Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế

Chương 12: QUAN HỆ KHÔNG TRONG SÁNG



Anh đoán, lúc đầu, không gian mà bố mẹ để lại cho họ chắc hẳn là bằng nhau, chỉ là không gian của Diệp Như Hề có một số điểm đặc biệt.

Có thể là biện pháp dự phòng mà bố mẹ đã sắp xếp trước cho lần tái khởi động không gian cuối cùng.

Đặc biệt là khi biết được Diệp Như Hề đã thức tỉnh dị năng [Ngự Linh Đồ Giám].

Đối với việc sinh tồn trong thời kỳ tận thế, chỉ cần có một không gian như của Thẩm Thanh Húc là đủ rồi. Nhu cầu thực phẩm cá nhân không nhiều, tự mình trồng trọt cũng không quá khó.

Nhưng dị năng của Diệp Như Hề đi theo hướng thu thập và điều khiển thú cưng.

Để các loại thú cưng đa dạng thì không gian của cô cần phải đủ rộng lớn để cung cấp môi trường sống và phát triển tốt hơn cho chúng. Phải có núi, có hồ, có rừng và có biển thì mới đáp ứng được nhu cầu đó.

Có lẽ, trong suốt tám lần tái khởi động trước đó, Thẩm Thanh Húc dù có sự trợ giúp từ không gian bình thường mà bố mẹ để lại cũng không thể ngăn cản những nguy cơ từ bên ngoài.

Vì thế, Diệp Như Hề mới có được không gian rộng lớn như hòn đảo này.

Lợi ích càng lớn, trách nhiệm càng nặng nề!

Hơn nữa, Thẩm Thanh Húc giờ mới biết. Hóa ra sau khi bố mẹ qua đời, em gái anh luôn bị một phân thân tà niệm tách ra từ chủ hồn của em ấy chiếm giữ cơ thể.

Đó là lý do tại sao anh cảm thấy tính cách của em gái đã thay đổi nhiều, nhưng em ấy vẫn không bị mất trí nhớ nên anh cũng chẳng nghĩ nhiều. Những thay đổi đó có vẻ hợp lý khi cô phải đối mặt với cú sốc mất cha mẹ.

Giờ đây, khi chủ hồn của Diệp Như Hề đã trở lại. Thẩm Thanh Húc nhận ra rằng. dù em gái trước kia cũng là em gái anh, nhưng anh vẫn thích Diệp Như Hề của hiện tại hơn.

Trước đây, anh không nói mọi chuyện với em gái vì anh biết, mỗi khi tìm đến anh, em ấy chỉ muốn tìm kiếm sự dựa dẫm và an ủi. Bản thân em ấy không có nhiều khả năng tư duy độc lập.

Nói cho em ấy biết quá nhiều chỉ làm em ấy thêm lo lắng mà thôi. Nhưng hôm nay, ngay khi vừa gặp mặt, anh đã vô thức kể hết mọi chuyện cho Diệp Như Hề nghe.

Đó là vì trong tiềm thức, Thẩm Thanh Húc cảm thấy em gái hiện tại đã trưởng thành, đáng tin cậy, có thể tự lập, thậm chí còn có thể giúp anh chia sẻ gánh nặng.

Nhưng sau khi biết được tất cả thông tin, anh nhận ra, trong lần tái khởi động cuối cùng này, bố mẹ dường như muốn anh hỗ trợ Diệp Như Hề gánh vác trách nhiệm.

Điều này đồng nghĩa với việc, trọng trách giải quyết nội loạn, chống lại ngoại lực đã rơi lên vai em ấy.



Thẩm Thanh Húc nói: "Việc thu thập thức ăn, đồ dùng hàng ngày, thuốc men và các nhu yếu phẩm khác, anh sẽ để cho chuỗi siêu thị nhỏ dưới tên anh và các nhà máy dược phẩm hợp tác với viện nghiên cứu lo liệu.

Như vậy sẽ không gây chú ý ví dụ mua sắm số lượng lớn hàng hóa trên thị trường. Em chỉ cần tập trung thu thập những đồ ăn đóng hộp, đồ ăn vặt, quần áo, mỹ phẩm, đồ dùng cho thú cưng mà em thích... Vũ khí anh cũng sẽ nghĩ cách để gom một ít."

Hai anh em cùng thảo luận về danh sách tài sản cần thanh lý và những vật phẩm cần dự trữ.

Trước đây, Thẩm Thanh Húc không biết việc tích trữ vật tư là để đối phó với đại dịch zombie, cùng với thú biến dị và thực vật biến dị có sức mạnh cao. Vậy nên, thuốc men và vũ khí anh chuẩn bị trước đó vẫn chưa đủ, bây giờ cần phải chuẩn bị thêm.

Thẩm Thanh Húc nói: "À đúng rồi, không gian của em có biển nhưng không có nhiều hải sản, chúng ta cũng nên tích trữ thêm một ít hải sản."

Diệp Như Hề gật đầu: "Ừm ừm, cái này được đó!"

Sau khi liệt kê một danh sách dài nhiều trang giấy về những thứ cần tích trữ.

Thẩm Thanh Húc nói: "Được rồi, bây giờ anh sẽ đi cùng em về trường, làm thủ tục tạm nghỉ học. Và còn phải dạy dỗ tên khốn dám bắt cá hai tay, kiếp trước đã hại c.h.ế.t phiên bản ngốc nghếch của em một bài học nhớ đời mới được!"

Nói đến đây, gương mặt Thẩm Thanh Húc trở nên lạnh lùng.

Mặc dù gọi Diệp Như Hề trước kia là "ngây thơ" là có ý chê trách, nhưng dù có ngốc nghếch thì em ấy vẫn là em anh. Anh tuyệt đối không thể để người ngoài bắt nạt em ấy!

Dù cho kiếp này tên khốn đó chưa làm gì, anh cũng sẽ không tha cho hắn, kể cả Khương Niệm Vi – kẻ đã gián tiếp hại c.h.ế.t Diệp Như Hề!

Hiện tại, tận thế chưa đến, pháp luật vẫn còn, chưa bị mất trật tự. Anh sẽ không lấy mạng họ! Nhưng khi tận thế đến, đó sẽ là lúc anh tính sổ cả vốn lẫn lãi!

Diệp Như Hề: "Đợi đã anh, không cần vội. Hay là anh thử ăn vài quả trái cây biến dị cấp một, rồi uống một ngụm linh tuyền, xem thử có thức tỉnh dị năng không?"

Cô cũng đã từng vào không gian của Thẩm Thanh Húc. Năng lượng trong đó chỉ tương đương khoảng 0.5, thực vật và động vật trong đó cũng ở cấp độ này.

Chất lượng tuy có tốt hơn thức ăn thông thường một chút, nhưng vẫn chưa đạt đến cấp 1.

Trước đây, Thẩm Thanh Húc chỉ dám uống một ngụm nhỏ linh tuyền và ăn ít trái cây. Điều này giúp anh khoẻ mạnh, cơ thể cũng ít bệnh tật hơn. Cả người tràn đầy năng lượng, da dẻ cũng đẹp hơn, nhưng lượng năng lượng hấp thụ không đủ để đạt đến điểm giới hạn để thức tỉnh dị năng.



Thẩm Thanh Húc nói: "Được thôi. Là anh nóng vội rồi, hay là thức tỉnh dị năng trước đi! Có dị năng rồi, làm một số việc cũng sẽ dễ dàng và thuận tiện hơn."

Nói rồi, Thẩm Thanh Húc nhận lấy trái cây và nước linh tuyền từ tay Diệp Như Hề, nhanh chóng ăn uống.

Không bao lâu sau, anh ngã xuống ghế sofa.

Diệp Như Hề đắp cho anh một chiếc chăn mỏng, rời khỏi không gian.

Không biết anh trai sẽ hôn mê bao lâu để thức tỉnh dị năng, có thể khoảng mười tiếng, hoặc cũng có thể là 24-48 giờ.

Diệp Như Hề không định ở khách sạn mãi, cô muốn ra ngoài dạo quanh trung tâm thương mại, siêu thị, và phố ẩm thực để mua sắm thỏa thích!

Những thứ cần thiết như gạo, mì, dầu, muối và nhu yếu phẩm khác, Thẩm Thanh Húc sẽ chuẩn bị.

Còn cô, chỉ cần thích gì thì mua cái đó!

Diệp Như Hề vừa ra khỏi khách sạn, phát hiện ngay bên cạnh là một khu phố ẩm thực. Người ta thường nói "có thực mới vực được Đạo", cô quyết định khám phá chỗ này trước.

Nhưng khi vừa bước vào phố ẩm thực, Diệp Như Hề đã nhìn thấy hai bóng người quen thuộc từ xa...

Không ai khác chính là Đoạn Minh Hiên và Phùng Đình Đình!

Hai người họ tỏ ra cực kì thân mật, cùng nhau uống chung một ly trà sữa. Hết anh một ngụm lại đến em một ngụm, nhìn qua cũng đủ biết không phải là mối quan hệ trong sáng!

Diệp Như Hề cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lúc còn ở ký túc xá, cô tình cờ nghe ba người bạn cùng phòng bàn tán về việc Phùng Đình Đình từng thích Đoạn Minh Hiên. Có lẽ bây giờ vẫn còn thích anh ta.

Nhưng tối qua, Đoạn Minh Hiên vừa đứng dưới ký túc xá, cầm loa hét to tên cô, công khai tỏ tình. Sau khi cô rời đi, chuyện anh ta đã có vị hôn thê chắc hẳn đã bị bác quản lý ký túc xá lan truyền khắp nơi.

Trong tình huống như vậy, làm sao hai người họ hôm nay có thể đến với nhau, lại còn thân mật đến vậy?

Tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng Diệp Như Hề không dại gì mà đến gần họ để hỏi lý do. Đó chẳng khác gì tự chuốc lấy rắc rối.