Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 48: Bây giờ anh có được không?



“Đừng vội, chờ chút đã.” Đường Nham vội gọi cô lại.

“Sao vậy?” Lưu Tiểu Niên nghi hoặc quay đầu lại.

“nhóc con ngốc, cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi, trời đã tối rồi, cô lúc này đến nửa đêm không về được đâu, nên không cần, cô về trước nghỉ ngơi đi, đã bận việc ở đây cả nửa ngày rồi, tôi có bác sĩ và y tá chăm sóc, cô không cần lo lắng.” Tay Đường Nham chỉ ra bên ngoài cửa sổ trời đen như mực.

“Sao tôi có thể đi được, để anh một mình ở chỗ này tôi rất lo lắng.” Lưu Tiểu Niên rất kiên trì.

“Ngoan, nghe lời, tôi cũng không cần nhiều người chăm sóc, có bác sĩ và y tá là đủ rồi, em về trước đi, nếu lo lắng thì ngày mai lại đến.” Đường Nham lại khuyên bảo.

Khuyên hết lời, lúc này Lưu Tiểu Niên mới không tình nguyện đồng ý rời đi, lúc phải đi còn bước từng bước cẩn thận, vô cùng không muốn.

“Chậc, tình cảm của em gái này đối với anh khá sâu đậm, lớn lên xinh đẹp như vậy, mà ánh mắt lại kém như vậy.” Tô Thiên khoanh tay trước ngực, lời nói lạnh nhạt.

“Sao lại nói thế, chủ nhân của cô ngọc thụ lâm phong, được người khác thích là điều rất bình thường, mau lại đây, ngồi gần tôi một chút.” Đường Nham vẫy vẫy tay với Tô Thiên.

Lần này Tô Thiên không nhiều lời, rất lưu loát ngồi xuống, sau đó trước ngực cô xuất hiện một bàn tay.

“Anh làm gì vậy?” Tô Thiên hoảng sợ, phản xạ có điều kiện đẩy tay anh ra.

Vốn dĩ không đụng đến miệng vết thương nhưng Đường Nham lại kêu lên.

“Đau quá, cô làm gì vậy, mưu sát chồng sao?” Đường Nham cau mày, bộ dáng giống như đau thật.

“Ai bắt tự dưng anh lại động tay động chân, tôi cũng không đụng đến miệng vết thương, chắc là không quá đau đúng không?” Nhìn thấy bộ dạng Đường Nham đau đớn, Tô Thiên có chút chột dạ.

“Không đau cô thử xem, sớm biết thế lúc này bảo Lưu Tiểu Niên ở lại, tôi bảo gì cũng ngoan ngoãn nghe lời, cũng không phải chịu tôi này.” Đường Nham hối hận không thôi.

“Anh, quên đi, lần này anh là bệnh nhân nên để cho anh tùy, tùy ý anh, lần này tôi sẽ không phản kháng.” Tô Thiên đỏ mặt cúi thấp đầu, cô không muốn Đường Nham cảm thấy mình không tốt, cũng không muốn bị người phụ nữ kia vượt lên trên mình.

“Thật, lần nào cũng bảo vậy, cứ làm tôi phải tức giận, cô không thể trực tiếp ngoan ngoãn nghe lời như này sao?” Tay Đường Nham lại hướng lên trên, hung hăng xoa nắn, ngoài miệng cũng không buông tha.

“Ô, đau, nhẹ chút, sao anh vẫn biến thái như vậy?” Tô Thiên than thở, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn.

“Ha ha, tôi biến thái cô có thích không?” Đường Nham nở nụ cười dâm đãng hỏi.

Tô Thiên liếc anh một cái: “Cho dù tôi nói thích, anh, bây giờ có được không?”

Nói xong còn cố ý nhìn lướt qua nửa người dưới của Đường Nham.

“Giỏi, cô khiêu khích tôi sao?”

Cảm thấy tôn nghiêm đàn ông bị vũ nhục, Đường Nham thở phì phò vươn tay túm cánh tay của Tô Thiên, kết quả không ngờ tới lại đụng vào miệng vết thương, ngay lập tức khiến anh đau đến nhe răng trợn mắt.

Tô Thiên nhìn anh như vậy, thì cười ha ha, cười đến mức thắt lưng còn không đứng thẳng được.

“Được rồi, nói chuyện chính, cô đỡ tôi đứng lên, thầy muốn đi vệ sinh, đã nhịn một hồi lâu rồi.” Đường Nham bị cười nhạo nên xấu hổ không thôi, nhanh chóng chuyển đề tài.

Tô Thiên vội đứng dậy, tay đỡ sau lưng anh, mới dùng một chút lực, Đường Nham lại kêu lớn.

“Đau, đau, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.”

Miệng vết thương giống như bị rách ra, Đường Nham đau đớn nên trên trán chảy cả một lớp mồ hôi lạnh.

Tay Tô Thiên ngay lập tức cứng lại, không biết nên để anh nằm xuống hay là vẫn tiếp tục giúp đỡ.

“Rất đau sao, có phải đụng đến miệng vết thương không, bây giờ làm sao bây giờ, hay là anh nằm xuống trước đi.”

“Ai ui, con mẹ nó rất đau, muốn di chuyển một chút cũng không di chuyển được, đỡ tôi về chỗ cũ đi.” Đường Nham cắn răng nói.

Tô Thiên lại cẩn thận đỡ anh đến trên đệm, sau mới lo lắng nói: “Anh như thế này không thể di chuyển, muốn đi vệ sinh sao, muốn tìm người đến giúp đỡ không, ngoài cửa phòng bệnh có hai người cảnh sát thay phiên ở đó.”

“Cảnh sát, cảnh sát đứng trước phòng bệnh của tôi làm gì?” Đường Nham vô cùng nghi hoặc nhìn về phía ngoài cửa, cho dù mình có cứu người mà bị thương, nhưng nhóm cảnh sát cũng không cần long trọng như thế chứ, đặc biệt cử người đến trông coi anh, làm giống như là giám thị.

“Tôi cũng không biết, dù sao bọn họ ở đây từ lúc anh vào phòng phẫu thuật, phải tìm một chút trợ giúp đúng không?” Tô Thiên hỏi.

“Giúp cái gì mà giúp, bọn họ vào thì thầy cũng vẫn không thể di chuyển, thôi khỏi, cô đi tìm cái chai nước, tôi giải quyết tạm.” Đường Nham phân phó.

Dùng chai nước thì dùng như thế nào, Tô Thiên lẩm nhẩm trong miệng đến nửa ngày mới phản ứng được, mặt đỏ lên, quăng những suy nghĩ trong đầu ra ngoài, chạy đi tìm chai nước.

Tìm nửa ngày cuối cùng cũng phát hiện một cái cốc nhựa bên cạnh bình nước, Tô Thiên nhanh chóng lấy về phòng bệnh của Đường Nham.

Cũng may bên này là phòng chăm sóc đặc biệt, người vốn cũng không nhiều, bây giờ đã khuya rồi, hành lang càng im lặng hơn, người cảnh sát trông coi đang chơi điện thoại, nên không phát hiện điều kỳ lạ, chính là cái cốc nhựa lơ lửng trong không trung.

“Này, cái cốc này cũng dùng được đúng không?” Đầu Tô Thiên rủ xuống, đưa đồ vật trong tay đến trước mặt Đường Nham.

Được, miệng cốc rộng, dung lượng cũng vừa vặn, miễn cưỡng có thể sử dụng, Đường Nham khá vừa lòng với kết quả lao động của Tô Thiên.

“Nên làm gì cũng không cần tôi dạy chứ, nhanh nên, thầy sắp nhịn chết rồi.”

“A, muốn tôi giúp cái gì sao, không, không được.” Tô Thiên bối rối ngẩng đầu liên tục cự tuyệt, mặt đỏ như sắp chảy ra máu.

“Em gái, nếu thầy không bị thương, cần cô giúp sao, thẹn thùng cái gì, cũng không phải lần đầu, về sau còn phải thân mật tiếp xúc với nó nhiều, nhanh lên nhanh lên.” Đường Nham sắp không nhịn được nữa, không ngừng thúc giục.

“Kia, vậy được.”

Tô Thiên lắp bắp đáp lại, tay xốc chăn lên, bên trong lộ ra hai chân mặc quần bệnh nhân, bàn tay đơ ở giữa không trung mấy giây, sau đó cô cắn răng quay đầu đi, một tay kéo cả quần ngoài lẫn quần lót của Đường Nham xuống.

Em trai nhỏ kiêu ngạo của họ Đường ngay lập tức phơi bày ra bên ngoài.

Ánh mắt Tô Thiên cố gắng đặt vào chỗ khác, sau đó tay run lẩy bẩy cầm cái cốc đưa đến.

“Tách tách.”

Đường Nham giải quyết xong, ngay lập tức cảm thấy sảng khoái, cả người thoải mái.

Còn Tô Thiên nhanh chóng vứt cái cốc trong tay vào thùng rác, sau đó dùng khí đen trong cơ thể để tẩy rửa hai tay, giống như loại bỏ mùi vị kỳ dị.