“Hy vọng em sẽ tiếp tục phát huy, thầy rất kỳ vọng vào em đấy.”
Thẩm Phàm rũ mắt, khẽ gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
Mọi người đều như nhau, đều áp đặt kỳ vọng của bản thân lên người khác, vì không phải việc của mình nên mới nói ra dễ dàng như vậy.
Người được kỳ vọng chỉ có thể liều mạng nỗ lực rồi nỗ lực, việc đáp lại sự kỳ vọng được coi là lẽ dĩ nhiên, không đáp ứng được kỳ vọng thì sẽ bị cho là không nỗ lực. Bất luận là ai cũng đều như vậy.
“Vậy em nhớ hòa đồng cùng các bạn học nhé, thầy bận việc nên đi trước đây.”
“Vâng, tạm biệt thầy ạ.” Sau khi tiễn thầy bằng ánh mắt, Thẩm Phàm mới thấy nhẹ nhõm.
Chiếc điện thoại trong túi khẽ rung lên, xuất hiện một tin nhắn từ một số máy lạ.
[Lại là hạng nhất, chúc mừng, còn nữa, nhìn cậu xem ra rất mệt mỏi, nhớ chú ý nghỉ ngơi.]
Thẩm Phàm cúi đầu nhìn dãy số lạ hiển thị trên màn hình. Cậu không biết từ bao giờ đã luôn nhận được tin nhắn từ người này, rõ ràng là người lạ nhưng lại biết rõ nhất cử nhất động của cậu, thỉnh thoảng sẽ nhắn một tin hỏi han hoặc an ủi, như đang ở một nơi nào đó theo dõi cậu, khiến người ta sởn tóc gáy.
Cậu nhắn tin trả lời, người đó sẽ im lặng, gọi điện cũng không người nhấc máy, có lẽ đây chính là loại cuồng theo dõi rồi.
[Ừm, cảm ơn.]
Cho dù là vậy, Thẩm Phàm vẫn sẽ nghiêm chỉnh đáp lại ý tốt của người khác bởi chẳng có ai thực sự ghét bỏ cảm giác được quan tâm và an ủi.
“Lại là số lạ cậu nói lúc trước à?” Bạn học ngồi bàn trên đi qua Thẩm Phàm thấy vậy bèn thò đầu nhìn màn hình điện thoại, “Hơn nữa còn hiểu rõ hành tung của cậu, chắc không phải kẻ cuồng theo dõi chứ? Con gái à?”
“Không biết.” Thẩm Phàm tắt màn hình điện thoại, chuyển rời tầm mắt.
“Nguy hiểm thế mà cậu còn dám nhắn lại.” Bạn học sờ cằm lắc đầu, “Thế này không được, cậu chẳng có chút phòng bị nào cả.”
“Có lẽ không phải người xấu đâu.” Hơn nữa, người đó còn dặn cậu phải giữ gìn sức khỏe. Ít nhất hiện tại cậu không cảm thấy người đó có ác ý.
“Bởi vậy ấy mà, cậu đừng có nghĩ ai cũng là người tốt, chẳng phải ai đó đã từng nói, nội tâm một người đều giam cầm một con dã thú tối tăm, không chừng người nhắn tin đó chính là kẻ đã bị con dã thú ấy nuốt chửng đấy chứ.”
“Đó là câu của James Fallon*, hơn nữa…”
* James Fallon là nhà thần kinh học nổi tiếng đạt được nhiều giải thưởng cho công trình nghiên cứu của ông tại trường Đại học California – Irvine (Mỹ).
“Được rồi được rồi, mình cũng chẳng quan tâm là ai nói, tóm lại cậu nhớ cẩn thận chút.” Thấy Thẩm Phàm gật đầu, bạn học bó tay bất lực, “Cho dù có nói cậu cũng sẽ không nghe theo đâu nhỉ, dù sao tính cậu vốn đã vậy, tiếp nhận hết mà chẳng cần biết thiện ý hay ác ý, sau đó âm thầm nuốt xuống, cậu đúng là biết làm người khác lo lắng.”
“Nhẫn nhịn mãi cũng không phải thói quen tốt đâu cậu học sinh ưu tú ạ.” Bạn học vẫy tay tạm biệt, nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt, “Mình đi đánh bóng đây, lát nữa gặp.”
“Ừ…” Thẩm Phàm gật đầu nhìn dáng hình chạy xa của cậu bạn rồi lại trầm tư nhìn dãy số lạ trong điện thoại, nhẫn nhịn không phải thói quen tốt ư?
Đang ngẩn người, điện thoại lại rung lên, số lạ đã trả lời.
[Bạn cậu nói không sai, cần phải có ý thức phòng bị.]
Não bộ bỗng vang lên tiếng vọng ù ù, một luồng khí lạnh chợt bao trùm từ bàn chân đến toàn thân, Thẩm Phàm căng thẳng quan sát xung quanh, kẻ ấy ở gần đây sao? Đang nghe trộm bọn họ nói chuyện ư? Kẻ cuồng theo dõi ấy?
Thế nhưng, Thẩm Phàm cậu có gì đáng để theo dõi chứ?
Cùng lúc căng thẳng, một ý nghĩ cũng vụt lên trong đầu nhưng đã bị bóp chết ngay sau đó.
Thẩm Phàm cúi đầu xóa tin nhắn rồi vội vã quay trở về lớp học.
Có những lúc cậu thấy bản thân rất đáng sợ. Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy kẻ theo dõi rất hiểu cậu, có lẽ là người thấu hiểu cậu nhất trên thế giới này, cậu muốn gặp người đó.
Dù chỉ trong chớp nhoáng, ý nghĩ này đã khiến Thẩm Phàm rùng mình, chắc cậu điên rồi.
Một ngày với tiết học nhàm chán, dãy số lạ không nhắn tin đến nữa, Thẩm Phàm cũng không quá để tâm, chẳng mấy đã đem chuyện này ném ra khỏi não. Cậu vẫn giống như mọi ngày: đi học, tan học rồi về nhà.
Sáu giờ năm phút.
Thẩm Phàm đứng chờ đèn xanh nơi đầu đường chật kín người, không khí ngột ngạt khó chịu, cậu lùi lại cạnh bồn hoa để hít thở. Tiết trời vẫn hơi se lạnh nhưng vì cậu mặc chiếc áo khoác dày chen chúc trong đám người đông đúc nên vẫn nóng đến không thở nổi.
Cậu tháo hai nút cúc áo cho thoáng khí, lúc nghiêng đầu thì phát hiện có đám người tụ tập một bên đang xì xào điều gì đó. Thẩm Phàm vươn cổ nhìn vào trung tâm đám đông, bước chân chuẩn bị rời đi liền khựng lại.
Nền đất ướt nhẹp máu tươi, cơ thể với máu thịt hòa lẫn khiến người ta mãi mới nhận ra đó là một con mèo. Máu thịt và đất cát làm bẩn bộ lông trắng muốt của nó, con mắt chịu sự chèn ép lực quá mạnh mà bắn ra khỏi hốc mắt đang bi thương nhìn những người vây xem tứ phía.
“Đáng thương quá.” Có người thì thầm nhưng lại vang lên tiếng chụp ảnh.
“Hình như là bị xe cán chết.”
“Đáng thương quá đi mất, hồi trước còn cho nó ăn mấy lần nữa.”
“Đúng thế.”
Đám người xì xầm bàn tán, mọi người đều hướng chiếc điện thoại vào con mèo đã chết mà không một ai vươn tay về phía nó.
Thẩm Phàm nhớ con mèo hoang ấy, toàn thân nó trắng muốt vô cùng xinh đẹp, lần gặp trước là khi nó đang vác cái bụng to kềnh đi kiếm ăn. Nhìn thấy Thẩm Phàm, nó còn dừng lại cọ vào ống quần cậu làm nũng, đôi mắt xanh lam như màu bầu trời đẹp đến mức lòng người mềm nhũn.
Thẩm Phàm rất thích nó. Nó là sinh vật thân thiết nhất với cậu ngoại trừ em gái.
Sự ngột ngạt khiến người ta buồn bực lại trỗi dậy, Thẩm Phàm gạt đám người ra, ngồi xuống trước xác mèo lẫn lộn máu thịt, bộ lông lẫn màu đất bẩn không còn đẹp đẽ như ngày trước nữa. Song dù là vậy, nó cũng không nên nằm trên mặt đất lạnh băng chịu những cái nhìn lãnh đạm của mọi người xung quanh.
“Này cậu nhóc, đừng động vào nó, bẩn lắm.”
“Đúng thế, toàn là máu.”
“Ôi thật là, bẩn chết được.”
Thẩm Phàm rũ mắt, những tiếng nói tạp loạn cứ lọt vào tai. Dù ở bất cứ đâu cũng đều có sự bài xích đầy ác ý đến từ những người xa lạ. Cậu bỏ mặc mọi sự ồn ào, ôm xác con mèo đi về phía cánh rừng nhỏ nơi góc tận cùng của công viên, hầu hết động vật chết của khu phụ cận đều được chôn cất tại đây.
Thẩm Phàn dùng tay cào lớp đất lạnh, trong đầu chỉ là một mảng trống rỗng. Cậu nhìn xác con mèo, lại nhìn cái hố nhỏ vừa đào, động tác tay bỗng ngừng lại.
Khó chịu quá! Con vật cậu yêu thích đột ngột chết đi, ngoài chôn cất cho nó thì cậu chẳng thể làm điều gì khác.
Nỗi bí bức nơi lồng ngực mãi không tiêu tán, cậu không biết nên làm gì, cậu nên nhẫn nhịn sự khó chịu này sao?
Sau khi chôn xong, Thẩm Phàm trầm mặc nhìn mô đất nhỏ dưới gốc cây, vậy là con mèo chết thật rồi.
Mẹ cũng bị vùi trong đất thế này, chắc sẽ có một ngày, bản thân cậu cũng bị vùi tại một nơi như vậy.
Cậu thấy… thực đáng sợ.
Thẩm Phàm phủi đất trên cơ thể, bỗng định thần khi nhìn vết máu còn lưu lại trên quần áo. Hỏng rồi, về muộn thế này, còn bẩn hết quần áo, mẹ chắc chắn sẽ lại tức giận cho xem.
Sáu giờ hai mươi mốt phút. Dù đã chạy hết tốc lực, nhưng cậu vẫn về nhà muộn hơn mười phút so với thường lệ.
“Ban đầu tôi đúng là mù mắt mới gả cho ông!” Vừa bước vào cửa, Thẩm Phàm đã nghe được giọng nói tức đến run rẩy của mẹ, đồ đạc trên bàn bị hất tung dưới sàn nhà vọng lại âm thanh chát chúa. Bố im lặng cúi đầu, đứng đờ như con rối gỗ trong phòng khách chịu đựng cơn tam bành của mẹ. Ngoài những thứ đồ khác nằm la liệt, trên nền nhà còn có mấy tờ giấy.
Mấy tờ giấy đó…
Ánh mắt Thẩm Phàm trầm xuống, quả nhiên bố lại đi đánh bạc. Bọn họ luôn vì chuyện này mà cãi nhau, Thẩm Phàm cũng rất ghét điều này.
[Tuy bây giờ có chút sa đọa, nhưng sẽ có một ngày ông ấy phấn chấn trở lại.]
Người mẹ lúc nằm trên giường bệnh đã nói như vậy với cậu, nụ cười khoan dung vẫn nở trên khuôn mặt gầy guộc không còn một chút huyết sắc, mặc dù vừa bị bố cậu lấy mất tiền khám bệnh.
Mẹ, người đàn ông này hết thuốc chữa rồi, sẽ không có ngày đó đâu.
Thẩm Phàm thở dài bất lực, thử ép sự bí bức trong lồng ngực ra ngoài, ngoảnh đầu không nhìn bọn họ mà chuẩn bị quay trở về phòng.
“Đứng lại!” Thanh âm the thé chói tai của bà mẹ vang lên phía sau, bà ta ra sức túm xoay cậu lại, tung cú tát lên mặt cậu.
Âm thanh giòn tan khiến cả căn nhà bỗng yên tĩnh như chìm vào chết chóc.
Cú tát đột ngột khiến Thẩm Phàm chết sững, cảm giác đau nhức, bỏng rát bên má trái đốt cháy thần kinh cậu. Khó chịu, uất ức, phẫn nộ đan xen lẫn lộn, đầu ngón tay không chịu khống chế run lên bần bật rồi dần dần co lại.
Não bộ cậu đang không ngừng nhắc nhở hết lần này sang lần khác.