Làm hay là không làm, đây là một vấn đề. Nhìn thái độ của hoàng hậu , không làm e là sẽ không bỏ qua nàng, nếu làm, trên đời này trăm ngàn chuyện kỳ quái không thể ngờ được trước, ai biết có phải là dùng máu làm cổ độc nguyền rủa hại người không?
Mục Song Hàm cũng không dám đem Lạc Chiêu Dực đi đánh cuộc lương tâm của hoàng hậu.
Như vậy… Chỉ còn lại một biện pháp .
Mục Song Hàm trầm mặc thật lâu, cố ý làm ra vẻ lo lắng do dự, “Hoàng hậu nương nương thật sự sẽ không hại thái tử điện hạ sao?”
Hoàng hậu hờ hững nói: “Bản cung cho dù muốn, cũng hại hắn không được.” Chỉ cần một người khác trong bà không biến mất, bà vĩnh viễn không có cách nào khác hại chết Lạc Chiêu Dực, tựa như ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại, thiện và ác cộng sinh, trừ phi bà chết, nếu không sợ rằng cũng không tốt lên được.
Cái gọi là thanh tỉnh cùng lắm chỉ là chính bà chọc rách tầng cửa sổ kia, không hề trốn tránh mà lựa chọn đối mặt mà thôi.
Mục Song Hàm cầm lấy bình ngọc nhỏ, hít sâu một hơi, “Ta đã biết.”
Hoàng hậu thấy vậy, có chút trào phúng liếc nàng một cái, cái gọi là chân tình cũng chỉ là dựa trên cơ sở chính mình sẽ không bị tổn thương thôi sao?
Cho nên nói, hoàng hậu vẫn là người mâu thuẫn, vừa muốn Mục Song Hàm đáp ứng, lại muốn thấy nàng kiên trì không đáp ứng.
Mục Song Hàm ngược lại không quan tâm, sau khi cáo từ, trở về Đông cung liền đem Lạc Chiêu Dực kéo vào trong phòng, không đợi Lạc Chiêu Dực mở miệng hỏi, liền đem bình ngọc đưa cho hắn.
Cố chấp là một phẩm chất rất không tốt, thái tử phi cảm thấy, giỏi về tùy cơ ứng biến mới là đạo lý cứng rắn, tiết tháo gì đó… Có thể ăn sao?
Lạc Chiêu Dực nhíu mày, không nói lời nào, mà là đem Mục Song Hàm đánh giá cẩn thận từ trên xuống dưới một chút, lại kéo nàng xoay một vòng, xác định nàng không có việc gì sắc mặt mới dịu lại, Mục Song Hàm trong lòng ấm áp, cũng có phần dở khóc dở cười, ấm giọng nói: “Hoàng hậu nương nương dù gì cũng đứng đầu hậu cung, sẽ không động thủ với thiếp.”
Lạc Chiêu Dực nhướng mày, không nói tiếp, xem xét bình nhỏ trên tay, hỏi: “Đây là cái gì? Bà ấy tìm nàng làm gì?”
Mục Song Hàm chải tóc lại một chút, không hề giấu giếm đem cuộc nói chuyện của nàng và hoàng hậu nói một lần, Lạc Chiêu Dực nghe, đầu tiên là chau mày, nghe xong lại giống như cười như không, ” Bà ấy bảo nàng âm thầm lấy huyết, nàng vừa về đến liền nói cho ta biết?”
“Ừ, ” Mục Song Hàm khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: ” Bình thường hiểu lầm phát sinh chính là vì không thẳng thắn, điện hạ, thiếp không thẹn với lương tâm, tất nhiên không có gì phải giấu giếm … Chỉ hi vọng điện hạ sau này gặp được chuyện gì cũng đừng giấu thiếp, thiếp tình nguyện cùng điện hạ cùng nhau đối mặt, sinh tử không hối hận, cũng không cần lấy yêu làm lý do để tổn thương.”
Nàng nói đến chân thành tha thiết như thế, hai tròng mắt sáng ngời phẳng lặng, Lạc Chiêu Dực sao có thể không động lòng, hắn quay đi bình ổn cảm xúc, mới xoay mặt lại, khẽ hừ nhẹ, “Yên tâm, nàng sinh là người của cô, chết cũng là quỷ của cô, cô mới không ngốc đẩy nàng ra như vậy!”
Mặt mày hắn tung bay, biểu tình ngạo mạn tựa như thường ngày, lúc nhìn nàng, lại không chút nào che dấu, đa phần mọi người chỉ có thể chạm đến vẻ ngoài kiêu ngạo, chỉ có nàng mới có thể cảm nhận được dưới vẻ kiêu ngạo kia là thâm tình mềm mại.
Mục Song Hàm cười cười, hài hước nói: “Điện hạ, tai đỏ lên rồi …”
Lạc Chiêu Dực lập tức trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt liếc nhìn nàng.
Mục Song Hàm bình tĩnh vuốt tay – – làm bộ làm tịch, thẹn thùng gì gì đó, sớm đã thành thói quen được không!
Lạc Chiêu Dực không biến sắc cúi đầu nghiên cứu bình ngọc, lỗ tai càng ngày càng đỏ.
Mục Song Hàm rất không còn gì để nói, thái tử cũng thật kỳ quái, lúc chính mình giở trò lưu manh mặt một chút cũng không đỏ, nhưng chỉ cần nàng chủ động một cái, thái tử điện hạ lập tức thẹn thùng, một vẻ mặt đứng đắn kiểu như “Đều là nàng đang quyến rũ ta”.
Nàng chớp mắt, thấy bên tai hắn đỏ đến như máu, không nhịn được muốn đùa dai, đưa tay nhéo nhéo, sau đó… Sau đó nàng liền bị đẩy ngã.
# Thực tế chính là tự làm tự chịu #
Mục Song Hàm: “…”
Bị áp chế ở trên bàn thật sự là một sự khảo nghiệm độ mềm dẻo của eo, cũng may thái tử còn nhớ rõ chính sự, hôn đủ xong liền buông nàng ra, hơi nhướn mày, vẻ mặt vẫn có chút nguy hiểm.
Trong lòng Mục Song Hàm lặng lẽ ghi nhớ lại, kiêu ngạo độc miệng thích ngọt, giờ lại nhớ thêm một điều : Lỗ tai là điểm mẫn cảm, đơn giản không thể đụng vào… Có việc giả bộ nhưng nhìn tình huống mà đoán ra…
“Khụ, ” thái tử phi hơi thở hổn hển, thật vất vả bình ổn nhịp tim đập, hắng giọng một cái, tương đối bình tĩnh hỏi: “Không phải đang nói chính sự sao?”
Lạc Chiêu Dực giương cằm, tai vẫn còn đỏ, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ai bảo nàng lại quyến rũ ta?”
– – Quả nhiên.
“A, vậy thì thật do thiếp thân không phải rồi ?”
Lạc Chiêu Dực trịnh trọng gật đầu, “Nàng biết là tốt rồi.”
“…”
Mục Song Hàm thực muốn dùng lông tiểu hồ ly đốt cháy vẻ mặt hắn!
Bên ngoài sân quả cầu màu đỏ đứng trên lưng Đại Bạch Hổ nhìn lên bầu trời bỗng hắt hơi lăn xuống dưới : “… QAQ”
Lạc Chiêu Dực vô cùng tự nhiên nói tiếp chính sự, mở cái bình ra nhìn, lại xòe một bàn tay mình ra, khớp xương rõ ràng, trắng muốt như ngọc, vừa nhìn chính là sống an nhàn sung sướng đã quen.
Mục Song Hàm ngẩn ra, vội vàng vứt bỏ một đống tâm tình hỏi: “Chàng muốn làm gì?”
“Bà ấy muốn máu của ta, cho bà là được.” Lạc Chiêu Dực hờ hững nói.
“Lỡ như hoàng hậu thật sự… Thật sự muốn hại chàng thì sao?” Mục Song Hàm đoạt lấy bình ngọc, gắt gao nắm lấy không buông, “Ta cầm về là để chàng nghĩ biện pháp, chàng lại lấy thân mạo hiểm ?”
Lạc Chiêu Dực vừa lắc đầu, khẽ cười một cái, nói không nên lời ý vị bên trong, vừa có một loại thản nhiên rõ như lòng bàn tay, “Bà ấy hại ta không được, A Hàm, lúc bà ấy phát điên đến mức tận cùng đều vô pháp hại chết ta, hiện tại càng không thể.”
“Vì sao? Bà… Hoàng hậu nương nương cũng nói giống như vậy, nhưng điện hạ, thiếp không hiểu.”
Lạc Chiêu Dực suy nghĩ một chút, ý tứ sâu xa nói: “Trong lòng bà ấy đích thực tồn tại một bóng ma, nhưng bóng ma trong người lại cột lấy tầng tầng gông xiềng, khi bà ấy càng ngày càng thanh tỉnh, gông xiềng sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nặng…”
Mục Song Hàm nhíu mày, cái hiểu cái không.
“Không cần hiểu, “Lạc Chiêu Dực cười nói: ” Nàng chỉ cần tin tưởng ta là được.”
Mục Song Hàm do dự một chút, từ từ đem bình ngọc đưa cho hắn, thấy hắn đâm vào đầu ngón tay đem giọt máu nhỏ xuống, trong nháy mắt đóng chặt nắp bình, giao lại cho nàng.
Mục Song Hàm đứng dậy đi tìm thuốc mỡ, Lạc Chiêu Dực kéo nàng ngồi xuống lần nữa, “Vết thương nhỏ thôi, đừng bận rộn.”
“…” Mục Song Hàm trừng mắt nhìn hắn, vẫn đi tìm thuốc mỡ, cẩn thận bắt lấy ngón tay hắn bôi một chút, “Điện hạ của thiếp, cái chàng không nên để ý lại rất để ý, nên chú ý lại đem thành chuyện nhỏ, vết thương nhỏ thì sao? Trước kia lúc thiếp còn ở Thanh Lâm huyện, đã gặp nhiều vết thương nhỏ trở thành trí mạng … phi phi phi, không nói chuyện này.”
Lạc Chiêu Dực một tay khác chống cằm, không chớp mắt nhìn nàng, nàng cúi đầu bôi thuốc mỡ, thao thao bất tuyệt, trong mắt hắn tựa như phủ lên một tầng ánh mặt trời, vô cùng ấm áp, vô cùng ôn nhu.
“Được rồi, tất cả đều nghe theo nàng.” Thái tử điện hạ hiếm khi cảm tính ôn nhu không tùy hứng một lúc.
Mục Song Hàm lại hoài nghi ngẩng đầu liếc hắn một cái, “Quỷ nhập vào người ?”
Lạc Chiêu Dực: “…” Ánh mặt trời gì gì đó, vừa rồi hắn nhất định là hoa mắt!
Thái tử phi hòa được một ván, thái tử không vui hừ một tiếng, thái tử phi lại cúi đầu xuống, khóe môi khẽ giương cao, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng rỡ.
Hôm sau, Lạc Chiêu Dực theo lẽ thường vào triều nghe báo cáo và phê duyệt công vụ, Mục Song Hàm nắm bình ngọc rất lâu, vẫn tin tưởng Lạc Chiêu Dực, đi Phượng Nghi Cung đem bình ngọc giao cho hoàng hậu, tối ngày hôm qua, nàng lại hỏi việc này, Lạc Chiêu Dực nói một câu có lẽ hắn biết rõ hoàng hậu muốn làm gì, nhưng khi nàng còn muốn hỏi thêm, Lạc Chiêu Dực đã ngủ rồi – – có phải giả bộ ngủ hay không nàng không biết, dù sao kỹ thuật diễn của thái tử điện hạ cũng rất tuyệt.
Lúc hoàng hậu tiếp nhận bình ngọc vẻ mặt lại không hề lạnh lùng, rất phức tạp, ngẩng đầu nhìn Mục Song Hàm, càng thêm kỳ lạ là, hình như có chút giễu cợt, có chút tức giận?
Được rồi, Mục Song Hàm còn có thể hiểu được thái tử một chút, nhưng bây giờ hoàn toàn không lý giải được ý nghĩ của hoàng hậu.
Nhưng sau đó, Phượng Nghi Cung lại rất bình tĩnh, hoàng hậu cả ngày ru rú trong cung, cũng không nháo ra chuyện gì.
Thái hậu muốn đi Thái miếu sớm, Thục phi được Văn Đế cho phép, đến phủ tam hoàng tử thăm trước.
Thục phi không gióng trống khua chiên, mà chỉ ngồi cỗ kiệu đơn giản tiến vào, tuy nói tam hoàng tử Lạc Thương bị trúng độc tổn hại thần trí, trên thực tế cũng rất nhàn nhã ở trong tiểu viện đùa với chim chóc.
“Thương nhi!”
Lạc Thương vẫy lui tâm phúc hầu hạ bên cạnh, chắp tay vấn an, “Mẫu phi an khang ạ?”
“Bản cung không có việc gì, cùng lắm tâm tình chỉ giảm chút, con thế nào? Đả kích ngấm ngầm hay công khai cũng không thể thiếu được.” Thục phi thoát áo choàng xuống, lộ ra dung mạo tinh xảo, mặc dù tuổi tác không còn trẻ, lại bảo dưỡng vô cùng tốt, nhưng giờ phút này không còn ngụy trang vẻ hiền thục, trong mắt lại lộ ra mười phần lạnh lẽo.
“Trong ngoài tiểu viện này đều có người canh gác, nếu nhi thần không muốn, ngay cả con ruồi cũng không bay vào được.”
Lúc này Thục phi mới có chút vui vẻ, nhớ tới gì đó, lại lo lắng hỏi: “Độc con trúng…”
“Nhi thần tự mình hạ liều lượng, tất nhiên biết rõ, lúc hồi phủ đã uống giải dược ngay rồi, trừ bỏ tận gốc chất độc còn lại .” Lạc Thương nắm bàn tay thật chặt, “Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nhi thần.”
Thục phi khẽ gật đầu, “Vậy là tốt, đúng rồi, thái hậu muốn đi Thái miếu, thái tử gây khó dễ từ bên trong, ngay cả con cũng phải đi theo… Thương nhi, bản cung đến đây chính là muốn nói cho con biết, chúng ta không thể ngồi chờ chết !”
Lạc Thương trầm mặc một hồi, trong mắt có cái gì chợt lóe rồi tắt, hồi lâu mới nói: “Vậy phụ hoàng bên kia…”
Thục phi bỗng dưng cười lạnh một tiếng, “Hắn chống đỡ không được bao lâu, chuyện bản cung làm thần không biết quỷ không hay… Qua nhiều năm như vậy, phụ hoàng tốt của con đều cho là hoàng hậu làm, nhưng khiến bản cung hận nhất là, dù hắn tưởng hoàng hậu làm, lại vẫn một mực che chở hoàng hậu, cũng gián tiếp che dấu thủ đoạn của bản cung, con nói hắn có bao nhiêu ngu xuẩn? Vì một người đàn bà điên như vậy, ngay cả mạng mình cũng không cần? Chỉ cần hoàng hậu cười với hắn một cái, cho dù bưng lên chính là kịch độc, hắn cũng sẽ không chút do dự mà uống hết …”
Thục phi nói, hốc mắt cũng dần dần hồng, bà ta tự cho là đang trào phúng, không ngờ bi thương trong mắt tiết lộ ra bao nhiêu ghen ghét, là bao nhiêu năm tháng trăn trở không cam lòng.
“Còn có tên thái tử nghiệt chủng kia… Chiêu Dực? Ha ha, bệ hạ có nhiều con trai như vậy, chỉ có một người này là hắn để ở trong lòng, nhật nguyệt chiêu minh, nhật nguyệt chiêu minh… Phần thâm ý này, có hoàng tử nào có thể được vinh hạnh đặc biệt đó? Thương nhi, Thương nhi của ta, cũng là hoàng nhi, con không hận sao? Con không oán sao? Con cam tâm sao?”
Thục phi nước mắt rơi như mưa, Lạc Thương trầm mặc không nói.
Kỳ thật nói cho cùng, vẫn không cam lòng.
“Cho nên, cho nên bản cung làm đúng, có đúng không? Bản cung làm hết thảy đều là vì bị bức ép, có phải không? Là hắn có lỗi với bản cung, không phải bản cung có lỗi với hắn, phải không?”
Thục phi tận lực muốn chứng minh bà ta không sai, nhưng mà cũng không che dấu được chút lý giải yếu ớt vô lực này, cùng với, cảm giác tội lỗi thật sâu trong lòng bà ta.
Bởi vì vô luận thế nào bà ta cũng không cách nào phủ nhận, bà ta từng yêu sâu đậm Văn Đế… Cho dù người Văn Đế yêu trước sau chỉ có hoàng hậu.
Thân là một phi tử, muốn lấy được tình yêu của quân vương, từ lúc vừa bắt đầu bà đã sai rồi, sai đến bây giờ, đáng tiếc bà ta cũng không cách nào quay đầu lại.