Thứ nhất là cát vàng khắp trời, thứ hai đương nhiên là ánh nắng mặt trời có thể nướng cháy da người.
Cái trước còn đỡ, hoàn cảnh ác liệt đến mức nào thì có thể tệ hơn Ma giới sao?
Nhưng cái nắng như thiêu đốt kia thật sự có thể lấy mạng của bọn họ!
Lekdimon là Ma Vương, lâu đài của hắn ngoại trừ Tinh Linh Luvita đến từ trận doanh quang minh, còn lại đều là thành viên của trận doanh hắc ám, hầu như tất cả bọn họ đều là những sinh vật được sinh ra mà không cần đến ánh mặt trời, đặc biệt là Ansetloc Griffith, mặc dù gã không phải là loại Quỷ hút máu nhỏ yếu, thấp kém sẽ bị xóa sổ khi mặt trời ló dạng, nhưng gã cũng không thích ánh nắng mặt trời.
Đặc biệt đây còn là mặt trời trên sa mạc, không phải Quỷ hút máu đều sẽ bị nướng cho chết.
Nhưng vấn đề rắc rối nhất cũng không phải ở đây.
Lekdimon nhíu mày: "Ta không có di chuyển lâu đài."
Lâu đài của Ma Vương đúng thật là có thể di chuyển, nhưng chỉ chủ nhân của nó mới có thể làm như vậy, hơn nữa mỗi lần di chuyển lâu đài động tĩnh sẽ không nhỏ, nhưng hôm nay lại là lặng yên không một tiếng động thậm chí một chút rung động cũng không có.
"Tôi nghĩ chúng ta nên đi ra ngoài nhìn xem."
Luvita nghĩ đến vừa rồi không liên lạc được với GM và các lựa chọn trong trò chơi cũng biến mất, luôn cảm thấy không ổn lắm.
Lekdimon vốn định đi xem thì dừng lại, nhìn Luvita, dường như đang cân nhắc có nên dẫn cậu cùng đi hay không.
Hay đây là một chiến lược để cậu trốn thoát?
Nhưng hắn cũng không yên tâm để Tinh Linh một mình ở lại đây.
Sau khi suy nghĩ, hắn gật đầu.
Luvita thấy hắn đồng ý, liền nhanh chóng theo sau.
Đồng thời, Lekdimon ra lệnh cho Ansetloc: "Ansetloc, đi mở ra Ám Hắc Chi Mạc."
"Vâng, thưa bệ hạ."
Ansetloc Griffith khom người nhìn bọn họ rời đi, cho đến khi người sau đi xa và biến mất khỏi tầm mắt mới đứng dậy hoàn thành mệnh lệnh của Lekdimon.
Thân thể Tinh Linh mảnh mai và tinh tế cao một mét tám, không phải là dáng người thấp bé trong đồng loại và Nhân tộc nhưng so với Ma Vương cao hơn hai mét (bao gồm chiều cao của sừng) thì trông cậu có vẻ hơi nhỏ nhắn.
Hai bóng người một đen một trắng sóng vai mà đi, vì để cho đối phương dễ dàng đuổi kịp mà Ma Vương còn cố ý bước chậm lại phối hợp cùng với Tinh Linh màu trắng kia, sau đó lại vươn tay nắm lấy đối phương dắt đi.
Nhìn qua thì hòa hợp một cách bất ngờ.
Vương của bọn họ có cảm tình thế nào đối với Tinh Linh Đại Ma Đạo Sư Luvita Lagerfeld Syvest, điều này không ma quỷ nào ở lâu đài mà không biết.
Nhưng trên thực tế họ hầu như không có cơ hội để nhìn thấy vị Tinh Linh Đại Ma Đạo Sư này.
Mỗi lần Lekdimon đều trực tiếp đưa Tinh Linh tới căn phòng được đặc biệt chuẩn bị dành cho cậu, ma quỷ khác trong lâu đài cơ bản là không có cơ hội thấy được.
Cho nên Ansetloc Griffith rất tò mò vị Tinh Linh chỉ nghe danh mà không thấy người đến tột cùng là tên yêu tinh nào mà có thể dụ dỗ được vị Vương được biết đến là người lãnh đạm và vô tình nhất trong bảy vị vua.
Bây giờ nhìn thấy mới biết quả nhiên là một đại mỹ nhân, bởi vì là Tinh Linh mà trên người cậu tràn ngập hơi thở thiên nhiên, dễ dàng làm người ta nảy sinh thiện cảm, sự kín đáo đến gần như cấm dục của cậu là thứ hiếm có ở trận doanh hắc ám, loại hình này đối với sinh vật hắc ám như bọn họ mà nói đúng thật là dễ bị hấp dẫn hơn.
- - Tuy nhiên, Ansetloc vẫn thích dáng người gợi cảm quyến rũ của ma nữ hơn.
Tinh Linh dù có đẹp cỡ nào đi chăng nữa thì họ cũng được công nhận là chủng tộc không thích hợp để nói chuyện yêu đương nhất.
Tinh Linh cũng không biết Quỷ hút máu phía sau đang suy nghĩ gì, hiện tại cậu quan tâm nhất vẫn là tình huống ở bên ngoài.
Luvita đi theo Lekdimon một đường ra khỏi đại điện, trong lúc nhất thời Lekdimon lấy cớ vì cậu đi quá chậm mà trực tiếp nắm tay Tinh Linh để tăng nhanh tốc độ.
Điều này làm cho Luvita mắng thầm: Tuy rằng nói trong Ma Đài không thể sử dụng ma pháp dịch chuyển, nhưng nó chỉ giới hạn với những người không phải là Ma Vương, Lekdimon nếu muốn nhanh lên thì có thể trực tiếp đưa cậu dịch chuyển ra bên ngoài Ma Đài.
Không phải chỉ là đang lấy việc công làm việc tư mà ăn đậu hủ của cậu thôi sao. Luvita thầm bĩu môi, lại không hề phản kháng.
Dù sao chỉ là bị nắm tay mà thôi.
Lâu đài của Lekdimon là duy nhất không có tên trong số rất nhiều lâu đài trong《DW》, mọi người luôn gọi tên khi nhắc đến các lâu đài khác nên khi nói đến lâu đài của hắn đều gọi là " lâu đài của Ma Vương" " lâu đài của Ma Vương", sau đó không biết bị ai đơn giản hoá lại biến nó thành "Ma Đài".
Dần dà, nơi này đã trở thành "Ma Đài" trong miệng mọi người, chỉ cần vừa nhắc đến "Ma Đài" thì mọi người đều biết rằng là đang nói về sào huyệt của Lekdimon.
Tòa Ma Đài này nằm trên một ngọn núi rất lớn, toàn bộ đỉnh núi đều được xây dựng thành một Ma Bảo như bây giờ, điều này cũng dẫn tới quy mô của toàn bộ Ma Bảo đều không thua gì một thành phố nhỏ.
Cả tòa Ma Đài đều được làm bằng đá thép ma thuật cứng nhất Ma giới.
Loại đá thép ma thuật này có màu đen nhánh, nhìn qua có chút giống hắc diệu thạch(*), nhưng lại thô hơn nhiều, tuy rằng giá cả hơi cao -- một khối đá thép ma thuật có thể bán với giá một phần ba lượng vàng -- ở Ma giới cũng không hiếm có nhưng lại không dễ khai thác.
Ma vật cấp cao ở Ma giới rất thích dùng nó để xây dựng tường thành và lâu đài, nhưng bởi vì đá thép ma thuật rất khó cắt nên khi sử dụng bọn họ chỉ đơn giản đều là lấy chất kết dính giống như xi măng mà trực tiếp dán lại với nhau.
Do đó, các kiến trúc ở Ma giới về cơ bản đều có màu đen, lại còn có bộ dáng thô ráp rất xấu.
Nhưng đá thép ma pháp mà Ma Đài sử dụng toàn bộ đều đã được cắt qua, mỗi một khối đá thép ma pháp đều có kích thước như nhau, bên ngoài lại còn nhẵn nhụi bóng loáng như gương, vì thế hoàn toàn không cần lo sẽ có người leo lên.
Ma Đài được chia thành bảy tầng từ dưới lên trên, mỗi tầng đều chỉ có duy nhất một tường thành và lối vào, tầng thứ bảy ở trung tâm là không gian cá nhân của Ma Vương Lekdimon, nó thoạt nhìn là khu vực nhỏ nhất trong toàn bộ Ma Đài, trên thực tế dưới nền đất ở khu vực này đã bị đào rỗng, diện tích ngầm này so với tầng thứ nhất bên ngoài cùng còn lớn hơn. Đại điện của Ma Vương là nằm gần đáy nhất, nơi này và sáu tầng khác đều có Truyền Tống Trận liên kết với nhau, chẳng qua là không ai có thể sử dụng được nó nếu không có sự cho phép của Lekdimon.
Hiện giờ Lekdimon chính là đã đưa Luvita từ Truyền Tống Trận đến tầng một của Ma Đài.
So với tầng bảy chỉ có Lekdimon và một số ma vật mới có thể vào thì tầng một của Ma Đài náo nhiệt hơn nhiều.
Tuy nhiên bây giờ nhìn qua thì tình trạng ở tầng một không được tốt lắm.
Sống trong Ma Đài đều là những sinh vật hắc ám đặc biệt là tầng một, là lớp phòng thủ đầu tiên của Ma Đài những người thủ hộ khu vực này là kỵ sĩ trưởng Turklo đáng sợ và đội kỵ sĩ tử vong của hắn ta, ngoài ra còn có một lượng lớn những sinh vật hệ bất tử.
Ở đây cho dù là u linh cấp thấp nhất và xương khô cấp binh lính đều không thua gì cấp 80, và kỵ sĩ trưởng đáng sợ Turklo được chuyển hóa từ cái chết của thánh kỵ sĩ càng là một Boss tinh anh cấp 100, đủ mạnh để một mình chiến đấu và tiêu diệt hết một tiểu đội người chơi (sáu người) mãn cấp một cách nhẹ nhàng. Khi vào trong phó bản, muốn thắng được hắn ta thì cũng phải cần đến 25 người trở lên mới có thể làm được.
Nhưng không cần biết lợi hại thế nào, vị kỵ sĩ trưởng đáng sợ này hiện giờ cũng là một vong linh, đương nhiên là giống với những sinh vật hệ bất tử khác, chán ghét ánh mặt trời.
Cố tình Ma Đài lặng lẽ di chuyển không ai kịp phòng bị, cả Ma Đài đều bị ánh nắng mặt trời chiếu đến, rất nhiều ma vật ở Ma Đài đều bị chiếu bị thương, trong đó hệ bất tử là nghiêm trọng nhất.
Hệ bất tử nhanh chân thì tốt, rất nhanh đã trốn và trong bóng râm, còn những bộ xưng hành động chậm chạp thì xui rồi, khi chúng nó di chuyển đến bóng râm thì trên người đều đã bắt đầu bốc khói, một số vong linh còn trực tiếp thét chói tai và biến mất dưới ánh nắng, chờ đợi lần hồi (làm) sinh (mới) tiếp theo.
Khi Luvita đi theo Lekdimon xuất hiện ở Truyền Tống Trận tầng một, thì một làn sóng nhiệt ập vào mặt, ánh nắng gay gắt làm cậu không mở mắt ra được, cậu đưa tay lên che trán mới miễn cưỡng thấy rõ tình huống trước mắt.
Đã từng gặp kỹ sĩ trưởng dũng mãnh vô cùng thì bây giờ lại thấy tiểu đội kỵ sĩ của hắn ta đang co đầu rút cổ bên trong bóng râm ở cửa thành, áo giáp màu đen bao phủ toàn thân, ngọn lửa linh hồn hừng hực bùng cháy trong hốc mắt đen kịt, ngày thường thì thấy rất đáng sợ còn giờ luôn cảm thấy có chút ủy khuất đáng thương.
- - Có lẽ bởi vì Ma Đài là do Ma Vương đại nhân mà tụi nó kính yêu nhất di chuyển, vì thế mới có bộ dáng ủy khuất mà không dám tức giận này đi.
Luvita lúc này cũng không khỏe lắm, ban đầu khi cậu không thể đăng xuất đã cảm thấy có chuyện kỳ quái rồi, bây giờ bị cái nắng chói chang chiếu vào cảm giác không khỏe càng nghiêm trọng thêm.
"Turklo bái kiến chủ nhân."
Vừa nhìn thấy Lekdimon, Turklo cùng đội kỵ sĩ của hắn ta liền từ trong bóng râm đi ra, quỳ xuống trước mặt hắn-- Luvita chắc chắn rằng mình đã nghe thấy tiếng gì đó như thịt bò bị nướng phát ra âm thanh "xèo xèo".
Hình như còn có khói toát ra, sẽ không có chuyện gì chứ?
"Turklo, mở cổng ra."
"Vâng, chủ nhân." Turklo đứng dậy, lần nữa đi đến cổng, đặt kiếm trong tay ra sau lưng, giơ tay lên, dùng sức đẩy ra cánh cổng nặng 5 tấn.
Cánh cổng chậm rãi mở ra, bên ngoài là cát vàng mênh mông vô tận, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt cát vàng cuộn lên từng đợt hơi nóng, ngay cả không khí cũng vặn vẹo.
"Xem ra giống như những gì Ansetloc đã nói, có phát hiện nào khác không Turklo?" Lekdimon cau mày, nắng quá mạnh khiến hắn không vui.
Kỵ sĩ trưởng lập tức thỉnh tội: "Xin chủ nhân thứ lỗi, bởi vì sự việc xảy ra quá đột ngột nên chúng thần còn chưa ra ngoài điều tra, hiện tại chỉ biết những nơi có thể nhìn thấy đến toàn bộ đều là cồn cát và không có vật thể nào có thể làm điểm đánh dấu được."
Lekdimon nghe câu trả lời của hắn ta xong cũng không có tức giận, tất cả sinh vật tụ tập ở tầng một Ma Đài cơ bản đều là tộc bất tử, kêu tụi nó đi điều tra dưới cái nắng gắt của sa mạt thì đúng là rất khó.
Vì thế hắn cũng không keo kiệt lời khen ngợi: "Ngươi đã làm rất tốt Turklo, ta có sắp xếp khác cho việc điều tra."
"Vâng, chủ nhân."
Tác giả có lời muốn nói:
Kỵ sĩ trưởng đáng sợ Turklo, thánh kỵ sĩ sau khi chết chuyển hóa thành cường giả hệ bất tử, gác cổng ở tầng một của Ma Đài, một trong bảy Ma Tướng dưới trướng Ma Vương.