*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit +Beta: Anky
Mấy lời đó của Văn Đế cơ hồ khiến Lạc Chiêu Dực hoàn toàn ngã khuỵ.
“Chiêu Chiêu của ta…” Hoàng hậu kịp thời giữ lại thân thể ngã xuống của hắn, nức nở sờ gương mặt hắn, đau lòng, hối hận, không buông bỏ… Vô số tâm tình phức tạp xen lẫn cùng một chỗ, làm cho bà khó có thể kìm chế.
Đã muộn hai mươi năm, bà sắp phải lên đường đến hoàng tuyền để sám hối chuộc tội với tất cả thân nhân tộc nhân. Nhưng nói cho cùng, bà vẫn không có cách nào đi đối mặt với Lạc Chiêu Dực.
Giờ khắc này hoàng hậu thấy vô cùng may mắn khi Mục Song Hàm tồn tại, ít nhất Chiêu Chiêu của bà còn có một người yêu nhất làm bạn.
Bà ngẩng đầu nhìn về phía Văn Đế ánh mắt cơ hồ là thống hận, trong thống hận lại sinh ra quá nhiều bất đắc dĩ, trong bất đắc dĩ lại bao hàm vô tận khổ sở.
Ai đúng ai sai, sớm đã không phân rõ, tội của chính bà càng không thể tha thứ, còn có tư cách gì đi trách ông?
Văn Đế lẩm bẩm nhớ lại, giống như hồi quang phản chiếu, đột nhiên đứng lên, ôm Lạc Chiêu Dực đang hôn mê đi về hướng cửa, dùng cả thân thể của mình bảo vệ hắn, cứng rắn phá mở thanh xà ngang ngăn trở cửa, hoàng hậu đứng ở trong điện không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn, tùy ý ngọn lửa đốt tới dưới chân bà, bà cũng không trốn tránh, từng giọt nước mắt chảy xuống, rơi xuống cằm, nhưng một khắc kia, hiện ra ở trên mặt bà, là thần sắc ôn nhu nhất trên đời, cho dù chật vật đến cực điểm, cũng xinh đẹp khiến người say lòng chói mắt.
Lạc Đình vọt vào, trên người đầy bụi bẩn, đi theo phía sau là một đám thị vệ, liền nhìn thấy một màn này.
“Phụ hoàng…”
Văn Đế mình đầy thương tích, nhưng vẫn nở nụ cười, đem Lạc Chiêu Dực giao cho hắn, vỗ vai hắn, “Đình nhi, huynh trưởng như cha, đừng quên lời con đã hứa với trẫm.”
Nói xong, Lạc Đình còn chưa kịp phản ứng, ông lại vọt vào biển lửa trong đại điện, sức lửa không ngừng, lần này, thật sự là một đi không trở lại, cũng không cách nào cứu chữa được, Lạc Đình trợn to hai mắt, cuối cùng nhìn thấy một màn, là Văn Đế ôm chặt hoàng hậu, mặc dù ánh lửa chỗ nào cũng có, ông vẫn muốn dùng chút thân thể yếu ớt che chắn đám cháy cho hoàng hậu, giữ lại tư thái đẹp nhất cho bà.
Từ lần đầu bọn họ gặp nhau, tình yêu đã lặng lẽ nảy sinh, tràn nhập cốt tủy, nhưng trong đó trộn lẫn quá nhiều tạp chất, làm cho tình yêu hoàn toàn thay đổi… Nhưng đến cuối cùng, phần yêu này lại trở về thuần túy và mỹ lệ như lúc ban đầu.
– – Yêu người, chỉ muốn người thật tốt.
“Nhị điện hạ, không đi sẽ không còn kịp nữa!”
Hốc mắt Lạc Đình ửng hồng, cắn chặt răng xoay người đi, được các thị vệ yểm trợ, cõng Lạc Chiêu Dực chạy ra khỏi biển lửa, tấm biển Phượng Nghi Cung rơi xuống ầm ầm sau lưng bọn họ.
“Lạc Chiêu Dực!”
“Nhị ca!”
Mục Song Hàm và Lạc Tĩnh Nghi đồng thời nghênh đón, Lạc Đình để Lạc Chiêu Dực xuống, tựa như điên cuồng kêu to, giọng nói khàn khàn: “Thái y, mau truyền thái y!”
Lạc Chiêu Dực một thân bạch y sớm đã bị nhuộm thành huyết sắc, Mục Song Hàm run tay sờ gương mặt hắn, chỉ cảm thấy lòng như đao cắt, không nén được tiếng nức nở nghẹn ngào mở miệng, trong nháy mắt khóc không thành tiếng, nàng không thấy được bóng dáng của Văn Đế và hoàng hậu, cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết rõ thái tử điện hạ của nàng nhất định đã trải qua biến cố thê thảm nhất, nếu không kiêu ngạo quật cường như hắn, tuyệt không để chính mình ngã xuống chật vật như vậy.
“Điện hạ, Chiêu Dực…” Nàng nắm tay hắn, lẩm bẩm nói: “Không sao, thiếp ở chỗ này, thiếp ở cùng chàng…”
Tay Lạc Chiêu Dực giật giật, đột nhiên mở mắt, không đợi mọi người ngạc nhiên mừng rỡ, hắn liền đẩy tất cả mọi người ra, đứng lên lại phóng về phía biển lửa Phượng Nghi Cung.
Trên bầu trời phong vân đột nhiên biến sắc, mây đen từ từ hội tụ, sắc trời trong nháy mắt liền tối sầm lại, biển lửa hừng hực trước mặt trở thành ánh sáng duy nhất, rực rỡ tươi đẹp như thế, sáng lạn như thế, nhưng cũng thê lương như thế.
“Thái tử điện hạ!”
Mọi người rối rít tiến lên ngăn cản, đôi mắt Lạc Chiêu Dực u tĩnh mà