Sáng sớm, lúc trời vừa tờ mờ sáng, tất cả người Từ gia còn chưa dậy, chỉ có nha hoàn ở trên sân quét lá rụng.
Hậu viện phòng bếp không có một bóng người.
Đột nhiên, một bóng dáng mảnh khảnh bước đến, rón ra rón rén vào phòng bếp.
“Hân biểu tỷ?” Từ Chính Ngạn tối qua uống nhiều nước, sáng sớm bị nghẹn đến tỉnh liền chạy tới nhà xí, lúc trở về đi ngang qua phòng bếp lại nhìn thấy một người lén lút lần mò đi vào, hắn lặng lẽ đuổi theo, định thần nhìn lại mới phát hiện, thì ra người nọ lại là Trang Nhược Hân.
Từ Chính Ngạn tuổi còn nhỏ, lòng hiếu kỳ nổi lên cũng không lên tiếng, nghĩ thầm, chẳng lẽ Hân biểu tỷ đói bụng đến vụng trộm tìm đồ ăn ? Vị biểu tỷ này bình thường chú trọng hình tượng nhất, lúc này lại bắt được nhược điểm của nàng …
Hắn trốn ở bên cửa, thấy Trang Nhược Hân ở bên trong nhìn quanh bốn phía, sau đó đi tới trước mấy cái vại đựng đầy nước, mở một cái nắp, sau đó móc ra vài gói không biết là bột thuốc gì đó, từ từ đổ vào… Cuối cùng đậy kỹ lại lần nữa.
Từ Chính Ngạn mở to hai mắt, che miệng lại, xoay người chạy vào phía sau đại thụ.
Trang Nhược Hân đi ra, nhìn bốn phía một cái, thấy không có người mới thở phào một hơi, xoa xoa mồ hôi trên mặt, chạy chậm trở về phòng mình.
Biểu tỷ cho cái gì vào trong nước? Tại sao tỷ ấy phải bỏ thuốc trong nước?
Từ Chính Ngạn mặt mũi tràn đầy hoảng loạn, sự tình đã vượt ra khỏi phạm vi một đứa bé như hắn có thể xử lý, hắn có chút không biết làm sao, đứng tại chỗ một lúc lâu, rồi đi tìm đại ca Từ Chính Hoằng mà hắn tín nhiệm nhất.
Mặt trời lộ ra đường chân trời, sắc trời dần dần sáng lên, nhưng nơi chân trời vẫn luôn có mây đen hội tụ, che phủ ánh mặt trời, trong không khí có cảm giác ngột ngạt, thời tiết không xem là tốt.
“Thái tử phi, Trần hộ vệ có việc cầu kiến.” Liễu Nhứ giúp Mục Song Hàm trang điểm xong, Xuân Miên tiến lên nói.
Mới sáng sớm, Trần Trầm có thể có chuyện gì?
Mục Song Hàm có chút buồn bực, nâng tay lên, cho nha hoàn kéo màn ra, mở cửa tiếp kiến Trần Trầm.
“Thuộc hạ tham kiến thái tử phi!” Trần Trầm ôm quyền hành lễ, bộ dáng hắn trước sau lạnh lùng, nhưng quen rồi sẽ biết người này chất phác ngay thẳng không tâm cơ, cho nên lúc ở cạnh Lạc Chiêu Dực, tất cả đều do Đức Phúc cơ trí chiếm cơ hội trước, nhưng Đức Phúc cũng không phải là tiểu nhân, cùng người thành thật này chung đụng rất hòa hợp, có vấn đề gì còn cố ý nhắc nhở giúp.
Bên cạnh Mục Song Hàm nha hoàn chiếm đa số, trừ phi là trường hợp chính thức, nếu không Trần Trầm bình thường sẽ không đến quá gần, cũng để tránh hiềm nghi, lúc này sáng sớm hắn đến, Mục Song Hàm mới kinh ngạc.
“Miễn lễ, Trần hộ vệ có chuyện gì không?”
“Sáng nay, ảnh vệ luôn theo dõi Trang tiểu thư truyền tin tức đến, ” Trần Trầm nói chuyện luôn luôn trực tiếp, cũng không quanh co lòng vòng, “Trang tiểu thư vụng trộm đến phòng bếp, hạ độc vào tất cả vại nước.”
Mục Song Hàm: “…”
Nấu ăn nấu cơm đều phải dùng nước, cho dù không ăn cơm, cũng không thể nào một ngày không uống nước… Trang Nhược Hân này ra tay tàn nhẫn, ngay cả người trong nhà cũng không tha?
Bất quá, Mục Song Hàm đối với việc này cũng không quá kinh ngạc, mục tiêu của Trang Nhược Hân hiển nhiên là nàng, dám đối với thái tử phi là nàng động thủ, xem ra thực sự cùng Tam hoàng tử rắn chuột một ổ, mà bắt nàng có thể có ích lợi gì? Cho hả giận? À, xem ra là vì đối phó Lạc Chiêu Dực.
“Lúc Trang tiểu thư bỏ thuốc bị Từ gia Tiểu công tử thấy được.” Trần Trầm còn nói thêm một tin như sấm rền, “Từ gia Tiểu công tử đi tìm đại công tử, đại công tử lại đi tìm Hàn lâm đại nhân.”
Mục Song Hàm: “…” Nên nói vận khí Trang Nhược Hân quá tồi hay là đầu óc quá ngu xuẩn?
“Xem ra chúng ta không cần phải xen vào, ngồi xem diễn là được, ” Mục Song Hàm khẽ nhướn mày, chợt nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Điện hạ bên kia có chuyện gì không?”
Trần Trầm lắc đầu, “Thuộc hạ không biết, điện hạ cũng không truyền tin đến.”
Kỳ thật cũng là khéo, vì chuyện bái tế, mấy ngày này Từ Hàn Lâm đều nghỉ hưu mộc, dù sao việc ở Hàn lâm viện cũng không nặng, mà Mục Bách cũng là hưu mộc, tối hôm qua đã mang theo Từ thị đến đây, cộng thêm trong triều quan viên người người cảm thấy bất an, không có ai cố ý đến báo tin, lúc này bọn họ đều không hay biết tin tức gì, còn không biết trong cung phát sinh đại sự.
Mục Song Hàm nhíu mày, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, gió thổi qua, lá cây ào ào rơi xuống, nha hoàn quét dọn lại chạy tới quét lần nữa, mà ánh mắt Mục Song Hàm không có tiêu điểm, khe khẽ thở dài, chẳng biết tại sao, trong lòng lại có chút bất an… Có lẽ, là quan tâm quá sẽ bị loạn ?
Trong cung, Văn Đế vẫn chưa vào triều.
Càng khiến người ta hồ nghi là, thái tử hôm qua hứa hẹn Văn Đế hôm nay sẽ tỉnh cũng không xuất hiện… Lúc này, cũng không biết vì người hay nhân tố nào không, dù sao bắt đầu từ hôm qua, lời đồn bất lợi đối với hoàng hậu thái tử lấy một loại tốc độ bất khả tư nghị* mà lan truyền đi, đến hôm nay lòng người đã bàng hoàng, mặc dù vậy, thái tử vẫn không hiện thân.
(*Bất khả tư nghị: Không thể tưởng tượng nổi)
Chúng quan lại vẫn tề tụ ở Chiêu Minh Điện, nhưng lần này lại không ai dám lớn tiếng ầm ĩ nữa, mà là từng vẻ mặt ngưng trọng.
“Tả tướng đại nhân, người xem cuối cùng là thế nào?”
“Hữu tướng đại nhân, không bằng chúng ta đi Phượng Nghi Cung cầu kiến bệ hạ và Hoàng hậu nương nương?”
Thân là tướng gia đứng đầu quan lại sẽ bị đẩy ra đứng mũi chịu sào, nhưng hai người kia nổi danh là lão hồ ly, chỉ làm dáng vẻ cao thâm khó lường để gạt người, trong lòng bọn họ đang suy nghĩ gì, không có người nào biết được.
Bên hồ, dưới tàng cây, thái tử điện hạ được người nhớ thương đang ngồi trên người Đại Bạch Hổ… Câu cá.
Đức Phúc đi theo hầu hạ bên cạnh thỉnh thoảng đổ mồ hôi lạnh, trong lòng tự nhủ điện hạ gạt bỏ một đống đại thần lại ở chỗ này câu cá, phần tình thú này… Quả thực không cần quá tùy hứng!
Thần sắc Lạc Chiêu Dực bình thản như nước, mà trên thực tế, trong tay áo hắn nắm giữ hai túi hương, một cái là mang ra từ Phượng Nghi Cung, một cái là ảnh vệ từ trong cung Thục phi tìm ra … sau khi Lạc Chiêu Dực cầm lấy túi thơm thế nhưng không lập tức phát tác, ngay cả các tình huống thường thấy cũng không ảnh vệ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thái tử cho người ta ấn tượng chính là lớn lối ngạo mạn đã quen, thô bạo vô thường, tình huống như thế này tuyệt đối hắn sẽ hoàn trả gấp trăm lần, nhưng mà giờ phút này hắn lại bình tĩnh câu cá như vậy.
Trên thực tế, ngay cả ảnh vệ ở bên cạnh thái tử lâu nhất cũng không cách nào nói ra thái tử thật sự là dạng người gì, trên người hắn tựa như có một tầng sa mỏng, ai thấy cũng như ngắm hoa trong sương mù, có lẽ ngay cả thái tử phi cũng là cách một tầng …
“Điện hạ, thời gian lâm triều đã qua lâu rồi.” Đức Phúc dè dặt nhắc nhở một câu.
“Cô biết rõ, ” Lạc Chiêu Dực nhạt giọng nói, “Câu cá đi, chờ là được.”
Đức Phúc ngậm miệng.
Thời gian trôi qua, lại không biết qua bao lâu.
Biến cố vào giữa trưa, Tây thành Binh mã tư nổi dậy, mà cửa cung phía Tây chưa được cho phép đã mở rộng ra, hiển nhiên có một bộ phận cấm quân làm phản, nhiều nơi trong hoàng cung loạn thành một đoàn. Trong Chiêu Minh Điện rất nhiều quan viên còn chưa biết đã phát sinh chuyện gì, cũng có một phần nhỏ người biết rõ trong lòng.
Nghe được động tĩnh, Lạc Chiêu Dực khóe miệng cong lên trào phúng, tiện tay ném cần câu trên tay, “Đến rồi.”
“Thanh quân trắc ! Thanh quân trắc! Thanh quân trắc*…”
(*Thanh quân trắc: thanh trừ tiêu diệt kẻ gian, nịnh thần bên cạnh vua.)
Tiếng hô rung trời từ phía tây cửa cung mà đến, càng ngày càng gần, tốc độ này quá nhanh, các đội binh mã khác ngăn cản không kịp, cấm quân trong cung cũng bất ngờ không kịp chuẩn bị, chỉ vài người căn bản ngăn không được đại quân tiến vào, huống chi, người đầu lĩnh kia… Là Tam hoàng tử Lạc Thương!
Tả Hữu tướng liếc mắt nhìn nhau, dẫn người ra Chiêu Minh Điện.
“Tam điện hạ? Người không phải là bị bệnh… Tịnh dưỡng trong phủ sao? Vì sao, vì sao… Chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản?”
Cách một khoảng cách, dưới bậc thang, Lạc Thương thúc ngựa tiến lên trước, ngẩng đầu nhìn mọi người, nâng thanh âm nói:" “Ta lúc trước thực sự không phải bị bệnh, mà là trúng độc! Cũng may phúc lớn mạng lớn, kịp thời giải độc, nhưng cũng vì vậy, ta không thể không giả ngây giả dại nghỉ ngơi dưỡng sức, để đề phòng bị kẻ gian hãm hại lần nữa ! Về phần tại sao lại trúng độc… À, phụ hoàng hiện thời không phải luôn hôn mê bất tỉnh sao? Đạo lý trong đó, chư vị đại nhân chẳng lẽ nghĩ không ra sao?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, liên tưởng đến lời hôm qua Thục phi nói, còn có hoàng hậu và thái tử luôn không lộ diện… Lòng người phần lớn đều từ từ trầm xuống.
“Ta cũng không phải muốn tạo phản, mà là muốn cứu phụ hoàng ra từ tay kẻ thật sự trong lòng có quỷ, thanh quân trắc, trừ gian tà, vì chính giang sơn!” Lạc Thương nói cực kỳ hiên ngang lẫm liệt, “Chư vị đại nhân, nếu còn có lòng trung thành, cứ việc đến, sau này trên sách sử các ngươi không phải là phản thần, mà là trung nghĩa chi thần!”
Hắn vừa nói xong, quả thật có một bộ phận triều thần đi qua, những kẻ kia vốn là người của bè phái Tam hoàng tử, phần còn lại, Tả Hữu tướng phân lượng quan trọng như nhau lại không động chút nào.
“Tam điện hạ, người luôn miệng ám chỉ hoàng hậu cùng thái tử mưu hại bệ hạ, nhưng có chứng cớ không?” Tả tướng vuốt râu, lắc đầu thở dài nói: “Người nói là thanh quân trắc, lại mang binh tự tiện xông vào trọng địa cung đình, ở trước Chiêu Minh điện động đao động thương, nhiễu loạn an bình kinh thành, khiến lòng người bàng hoàng… Hành vi như thế, có khác gì quân phản loạn? Lão thần khuyên ngài một câu, nên nhanh chóng rút khỏi cung đi!”
Lạc Thương cười lạnh một tiếng, “Tả tướng đại nhân tất nhiên là thiên vị nữ nhi và ngoại tôn, mẫu phi trên đại điện nói ra việc ác của hoàng hậu và thái tử, kết quả thì sao? Lại bị nhốt vào lãnh cung… Ta nếu không mang binh vào cung bức bách, chỉ sợ cũng sẽ dẫn đến kết cục như vậy!”
Chỉ nghe một trận tiếng vỗ tay vang lên, có thanh âm cười khẽ truyền đến, “Nói rất hay! Phụ hoàng hôn mê còn chưa tới hai ngày, tam ca đã thần tốc muốn tới thanh quân trắc, thật sự là ‘Hiếu tâm đáng khen’ !”
Sắc mặt Lạc Thương lập tức khó nhìn, vấn đề này không phải không nghĩ tới, nhưng hắn thiếu nhất chính là thời gian, nếu Văn Đế chống đỡ không nổi băng hà, thái tử sẽ thuận lý thành chương kế vị, khi đó hắn lại khởi binh cũng không có cái cớ đường hoàng như vậy.
Bóng trắng xẹt qua, tử y tung bay.
Trước mắt mọi người nhoáng qua một cái, Đại Bạch Hổ đã chở Lạc Chiêu Dực dừng trên bậc thang, trước đại điện, đối lập với Lạc Thương ở phía dưới.
Đại Bạch Hổ bình thường lười nhác, lúc này lại ngẩng cao đầu, tận tình triển lộ bóng dáng kiện tráng, trong mắt tràn đầy hung ác nhìn chằm chằm con mồi, vận sức chờ phát động, tựa như một giây sau sẽ xông tới cắn xé, một tiếng hổ gầm rung trời, phần đông người ngựa kinh hoảng lui về phía sau, đây mới thực sự là khí thế thuộc về vua của muôn loài!
Mà thái tử điện hạ Đại Cảnh, ngồi trên lưng hổ, ngọc quan màu tím, một thân cẩm phục, cho dù trước mặt là thiên quân vạn mã, tư thái cùng khí thế cũng không yếu đi nửa phần.
“Lạc Chiêu Dực!” Lạc Thương bỗng dưng rút kiếm chỉ về phía hắn, vẻ mặt tàn nhẫn.
Lạc Chiêu Dực liếc hắn một cái, thanh âm bình thản lại yên tĩnh, chậm rãi nói: “Cô trước kia rất ham chơi, cũng thích trèo lên cây, có một lần vô tình giẫm cái thang, tam ca liền nhào tới làm đệm lưng, bị gãy cánh tay, nhiều tháng mới khỏi, còn có một lần kia…”
“Đủ rồi! Ngươi đến cùng muốn nói gì?” Lạc Thương siết chặt quả đấm, hắn tuyệt không muốn nghe những thứ này.
“Ngươi gãy cánh tay, đổi lấy được phụ hoàng và tất cả mọi người thương tiếc cùng tán dương, còn có sự áy náy cùng tín nhiệm của cô, mà cô nhận được chính là cái danh ham chơi gây tai họa bị mọi người chỉ trích, có mấy ai sẽ quan tâm ước nguyện ban đầu lần đó cô leo cây là bởi vì cái gì? Lại mấy ai có thể suy nghĩ vì sao lúc ngươi cố tình một mình ở bên cạnh cô, lại đem cái thang kia làm xảy ra vấn đề?” Ngữ khí Lạc Chiêu Dực vẫn rất đạm mạc, “Khi đó cô trẻ người non dạ, phân không rõ thật lòng hay giả vờ, còn cảm thấy mình rất được người ta yêu thích, kỳ thật ở trong mắt tam ca là ngu ngốc đến mức tận cùng phải không?”
Tay cầm kiếm của Lạc Thương nhẹ run rẩy.
– – Tam ca, huynh theo ta đi chơi sao?
– – Đúng vậy, Tiểu Thất.
– – Tam ca vì sao huynh không vui?
– – bởi vì khăn tay mẫu phi thêu cho ta bị gió thổi đến trên cây, ta cũng không biết leo cây…
– – Ồ, cái này đơn giản, ta giúp tam ca nha!
Tùy tiện gọi một người thị vệ tới là có thể giải quyết vấn đề, hắn lại cố ý nói gạt.
Thế giới của trẻ nhỏ lúc nào cũng hết sức ngây thơ, Lạc Chiêu Dực còn nhỏ tuổi càng sẽ như vậy, khi đó còn chưa phải thời điểm hoàng hậu điên nhất, hắn được nuôi dưỡng giống như phấn mềm, thích phồng má làm nũng, cười đến mắt cong thành trăng non, màu lam trong mắt, tựa như một bầu trời bao la trong vắt, ai cũng có thể tùy tiện lừa gạt hắn…
Nhưng mà trước kia có bao nhiêu ngây thơ, về sau liền có bấy nhiêu phức tạp, đại khái là bởi vì… Bị tất cả mọi người lừa gạt đến thảm.
Thục phi nói cho Lạc Thương, dạy cho Lạc Thương vĩnh viễn là một mặt đáng ghê tởm của tranh đấu, nhưng Lạc Chiêu Dực không giống vậy, Lạc Thương ngay từ đầu đúng là cảm thấy Thất đệ này rất dễ lừa quá ngu xuẩn, nhưng vì cái gì hắn ta lại hâm mộ hắn như vậy?
“Phải, thật sự là ngu xuẩn đến mức tận cùng, ngươi cho rằng tất cả mọi người đều thích ngươi sao? Bọn họ đều là nghĩ từ trên người ngươi có được cái gì, Lạc Chiêu Dực, kỳ thật không có ai thật lòng đối với ngươi, ta chính là ghét ngươi nhất…” Lạc Thương không biết mình đang nói gì, hắn chỉ muốn dùng hết hết thảy lời ác độc để che dấu chột dạ và run rẩy trong tích tắc kia.
Quả nhiên, cái gọi là tình huynh đệ cũng chỉ là giả.
Tam ca, ngươi cắt đứt con đường phía trước cùng đường lui của chính mình, mới là ngu ngốc không ai bằng!
Lạc Chiêu Dực nghe, lặng im một lát, gật đầu, lạnh nhạt nói: “Được, cô biết rõ, đa tạ tam ca đã giải thích nghi hoặc cho cô. Như vậy chúng ta trước hết tính toán món nợ này, ngươi nói cô cùng hoàng hậu mưu hại phụ hoàng, lại không có chứng cớ, mà cô hôm nay cũng phải trị tội ngươi và Thục phi tội mưu phản…Nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực!”