Bị Xích Viêm quất cho một phát, cơ thể như bị ăn mòn, xuất hiện một vết thương đen ngòm. Sắc mặt Ứng Phong vặn vẹo điên cuồng vì đau đớn.
Anh ta đã tự cho rằng mình rất ghê gớm rồi, đối phó với Đường Nham chỉ là chuyện muỗi thôi, không ngờ chỉ một cây roi của đối phương đã có thể khiến mình bị thương.
Dựa vào đâu mà khi còn sống, mình cầm súng mà cũng có thể bị người ta giết chết? Dựa vào đâu mà mình có sức mạnh to lớn thế này vẫn không thể chỉnh được người đã hại chết mình? Oán khí ngút ngàn phát ra từ Ứng Phong, ánh sáng đỏ trong mắt anh ta chợt lóe lên, hai tay rộng mở, không khí bắt đầu oanh động kịch liệt, từng sợi khí đen chui vào cơ thể anh ta.
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của anh ta đang tăng lên liên tục.
Đường Nham trông thấy tình cảnh này thì trắng nhợt cả mặt. Trách sao sức mạnh của tên này lại ghê gớm đến thế, thì ra là do hấp thụ âm khí của những thi thể khác trong nhà xác. Sao mình lại có thể quên điều này cơ chứ, âm sát là loại khí thích hợp nhất để ác quỷ thế này tăng trưởng thực lực. Lần này thì thảm rồi, sợ rằng muốn bắt được anh ta cũng không dễ dàng chút nào.
“Tô Thiên, cô nhanh chóng nghĩ cách ngăn anh ta lại, không được để anh ta hấp thụ hết âm khí, nếu không hai chúng ta sẽ lâm vào thế khó đấy!” Đường Nham vội nói.
“Không được, sức mạnh trong cơ thể tôi giảm đi rất nhiều, thật sự không thể làm gì được.” Tô Thiên yếu ớt đáp.
Lúc này Đường Nham mới chú ý thấy cô đang bụm lấy bả vai bị thương nặng, nơi vết thương có khí đen lan tràn.
Em gái nhà mi, nhà dột còn gặp mưa! Bây giờ cũng chỉ còn mình anh có thể lăn lộn được thôi!
Đường Nham vung tay, roi dài gào thét bay đến như đầu rồng rít gầm.
Ứng Phong điềm tĩnh nghiêng người sang một bên, lưu loát tránh khỏi, mà việc hấp thu khí đen của anh ta cũng không ngừng chút nào, còn tăng nhanh hơn.
Đường Nham đánh một phát không trúng thì quất thêm vài roi nữa, đều bị Ứng Phong linh hoạt tránh thoát.
Ánh sáng vàng chói mắt như sao băng xẹt qua, tốc độ cực nhanh, Ứng Phong không kịp tránh đã bị ánh sáng nọ đánh thẳng vào bụng.
Ánh sáng vàng kim duy trì mấy giây rồi biến mất tăm, còn Ứng Phong thì ăn một roi vào bụng, vết thương lớn bằng miệng bát, đau đớn kịch liệt lan tràn ra khắp xương cốt tứ chi, khiến anh ta không nhịn nổi, hét ầm lên.
Dưới tình thế cấp bách, Đường Nham lấy bùa ra, là bùa trừ tà khiến hồn phách quỷ thần gì phi tan hết. Mặc dù không có hiệu quả mạnh như thế với Ứng Phong nhưng cũng khiến anh ta bị thương không hề nhẹ.
Bây giờ là cơ hội tốt để ra tay, Đường Nham không chút do dự, vung thẳng Xích Viêm đến.
Ứng Phong đau đớn nên không tránh thoát được, lại bị đánh trúng, từ bả vai đến thắt lưng lại xuất hiện thêm một vết thương cực dài. Anh ta còn chưa kịp phát ra tiếng kêu đau đớn đã lãnh thêm một roi nữa, trên người lại tiếp tục xuất hiện vết thương dài.
Khí đen không ngừng trào ra từ miệng vết thương, Ứng Phong hoảng sợ phát hiện sức mạnh trong cơ thể mình đang từ từ biến mất. Nhưng Đường Nham không hề cho anh ta thời gian để nghĩ nhiều, roi thứ ba nhanh chóng quất xuống. Lúc này, ngay cả sức để động đậy mình anh ta còn không có, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Quất thêm một roi nữa, Đường Nham mới ngừng lại. Anh chỉ muốn đập tan sức mạnh trên người Ứng Phong để dễ bề bắt anh ta lại, khong hề muốn anh ta hồn phi phách tán nên độ mạnh yếu phải cân chỉnh hợp lý, nếu không thì lại phí hết tâm sức chỉ để lấy giỏ trúc múc công dã tràng, anh sẽ khóc ngất mất.
Lúc này, Ứng Phong cực kỳ chật vật, không còn khí thế như trước nữa. Trên người anh ta đầy miệng vết thương lớn nhỏ, chẳng có một chỗ nào lành lặn, vết thương đầu tiên do cây roi gây ra đã hết đau, chuyển sang ngứa khiến anh ta rất khó chíu. Sức mạnh trong người đã tiêu biến mất hơn phân nửa, số còn dư lại chỉ có thể dùng để chịu đựng cơn đau của vết thương. Bây giờ, anh ta là thịt cá trên thớt, chỉ có thể mặc người chém giết!”
“Ha, chút sức mạnh đó mà còn muốn đấu với tôi cơ à? Bây giờ tạm tha cho anh, đợi đến khi về chúng ta lại giao lưu trao đổi một phen!” Đường Nham hừ lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống Ứng Phong, sau đó lấy từ ba lô ra một bình sứ nhỏ, mở nắp, giơ miệng bình về phía Ứng Phong.
Trên bình có dán bùa dẫn hồn, dưới đáy khắc ngày sinh tháng đẻ của Ứng Phong, đặc biệt để thu thập hồn phách của anh ta đó. Vậy nên, lúc mở miệng bình ra, Ứng Phong đã bị hút vào ngay lập tức.
Sau khi đậy nắp bình lại, Đường Nham mới thở hắt ra một hơi, thần kinh đang căng thẳng cũng giãn bớt. Bây giờ anh mới phát hiện cả người mình đầy mồ hôi lạnh, vết thương trên bả vai cũng mơ hồ thấy đau vì hành động kịch liệt vừa rồi.
Mẹ nó, còn tưởng dễ lắm, không ngờ lại khó đến vậy. Nhưng quá trình giằng co có ra sao cũng không quan trọng, chỉ cần kết quả tốt đẹp là được. Đường Nham nhìn bình sức trong tay, cực kỳ mỹ mãn nhét vào ba lô.
Giờ anh mới vội đi xem thương thế của Tô Thiên.
“Cô sao rồi, còn sức không?” Đường Nham ngồi xổm xuống, đỡ Tô Thiên lên.
“Không ổn, miệng vết thương lớn quá, tôi cảm thấy sức lực của mình không còn bao nhiêu, khó chịu quá!” Tô Thiên nhíu mày, khốn khổ rên rỉ.
“Được, hay cô cứ trú tạm vào hô lô đi, đợi đến lúc về tôi sẽ cho cô bổ sung sức mạnh. Chúng ta đã lãng phí thời gian ở đây nhiều rồi, phải mau về thôi, nếu không bị người khác phát hiện lại không giải thích được.” Đường Nham vừa nói vừa lấy hồ lô trong cặp ra, mở nắp để Tô Thiên chui vào.
Sau đó, anh nhanh chóng chạy ra cửa, lẳng lặng ra ngoài, khóa cửa kỹ càng lần nữa, vứt chìa khóa qua cửa sổ vào bàn phòng trực ban, xong xuôi mới quay về phòng bệnh của mình.
Đường Nham vội chạy nên quên dọn dẹp mảnh hỗn độn trong nhà xác. Thi thể của Ứng Phòng vẫn còn ngã ra ngoài, sau lưng có một vết thương dài thật dài, trên vách thường còn có vài vết xước do Xích Viêm đập phải.
Đến hôm sau, ông bác trông coi nhà xác đến làm việc, thấy tình cảnh thế này thì sợ đến tái mặt, tranh thủ kêu người đến kiểm tra xem thế nào, còn gọi luôn cho cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đến, chỉ điều tra được hôm qua trong này có vẻ đã xảy ra trận đánh nhau dữ dội mà không thu hoạch được gì khác. Tối hôm qua, lúc Đường Nham đến đây, camera giám sát ở hành lang đã bị Tô Thiên quấy nhiễu, xuất hiện khoảng nhiễu ngắn nên nó cũng chẳng có giá trị sử dụng, mà cửa thì vẫn khóa đàng hoàng, không có dấu vết hư hại, đúng là không tra ra được chút manh mối nào.
Hơn nữa, trong này ngoại trừ thi thể Ứng Phong có thương tổn ra thì không có tình trạng khác, dấu vết trên vách tường cũng chẳng biết tạo trành từ đâu, tra tới tra lui không có kết quả nên biến thành một vụ án chưa có lời giải.