Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 93: Phá đầu sát nhọn



“Bây giờ không được làm lộn xộn, tôi định tối sẽ tới xem nên hôm nay không về đâu. Nếu các cậu không muốn ở lại thì có thể về trước.” Đường Nham xoay người đi đến chỗ những người khác rồi nói với Chu Mạt và Trương Lương.

“Sáng mai tôi có tiết.” Trương Lương nhíu mày nói.

“Tôi cũng có.” Chu Mạt cũng nói theo.

“Vậy hai cậu cứ về trước đi, mình tôi ở đây cũng được, nhưng nhớ học xong thì tới đón thôi nhé.” Đường Nham nói.

Trương Lương và Chu Mạt đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý, sau khi tạm biệt ông cụ Trương, họ lên xe rời đi.

Còn Đường Nham thì đi theo ông cụ Trương về nhà họ Trương.

Sau khi đi bộ trong thôn hơn nửa ngày, hai người mới đến một ngôi nhà nhỏ có sân. Tường được xây bằng xi măng và gạch, căn nhà chỉ có một tầng, nhìn rất cũ kỹ, đoán chừng cũng đã lâu năm.

“Chàng trai này, không thì cậu xem giúp tôi phong thuỷ dương trạch ở đây thế nào nhé.” Ông cụ Trương nói với Đường Nham.

“Dạ được!”

Trong Phong thuỷ học, núi, cây, đều là hóa thân của đinh, nhà ông cụ Trương nằm ở giữa thôn, hai thứ này đều không có, cho nên vô cùng chật vật về đường con cháu. Đường Nham tiến vào trong sân thì phát hiện trong sân có một cái hố to, mà góc tường phía đông bắc còn bị phá một góc, anh không khỏi nhíu mày nói: “Cụ Trương ơi, sao kết cấu nhà ông lại không chuẩn vậy chứ, hố trong sân không lấp, góc tường cũng không sửa, nó ảnh hưởng rất lớn đến phong thuỷ đấy ạ!”

“Hả, thật à, tôi không biết nữa, đây không phải là vì thời gian trước xuất hiện một trận mưa to sao, đất trong sân bị nước chảy quá nhiều làm sụt, tường cũng bị bão thổi ngã, ôi, hết tai nạn này đến tai nạn khác ập vào nhà, trong lòng tôi phiền muộn nên không quá để ý đến những chuyện này!” Ông cụ Trương nghe Đường Nham nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Cháu khuyên ông lập tức tìm người sửa lại sân đi, cái hố đất này sẽ làm hao mòn tuổi thọ con cháu của ông, còn góc tường sụp kia lại đối diện với cửa sổ bên hông nhà, cái này hình thành đầu nhọn sát, nếu như không giải quyết nhanh, bị sát khí ăn mòn quá lâu thì người trong căn phòng đó sẽ thường xuyên sinh bệnh, thể chất suy yếu.” Đường Nham vội vàng nói với vẻ nghiêm túc.

“Trời ơi, con trai với con dâu tôi chính là ở cái phòng đó, chẳng trách thân thể con dâu lại không tốt, thì ra là bởi cái này. Trách tôi trách tôi, tôi tìm người sửa lại ngay, bà nó đâu, bà nó đâu, bà mau ra đây.” Ông cụ Trương vỗ mạnh vào trán một cái, rất hối hận vì tính chủ quan của bản thân, bây giờ phải nhanh chóng bù đắp mới được.

“Ra đây ra đây!” Một bà cụ mặc tạp dề đi ra từ phòng bếp. Tóc bà ấy bạc trắng, da mặt khô nẻ, toàn là nếp nhăn, còn cả mồ hôi và vết bẩn màu đen, chắc là đang dọn vệ sinh.

“Mau ra đây, giúp tôi chào hỏi cậu Đường đi, con dâu tôi có thể sinh được một thằng bé mập mạp hay không là hoàn toàn trông cậy vào cậu ấy đó. Tôi còn có vài việc phải làm, nên ra ngoài một chuyến!” Ông cụ Trương vội vàng dặn dò.

“Tôi biết rồi, ông mau đi đi!” Bà cụ nghe bạn già nhà mình nói Đường Nham có cách để con dâu sinh được cháu trai, đôi mắt đục ngầu lập tức sáng ngời, miệng liên tục đồng ý. Sau khi đưa mắt nhìn ông cụ Trương ra khỏi cửa, bà ấy bước nhanh đến trước mặt Đường Nham.

Chẳng qua lúc bà ấy nhìn thấy khuôn mặt trẻ măng của Đường Nham, trong lòng lại không dám chắc chắn. Bà ấy nhịn không được bèn mở miệng dò hỏi: “Chàng trai này, cậu không phải do ông già nhà tôi mời tới đấy chứ!”

Bà ấy lo rằng chàng trai này là do bạn già cố ý thuê đến để khiến mình yên tâm, dù sao vì để ôm được cháu trai nhỏ, bà ấy cũng đã không ít lần chảy nước mắt.

“Dĩ nhiên không phải ạ, bà ơi, bà yên tâm đi, cháu nhất định sẽ có cách để bà mau sớm ôm được cháu trai nhỏ ạ.” Đường Nham thấy trong mắt bà lão mang theo vẻ trông đợi thì nhịn không được bèn mở miệng bảo đảm.

“Thật hả, trời ơi, rất cảm ơn cậu, chàng trai, tôi quỳ xuống vì cậu!” Bà cụ kích động đến mức nói không lưu loát, dưới chân mềm nhũn, muốn quỳ gối trước Đường Nham.

“Bà ơi, bà đừng như vậy, đây đều là chuyện cháu phải làm mà.” Đường Nham nào dám để bà cụ quỳ xuống thật, vội vàng đi lên đỡ bà ấy lên.

“Tốt quá, tốt quá, chàng trai, nhà tôi không khách khí với cậu nữa, mau vào nhà đi, trời sắp tối rồi!” Bà cụ vội vàng mời Đường Nham vào nhà.

Trong nhà người dân ở nông thôn đều không trang trí quá nhiều, một chiếc TV cũ kỹ, một chiếc bàn gỗ sơn đỏ và mấy cái ghế tự làm, ngoài ra thì không còn đồ vật gì khác. Đường Nham quan sát thêm vài lần, thấy cánh cửa hai phòng bên cạnh đều đóng rất chặt nên tò mò hỏi: “Bà ơi, sao không thấy con trai với con dâu của bà đâu ạ?”

“À, bọn nó vào bệnh viện thành phố khám bệnh rồi, nói là ngày mai mới về. Thân thể con dâu tôi vẫn luôn rất yếu, không chữa là không được!” Nhắc đến chuyện này, khuôn mặt của bà cụ lại trở nên chua xót.

“Vâng, là thế ạ, đúng rồi, lúc ở bên ngoài cháu có giúp ông bà xem phong thuỷ, khí vận trong phòng này không tinh khiết, cho nên cháu định bày một cái trận nhỏ để dọn dẹp một chút, bà có thể phối hợp không ạ?” Đường Nham hỏi.

“Được, được, cậu nói phải làm gì đi, tôi nhất định nghe cậu.” Bà cụ đồng ý luôn miệng.

Thế là Đường Nham nói bà ấy đi tìm nến và nhang, đốt trên một cái bàn gỗ, sau đó đặt lá bùa có viết ngày sinh tháng đẻ của Mạnh Mộng trước ngọn nến đã thắp rồi ném vào trong lư hương. Anh dặn bà cụ quỳ trước lư hương thành tâm niệm chú, lúc này mới thả Mạnh Mộng trong bình sứ ra.

“Chủ nhân, anh có gì dặn dò?” Sau khi Mạnh Mộng xuất hiện liền cung kính khom lưng nói với Đường Nham.

“Hấp thụ sạch sát khí trong phòng này đi, còn nữa, lực tín ngưỡng trên người bà cụ này rất tốt cho hồn thể thực hóa của cô.” Đường Nham vừa nói vừa chỉ vào làn khói trắng phát ra trên người bà cụ.

Sau khi cảm nhận được sức mạnh to lớn tản ra từ làn khói trắng, hai mắt Mạnh Mộng phát sáng, vội vàng lao qua hấp thụ chúng nó vào trong cơ thể mình.

Tô Thiên vẫn đứng bên cạnh không lên tiếng, thấy thứ vốn thuộc về mình, bây giờ lại bị một ma nữ xinh đẹp khác lấy đi thì trong lòng nhất thời thấy hơi không vui. Cô bĩu miệng nói: “Hừ, có niềm vui mới liền quên mất tình cũ!”

“Chậc, đúng là keo kiệt, sức mạnh của cô hơn cô ấy gấp mấy lần, hiện tại chút lực tín ngưỡng ấy đối với cô mà nói là có cũng được mà không có cũng không sao, ăn dấm có gì ngon!” Đường Nham vào khuôn mặt cô rồi nói.

“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà!” Tô Thiên đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Sát khi trong phòng chẳng có bao nhiêu, nhưng trái lại lực tín ngưỡng của bà lão lại nằm ngoài dự kiến của Đường Nham. Nó kéo dài rất lâu liên tục không ngừng, có thể thấy chấp niệm trong lòng bà lão mãnh liệt cỡ nào, anh nhịn không được mà thở dài, những người già ở nông thôn như thế này vẫn xem chuyện dòng dõi quan trọng hơn tính mạng của mình!

Đợi đến khi hút hết lực tín ngưỡng trên người bà lão, hầu hết hồn phách của Mạnh Mộng đã xuất hiện ở trạng thái thực hóa, chỉ cần một lần nữa là cô ta có thể thay đổi được toàn bộ.