Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 57: Xương trắng hiển hiện



“Đương nhiên phải đào lên rồi. Nhà họ làm sai, vì sao phải để nhà tôi gánh chịu hậu quả? Mọi người đừng vội, tôi đi xem nhà họ có người không. Lần này nhất định phải đào thông chỗ kia, xem thử rốt cuộc bên trong giấu thứ gì.” Bà vợ nói xong, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài cửa, qua hồi lâu sau mới quay lại.

“Tôi vừa đi qua cửa nhà họ nhìn. Cửa chính khóa chặt chặt chẽ chẽ, hỏi hàng xóm bên cạnh thì nói là cả nhà ra ngoài thăm họ hàng rồi. Bây giờ là một cơ hội rất tốt, chúng ta nhanh thừa dịp họ không có nhà đào đoạn ống nước đó lên.”

“Được rồi, chia quân làm hai đường đi. Bác, bác đi tìm người đào ống nước còn tôi thì đặt một trận pháp khu sát nhỏ trong nhà, xua hết sát khí trong nhà hai người đi trước, nếu không cứ ở lại như vậy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Đường Nham nói.

“Được được được, trong nhà giao cho các cậu, tôi ra ngoài tìm thợ thông cống.” Ông chồng nói rồi vội vàng hấp tấp ra khỏi cửa.

Sau đó, Đường Nham mang một cái bàn đặt ở giữa phòng khách, bảo bà vợ chuẩn bị ít nhang nến, mang lên theo yêu cầu thờ cúng, lặng lẽ đặt ngày sinh tháng đẻ của Tô Thiên bên dưới.

Anh bảo bà vợ cung kính quỳ trước bàn này, thành tâm niệm chú như vậy mới có thể trừ sạch sát khí trong nhà.

Chuyện cho tới nước này, bà vợ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, làm theo lời Đường Nham dặn dò, bắt đầu nhắc đi nhắc lại chú ngữ.

Đường Nham thì nháy mắt với Trương Lương, sau đó len lén chạy tới một góc khuất, lấy hồ lô nhỏ từ trong ba lô, mở nắp bình ra, Tô Thiên chui từ bên trong ra.

“Sát khí trong nhà này rất dồi dào, là thứ đại bổ đối với cô, phải hấp thu hoàn toàn, chắc chắn sức mạnh của cô sẽ tăng lên một cấp. Hơn nữa lực tín ngưỡng lần này có thể chống đỡ việc hồn thể thực hóa toàn thân của cô, nhanh đi, ngàn vạn lần đừng lãng phí.” Đường Nham dặn dò cô.

Tô Thiên khẽ gật đầu, chạy đi hấp thu sát khí trong nhà. Hai luồng khí thể nồng đậm chui vào trong cơ thể cô rất nhanh. Cô bị làn sương pha lẫn nhiều màu quấn quanh rất nhanh.

Mãi tới khi tất cả sát khí và lực tín ngưỡng đã được hấp thu hết, ông chồng mới khoan thai tới chậm, sau lưng còn có hai thợ đi theo, bắt đầu đào theo phương vị Đường Nham dùng la bàn định vị.

Cống thoát nước này đã nhiều năm không được rửa, ngoài một tầng đất dày bên trên thì bên dưới tản ra mùi nước bùn tanh tưởi. Cả đám người đứng xa xa, nhìn chằm chằm xẻng trong tay thợ không chớp mắt, muốn biết sẽ đào được thứ gì từ bên trong.

Thời gian từ từ trôi đi, đất bùn đào lên đã đắp thành một ngọn núi nhỏ trên đất, mùi gay mũi lan ra khiến hàng xóm xung quanh ào ào chạy ra khỏi nhà đầy nghi ngờ, đi qua hỏi bà vợ là xảy ra chuyện gì.

Bà vợ đành phải nói cho họ biết là cống thoát nước trong nhà bị tắc nên gọi thợ tới sửa, sau đó tiện thể nhìn xem ống nước đã dùng nhiều năm có hỏng không.

Lúc này cả đám hàng xóm mới không nói thêm gì.

Đúng vào lúc này, một người thợ to con bỗng kêu lớn một tiếng, sau đó vội vàng bò lên từ trong hố. Hành động đột ngột này thu hút ánh mắt của mọi người.

“Á, cái này là thứ gì?”

Ông chồng đã đứng chờ bên cạnh từ lâu vừa nghe thấy tiếng kêu của anh ta đã chạy tới đầu tiên, đứng cạnh hố đất nhìn xuống dưới.

Ông ta thấy trong đất bùn màu đen bỗng có hai mẩu xương trắng hếu. Ông chồng lập tức cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng, lạnh tới mức toàn thân ông ta không kiềm được mà run lên, lùi lại vài bước theo bản năng, lảo đảo té xuống đất.

Trương Lương bước lên trước đỡ ông ta lên. Đường Nham thì tới cạnh hố đất nhìn thứ bên trong. Hai mẩu xương trắng hiện ngay ra trước mặt anh.

“Những mẩu xương này rất giống xương người. Báo cảnh sát để họ qua xrư lý đi. Có thể chúng ta không xen vào được.” Đường Nham ngoảnh lại nói với ông bác sắc mặt trắng bệch.

“Đúng đúng, báo cảnh sát, mau, mau báo cảnh sát.” Ông chồng chưa từng trải qua chuyện này, trong lòng đã rối bời, hoảng hồn từ lâu, sờ soạng trong túi hồi lâu cũng không thể lấy điện thoại ra.

Đường Nham thấy thế thì cười khổ một tiếng, bảo Trương Lương đỡ ông ta vào trong phòng còn mình thì gọi điện báo cảnh sát.

Hàng xóm xung quanh vừa nghe nói ở đây có xương người đều bị giật mình, định tới xem một chút nhưng lại sợ hãi nên đành phải đứng bên cạnh châu đầu ghé tai, nói về chuyện ly kỳ này.

Cảnh sát tới rất nhanh. Chờ thấy mấy cảnh sát bước xuống từ trên xe, Đường Nham không kiềm được mà châm chọc một câu đúng là oan gia ngõ hẹp.

Hai người dẫn đầu chính là Mạc Tiểu Mộc và Lão Ngô đã liên lạc với anh mấy lần.

“Chao ôi, sao anh lại ở đây?” Mạc Tiểu Mộc liếc mắt là thấy Đường Nham đứng cạnh đó, ngạc nhiên hỏi.

“Sao tôi không thể ở đây? Là tôi báo cảnh sát đó.” Đường Nham cạn lời, nói.

“Nói một chút về chuyện xảy ra trước đã, không phải nói ở đây phát hiện thứ nghi là xương người à?” Lão Ngô cắt ngang lời hai người.

“À, là ở trong đó, tự các ông đi xem đi.” Đường Nham đưa tay chỉ hố đất cách đó không xa, nói.

Lão Ngô vung tay lên, dẫn mấy cảnh sát đi tới khám nghiệm một chút, phát hiện đúng là xương người thì kéo dây cảnh báo, vây xung quanh hố đất lại.

“Này, sao ở đâu cũng cậu thế?” Lão Ngô để Mạc Tiểu Mộc tới tìm hiểu tình hình một chút, cô ta lạnh mặt nói đầy bất mãn với Đường Nham.

Vốn anh tưởng sẽ không bao giờ xuất hiện cùng một chỗ với những người này nữa, không ngờ nhanh thế đã gặp mặt, đúng là nghiệt duyên.

“Lời này của cô không đúng rồi. Tôi muốn đi đâu thì đi đó, không cần phải báo cáo với cô.” Đường Nham cạn lời, nói. Con nhóc thối này sao lần nào gặp mặt cũng như anh nợ cô một trăm tám mươi vạn thế, sau này không biết sẽ làm hại người đàn ông nào nữa.

“Anh, hừ, bây giờ bản cảnh sát không rảnh cãi cọ với anh. Nói về chuyện tìm ra thi thể thế nào trước đã.” Mạc Tiểu Mộc hừ lạnh một tiếng rồi chuyển chủ đề câu chuyện lên trên án mạng.

“À, là bác gái này định đào cống thoát nước để thông mấy thứ bên trong, nào ngờ thợ đang đào đất thì lại đào được hai mẩu xương trắng. Vừa hay tôi cũng ở đây nên vội vàng báo cảnh sát giúp. Chuyện là như thế.” Đường Nham nói hết nguyên nhân hậu quả một lần.

“Là vậy à? Vậy sao anh lại xuất hiện ở đây? Chỗ này rất vắng vẻ, bình thường rất ít người tới.” Mạc Tiểu Mộc nhìn Đường Nham chằm chằm không chớp mắt, vẻ mặt cảnh giác và nghi ngờ.

“Không có nguyên nhân gì cả, chỉ là muốn tới đây giải sầu thôi. Nghe nói bầu không khí ở ngoại thành rất tốt. Nếu không tin cô có thể hỏi bác trai bác gái một chút.” Đường Nham cau mày nhìn về phía hai ông bà còn chưa tỉnh hồn đang đứng cạnh họ.