Suy nghĩ lộn xộn lung tung trong lòng Mạnh Mộng được thông suốt nhưng mặt lại không dám biểu hiện gì. Vốn cô ta có tính cách nhẫn nhục chịu đựng, nếu không hai cuộc hôn nhân cũng sẽ không bi thương như thế rồi.
Cứ như vậy, qua vài ngày nữa, trong cửa hàng lại nghênh đón một vị khách đặc biệt.
Một người đàn ông đi giày tây, khuôn mặt hiền lành, trên mặt mang nụ cười vừa phải. Sau khi vào cửa thì bắt đầu quan sát khắp nơi.
“Vị khách này, ông có gì cần ạ?” Đường Nham vội vàng đón, hỏi.
“À, tôi chỉ tùy tiện xem thôi.” Người kia nói xong rồi ngồi thoải mái trên ghế sô pha, tự do như đang ở nhà mình.
Đường Nham sửng sốt hồi lâu, thực sự không biết phải làm sao mới tốt, vừa hay lúc này Trương Lương đi từ trong phòng ra. Anh ta vừa thấy người ngồi trên ghế sô pha thì lập tức ngạc nhiên nói: “Chú hai, sao chú lại tới đây?”
Chú hai? Đường Nham khẽ động trong lòng. Vị này là chủ trước của cửa hàng à? Vì việc buôn bán của quán ăn không tốt nên đã chuyển nhượng cửa hàng cho Trương Lương. Sao ông ta lại tới đây?
“Ha ha, cháu ngạc nhiên như thế làm gì. Chú vừa hay đi ngang qua đây nên muốn tới thăm cháu chút xem buôn bán trong cửa hàng chú như thế nào thôi. Có điều chú không ngờ là cháu vậy mà lại mở cửa hàng xem phong thủy. Chuyện này thật kỳ lạ.” Chú hai của Trương Lương là Trương Thiên Minh ngạc nhiên nói.
“Này, chú không biết đấy thôi. Người bạn này của cháu là một cao thủ xem phong thủy tướng mạo cho nên cháu mới nghĩ tới chuyện mở một cửa hàng như thế này. Bây giờ việc làm ăn cũng tính là tốt.” Trương Lương chỉ vào Đường Nham giải thích.
“Xin chào chú hai. Cháu là bạn học của Trương Lương. Tên cháu là Đường Nha.m.” Đường Nham vội cung kính lên tiếng chào hỏi.
“Ui, dáng dấp thằng nhấp cháu giống anh họ chú. Còn trẻ như vậy mà đã mê phong thủy tướng mạo, thực sự là lợi hại. Chú cỏn tưởng rằng phải là người già rồi cơ. Sao? Bộc lộ tài năng cho chú hai xem một chút đi.” Trương Thiên Minh nói thế nhưng trong lòng còn khá xem thường. Cháu trai ông ta vẫn còn quá trẻ tuổi, vậy mà alị đi tin chuyện hư vô mờ mịt như phong thủy này, không phải là bị người ta lừa chứ? Nếu hôm nay mình đã đụng phải thì phải lôi nó từ trong vũng bùn lên mới được.
“Được. Nếu chú là chú Trương Lương thì chúng ta cũng coi như người trong nhà rồi. Cháu rất vui vì được phục vụ chú. Trước hết giải thích một hai điều từ tướng mạo đã.” Đường Nham nhìn một rõ hai ràng sự xem thường của Trương Thiên Minh, khó tránh khỏi nổi lòng hiếu thắng, muốn khoe khoang trước mặt ông ta. Cho nên anh đồng ý rất thoải mái.
Bình thường chúng ta đều nói thương nhân rất gian xảo, đây là dựa vào đẳng cấp của thương nhân. Thương nhân có trán rộng thì việc làm ăn đang lúc sinh sôi nảy nở chứ không phải như những người lòng dạ độc ác. Trán rộng cũng được gọi là chỗ của con đường thăng tiến. Họ là người khá hiền lành thì sẽ không đi kiếm tiền không chính đáng. Hơn nữa loại người này có lòng độ lượng lớn, tính tình cũng không so đo từng tí.
Loại thứ ba chính là hai mắt nhìn có vẻ như đang cười. Đây là một loại lực thân hòa, bình thường người khác luôn cảm thấy khuôn mặt bạn khá vui vẻ, đương nhiên sẽ không khách sáo với bạn rồi. Người như vậy rất dễ đạt được sự tín nhiệm của người khác, hơn nữa trong sinh mệnh cũng sẽ xuất hiện quý nhân giúp đỡ. Nếu ở trong nghề có quý nhân giúp đỡ thì tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn nhiều.
Còn nữa, mũi vẫn luôn được cho là phúc tướng. Mũi có nhiều thịt thì con người trời sinh có mệnh phúc quý, đương nhiên có thể tụ tài. Người như vậy về cơ bản là kiếp trước không lo đến tiền tiêu.
Trương Thiên Minh vừa hay chiếm được ba điểm này. Dựa theo tướng mạo của ông ta mà nói con đường thương nhân của ông ta sẽ thuận buồm xuôi gió. Nhưng cái xấu là trên trán ông ta có hai hạt đậu đỏ, chứng tỏ rằng gần đây ông ta gặp vài trở ngại, làm tốt thì có thể nâng cao một bước. Nếu xử lý không tốt thì có thể như hai ngọn núi lớn đổ sụp xuống, vô cùng nguy hiểm đáng sợ.
Hai tai kề sát vào đầu, người này lại có khả năng quan sát sự vật nhất định lâu dài. Người có được khả năng quan sát sự vật thì chắc chắn có thể thành công, suy nghĩ của họ cũng khá toàn diện, không dễ dàng có kết luận trong công việc.
Nhưng Đường Nham lại phát hiện lỗ tai ông ta đỏ au. Điều này cho thấy lúc ông ta ra nhận xét cũng bị những màu đỏ này cản trở tầm nhìn. Hơn nữa màu đỏ này chỉ khác phái, nhìn như thế thì chỉ sợ ông ta đã có quyết định trong việc đó nhưng vì một người khác phái nào đó mà thay đổi, còn có thể tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng.
Đường Nham nhìn trái nhìn phải, quan sát bốn phía hồi lâu, lúc này mới chần chừ nói: “Từ tướng mạo mà nhìn thì gần đây hẳn là chú hai có một vụ làm ăn lớn, hơn nữa chú đã tính trước trong lòng. Nếu bàn thành công thì chắc chắn sẽ là một sự giúp đỡ lớn trong tương lai của chú.”
“À, đúng không?” Trương Thiên Minh giật mình trong lòng nhưng trên mặt cũng rất bình tĩnh, không muốn để lộ suy nghĩ của mình ra. Gần đây đúng là ông ta bàn bạc một vụ làm ăn lớn, là đề án thu mua, gần như dùng hết tài sản mình có. Nếu có thể thành công thì tên tuổi công ty mình có thể hoàn toàn nổi tiếng. Nếu không thành công thì rất có thể ông ta sẽ gặp phải mối nguy phá sản.
Chuyện này vô cùng quan trọng. Ngoài vài người tâm phúc trong công ty thì vốn ông ta không từng nhắc với người khác. Đường Nham này làm sao mà biết được? Chẳng lẽ đúng như anh ta nói, là xem tướng mạo tính ra à? Trương Thiên hơi nửa tin nửa ngờ nhưng lời Đường Nham nói tiếp khiến trong lòng ông ta giật nảy lần nữa.
“Cháu đề nghị chú dựa theo quyết định của mình lúc ban đầu mà làm việc. Vì xem tướng mạo chú thì hình như có một người phụ nữ cũng tham gia vào, muốn thay đổi ý định của chú. Nhưng sự xuất hiện của người đó cũng không hợp thời cơ, không đưa tới hiệu quả trợ giúp. Chú nhất định phải tính toán cho tốt một hồi mới được.” Đường Nham chân thành nói.
Trương Thiên Minh nghe xong những lời này, không gấp gáp trả lời ngay mà rơi vào suy nghĩ. Ông ta nhớ tới cô bé gần đây khiến ông ta chết mê chết mệt. Cô ta xinh đẹp quyến rũ, khéo hiểu lòng người. Hơn nữa cô ta có biết xem xét thời thế. Có một lần vô tình thấy phương án thu mua của mình, cô ta cũng rất quan tâm mà đưa ra một đề nghị, nói là để ông ta tìm thêm một công ty để hợp tác. Như vậy tuy kiếm ít đi một ít nhưng có thể tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn. Thậm chí cô ta còn chủ động đề cử một công ty.
Lúc đó mình nghe cô ta nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy cũng thấy có thể làm. Ông ta bàn bạc với cấp cao của công ty một hồi rồi phái người tới tiếp xúc với công ty đó, xem thử nếu không tệ thì sẽ đăng chuyện này lên báo.
Bây giờ suy nghĩ một chút thì chuyện này dường như quá thuận lý thành chương. Chẳng lẽ ở giữa có âm mưu gì thật à? Trương Thiên Minh nghĩ tới khuôn mặt tươi cười như hoa, trong lòng chớp động.
“Trời ạ, chú hai, Đường Nham nói đúng rồi chứ gì? Cháu nói với chú này, chỉ cần là cậu ấy tính ra thì chắc chắn là sẽ xảy ra. Chú nghìn vạn lần đừng có không tin. Tới lúc đó công ty gặp phải tai họa gì thì không còn cách cứu vãn đâu.” Trương Lương tín phục một trăm phần trăm lời Đường Nham nói cho nên vừa nghe thấy anh nói nghiêm trọng như thế thì cũng lo lắng cho chú hai nhà mình. Anh ta vội vàng khuyên bảo, dù sao chỉ cần làm theo lời Đường Nham thì chắc chắn sẽ không sai.