Sổ Tay Làm Ruộng Của Thành Hoàng

Chương 7: Chương 7




Chỉ dẫn rất dễ hiểu, đèn sáng chỉ đường, nhưng đường này dẫn thẳng đến địa ngục.

Về phần trấn an, Vân Vô Lự nhớ tới cái ôm của đèn Trường Minh, lúc ấy hắn cảm nhận được sự bình tĩnh đã lâu không gặp, chắc đó là sức mạnh trấn an.

Nhưng cái Vân Vô Lự quan tâm nhất chính là: "Giỏi nướng thịt là nghiêm túc sao?”
"Là thật, Thành Hoàng có thể thử một lần, quả thực là món ngon hiếm có.

" Giọng nói của Trường Minh rất trong trẻo tựa như thiếu niên, không nghe ra giới tính, đối với một ngọn đèn mà nói, giới tính cũng không phải điều quan trọng.

“Ngon không?” Vân Vô Lự nóng lòng muốn thử, bây giờ vẫn còn chính sự phải làm.

"Đèn Trường Minh, cậu muốn lấy tên gì?" Vân Vô Lự nhấp vào chỗ tên gọi, chuẩn bị gõ chữ.

Đèn Trường Minh cúi đầu, tao nhã lịch sự: "Xin Thành Hoàng ban tên.



Vân Vô Lự có chút ngượng ngùng: "Tôi không giỏi đặt tên.


“Tiểu Hắc chính là một ví dụ, chi bằng cậu tự đặt cho mình một cái tên đi.


“Gâu, gâu.

" Tiểu Hắc cho rằng Vân Vô Lự đang gọi mình, vẫy đuôi nhào tới, hai chân trước giơ lên thật cao, lộ ra lòng bàn chân màu hồng.

Vân Vô Lự thật sự không chịu nổi việc một con chó cao hơn hai mét làm nũng, vội vàng gào lên: "Tiểu Hắc, dừng lại!"
Tiểu Hắc dừng lại, thu lại hai móng vuốt thật lớn, đầu trái lộ vẻ tủi thân, đầu phải ghét bỏ liếc đầu trái một cái.


Tính cách hai cái đầu này khác biệt quá mức rõ ràng, Vân Vô Lự cho rằng Tiểu Hắc có hai linh hồn, vả lại đa số thời gian do linh hồn nhiệt tình khống chế thân thể.

Tiểu Hắc còn đang ủy khuất, Vân Vô Lự mềm lòng xoa đầu nó nó, con này dù có vẻ ngoài hơi hung hãn nhưng sờ vào rất mềm mại.

Tiểu Hắc cúi đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Vân Vô Lự, kết quả không khống chế tốt sức lực, suýt chút làm gãy tay Vân Vô Lự.

Vân Vô Lự: "! " Xoa đầu chó có nguy hiểm.

Đèn Trường Minh im lặng ngăn cản Tiểu Hắc, ôn hòa kéo lực chú ý của Vân Vô Lự về: "Tôi không có tên, khẩn cầu Thành Hoàng ban tên.


Đèn Trường Minh rất cố chấp, Vân Vô Lự gật đầu: "Để tôi suy nghĩ thật kỹ.


Vân Vô Lự cúi đầu trầm tư, đèn Trường Minh và Tiểu Hắc không dám quấy nhiễu, vô cùng yên tĩnh.