Sổ Tay Làm Ruộng Của Thành Hoàng

Chương 21: Chương 21




"Mái nhà bị rỉ nước sao?" Trong phòng không bật đèn, trong bóng tối, gã chỉ có thể nhìn thấy những hạt mưa nhỏ.

Gã muốn bật đèn lên nhìn xem thế nào, lại phát hiện mình không nhúc nhích được dù chỉ là một ngón tay.

"Mưa" càng rơi càng lớn, nước đọng tràn lên, rất nhanh liền nuốt chửng cả cái giường.

Gã có thể cảm giác được thân thể của mình đang chìm trong nước, sắp bị nước nhấn chìm.

“Ba ơi, mẹ ơi, trần nhà chúng ta bị rò rỉ, con bị chuột rút không nhúc chích được, ba ơi, con sắp chết đuối rồi…” Gã hoảng sợ kêu to rồi im bặt.

Gã bỗng nhiên nghĩ đến, tất cả những gì mình đang trải qua, rõ ràng giống như cơn ác mộng tuần hoàn mấy ngày của ba gã.

Gã không biết rằng ba mẹ cách một bức tường cũng đang nằm mơ cùng một giấc mộng.

Mười giờ tối, Vân Vô Lự để lại trong nhà một ngọn đèn đêm nhỏ chứa ánh sáng của đèn Trường Minh.


Sau khi xác định đêm nay bà ngoại được che chở, mới đi miếu Thành Hoàng "trực đêm".

Vân Vô Lự vào ký túc xá, nằm trên giường, thử vận dụng kỹ năng Thành Hoàng vừa mới mở khóa – Thuật Ly Hồn.

Linh hồn thoát ly thân thể, nhẹ nhàng lơ lửng ở giữa không trung, Vân Vô Lự quan sát thân thể của mình, có loại cảm giác kỳ dị.

Hắn vươn tay chạm vào cửa gỗ, nhẹ nhàng xuyên qua.

“Tốt lắm.

” Vân Vô Lự cười: "Đi thôi, đến nhà trưởng thôn.


Đèn Trường Minh dẫn đường phía trước, Tiểu Hắc chạy theo sau Vân Vô Lự, không bao lâu đã đến nhà trưởng thôn.


Nhà trưởng thôn có một cái sân nhỏ xinh đẹp, dưới mái hiên treo một chuỗi thịt khô, rất có hơi thở cuộc sống thôn quê.

Vân Vô Lự ngồi xổm xuống, xoa đầu Tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, sau khi tìm quỷ quấy phá, trở về pha cho mi chậu sữa.


Tiểu Hắc vẫy đuôi, giọng trẻ con kêu một tiếng.

Vân Vô Lự nhớ rằng trưởng thôn nói mơ thấy bị nước nhấn chìm, lại thêm một câu: "Nhất là phải chú ý nơi có nước.


“Gâu!”
Vào sân, Tiểu Hắc vừa đi vừa ngửi, rất nhanh đã bắt được một luồng khí tức khả nghi.

"Này này này, quỷ mới chết xinh trai kia, ngươi mang chó đến đây làm gì đâu?" Trong sân bỗng nhiên vang lên một giọng nói.

“Quỷ chết mới? Gọi tôi à?” Vân Vô Lự tìm kiếm khắp nơi, không tìm được người nói chuyện.