thích.
“Hừ, anh không biết rồi. Tôi là cảnh sát quán quân Wushu. Đối phó với người như anh thì có năm ba người cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa tôi còn có súng ngắn, sao có thể gặp tai ương máu me. Còn nữa, gần đây trong cục cảnh sát không có nhiệm vụ lớn phải đi làm.”
Mạc Tiểu Mộc không tin lời Đường Nham chút nào nhưng lão Ngô nghe mà thầm giật nảy mình.
Gần đây đúng là trong cục có một vụ án rất lớn. Là một vụ án buôn lậu thuốc phiện, trải dài ba tỉnh. Tính chất vụ án vô cùng ác liệt. Ông ta cũng đã phái người trông coi lâu rồi, đã chắc chắn thời gian giao dịch của nhóm người kia. Tối hôm nay sẽ chuẩn bị thu lưới. Chuyện này chỉ có vài cảnh sát thâm niên kinh nghiệm phong phú trong cục biết, vốn không tuyên bố ra cho nên Mạc Tiểu Mộc mới không biết.
Có điều Đường Nham này có thể đoán ra tới mức này cũng coi như là rất có bản lĩnh. Không biết anh nhìn ra được từ đâu. Ông ta không tin vào chuyện xem tướng đâu.
“Được, vậy cứ làm như anh nói. Chúng ta mỏi mắt mong chờ đi.” Lão Ngô đồng ý rất sảng khoái ngoài mặt nhưng trong lòng đã có ý định. Không phải anh nói Tiểu Mộc sẽ có tai ương máu me à? Được rồi, lúc hành động không cho cô ấy tham gia, chắc chắn sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn. Tới lúc đó sẽ đưa Tiểu Mộc nguyên vẹn không sứt mẻ tới đây. Đường Nham cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, nói thật mọi chuyện ra thôi.
“Được, cứ quyết định như vậy đi. Tôi về đi học đã. Chúc lúc hai vị hành động thuận buồm xuôi gió, bắt kẻ xấu trong một lần hành động.” Đường Nham dứt lời thì đứng lên từ trên ghế, xoay người đi ra cửa.
Mạc Tiểu Mộc sau lưng lớn tiếng nói thêm một câu: “Anh cứ chờ đó mà coi. Tôi sẽ cho anh biết kết cục của đồ mặt dày nhanh thôi.”
Đường Nham không ngoảnh lại, cười rời đi.
Chờ anh ra khỏi cửa xong, Mạc Tiểu Mộc mới đắc ý nhìn lão Ngô nói: “Đội trưởng, tôi thấy lần này chắc chắn anh ta thua rồi. Gần đây vốn chúng ta không có nhiệm vụ lớn. Tôi càng không thể bị thương.”
Lão Ngô cười khổ một tiếng nói: “Điều này thì bị anh ta đoán đúng rồi. Trong cục chúng ta đúng là có một vụ án lớn. Vì chuyện quá khẩn cấp cho nên không nói cho cô biết.”
“Cái gì? Đúng là có thật à? Trời ơi, sao ông không nói sớm?”
“Cục trưởng ra lệnh vì để giữ bí mật. Có điều chuyện này cũng không có gì. Tới lúc đó cô đừng xuất cảnh, thành thành thật thật mà chờ ở cục, không xảy ra tai ương máu me gì cả.” Lão Ngô khuyên bảo.
“Không được, đương nhiên không được. Từ khi tôi làm cảnh sát tới nay lần đầu tiên gặp một vụ án lớn, không tự mình cảm nhận một chút thì sao học được kinh nghiệm? Hơn nữa tai ương máu me này chỉ là do anh ta nói bậy nói bạ mà thôi. Không phải ông không biết tác dụng của quyền cước của tôi, sao có thể bị thương dễ dàng như thế.” Mạc Tiểu Mộc nhìn lão Ngô, căng thẳng chờ câu trả lời của ông ta.
“Không được. Cô vẫn là cảnh sát đang thực tập, vốn không có tư cách tham gia nhiệm vụ trực tiếp. Cô vẫn nên thành thành thật thật mà chờ trong cục đi. Muốn tích lũy kiến thức thì vụ án lớn còn nhiều mà.” Lão Ngô trầm giọng từ chối yêu cầu của cô ta.
Mạc Tiêu Mộc có trăm nghìn cái không muốn trong lòng nhưng lại không dám xung đột chính diện với đội trưởng, tới lúc đó lại không thẻ thiếu được một trận phê bình.
Cô ta mấp máy môi vài lần, cuối cùng không nói thêm gì.
Đúng lúc này, đồng nghiệp trong cục thành phố gọi điện tới, nói có một cuộc tai nạn xe kỳ lạ, bảo ông ta mau quay về xử lý.
Lão Ngô dẫn theo Mạc Tiểu Mộc bắt taxi, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới chỗ xảy ra chuyện.
Mà Đường Nham bên kia thì thuận lợi trở về giảng đường, nhắn một tin báo bình an cho Lưu Tiểu Nhiên. Nếu không với tính cách của con nhóc kia thì chắc chắn lo lắng gần chết.
Từ sau chuyện ra tay hào phóng mời rượu vang tối qua, ánh mắt các bạn học nhìn Đường Nham cũng không đầu châm biếm coi thường như trước mà trở thành tìm tòi nghiên cứu và cực kỳ hâm mộ.