Mặt trời xuống núi, ánh chiều tà cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn, trên đường đã không còn người nào, nhưng vẫn không tìm được Mục Nhung.
Mục Song Hàm nhìn bốn phía, dưới chân bị vấp cục đá một cái, Xuân Miên Liễu Nhứ vội vàng muốn đến đỡ, Đại Bạch hổ đã đi tới gần, vừa vặn để nàng nằm trên lưng, nhẹ nhàng "Gào" một tiếng, giống như đang lo lắng.
Tiểu hồ ly cũng vội xoay tròn quanh nàng, Mục Song Hàm vuốt Đại Bạch Hổ, "Cám ơn ngươi, Tiểu Bạch."
"Tiểu thư, nếu không thì về trước xem một chút đi, nói không chừng tiểu công tử đã trở về!" Xuân Miên cắn cắn môi, "Cứ tiếp tục tìm như vậy cũng không được, tiểu thư người cũng mệt lắm rồi."
Mục Song Hàm hốc mắt ửng đỏ, lại cứng rắn nhịn xuống, gật đầu, "Được, trước tiên về phủ xem một chút đi."
Các nàng đi về phía trước, lúc đi ngang qua một võ quán, Đại Bạch Hổ đột nhiên dừng lại, có chút nghi hoặc "Gào" một tiếng, chạy tới dùng móng vuốt cào cửa võ quán.
"Tiểu Bạch, ngươi làm gì vậy?" Mục Song Hàm cũng đi qua kéo nó, nhíu mày.
"Gào gào - -" Đại Bạch Hổ ngửi ngửi, lại dùng sức dùng móng vuốt cào cửa.
Mục Song Hàm ngẩn ra, trên người mỗi người đều có mùi hương đặc trưng, trước kia tiểu hồ ly thường xuyên cùng nàng chơi trò trốn tìm, có thể dựa vào mùi hương tìm được nàng, Đại Bạch Hổ nhiều ngày ngây ngốc chơi cùng Mục Nhung như vậy, đối với mùi hương trên người Mục Nhung cũng rất quen thuộc, chẳng lẽ...
Nghĩ đến đây, Mục Song Hàm cũng chạy tới gõ cửa, "Có ai không? Mở cửa!"
"Tiểu thư?" Xuân Miên Liễu Nhứ không hiểu nhìn nàng, nhưng cũng tiến lên giúp nàng gọi cửa.
Cửa mở ra, một hán tử vóc người cường tráng đang ngáp, mắt cũng không mở, không kiên nhẫn lầm bầm, "Ai đó, có để cho người ta ngủ không?"
"Gào - -" Đại Bạch Hổ gào một tiếng đem hán tử kia bị dọa đến ngồi trên mặt đất, kinh hãi muốn đóng cửa: "Lão, lão hổ!"
"Đợi chút!" Mục Song Hàm vội vàng dùng tay đi chống đỡ, "Trước khoan đóng cửa, chúng tôi không có ác ý, chỉ là có chuyện hỏi ngươi!"
Hán tử kia lúc này mới nhìn thấy Mục Song Hàm, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người, nuốt một ngụm nước bọt, ngược lại không còn sợ nữa, bất đắc dĩ thở dài, "Ai, cô nương, tối khuya thế này còn chạy loạn...Thôi quên đi, ngươi hỏi đi."
"Đa tạ, " Mục Song Hàm vội vàng nói: "Ban ngày có phải có một nam hài khoảng mười tuổi tới đây không?"
Hán tử kia vừa nghe liền bừng tỉnh nói: "Ngươi nói tiểu tử Mục Nhung sao?"
"Đúng đúng đúng!" Mục Song Hàm vui vẻ nói: "Hắn là đệ đệ ta, ngươi biết hắn đi đâu không?"
"... Đứa nhỏ này một tháng trước đến võ quán chúng ta, nói muốn học công phu với sự phụ, còn nói là gạt trong nhà, sư phụ võ quán nói không lại hắn, nên đáp ứng dạy hắn vài quyền, đứa nhỏ này thông minh hiếu học, thiên phú lại tốt, tất cả mọi người rất thích hắn, " hán tử kia gãi gãi đầu, vẻ mặt thật thà, giải thích: "Hôm nay hắn có đến, nhưng không lâu lại đi... Sao vậy? Hắn chưa có về nhà sao?"
Đôi mắt Mục Song Hàm mỏi mệt, dừng một chút, thanh âm khàn khàn, "Vẫn chưa, ngươi có thấy nó đi hướng nào không?"
"Cô nương đừng nóng vội, hình như ta nghe được đứa bé kia nói muốn mua cho tỷ tỷ một cái vòng ngọc gì đó, cửa hàng ngọc khí gần đây nhất chính là Tàng Ngọc Trai đi đến cuối đường quẹo trái, bất quá bây giờ hẳn là đã đóng cửa, sáng sớm ngày mai cô nương có thể đi hỏi xem."
"Đa tạ ngươi."
Có manh mối, trong lòng Mục Song Hàm an tâm một chút, đứng tại chỗ suy nghĩ.
"Tiểu thư, phải đi Tàng Ngọc Trai xem một chút sao?" Xuân Miên hỏi.
"Không, về phủ trước."
Tàng Ngọc Trai đã đóng cửa, bọn họ cũng không cách nào tự xông vào, nhưng phải chờ một đêm Mục Song Hàm cũng làm không được, chỉ có thể trở về tìm cha báo án trước.
Tiểu hồ ly không đuổi theo, liếm liếm móng vuốt, xoay người bỏ chạy không thấy đâu.
Đông cung, đèn lưu ly còn chưa tắt, trong nội viện đèn đuốc sáng trưng, trên bệ cửa sổ cành hoa hải đường vươn dài duỗi vào trong phòng, ánh trăng lặng lẽ đổ xuống, tạo thành cái bóng.
Lạc Chiêu Dực để sách xuống, động động cái cổ, Đức Phúc bên cạnh muốn tiến lên giúp hắn bóp vai, bị hắn đưa tay vẫy lui, gió nổi lên, vài cánh hoa bị thổi đến trên bàn.
"Điện hạ, không còn sớm, nên sớm đi ngủ."
Lạc Chiêu Dực thu lại tầm mắt, thanh âm nhàn nhạt: "Lần trước cô đưa thái tử phi xuất cung hồi phủ, có phải phụ hoàng một mình tìm nhị hoàng tử không?"
"Vâng, nhưng mà ngay cả Thuận công công bên cạnh bệ hạ cũng không biết bệ hạ cùng nhị điện hạ nói cái gì, chỉ là nghe nói lúc nhị điện hạ đi ra... Sắc mặt có chút không đúng."
Lạc Chiêu Dực trầm mặc, kéo khóe miệng, "Thế gian này nhiều chuyện không thể nề hà như vậy, tại sao đều để cô gặp phải?" Nói xong, hắn cười lạnh một tiếng, "Một đoàn người lấy thật lòng làm lợi thế đánh cược, sớm muộn gì cũng đem chính mình tìm đường chết!"
Trong giọng nói của hắn có sự bực bội khó chịu nói không rõ, Đức Phúc lui lại mấy bước, thân thể cúi xuống, không dám lên tiếng.
"... Điện hạ!" Thanh âm Trần Trầm ở ngoài cửa vang lên.
Lạc Chiêu Dực không kiên nhẫn giương mắt: "Chuyện gì?"
"Tiểu hồ ly chạy về đây!"
Lãnh ý giữa lông mày Lạc Chiêu Dực tan ra, đứng dậy ra cửa, một phát xách đuôi tiểu hồ ly lên, cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ, tiểu hồ ly: "Chi chi chi - - "
Lạc Chiêu Dực đem nó ném lại trên đất, trầm ngâm một lát, phân phó Trần Trầm: "Ngươi đi Mục phủ xem một chút, có xảy ra chuyện gì không."
Trần Trầm lĩnh mệnh lui ra.
Thời gian ước chừng sau một chén trà, Trần Trầm liền trở lại, "Hồi bẩm điện hạ, Mục phủ thật sự đã xảy ra chuyện... đệ đệ của Mục tiểu thư mất tích!"
Lạc Chiêu Dực dùng lực bóp nhẹ đuôi tiểu hồ ly, tiểu hồ ly lập tức xù lông, ở trong lòng hắn náo loạn.
"Yên tĩnh." Lạc Chiêu Dực mặt không chút thay đổi, liền nói một câu, tiểu hồ ly cảm nhận được sát khí quanh người hắn, động cũng không dám động, đáng thương liếm cái đuôi làm ổ ở đó.
"Trần Trầm, đi thăm dò kỹ Đoan Mẫn cùng Tiết Kiến xem có đầu mối gì, nếu không có, lại đi nhìn Đào gia cùng động tĩnh phía bên kia một chút."
“Dạ!"
Lạc Chiêu Dực ôm tiểu hồ ly đi ra ngoài, vừa đi vừa phân phó Đức Phúc, "Đem đèn tắt hết đi."
"Nô tài hiểu rõ," Đức Phúc lập tức gật đầu, thấy trên người hắn chỉ có chiếc áo đơn bạc, lại nhịn không được nói thêm: "Điện hạ, ban đêm gió lớn, mặc thêm một bộ y phục rồi ra cửa."
Lạc Chiêu Dực cười cười, liếc nhìn hắn một cái, xoay người liền mất bóng.
Sau khi hồi phủ Mục Song Hàm đem tin tức hỏi thăm được báo cho cha mẹ, Mục Bách muốn đi Ngũ Thành Binh Mã Tư báo án, hiện tại chỉ có thể nhờ Chỉ huy sứ phái người giúp đỡ tìm người, nếu Mục Nhung thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, thì phải giao cho Hình bộ điều tra. Bởi vì Mục gia có một thái tử phi tương lai, mất tích còn là thân đệ đệ của thái tử phi, Chỉ huy sứ Nam thành Binh Mã Tư cũng không dám chậm trễ.
Đoàn người đến trước võ quán Mục Song Hàm nói, lục soát một lần, không tìm được người, sau đó lại đi Tàng Ngọc Trai, mở cửa là một nữ nhân trẻ tuổi, cười rộ lên có chút quyến rũ phong tình, "Binh gia, có chuyện gì không?"
"Hôm nay ngươi có thấy một nam hài khoảng mười tuổi không?" Mục Bách miêu tả dung mạo chiều cao Mục Nhung một chút.
"Ai da, " nữ nhân kia tên gọi Lục Chi, là lão bản của Tàng Ngọc Trai, vừa nghe liền che miệng cười nói: "Thiếp mở cửa buôn bán, một ngày nhìn thấy rất nhiều nam hài, sao nhớ được đây?"
Chỉ huy sứ Nam thành Binh mã tư Nhạc Kiêu trời sinh thô lỗ, người cũng ngay thẳng, "Vậy tránh ra, để huynh đệ chúng ta đi vào lục soát một chút xem!"
"Hửm?" Lục Chi giang hai cánh tay cản ở bên cửa, mày liễu cong lên, "Ở đây tuy chỉ là cửa hàng ngọc khí nho nhỏ, nhưng cũng không phải là nơi các người có thể tùy ý lục soát!"
Nói xong, Lục Chi lấy ra một miếng ngọc bài, " Tín vật Trưởng công chúa ở đây, ai dám làm càn!"
Nhạc Kiêu sững sờ, thì ra chủ nhân sau lưng Tàng Ngọc Trai, lại là Đoan Mẫn trưởng công chúa!
"Mục đại nhân, này..."Thái tử phi tương lai dù sao cũng chưa phải là thái tử phi, lại có tín vật của Đoan Mẫn trưởng công chúa ở đây, bọn họ thật đúng là không xông vào được.
Mục Bách không nghĩ tới việc này đúng là cùng Đoan Mẫn trưởng công chúa có quan hệ, liên tưởng đến lần trước Mục Song Hàm cũng là sau Đào Hoa yến gặp chuyện không may, ông lập tức nổi cơn giận dữ, không quan tâm đoạt lấy một con ngựa liền hướng về phía phủ trưởng công chúa phóng đi!
"Ơ? Mục đại nhân, ngươi đừng xúc động!"
Thấy người đều đã đi, Lục Chi cất kỹ ngọc bài đóng cửa, lặng lẽ từ cửa sau lẻn đi.
Buổi tối khuya, trên đường không một bóng người, Mục Bách nhanh chóng chạy tới phủ trưởng công chúa, một đường mạnh mẽ xông đến đại sảnh, bọn hạ nhân thấy nhưng ngăn không được, đành phải đến hậu viện mời trưởng công chúa ra.
Đoan Mẫn trưởng công chúa đã rửa mặt xong, đang muốn đi ngủ, nghe người ta nói Mục Bách đến đây, bỗng cười lạnh một tiếng, cũng không biết nghĩ đến cái gì, hứng thú nhướn mày, cầm lấy một bộ quần áo mặc lên đi ra ngoài.
"Khách quý đến!" Đoan Mẫn trưởng công chúa chậm rãi bước ra, vẫy lui nha hoàn, cẩn thận đánh giá Mục Bách, hơn mười năm, năm tháng làm cho người nam nhân này càng thêm thành thục, lại không tước đi vẻ tuấn mỹ được trời ban của hắn, cũng khó trách sinh ra nữ nhi Mục Song Hàm trưởng thành có bộ dáng kia, nàng ta ý vị không rõ cười cười: "Bản cung còn tưởng rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không đặt chân vào phủ trưởng công chúa."
Mục Bách thấy nàng ta chỉ khoác áo choàng sa mỏng, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đem nhi tử ta trả lại cho ta!"
Đoan Mẫn trưởng công chúa cũng cười lạnh, "Con gái ngươi không thấy cũng tìm bản cung, con trai không thấy cũng đổ thừa đến người bản cung, ngươi cho rằng bản cung là ai?"
"Loại chuyện này trước kia không phải ngươi chưa làm qua!" Mục Bách châm chọc nói.
"Chuyện cũ năm xưa thiệt thòi ngươi còn nhớ rõ ràng như vậy..."
"Tàng Ngọc Trai!" Mục Bách lại nói ba chữ.
Sắc mặt Đoan Mẫn trưởng công chúa khẽ biến hóa, chỉ nghe Mục Bách nói: "Nếu không mờ ám vì sao không dám cho người lục soát?"
"Địa bàn của bản cung, không chấp nhận người ngoài làm càn!" Đoan Mẫn trưởng công chúa cố ý đưa tay lên viền theo bờ vai của hắn, nhả khí như lan, "Nếu ngươi bỏ Từ Thiền, chỗ của bản cung bất cứ lúc nào cũng rộng mở vì ngươi!"
"Ngươi thật sự là gian ngoan hết thuốc chữa!" Mục Bách một phen đẩy nàng ta ra, không chút nào che dấu ghét bỏ, xoay người đi.
Thấy bóng lưng hắn biến mất, vẻ mặt Đoan Mẫn trưởng công chúa lập tức trầm xuống, đi tới bên cạnh thị nữ, “Lục Chi đâu?"
Thị nữ cúi người lui ra, chỉ chốc lát sau mang một nữ nhân tuổi trẻ đi tới, nữ nhân kia đúng là lão bản Tàng Ngọc Trai Lục Chi, "Tham kiến trưởng công chúa."
"Vì sao Mục Bách biết Tàng Ngọc Trai là chỗ của bản cung? Còn nháo đến nơi này của bản cung?"
Lục Chi vội vàng kể lại sự việc một lần.
Đoan Mẫn trưởng công chúa tát một cái, "Ngu xuẩn! Vì một chút chuyện nhỏ này ngươi liền làm lộ Tàng Ngọc Trai? Lục soát người mà thôi, buổi tối có thể lục soát cẩn thận bao nhiêu?"
Lục Chi đổ mồ hôi lạnh, bụm má lắc đầu khóc ròng nói: "Không phải vậy, trưởng công chúa, nô tỳ cũng không muốn, chỉ là... Tiết thế... Tiết thiếu gia hôm nay đúng là ở hậu viện Tàng Ngọc Trai bắt Mục Nhung đi, Mục Nhung tuổi tuy nhỏ nhưng có chút bản lãnh, ở hậu viện để lại dấu vết, còn chưa có rửa sạch..."
Đoan Mẫn tức đến sắc mặt xanh mét, vỗ bàn một cái mắng: "Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!"
Bóng đêm vô biên, yên tĩnh không tiếng động.
Từ thị gục xuống bàn, thân thể bà từ trước đến nay suy yếu, gục xuống bàn trong chớp mắt đã ngủ.
Mục Song Hàm sợ làm bà tỉnh, rón rén khoác cho bà một tấm áo dày, không tiếng động thở dài.
Tiểu hồ ly ôm móng vuốt chạy vào, lôi kéo nàng ra ngoài, Mục Song Hàm vội vàng đưa tay "Xuỵt", làm xong chính nàng cũng cảm thấy buồn cười, Đại Bạch Hổ cùng tiểu hồ ly quá thông minh, lại hiểu ý người, nàng luôn theo bản năng coi chúng như người lớn mà đối đãi.
Mục Song Hàm nhìn Từ thị, thấy bà đang ngủ ngon, liền lặng lẽ chạy ra ngoài. Ở ngoài cửa nhìn nhìn, không thấy được gì, nàng không hiểu nhìn về phía tiểu hồ ly, "Này, tiểu tử, ngươi sẽ không đùa giỡn ta chứ?" Mặc dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng mà trễ thế này...
Đột nhiên, một đôi tay ôm lấy nàng, kéo nàng đến bên cạnh cây đại thụ phía sau.
Mục Song Hàm ôm ngực quay đầu, dựa lưng vào trên cây, giương mắt liền nhìn thấy Lạc Chiêu Dực đứng ở trước mặt nàng, đêm khuya vắng lặng, ánh trăng đổ xuống, hắn chỉ mặc một bộ áo đơn bạc, ngọc quan chưa cài, tóc dài tản trên người, có vẻ đặc biệt thanh tuyển tuấn dật, đôi mắt xanh u nhìn không rõ, dung nhan đẹp đẽ bức người vào ban ngày cũng trầm tĩnh đi rất nhiều.
Mục Song Hàm giật mình, lời bật thốt lên lại là: "Có lạnh hay không?"
Lạc Chiêu Dực nhướng mày, trong lòng rõ ràng rất ấm áp, nhưng bộ dáng lại làm vẻ lạnh nhạt ngạo mạn, liếc nhìn nàng: "Nàng nghĩ rằng ta cũng mảnh mai như nàng?"
"Chàng không mảnh mai, chàng thẹn thùng!"
Lạc Chiêu Dực: "..."
Mục Song Hàm chớp mắt nhìn, vỗ vỗ trán, tại sao mỗi lần cùng hắn nói chuyện nàng lại không cố kỵ như vậy! Nàng vội vã nói đến chính sự: "Điện hạ, có phải tiểu hồ ly đi tìm chàng không? Đã trễ thế này, chàng tùy tiện xuất cung sẽ không có chuyện gì chứ?”
"Vỗ cái gì mà vỗ, vốn đã đủ ngốc rồi, vỗ nữa chẳng phải càng thêm ngốc!" Lạc Chiêu Dực đưa tay che trên trán nàng.
Ban đêm, da thịt kề nhau đặc biệt ấm áp rõ ràng, trong lòng Mục Song Hàm vừa động, trên mặt lại dở khóc dở cười, đẩy tay hắn ra, “Chàng xem ai ngốc chứ? Ta hỏi chàng còn chưa trả lời đấy!"
"Có thể có chuyện gì, " Lạc Chiêu Dực nhẹ nhàng bâng quơ đáp, ngược lại hỏi: "Mục Nhung mất tích thế nào?"
Hắn thân là thái tử, tin tức tất nhiên linh thông, Mục Song Hàm cũng không kinh ngạc, nói sự việc lại một lần, sau cùng lại thêm một câu: "Cha ta đã đi báo án, Chỉ huy sứ Nam thành Binh mã tư phái người cùng đi điều tra, bây giờ còn chưa có tin tức..."
"Nàng trước đừng có gấp," Lạc Chiêu Dực nghe vậy liền nói: "Ta thấy bộ dạng tiểu Mục Nhung cơ trí, sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may."
"Hắn là đệ đệ duy nhất của ta, ta không thể không lo lắng!" Mục Song Hàm lắc đầu.